Sát Thần

Chương 1215: thanh long thức tỉnh

Nghịch Thương Thiên

14/05/2017

Chặt đứt tạp niệm, tinh lọc tâm linh, Thạch Nham từ u Ám Sâm Lâm bắt đầu di chuyển.

Không hề sử dụng áo nghĩa, chính là lấy dùng sức mạnh của thân thể để di chuyển, như người say rượu đi tới, từ u Ám Sâm Lâm bắt đầu, tới Thiên Vân thành, tới đầm lầy Tử Tịch, tới Vô Tận hải, vượt qua vụ chướng, tới Thần Châu đại địa.. .

Những còn đường hắn đã từng đi trên Thần Ân đại lục, bị hắn đi lại một lần, những khu vực từng giao chiến, những chỗ đột phá cảnh giới, giống như từng bức tranh cuộn tròn, ở trong đầu hắn hiện ra lại một lần, mặc kệ hắn dùng bao lâu thời gian, nhưng mà hắn đang chìm vào trong đó.

Đi thẳng tới pho tượng truyền thừa tàn phiến áo nghĩa Nguỵên Ma Thần mà hắn từng cùng Bạo Ngao, Kiệt Cức trốn khỏi Ma vực rồi dừng lại.

Nơi đây là Ma vực, cùng Thần Ân đại lục thông nhau, là một tiểu giới trong thế giới, năm đó những Ma tộc tộc nhân ở đây, đều bị hắn di chuyển đi nơi khác, hiện giờ nơi này đã không có một bóng người nào.

Tòa truyền tống trận đưa hắn cùng Bạo Ngao, Kiệt Cức, Ba Nhược đưa vào Liệt Diễm tinh vực đã bị phá nát rồi, trên đó có tro bụi thật dày, hắn ngồi lên đám tro bụi đó, nhắm mắt suy nghĩ.

Truyền tống trận này, là nơi kết thúc kí ức của hắn ở Thần Ân đại lục, từ nay về sau hắn rời đi, bước tới ngoại vực, tiến vào Liệt Diễm tinh vực, mở ra một giai đoạn mới trong cuộc đời.

Chung quanh hoang vắng yên lặng, không có bất kỳ dao động của sinh linh nào, thậm chí cả hắn cũng dần không dao động.

Linh hồn tế đàn của hắn giống như trở nên yên lặng, sinh cơ bừng bừng trong cơ thể cũng dần dần đình chỉ, cuối cùng ngay cả trái tim đều ngừng lại, giống như một người chết, ngay cả cảnh vật chung quanh đều chịu hắn ảnh hưởng, không khí trở nên trầm lặng, tất cả cỏ dại gần đó, bởi vì hắn ngồi xuống, đều héo rũ tới chết.

Thời gian dần qua, toàn bộ Ma vực đều vỉhắn mà trở nên trầm lặng, giống như nơi bị tử thần chiểu cố, không có một gốc cây thực vật nào còn sống, không có một tia sinh mệnh dao động nào.

Mà ngay cả năng lượng thiên địa, giống như đều bỏ qua nơi đây, lặng lẽ tản đi khắp nơi.

Nơi Ma vực hắn ngồi, hoàn toàn biến thành một thế giới chết, cuối cùng không có ánh sáng, không có không khí lưu động, không có gì làm biến mất sự yên tĩnh. . .

Hắn cũng giống như đã biến thành người chết.

Một góc Tinh Hà mênh mông rộng lớn.

Ở chỗ sâu trong khoảng không đen tối, có một đại dương rộng lớn màu xanh đậm, đại dương ở trong nhiều tầng sương mù tối đen dày đặc, chỉ có xuyên qua sương mù dày đặc mới có thể nhìn thấy đại dương kia.

Trên mặt biến màu xanh đậm lúc nãy, nhấp nhô ngàn vạn viên vẫn thạch, có vẫn thạch nhỏ như nắm tay, có vẫn thạch to lớn như một lục địa, đám vân thạch này phân bố ở các góc của đại dương màu xanh đậm, đều không phải là yên lặng bất động, ngược lại như là theo nước biến mà chuyển động.

Một quầng sáng màu ngọc lơ lửng ở trên bĩển màu xanh đậm lúc nãy, kéo dài hướng nơi xa xôi vô tận, quầng sáng kia che kín khe hở không gian, truyền ra dao động cuồng bạo, phảng phất có vô số sao băng bay qua cực nhanh, cho dù là Thủy Thần di chuyển ở trong đó, chỉ sợ là đều sẽ tan xương nát thịt.

Nếu như Thạch Nham ở đây, sẽ phát hiện ra con đường ánh sáng ngọc treo ở trên biến lúc nãy, cực kỳ giống với nơi nào đó.

Ngoại vực Thiên Hà!

Năm đó ở Liệt Diễm tinh vực, hắn kích phát lực lượng của Không Huyễn tinh, từng bị kéo vào bên trong Thiên Hà, trong Thiên Hà có những tảng đá nhiều màu nhấp nhô, tảng đá lớn nhỏ không đều, nhưng mà nước sông Thiên Hà nhìn u ám, rất đục ngầu, trên Thiên Hà cũng tràn đầy con đường ánh sáng cùng khe hở không gian, hắn còn từng ở trong đó thấy rõ không gian áo nghĩa.

Khi đó hắn và đám người Phong Nhiêu, Bạo Ngao cùng rơi vào ngoại vực Thiên Hà, từ trong miệng Phong Nhiêu hắn biết một mặt của Thiên Hà cách bọn họ khá gần, là một viên tử tinh ở gần nơi thần phạt, lúc ấy bọn họ cũng lựa chọn đi đến tử tinh, cuối cùng thoát khôi ngoại vực Thiên Hà.

về phần mặt còn lại của ngoại vực Thiên Hà ở nơi nào, trong đó có điều gì kỳ diệu, lúc ấy Phong Nhiêu cũng nói thẳng là không rõ, nói trong Liệt Diễm tinh vực không có người nào có thể đạt tới một mặt khác của Thiên Hà.

Lúc ấy, một mặt khác của ngoại vực Thiên Hà, là một câu hỏi chưa có câu trả lời.



Bọn họ vĩnh viễn không biết rằng, điểm cuối của ngoại vực Thiên Hà, một mắt khác của nó là một đại dương màu xanh đậm, trên biến nổi lơ lửng vô số ngoại vực vẫn thạch, những vẫn thạch này đều đang chuyển động , dường như là vật còn sống, cũng có thể là thiên địa kỳ trận nào đó.

Hôm nay, cuối ngoại vực Thiên Hà, trên một khối vẫn thạch còn rộng lớn hơn Thần Châu đại địa đang lơ lửng trên đại dương màu xanh đậm, nhưng lại xuất hiện vài bóng người.

Đương nhiên đó là tộc nhân lứa già của Thiên Yêu tộc.

Ở trung ương vẫn thạch kia, có một cái hố to thật lớn, hố to sâu không thấy đáy, trong đó truyền đến một cổ dao động kinh khủng.

Dao động kia long trời lở đất, dẫn tới toàn bộ đại dương trên Thiên Hà đều chấn động không ngớt, dường như dao động kia là ở sâu trong đại dương màu xanh đậm.

Khối vẫn thạch thật lớn này có rất nhiều khu vực có vết cào thật sâu, vết cào cực kỳ khổng lồ, dữ tợn đáng sợ, phảng phất như có lực lượng có thể hủy diệt mọi sinh linh ở trong đó.

Vài tên Thiên Yêu tộc kia, ở các góc hẻo lánh quanh hố to, một đám nằm sấp xuống đất, dần dần biến hóa yêu thân, phân biệt biến thành Kỳ Lân ánh vàng rực rỡ, Thiên Xậ^cộiỊchiều cao mấy vạn mét, Tam Túc Kim Ô lơ lửng trên hư không, Liệt Hỏa Phượng Hoàng có ngọn lửa sáng rực.

Bọn họ ở các nơi hẻo lánh cạnh Thâm Uyên, thấp giọng tụng hát cái gì, tại phía dưới Tam Túc Kim Ô, rõ ràng có một thi thể huyết nhục mơ hồ, không ngờ là tộc trưởng Bạch gia Bạch xán.

Một đám ký hiệu huyền diệu khó lường, từ trên khe hở không gian của ngoại vực Thiên Hà trồi lên, có hàng tỉ ký hiệu như vậy, ký hiệu này đủ mọi màu sắc, giống như núi, giống như biến, giống như rừng rậm cỏ cây, đủ các hình dáng kỳ lạ.

Hàng tỉ ký hiệu từ khe hở không gian xuất hiện, đều như mưa rơi hạ xuống, toàn bộ tiến vào trong vực sâu kia.

Nước biến của đại dương màu xanh đậm giống như bị đun sôi, điên cuồng sôi trào lên, bọt nước nổ tung, truyền đến dao động trời rung đất chuyển.

Rất nhiều vẫn thạch cỡ nhỏ đều tan vỡ, mảnh vụ của vẫn thạch tiêu tán ở trong đại dương, một phần đại dương xuất hiện ánh sáng màu xanh, một luồng sóng bao trùm đại dương, làm cho đại dương giống như có sinh mệnh dao động.Khủng bố động tĩnh diễn ra một lúc lâu, bốn gã Thiên Yêu tộc lão yêu rốt cuộc im lặng, một lần nữa khôi phục hình người, một đám có vẻ mỏi mệt, hinh như là hao phí không ít tinh lực.

Ánh mắt bọn họ lại vô cùng sáng ngời, đang yên lặng chờ cái gì.

Thời gian vội vàng trôi qua.

Cũng không biết qua bao lâu, đại dương màu xanh đậm khôi phục bình tĩnh, ngoại vực Thiên Hà lại cạn mất một nữa, phảng phất như có một nửa nước sông bốc hơi mất.

Bốn gã Thiên Yêu tộc lão yêu quỳ rạp trên đất, hai tròng mắt nhìn chàm chàm không dời về phía Thâm Uyên. . .

Rốt cuộc, từ trong đó truyền đến một tiếng ho khan kịch liệt, một lão giả gầy yếu tóc trắng, từ trong vực sâu gian nan bò lên, ra vẻ mệt mỏi lắm.

"Thánh Tổ!"

Bốn gã Thiên Yêu tộc lão yêu, cùng quát to một tiếng, trong mắt khó ức chế nổi sự vui mừng.

Lão giả thở hồng hộc kia, chòm râu cùng mái tóc như tuyết trắng, một đôi mắt màu xanh lại sáng ngời dị thường, hắn vô lực phất phất tay, nói: "Ta vừa mới thức tỉnh, cần bổ sung năng lượng, ai, bất hủ bất hủ, bất hủ chỉtlà linh hồn, nếu thân thể không có năng lượng chống đờ, thì vẫn sẽ gầý yếu như cũ."

Khi hắn nói chuyện, hai tròng mắt lóe ra, chỉ thấy hàng tỉ ký hiệu lưu động trong mắt hắn, đúng là những kí hiệu xuất hiện từ những khe hở.

Lão giả ngẩng đầu nhìn lên trời, há mồm khẽ hấp, chỉ thấy từ trong khe hở không gian, một tia thiên địa năng lượng tinh thuần bị hắn giấu kín, giống như từng dòng suối không ngừng chảy vào trong miệng hắn, dau khi dòng suối chảy vào miệng hắn, khe hở không gian trên đỉnh đầu đều nứt vỡ, ít nhất một nửa khe hở không còn tồn tại.



Mà thân hình già nua khô quắt kia, lại giống như cây khô gặp mùa xuân, rất nhanh liền cường tráng lên, nếp nhăn dần dần biến mất, làn da trở nên sáng bóng.

Sau mười lượt hô hấp, hắn từ một lão nhân mau xuống mồ, hóa thân thành một gã trung niên khỏe mạnh, hắn vẫn lắc lắc đầu, nói: "vẫn không đủ, còn thiếu nhiều, xem ra muốn tới chỗ khác."

Thiên Yêu tộc bốn gã lão yêu, cúi thấp đầu, vẻ mặt cung kính, người đầu người thân rắn kia nói: "Tổ tinh đã cùng Thủy Nguyên Quả dung hợp, tộc của ta sẽ lại quật khởi, mong Thánh Tổ chỉ dân."

"Đi tới Mã Gia tinh vực." Hắn trầm ngâm một chút, ra lệnh.

Mặc dù trong lòng lũ yêu khó hiểu, nhưng không có thắc mắc, đều gật đầu.

Yêu Long tinh thuộc Mã Gia tinh vực.

Thương Vân cùng Thiên Yêu tộc tộc nhân, toàn bộ tạm cư ở Yêu Long tinh, Bath, cổ Đặc thông qua Thương Vân kể lại, đã biết liên hệ giữa Yêu Tộc cùng Thiên Yêu tộc, cũng biết gần đây hai người bọn họ tu luyện tinh tiến như vậy, là bởi vì trong cơ thể có bọn họ có huyết mạch của Thiên Yêu tộc.

Thương Vân vẫn không nói rõ sự liên hệ của Thần Ân đại lục cùng huyết mạch Thiên Yêu tộc chỉ là nói cho hắn biết cơ hội lớn nhất của Yêu Tộc đã đến, người có được huyết mạch Thiên Yêu tộc, đều bởi vậy mà có được lợi ích.

Bath, Cổ Đặc được tộc nhân Thiên Yêu tộc coi là khách quý, gần như tất cả tộc nhân Yêu Tộc trên Yêu Long tinh, đều vô cùng cung kính đối với mấy cái tộc nhân Thiên Yêu tộc mới đến này.

Chỉ có một kẻ là ngoại lệ.

Quỷ Lão căn bản không thèm nể mặt mũi, nếu không phải hắn ở Yêu Long tinh có chỗ để tú luyện, thì hắn thậm chí không muốn trở về.

Hắn không hề gặp mặt Thương Vân, sau khi trở lại Yêu Long tinh, liền ở trong sơn cốc bể quan không ra, cũng không gặp mặt bất cứ kẻ nào, ngay cả mặt mũi của cổ Đặc cũng không thèm nể.

Cổ Mạt năm lần bảy lượt lại đây, mỗi lần đều bị cấm chế co hắn thiết lập đẩy lui, Cổ Mạt buồn bã không thôi, nhưng nàng lại có tình thâm với Quỷ Lão, đành phải ở một khe núi cách đó không xa tu luyện chờ đợi, nàng đối với Thương Vân cùng với tộc nhân Thiên Yêu tộc, thì không hề có hứng thú, một lòng đặt ở trên người Quỷ Lão.

Thương Vân tạm cư ở Yêu Long tinh, nghe rằng cổ Đặc, Bath đến rõ hướng đi của Ma Huyết Tinh, hắn và bên kia đã nói rõ, một khi Thạch Nham trở về, sẽ lập tức thông báo cho hắn.

Hắn ở đây yên lặng chờ.

Đương nhiên, hắn cũng không phải là không làm điều gì, hắn ở trên Yêu Long tinh bố trí một cái không gian truyền tống trận, có thể trực tiếp xỏ xuyên qua ngoại vực, không gian truyền tống trận kia là đầy đủ, là do hắn lắp ghép lại.

Một ngày kia, không gian kia truyên tông trận bỗng nhiên sáng lên.

Vẻ mặt Thương Vân chấn động, lập tức phát hiện ra, thân ảnh nhoáng lên một cáij)ựiến mất, trực tiếp đứng bên cạnh truyền tống trận kia. Nguồn: http://truyenfull.vn

Vầng sáng hiện lên, từng tên Thiên Yêu tộc lão yêu từ giữa đi ra, vẻ mặt Thương Vân cung kính, cúi đầu hô: "Ô Qua trưởng lão, Nạp Đát trưởng lão, Thiên Dận trưởng lão, Ngao cổ trưởng lão, A, Thánh Tổ!" Nói xong câu cuối, Thương Vân bỗng nhiên quỳ rạp trên đất, vẻ mặt mừng như điên, nhìn người trung niên kia đi ra, thất thanh hét rầm lêm.

Người trung niên được xưng là Thánh Tổ, yêu thương cười, sờ sờ đầu Thương Vân, nói: "Làm được không tồi."

Vẻ mặt Thương Vân kích động, cả người phát run lên.

Phải là nhất mạch Tứ thánh thú của Thiên Yêu tộc, mới có tư cách trở thành Thánh Tổ, năm đó Bạch Hổ chết rồi bị thiêu cháy ở "Hoang ", xương cốt của Chu Tước từng bị Thạch Nham nhìn thấy, Huyền Vũ truyền thừa do Tả Thi đoạt được, hiện giờ còn lại Thánh Tổ, tự nhiên là Thanh Long Thánh Tổ, một trong những tổ tiên của Thiên Yêu tộc.

Thánh thú Thanh Long, đến nay linh hồn bất diệt, trải qua vô số đại kiếp nạn, vẫn tồn tại đến nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook