Sát Thần

Chương 163: Thôn hồn thú

Nghịch Thương Thiên

26/03/2013



Từ lúc xuất hiện trên Môn La đảo, đến nay Huyền Băng Hàn Diễm vẫn chưa từng nói gì.

Lúc nó phụ thân trên người Thạch Nham định chiếm đoạt ý thức Thạch Nham cũng không có nói lấy một câu, chỉ có ý niệm chiếm hữu đơn thuần nhất.

Thạch Nham còn tưởng Huyền Băng Hàn Diễm chỉ có ý thức suy nghĩ đơn giản nhưng không có năng lực trực tiếp dùng ý thức trao đổi, bây giờ Huyền Băng Hàn Diễm ở trong Huyết Văn giới đột nhiên dùng ý thức truyền ra suy nghĩ của nó thật khiến cho Thạch Nham hoảng sợ.

Đến lúc này Thạch Nham mới biết được Huyền Băng Hàn Diễm cũng không phải không có năng lực trao đổi ý thức, trước kia nó không có biểu hiện ra có năng lực này, vậy chỉ có thể nói minh một vấn đề là trước kia nó khinh thường chuyện này.

Theo Huyền Băng Hàn Diễm thì Thạch Nham yếu ớt đến đáng thương, nó cảm thấy có thể nhanh chóng chiếm lấy linh hồn Thạch Nham cho nên nó khinh thường trao đổi với Thạch Nham.

Lần này Huyền Băng Hàn Diễm ở trong Huyết Văn giới phát hiện tinh thần Thạch Nham tiến vào liền lập tức chủ động truyền ra ý niệm, biểu hiện ra cảm xúc cực kỳ kinh hỉ, hiển nhiên là đã bị cái gì đó hấp dẫn.

Dưới tàng một gốc cổ thụ, vẻ mặt Thạch Nham bình tĩnh đưa tinh thần tiến vào trong Huyết Văn giới, ánh mắt lóe ra dị quang.

- Tụ hồn châu! Nơi này có Tụ hồn châu.

Trong Huyết Văn giới, Huyền Băng Hàn Diễm tiếp tục biểu đạt sự vui mừng của mình, ở trong Huyết Văn giới nó tụ tập lại thành một ngọn lửa nho nhỏ nhẹ nhàng lay động,

- Tụ hồn châu! Ta cần Tụ hồn châu.

Thạch Nham cau mày nín thở ngưng thần dụng tinh thần câu thông với Huyền Băng Hàn Diễm trong Huyết Văn giới.

- Ngươi muốn Tụ hồn châu sao? Chờ ngươi có năng lực đi ra khỏi chiếc nhẫn rồi nói sau.

- Tiểu tử ngươi dám nói chuyện như vậy với ta? Có tin chờ sau khi ta đi ra sẽ đóng băng linh hồn ngươi không?

- Ngươi có thể đi ra sao? Hơn nữa năm qua ngươi không phải vẫn làm như vậy sao? Ngươi có thành công không?

- Nếu không phải ngươi có này chiếc nhẫn kỳ quái này ta đã sớm đoạt xá ngươi rồi, ta nói cho ngươi biết tốt nhất ngươi hãy sớm phóng ta ra ngoài, bằng không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Huyền Băng Hàn Diễm giống như đã quen ngạo mạng rồi, vốn khinh thường Thạch Nham nhưng ở trong nhẫn vẫn buông lời uy hiếp giống như là không biết tình cảnh của chính mình vậy.

- Mặc kệ ngươi.

Thạch Nham khinh thường, chậm rãi thu hồi tinh thần ra khỏi Huyết Văn giới.

Huyết Văn giới tiếp tục lóe sáng không ngừng, Huyền Băng Hàn Diễm kia hình như có chuyện cần nói, liên tục giãy dụa trong Huyết Văn giới, thẩm thấu ra ngoài đủ loại băng hàn khí như muốn thu hút sự chú ý của Thạch Nham.

Thạch Nham không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía Nam Vân Hà đảo.

Dọc theo đường đi, Thạch Nham phát hiện có rất nhiều bình dân dân chúng bị giết hại, thi thể những dân chúng này chồng chất ở các nơi bí ẩn đều là bị giết rồi vứt vỏ thành đống.

Sắc mặt Thạch Nham âm trầm, đã căm thù Cổ gia đến tận xương tuỷ.

Hành động này của Cổ gia so với giáo phái tà ác nhất chỉ có hơn chớ không kém, thủ đoạn tàn nhẫn huyết tinh ngay cả nhân tính cơ bản cũng mất đi.

Ở phía Nam Vân Hà đảo, lực hút linh hồn mãnh liệt kia duy trì trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất.



Thạch Nham âm thầm cảm ứng thì phát hiện trước khi lực hút linh hồn kia biến mất, gần Vân Hà đảo đã không có nhiều linh hồn bay ra, nói cách khác ở khu vực kia chắc chắn là có người biết linh hồn ở gần đó đã bị hấp thu sạch sẽ, thế này mới đóng kín vật tà ác nào đó.

- Tụ hồn châu?

Thạch Nham cau mày thật chặt, hắn chưa từng nghe tên này nhưng lúc Huyền Băng Hàn Diễm nói ra có vật như vậy cảm xúc cực kỳ kích động hình như biết lai lịch và tác dụng của Tụ hồn châu.

Thạch Nham nghĩ rằng muốn từ nơi Huyền Băng Hàn Diễm biết được công dụng của Tụ hồn châu thì trước tiên phải đả kích nó một chút, để tránh Huyền Băng Hàn Diễm không rõ cảnh ngộ cứ tiếp tục ngạo mạng như vậy, thế mà lại dám buông lời uy hiếp mình.

Huyết Văn giới trên tay tiếp tục lóe lền ma tần suất càng lúc càng thường xuyên.

Thạch Nham cười lạnh, biết Huyền Băng Hàn Diễm bên trong Huyết Văn giới e là đã không nhịn được nữa.

Tiếp tục không có để ý nó, Thạch Nham vẫn cứ đi về phía trước.

Bên trong Huyết Văn giới, Huyền Băng Hàn Diễm cố gắng hồi lâu nhưng phát hiện Thạch Nham không có đưa tinh thần vào nên dần dần nó hình như đã tuyệt vọng, không hề tiếp tục lãng phí thời gian nữa.

Thạch Nham vẫn luôn luôn chú ý biến hóa của Huyết Văn giới, sau khi phát hiện Huyết Văn giới đã hết lóe lên thì khóe miệng đã kéo ra một nụ cười.

Ba giờ sau, Thạch Nham phi thân nhảy lên một gốc cổ thụ, ẩn thân ở trong đống lá cây rậm rạp, lúc đó mới một lần nữa đưa tinh thần vào Huyết Văn giới.

- Hiện tại chúng ta có thể trao đổi hòa thuận rồi chứ?

Thạch Nham hỏi.

- Có thể, có thể.

Huyền Băng Hàn Diễm lập tức đáp lại.

- Tốt lắm, nói nói lai lịch của Tụ hồn châu đi, ta muốn biết Tụ hồn châu rốt cuộc là cái gì, có ích lợi gì...

- Tụ hồn châu là yêu tinh của Thôn hồn thú, Thôn hồn thú là một loại yêu thú thần bí cổ xưa nhất trong thiên địa, loại yêu thú này sống dựa vào cắn nuốt linh hồn các loại sinh vật, cắn nuốt linh hồn càng nhiều thì Thôn hồn thú tiến hóa càng nhanh hơn, trở nên càng cường đại hơn. Thôn hồn thú cấp bảy, cấp tám, cấp chín hình thành yêu tinh tên là Tụ hồn châu, có thể hấp thu linh hồn rồi chuyển hóa thành lực lượng linh hồn tinh khiết, cực kỳ quý giá...

- Lực lượng linh hồn trong Tụ hồn châu có ích cho ngươi sao?

- Có ích, đối bất cứ sinh vật gì có linh hồn đều rất có ích, nếu có thể lấy được Tụ hồn châu, linh hồn và hình thái sinh mệnh của ta có thể tiến hóa, có thể khiến cho hình thái sinh mệnh càng hoàn mỹ hơn. Ngươi cũng thế, ngươi có thể được lực lượng linh hồn của Tụ hồn châu thì hình thái sinh mệnh của ngươi cũng có thể được ưu hoá, thậm chí có thể trực tiếp hình thành thức hải,

Trong lòng Thạch Nham rung động.

Thức hải là hải dương thần thức mà Võ Giả cảnh giới Niết Bàn sau khi tiến vào cảnh giới Niết Bàn dùng để tập trung thần thức, diệu dụng vô cùng.

Trừ phi Võ Giả cảnh giới đạt tới cảnh giới Niết Bàn nếu không khó có thể hình thành thức hải, hôm nay Huyền Băng Hàn Diễm lại nói chỉ cần có được lực lượng linh hồn bên trong Tụ hồn châu là có thể cải thiện hình thái sinh mệnh trực tiếp hình thành thức hải.

Nếu thật sự là như thế thì Tụ hồn châu quả thực còn trân quý đáng giá hơn của đan dược Thần cấp.

- Làm sao có thể hình thành thức hải chứ?

Thạch Nham không dám tin, tiếp tục trao đổi với Huyền Băng Hàn Diễm.



- Thôn hồn thú là một trong yêu thú thần bí nhất trên đời, bản thân nó là một kỳ tích trong thiên địa, sở dĩ ta biết Thôn hồn thú và Tụ hồn châu cũng bởi vì đã từng có rất nhiều cường giả muốn hấp thu ta, vào thời điểm bọn họ muốn chiếm lấy ý thức của ta thì ta cũng tử trong đầu bọn họ chiếm được rất nhiều trí nhớ và tri thức. Lai lịch Thôn hồn thú này cũng là mấy vạn năm trước ta có được từ trong trí nhớ của một cường giả Thần cảnh, đến bây giờ có thể đã không còn bao nhiêu Võ Giả còn biết lai lịch Thôn hồn thú và sự vô giá của Tụ hồn châu...

- Thật sự có thể hình thành thức hải sao?

- Đương nhiên, con đường tu luyện phân chia thân thể và linh hồn. Võ Giả các ngươi trời sinh có thân thể nên ngay từ đầu toàn bộ đèu tu luyện bắt đầu từ thân thể, sau đó mới từ từ quá độ đến tu luyện và tiến hóa linh hồn, mà loại sinh mệnh như chúng ta bởi vì không có thân thể nên trước tiên phải tu luyện linh hồn sau đó từng bước tìm cơ hội mà kiếm lấy thân thể.

Dừng lại một chút Huyền Băng Hàn Diễm tiếp tục giải thích:

- Con đường tu luyện chính là không ngừng hoàn thiện chỗ thiếu hụt của thân thể và linh hồn, khiến cho thân thể cùng linh hồn không ngừng tiến hóa. Ở trong thiên địa có rất nhiều kỳ vật có thể làm cho tốc độ tiến hóa hoàn thiện thân thể và linh hồn tiến thêm một bước. Tụ hồn châu chính là một loại bảo vật thần kỳ tăng cường hình thái sinh mệnh, lực lượng linh hồn tinh khiết trong Tụ hồn châu có thể hoàn thiện linh hồn của ngươi, làm cho ngươi nhanh chóng hình thành thức hải, có được nhiều lực lượng linh hồn lợi hại hơn Võ Giả đồng cấp.

Huyền Băng Hàn Diễm tồn tại trong năm tháng dài đằng đẳng, chiếm được trí nhớ và tri thức của rất nhiều cường giả Thần cảnh, nó hình như hiểu rất rõ con đường tu luyện của Võ Giả nhân loại, những lời nói của nó rất trật tự, rõ ràng và đơn giản dễ hiểu, Thạch Nham chỉ nghe xong một lần đã có nhận thức mới về áo nghĩa tu luyện của Võ Giả.

- Tụ hồn châu hữu dụng như vậy sao?

- Đương nhiên, lực lượng linh hồn của Tụ hồn châu rất thần kỳ, ngoài ra sau khi Tụ hồn châu chìm vào trong nước còn có thể hình thành hồn kính, linh hồn cường đại vị diện khác có thể thông qua hồn kính trực tiếp buông xuống linh hồn. Từ rất lâu hình như tựa một tông phái tà ác lợi dụng Tụ hồn châu hình thành hồn kính có thể triệu hồi khác linh hồn cường đại từ vị diện khác đến chiến đấu. Linh hồn cường đại vị diện khác bị thiên địa quy tắc trói buộc, một khi mạo muội tiến vào thế giới của chúng ta thì nguyên khí sẽ đại thương, cho dù là mạnh mẽ tiến vào thế giới chúng ta cũng rất khó phát huy ra toàn bộ lực lượng, nhưng mà nếu hắn nhờ vào Tụ hồn châu hình thành hồn kính lại dùng bí pháp triệu hồi đến sẽ không chịu thiên địa quy tắc trói buộc, chẳng những nguyên khí sẽ không đại thương còn có thể phát huy lực lượng linh hồn đến mức lớn nhất.

- Hồn kính? Triệu hồi linh hồn cường đại của vị diện khác?

Thạch Nham lẩm bẩm nói nhỏ, ánh mắt bỗng sáng ngời, đột nhiên nhớ tới từng cảm ứng được khí tức băng hàn tà ác kia, luồng khí tức rất giống với khí tức trên người Ma đế Ba Tuần, chẳng lẽ thật sự là người của Ma Vực Thứ Tư đến sao?

Nếu quả thật là người cả Ma Vực Thứ Tư đến thì làm sao lại xuất hiện ở Vân Hà đảo?

Người Cổ gia tru giết nguyên cư dân trên đảo khắp nơi, khiến cho linh hồn đều tụ tập ở trong Tụ hồn châu, chẳng lẽ là muốn triệu hồi Ma nhân của Ma Vực Thứ Tư đến sao?

Vì sao phải triệu hoán Ma nhân?

Muốn đối phó Dương gia sao!

Những ý niệm liên tục xét qua trong đầu, những nghi hoặc trong lòng Thạch Nham nhanh chóng bị quét sạch.

Dần dần ánh mắt Thạch Nham bắt đầu sáng ngời, manh mối càng lúc càng rõ.

Hắn biết Cổ gia là muốn đối phó Tu La Huyết vệ của Dương gia.

Cừu hận giữa Dương gia và Đệ Tứ Ma Vực thì mọi người đều biết, hồn kính tồn tại có thể khiến cho linh hồn cao thủ Ma Vực Thứ Tư buông xuống, nếu có một linh hồn Ma nhân Thần cảnh buông xuống thì bằng vào ưu thế cao hơn một cấp, lực lượng linh hồn Ma nhân Thần cảnh hình thành có thể quét ngang linh hồn cường giả cảnh giới Thiên Vị nhất trùng thiên.

Thương tổn do lực lượng linh hồn chém giết còn đáng sợ hơn cả thân thể, một khi linh hồn bị giết cũng nghĩa là Võ Giả đã mất mạng không còn cơ hội sống lại.

Trong lòng Thạch Nham hoảng sợ, thông qua những lời nói của Huyền Băng Hàn Diễm kèm theo những quan sát cẩn thận của hắn thời gian qua, hắn cảm thấy mình đã năm được âm mưu kinh thiên của Cổ gia.

Tam đại Tu La vương Dương gia tất cả đều có cảnh giới Thiên Vị, chuyến đi này bất luận là ai đến thì chỉ cần chống lại với linh hồn Ma nhân Thần cảnh của Ma Vực Thứ Tư, dưới sự chênh lệch đẳng cấp thì khó thoát khỏi vận mệnh linh hồn bị thiêu đốt.

Nét mặt Thạch Nham liên tục biến đổi, trầm mặc hồi lâu lại đưa tin cho Huyền Băng Hàn Diễm trong Huyết Văn giới

- Ngươi có biện pháp nào lấy được Tụ hồn châu không?

- Có! Ta có cách!

Huyền Băng Hàn Diễm lập tức đáp lại, cảm xúc có chút kích động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook