Sát Thần

Chương 341: Thần tích!

Nghịch Thương Thiên

16/05/2013

Mặt trời, mặt trăng và những ngôi sao khắp trời hội tụ trên đỉnh vòng sáng, biến nó thành một cái gương thật lớn, chiếu rọi toàn bộ cả nhật nguyệt tinh thần trên trời!

Thần tích!

Khung cảnh quỷ dị như vậy làm cho Thạch Nham rùng mình, bỗng nhiên ý thức được một tôn giáo cổ xưa như Tam Thần giáo quả nhiên có điều làm người khác phải kính ngưỡng.

Hắn từng ở Dương gia một thời gian, cũng đã từng chấn động khi nhìn thấy thấy thần sơn trên Bất Tử đảo hoàn toàn do tinh thạch thuần túy hình thành.

Nếu đem so sánh với kỳ quan của Tam Thần giáo, từng ngọn thần sơn thuần túy do tinh thạch tự nhiên hình thành là một kiệt tác của thiên nhiên. Trong khi nơi này lại là một kiệt tác nhân tạo, không biết ai có pháp lực lớn tới độ tạo nên kỳ tích thế này.

Ngẩng đầu nhìn trời, hắn phát hiện mặt trời, mặt trăng, vô số ngôi sao cùng nhau phát sáng một cách kỳ dị, vô số ánh sáng đan vào nhau, chậm rãi ngưng tụ, kết tinh thành những giọt nước màu trắng trong như sữa, phân chia rơi xuống ba nơi trong màn sáng.

"Theo ta lên xem đi."

Đường Uyên Nam thản nhiên cười, bỗng nhiên bay lên trời, hạ xuống giữa nơi mà những giọt nước màu sữa đang rơi, ngoắc tay nhìn Thạch Nham, ý bảo hắn đi theo.

Thạch Nham ngẩn ngơ, bỗng nhiên có chút xấu hổ, nói:

"Ta mới có tu vi cảnh giới Niết Bàn, dựa vào lực lượng thực sự, ta không thể bay được”.

Đường Uyên Nam ngẩn người, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn vô ý thức cho rằng với thực lực hiện giờ của Thạch Nham, chuyện đạp không phi hành hẳn là chuyện dễ dàng cho nên mới không kéo Thạch Nham theo. Lúc này nghe Thạch Nham nói như thế, hắn lập tức hiểu rằng, lực lượng cực mạnh vừa rồi không phải thực sự là của Thạch Nham.

"Ta mang ngươi đi."

Đường Uyên Nam cười cười, trong nháy mắt đi tới bên cạnh hắn, đưa tay đặt lên vai.

Thạch Nham đột nhiên cảnh giác, vô ý thức vận chuyển lực lượng trong người, tùy thời chuẩn bị phản kích.

Đường Uyên Nam giật mình, vội vàng ngừng động tác, buông tay cười khổ nói:

"Ta không có ác ý, ngươi không cần khẩn trương như vậy chứ?"

"Cẩn thận một chút cũng không xấu”.

Thạch Nham thần sắc bất biến, đưa tay chỉ một gã giáo đồ Tam Thần giáo, nói:

"Bảo hắn đưa ta đi."

Người mà Thạch Nham chỉ là một gã võ giả cảnh giới Thiên Vị nhất trùng thiên, tuổi già sức yếu, vừa nhìn về phía ánh mắt Thạch Nham đã sợ hãi, đây chắc chắn là một người quý trọng tính mạng.

Hắn thấy Thạch Nham chỉ mình thì biến sắc, có chút không tình nguyện, vội vã lắc đầu, cười khan nói:

"Tu vi của ta nông cạn, ở đây có nhiều người cao thâm hơn, ngươi tìm người khác đi."

Hắn nói như vậy lại càng làm bại lộ chuyện mình là người cẩn thận, người sợ chết chính là người không nắm chắc sẽ không bao giờ hành động bậy bạ.

"Chính là ngươi."



Thạch Nham kiên trì.

Người nọ khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm mắng, nhưng không thể tránh được, chỉ dùng vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Đường Uyên Nam, dường như mong muốn Đường Uyên Nam nói Thạch Nham hủy bỏ quyết định.

"Ngươi dẫn hắn đi."

Đường Uyên Nam ánh mắt lạnh lẽo, không kiên nhẫn nói:

"Nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian của ta."

Người nọ cười khổ, cúi đầu, cẩn thận đi tới chỗ Thạch Nham, rất sợ Thạch Nham đột nhiên xuất thủ đóng băng hắn trong nháy mắt.

Thạch Nham thần sắc hờ hững, chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chờ khi hắn đi tới trước mặt mới thản nhiên nói:

"Chỉ cần ngươi đàng hoàng, ta cũng sẽ an phận, nếu như ngươi không thành thật, hắc hắc, ta đây cũng chẳng tốt đẹp gì đâu."

Người nọ biến sắc, càng thêm cẩn thận rồi, lúc đưa tay đặt lên vai Thạch Nham thì ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, âm thầm lưu ý hướng di chuyển của năng lượng trong người Thạch Nham, chờ khi hắn xác định Thạch Nham không có ý đồ mới hít sâu một hơi, dẫn Thạch Nham bay lên trời.

Đông đảo giáo đồ Tam Thần giáo sắc mặt cổ quái, ánh mắt nhìn về phía Thạch Nham có chút phức tạp.

Thạch Nham cẩn thận ngoài dự liệu của bọn họ, không ngờ ánh mắt của hắn còn chuẩn xác tới mức chọn đúng lão già sợ chết.

Người kia mang theo Thạch Nham, dù Đường Uyên Nam có muốn làm chuyện xấu cũng vì hắn mà không thể thành công.

Dưới sự hướng dẫn của Đường Uyên Nam, Thạch Nham và người kia chậm rãi bay tới bên cạnh Đường Uyên Nam, lúc khoảng cách hai bên còn khoảng 10 mét, Thạch Nham bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng.

Người nọ sắc mặt đại biến, vô cùng thức thời, vội vàng ngừng lại, không dám tới gần giáo chủ của mình.

Người này tuy rằng sợ chết nhưng ánh mắt cũng không kém, biết Thạch Nham lo lắng cái gì, để phòng ngừa Thạch Nham xằng bậy, hắn quả nhiên vô cùng an phận, không làm chuyện khiến đối phương khó chịu.

Đường Uyên Nam có chút không biết nên khóc hay cười, khẽ lắc đầu sau đó mới chỉ xuống phía dưới, rồi nhìn Thạch Nham nói: "Ba tòa thần điện trung ương phía dưới chính là ba hồ Nhật - Nguyệt – Tinh của Thần giáo, có thể nói căn cơ của Thần giáo."

Thạch Nham cúi đầu nhìn, trong mắt tràn đầy kinh dị.

Chỉ thấy trong ba tòa thần điện hoang phế có ba cái hồ hình trứng, trong suốt thấy đáy, mặt nước có dị quang tỏa ra. Ở bên trong hồ nước phân biệt có ba hình ảnh ngược của mặt trời, mặt trăng và sao, ở giữa Nhật đàm (hồ mặt trời – mình để hán việt cho hay, gọn) có một hình ảnh mặt trời bất động, mơ hồ có ánh sáng chiếu ra.

Ở Nguyệt đàm cũng giống như vậy, mặt trăng như một đĩa bạc lớn, ánh trăng bàng bạc tỏa ra xung quanh.

Chỉ có Tinh đàm là có vẻ hơi kỳ lạ.

Trong Tinh đàm vô số hình ảnh của những ngôi sao, to chừng nắm tay người, lập lòe như đom đóm, không ngừng di động theo một quỹ tích thần kỳ, tinh quang rạng rỡ khiến người khác cảm thấy sinh cơ bừng bừng, vô cùng kỳ lạ.

Trên đỉnh màn sóng, những giọt nước ngưng tụ được từ ánh sáng Nhật – Nguyệt – Tinh tích tách phân biệt rơi xuống ba hồ Nhật Nguyệt Tinh.

Giọt nước do ánh mặt trời ngưng tụ lúc rơi xuống Nhật đàm dường như có linh tính, chậm rãi bay tới hình ảnh của mặt trời, trở thành một phần của nó, khiến cho hình ảnh càng thêm bừng sáng.

Giọt nước do ánh trăng ngưng tụ cũng như thế, mỗi một giọt nước màu sữa lúc rơi xuống Nguyệt đàm cũng như có linh tính rơi về phía hình ảnh mặt trăng, làm cho ánh sáng của mặt trăng càng thêm sáng sủa, càng thêm nhu hòa.

Giọt nước do ánh sáng những ngôi sao trên trời ngưng tụ lại không như vậy, chúng rơi xuống Tinh đàm vô cùng chuẩn xác, kỳ diệu rơi trúng những ngôi sao bên trong, dung hợp với chúng khiến cho hình ảnh những ngôi sao trở nên thực chất hơn.



Nhìn Tinh đàm phía dưới, Thạch Nham bỗng cảm thấy sự kỳ diệu của vũ trụ, cảm thấy Tinh đàm giống như ngân hà có vô số ngôi sao mờ ảo óng ánh, đang chậm rãi vận động theo quỹ tắc của thiên địa, vô cùng thâm thúy, vô cùng kỳ diệu.

"Những cung điện hoang phế này chính là thánh địa của Tam Thần giáo chúng ta, cũng chính là trung tâm của ba đảo Nhật – Nguyệt – Tinh”.

Đường Uyên Nam ngẩng đầu nhìn màn sáng, mỉm cười nhìn Thạch Nham giải thích:

"Ở đỉnh đầu của chúng ta chính là vạn trượng nước biển, trên nữa chính là ba đảo Nhật - Nguyệt - Tinh, ba đảo Nhật - Nguyệt – Tinh thực ra chỉ là mắt trận tập trung thần lực của mặt trời, mặt trăng, ngôi sao vào ba hồ Nhật - Nguyệt – Tinh. Trải qua mấy nghìn năm bãi biễn nương dâu tập trung ánh sáng của Nhật – Nguyệt – Tinh trên chín tầng trời, theo một phương thức kỳ diệu mà ta nghĩ mãi cũng không hiểu, tịnh hóa năng lượng của mấy ngàn năm hóa thành những giọt nước màu sữa rơi xuống ba hồ Nhật - Nguyệt – Tinh”.

Thạch Nham hoảng sợ.

Ngẩng đầu nhìn màn sáng, lại nhìn những giọt nước đang được ngưng luyện, ngẫm nghĩ những điều Đường Uyên Nam nói, trong đầu của hắn bỗng nhiên nổi lên một ý niệm cổ quái.

Nguyên lý của cái cổ trận lớn của Tam Thần giáo này có phần thần kỳ hơn cả năng lượng mặt trời của thế giới bên kia.

Khi còn ở thế giới bên kia, hắn biết rất nhiều phương pháp lợi dụng năng lượng mặt trời, lợi dụng những vật liệu đặc thù để hấp thu năng lượng mặt trời hình thành nhiệt năng để con người sử dụng.

Tam Thần giáo đã thần kỳ hóa điều đó, vận dụng ba đảo Nhật - Nguyệt - Tinh, lợi dụng màn sáng phía trên cung điện hoang phế, chẳng những có thể hấp thu năng lượng mặt trời mà còn có thể hấp thu ánh trăng, hấp thu năng lượng của vô số ngôi sao khắp trời, đồng thời ngưng luyện thành những giọt nước mưa màu sữa, hình thành năng lượng thần kỳ để cho võ giả hấp thu.

Hiển nhiên, sự thần kỳ của trận pháp nơi đây vượt xa năng lượng mặt trời của thế giới bên kia.

"Ngươi nên biết, võ hồn của Tam Thần giáo chúng ta đều đến từ ba hồ Nhật - Nguyệt - Tinh, trẻ con mới sinh nếu như thiên tư xuất chúng, ngâm mình trong ba hồ Nhật - Nguyệt – Tinh sẽ có cơ hội tạo nên võ hồn Nhật Nguyệt Tinh của chính mình, có thể trực tiếp hấp thu năng lực kỳ dị của nhật nguyệt tinh thần."

Đường Uyên Nam ngạo nghễ nói:

"Ở trong vô số thế lực của Vô Tận hải, đại đa số võ hồn đều sinh ra đã có, không phải hình thành sau khi sinh, chỉ có Tam Thần giáo chúng ta mới có thể lợi dụng ba hồ Nhật Nguyệt Tinh, giúp cho trẻ con không có võ hồn tạo nên võ hồn của chính mình, có thể nói Tam Thần giáo chúng ta có thể tạo nên võ hồn của cường giả!",

Thạch Nham gật đầu nói:

"Đúng vậy."

"Căn cơ của Thần giáo chúng ta chính là ở nơi này, ba đảo Nhật - Nguyệt – Tinh phía trên chỉ là ba tên mắt trận, duy trì một phần sự vận chuyển của nơi đây. Ba hòn đảo trên có vô số cấm chế cho dù Xích Diêm pháp lực thông thiên, có thể phá hỏng Đại Nhật Thánh Quang Thiên Mạc cũng khó mà đánh nát ba đảo Nhật - Nguyệt - Tinh được."

Đường Uyên Nam cười cười, nhìn Thạch Nham nói:

"Nói cách khác, căn cơ của Tam Thần giáo chúng ta rất khó dao động, chỉ cần nơi này không bị hủy diệt, Tam Thần giáo chúng ta có thể tiếp tục tích lũy lực lượng, chọn ra những đứa trẻ mới sinh có tư chất bồi dưỡng thành cao thủ. Cũng vì như vậy mà ngàn năm trước, khi Nguyệt thần mất đi, chúng ta vẫn có thể phát triển như bây giờ."

Thạch Nham một lần nữa gật đầu.

"Võ hồn Viêm Nhật, võ hồn Tinh Thần, võ hồn Ngân Nguyệt của ta, ngươi và Nguyệt thần đều do ba hồ Nhật - Nguyệt - Tinh tạo nên, là võ hồn đầu tiên ngưng luyện ra, bao trùm năng lượng của toàn bộ Nhật – Nguyệt - Tinh! Tam đại võ hồn này không giống những người sau, không chỉ có thể ngưng luyện nhiều thần lực của nhật nguyệt tinh hơn mà còn có thể tiến hóa, còn có thể kế thừa, đây có lẽ là kiệt tác lớn nhất của người xây dựng lên thần điện này. Vì vậy, người nào có tam đại võ hồn cũng chính là ba thần Nhật – Nguyệt – Tinh của Thần giáo chúng ta."

Đường Uyên Nam nói đến đây, hai tròng mắt sáng rạng rỡ, nhìn Thạch Nham nói:

"Bất luận ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, ngươi có võ hồn Tinh Thần thì sẽ là Tinh thần của Tam Thần giáo ta! Hiện giờ, ngươi có thể ngâm mình vào Tinh đàm, tụ tập lực lực lượng khai mở dấu ấn của võ hồn Tinh Thần, lúc đó ngươi mới thực sự có được võ hồn Tinh Thần."

Thạch Nham rùng mình, cười nhạt một tiếng:

"Vậy ta từ chối sẽ là bất kính rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook