Chương 108: Thời cơ
Nghịch Thương Thiên
26/03/2013
Thạch Nham lòng đầy nghẹn khuất.
Hắn bị Hạ Tâm Nghiên xách ở trên tay, chạy băng băng bị gió sắc quét qua mặt, như bị dao nhỏ quét qua, rất đau rát.
Mùi thơm ngát trên người Hạ Tâm Nghiên, không ngờ hết lần này đến lần khác lại cùng gió bay vào miệng mũi hắn, mùi thơm ngát lướt qua mặt, vốn là một chuyện tuyệt vời nhưng tư thế hắn lại rất chật vật, tâm tình làm sao mà tốt được. Sau gáy áo bị nắm lấy rồi thân thể bị lăng không xách theo, Thạch Nham cảm thấy mình giống như là một cái gói đồ Hạ Tâm Nghiên mang theo, mà không phải một người sống.
Tuy rằng biết rõ lúc này Hạ Tâm Nghiên cũng rất bất đắc dĩ, không thể không mang theo hắn nhanh chóng thoát đi, nhưng Thạch Nham vẫn là cảm thấy nhục nhã.
Chưa bao giờ hắn lại khát vọng lực lượng giống như bây giờ vậy! Khát vọng lực lượng càng mạnh mẽ! Khát vọng lực lượng thoát khỏi mọi chuyện! Hắn bị Hạ Tâm Nghiên xách trên tay, âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần lần này may mắn không chết, không bao giờ để một người mang theo mình như vậy nữa! Dùng toàn lực theo đuổi cảnh giới cao, phải ở trên tất cả mọi người.
Đoạn đối thoại của Hạ Tâm Nghiên với giọng nữ trong bóng tối, Thạch Nham nghe hết rõ ràng, sau khi biết đối phương đúng là Ám chủ của Ám Minh, sắc mặt Thạch Nham âm trầm nhưng lại không thể làm gì.
Tuy rằng hắn có mấy kỳ ngộ, trên người có được bốn loại Võ Hồn bất phàm, nhưng dù sao hắn cũng chỉ có tu vi cảnh giới Nhân Vị cách Thiên Vị cường giả một khoảng có khó có thể vượt qua, loại chênh lệch này không phải một chút nửa điểm, cũng không phải võ kỹ huyền ảo là có thể bù đắp.
Hắn có thể tự mình hiểu, biết chống lại những cường giả này thì hắn ngay cả cơ hội chạy trốn đều rất xa vời.
Cho nên hắn cũng lười mở miệng, chính là đem lực chú ý tập trung, tìm kiếm bất cứ lúc nào có thời cơ có thể chạy trốn. "Ngươi thật sự muốn đối địch với Vô Tận hải chúng ta?" Hạ Tâm Nghiên hít một hơi, thân ảnh xinh đẹp chậm rãi hạ xuống.
Trong lòng Thạch Nham rùng mình, hắn cảm nhận được rõ từ trên người Hạ Tâm Nghiên lực lượng Luân Hồi kia đang biến mất từng chút một.
Một khi Hạ Tâm Nghiên thi triển Luân Hồi Võ Hồn, lực lượng Luân Hồi kia không thuộc về nàng sẽ chậm rãi biến mất, khi tất cả lực lượng Luân Hồi hao hết, Hạ Tâm Nghiên sẽ lại là Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên, lăng không cũng cần tiêu hao không ít lực lượng Luân Hồi, sau khi nàng phát hiện Ám chủ phong kín con đường phía trước, nàng hiểu ngay muốn tiếp tục mang theo Thạch Nham thoải mái phá không bay đi, đã là chuyện không thể.
Hạ xuống đất.
Hạ Tâm Nghiên buông Thạch Nham ra, lạnh lùng nhìn kia một đám mây tối đen từ trên trời chậm rãi rớt xuống, thản nhiên nói: "Bên trong ngụy Thiên Môn kia chỉ có Võ Hồn Nguyên Ấn, mà một khi Võ Hồn Nguyên Ấn bị người khác lấy được, sẽ không còn sử dụng được."
Dừng một chút, Hạ Tâm Nghiên nói: "Cũng chính là cho dù các ngươi giết chết hắn cũng không thu hoạch được gì." Nói xong, ánh mắt Hạ Tâm Nghiên đảo qua đằng xa, nhìn về phía một đầm lầy bên cạnh.
Trong đầm lầy, đột nhiên truyền tiếng bùn lầy di động, thân thể Trảo Kỳ chậm rãi từ bên trong trồi lên.
Đứng ở chính giữa đầm lầy kia, Trảo Kỳ vẻ mặt hung ác nhìn khu vực này, "Ta không tin! Trên người tiểu tử ngươi chắc chắn có giấu thứ khác, Hạ tiểu thư ngươi giao hắn cho ta là được, nếu như ta thật sự không tìm được thì không liên quan tới người."
"Thạch Nham! Thạch Nham!"
Tiếng gầm gừ của Bắc Minh Thương từ đằng xa truyền đến, cách bên này càng lúc càng gần.
"Hạ tiểu thư." Trảo Kỳ lại hét lên một tiếng, "Đưa tiểu tử kia giao cho ta, chỉ cần rơi xuống trong đầm lầy, ta sẽ kéo hắn xuống đáy. Nếu không, Bắc Minh Thương cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, ta đáp ứng ngươi, trên người tiểu tử kia thật sự không có thứ gì, ta tha cho hắn một mạng."
"Được." Hạ Tâm Nghiên thực rõ ràng, hình như biết Bắc Minh Thương sắp tới, dưới tình hình có Ám chủ như hổ rình mồi, nàng cũng không có khả năng trực tiếp mang Thạch Nham đi.
Sau khi đáp ứng xong, Hạ Tâm Nghiên không chần chừ, đưa tay túm lấy ném Thạch Nham ra xa.
Cùng lúc đó, nàng há mồm phun ra một thanh đoản kiếm thu thủy trong suốt, từ lưỡi nàng bay ra.
Trên đoản kiếm kia đầy ký hiệu thần bí, ký hiệu chỉ nhỏ như châm, lại di chuyển từ từ trên đoản kiếm, giống như có được sinh mệnh ý thức của mình. Đoản kiếm vừa ra, trong ký hiệu chợt trào ra từng dao động lực lượng kỳ ảo có thể giảo sát thần thức tinh thần, Hạ Tâm Nghiên vung đoản kiếm thuận tay trảm xuống, trong hư không đột nhiên dập dờn tầng tầng gợn sóng, kỳ quang rực rỡ.
Từng tầng gợn sớn, bị Hạ Tâm Nghiên một kiếm chém xuống, trong gợn sóng lờ mờ hiện ra gương mặt phẫn nộ của Bắc Minh Thương.
"Hạ Tâm Nghiên! Ngươi dám trảm thần thức của ta! Ta nhất định sẽ giết ngươi!" Từ xa Bắc Minh Thương điên cuồng rít gào, thanh âm đầy tức giận.
Hạ Tâm Nghiên thờ ơ, cầm đoản kiếm kia trong tay nhẹ nhàng múa thân hình, đoản kiếm vẽ ra từng đường dị quang, dập nát từng tầng gợn sóng thần thức tự nhiên hiện ra trong hư không.
Ám chủ trong màn bóng đêm dày đặc, nhìn thấy Hạ Tâm Nghiên có thể chặt đứt thần thức của Thiên Vị cường giả, dường như cũng biết được Hạ Tâm Nghiên không dễ trêu chọc, thấy Bắc Minh Thương sắp đã đến nên Ám chủ cũng không có mạo muội ra tay, đoàn hắc ám lại dần dần bay lên trời chỗ ngừng lại trong đám mây đen.
"Ùm!"
Thân thể Thạch Nham đột nhiên rơi vào đầm lầy.
Sắc mặt Trảo Kỳ vui vẻ, vội vàng thúc dục Võ Hồn, dùng tầng tầng bùn lầy bao lấy Thạch Nham, kéo Thạch Nham một mạch chìm xuống đầm lầy.
Thạch Nham lập tức cảm thấy khó thở, ở trong bùn lầy vội vàng nín thở ngưng thần, đình chỉ hô hấp, âm thầm thúc dục lực lượng trong cơ thể, chuẩn bị ứng phó cục diện đột phát.
Trong bùn lầy, Thạch Nham cảm thấy mình đang chìm sâu vào trong đầm lầy, không biết đã chìm xuống bao nhiêu mét.
Đột nhiên, bùn lấy bao toàn thân bỗng nhiên tách ra.
Đây là một động bùn kín chỉ lớn cỡ năm mét vuông, chung quanh đều là bùn không có cửa ra chỉ có chút ít không khí.
Trong động bùn ngoài hắn ra cũng chỉ Trảo Kỳ vẻ mặt hưng phấn ở trước mắt.
Trảo Kỳ xoa xoa tay có vẻ rất kích động khà khà cười nói: "Chúng ta ở dưới đầm lầy trăm mét, động bùn này là ta dùng Võ Hồn tạo ra có thể cam đoan ngươi sẽ không ngạt chết. Tốt lắm bây giờ chúng ta có thể nói chuyện trong không gian kỳ dị, ừm, giao ra những thứ đó ta cam đoan sẽ không giết ngươi còn có thể đưa ngươi ra đầm lầy Tử Tịch."
"Ngươi xem rồi xử lý đi." Thạch Nham vẫn tại chỗ không nhúc nhích "Ngươi có thể lục ở trên người ta được cái gì thì cầm hết đi."
"Ta chỉ cần những thứ ngươi có được trong không gian kỳ dị đó." Trảo Kỳ sửng sốt chợt hung hăng nói: "Đừng lấy ra những thứ không hứng thú."
"Ta ở trong kia cũng không có được cái gì." Thạch Nham lắc lắc đầu trấn định nói: "Chỉ có một số điểm tinh quang rót vào thân thể ta bây giờ đều hòa làm một với cốt cách huyết nhục của ta, nói không chừng ngươi ăn sống thịt của ta còn có thể được có được một phần lực lượng trong tinh quang."
"Tiểu tử ngươi tưởng ta không dám ăn ngươi sao!" Trảo Kỳ liếm liếm miệng tàn nhẫn nói: "Nếu ăn ngươi có thể có được lực lượng ta cũng không ngại ăn ngươi sạch sẽ!"
Thạch Nham không thay đổi sắc mặt dứt khoát ngồi xuống thản nhiên nói: "Ngươi nhìn đi dù sao ở trong thân thể ta mà ta lại lấy không được ngươi muốn làm thế nào thì làm đi."
"Tiểu tử cho dù chết người cũng không muốn giao ra đây?" Vẻ mặt của Trảo Kỳ dữ tợn trầm ngâm một chút đột nhiên nói: "Ngươi có biết ta có bao nhiêu loại phương pháp có thể khiến cho ngươi sống không bằng chết không?"
Thạch Nham trầm mặc không nói một lời.
Tinh khí, lực lượng tiêu cực, âm khí lặng lẽ từ trong trong cơ thể tràn ra bắt đầu chậm rãi lan khắp động bùn.
Ba loại lực lượng phân tán tràn ra nhưng không có lập tức hình thành Từ Cức Vực Trường, Thạch Nham tập trung chú ý vẫn luôn âm thầm phòng bị chỉ cần kế tiếp Trảo Kỳ có động tác gì hắn sẽ không chút do dự tạo ra Từ Cức Vực Trường.
Hắn biết Từ Cức Vực Trường chắc chắn không đối phó được Trảo Kỳ cảnh giới Thiên Vị, hắn thầm nghĩ chỉ dùng Từ Cức Vực Trường trói buộc Trảo Kỳ trong chốc lát.
Chỉ cần Từ Cức Vực Trường có thể vây khốn Trảo Kỳ một vài phút hắn cũng có thể nhân cơ hội thoát đi lên trên mặt đầm lầy nói không chừng có thể tìm ra cơ hội chạy trốn.
"Rầm rầm ầm! Rầm rầm ầm!"
Phía trên đầm lầy truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa từng luồng lực lượng cuồng bạo, ngay cả Thạch Nham rơi vào đầm lầy chìm xuống dưới đầm lầy trăm mét vẫn có thể cảm ứng được động tĩnh thật lớn bên ngoài.
"Tiểu tử. Ngươi không cần trông cậy vào nữ nhân kiacó thể cứu ngươi, Bắc Minh Thương đến đây ngay cả bản thân nàng đều khó bảo toàn." Trảo Kỳ hít một thật sâu khẽ cắn răng, "Ngươi không nên ép ta hạ độc thủ hãy sớm một giao ra những thứ đó đi ta đáp ứng với ngươi chỉ cần ngươi thành thật ta sẽ đưa ngươi ra khỏi Tử Tịch đầm lầy."
Ngươi có biết năng lực của ta ở đầm lầy Tử Tịch chỉ cần ta nguyện ý, nữ nhân kia bảo vệ không được ngươi nhưng ta lại có thể! Thế nào?"
"Ta ở trong không gian kia chỉ nhận được tinh quang khắp bầu trời, những tinh quang đó toàn bộ tràn vào trong thân thể ta, khiến cho ta có được thiên phú có thể hấp thu lực lượng ngôi sao đây là một loại Võ Hồn. Ừm nếu ngươi biết làm sao di chuyển Võ Hồn ta cũng không ngại chuyển loại Võ Hồn này cho ngươi, ngoài cái đó ra ta cũng khồng còn gì để nói." Thạch Nham thản nhiên nói.
"Võ Hồn! Võ Hồn hấp thu lực lượng ngôi sao!" Vẻ mặt Trảo Kỳ kinh hỉ hưng phấn đến mức toàn thân run run cười ha ha nói: "Quả nhiên là bảo bối tốt! Tiểu tử nhanh đưa cho ta!"
"Ngươi không có nghe ta nói rõ sao?" Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh, "Võ Hồn kia ở ta trên người ta cũng không biết sử dụng thế nào thì làm sao đưa cho ngươi?"
"Nhất định có cách ! Nhất định sẽ có cách!"
Trảo Kỳ cực kỳ hưng phấn ở trong động bùn kêu lên: "Ngươi có thể có được loại này Võ Hồn khẳng định cũng có thể bỏ nó! Ngươi nhanh suy nghĩ đi, chắc chắn ngươi có thể tìm được phương pháp! Thạch Nham ta cho ngươi một ngày! Ba ngày sau chỉ cần ngươi đưa Võ Hồn này cho ta, ta cam đoan đưa ngươi ra ngoài an toàn!"
Một ngày? Thạch Nham nhướng mày thản nhiên nói: "Được ta sẽ suy nghĩ cẩn thận."
"Ừm, ngươi nhất định phải suy nghĩ cẩn thận! Một ngày sau nếu ngươi không làm được, ha ha đừng có trách ta không khách khí!" Trảo Kỳ nhe răng cười nói.
Bên ngoài đầm lầy liên tục truyền đến tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, hình như Hạ Tâm Nghiên còn đang giao chiến với Bắc Minh Thương.
Đến ban đêm giao chiến bên ngoài đã dừng lại.
Thạch Nham không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, trong lòng càng lúc càng nặng nề vẫn đang suy nghĩ rốt cuộc nên làm thế nào thoát khỏi Trảo Kỳ.
"Rầm rầm!"
Đêm khuya từng đạo lực lượng hủy thiên diệt thiên địa rót rơi vào đầm lầy!
Từng luồng lực lượng xuyên thấu cực kỳ khủng bố thề mà lại có thể xâm nhập xuống dưới đầm lầy trăm mét hơn nữa có lực lượng sinh mệnh cực kỳ ương ngạnh, ở trong đầm lầy liên tục tìm kiếm khí tức của cường giả nhắm vào Trảo Kỳ đánh úp tới.
"Gặp quỷ rồi! Ai mà lợi hại như vậy chứ!" Trảo Kỳ đột nhiên biến sắc vẻ mặt hoảng sợ.
Thấy từng luồng khí tức giống như du long vọt tới, hắn cũng không còn quan tâm Thạch Nham, kêu lên quái dị từ trong động bùn theo nê lao ra đầm lầy giao chiến với khí tức khủng bố mang theo mùi máu tươi.
Ánh mắt Thạch Nham sáng lên, hít sâu không khí trong động bùn vội vàng từ trong động bùn xông ra di chuyển lên bên trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.