Sát Thần

Chương 318: Tìm hiểu

Nghịch Thương Thiên

26/03/2013



Linh hồn của Dịch Thiên Mạc vừa thu lại, ngũ ma không tiếp tục đuổi theo, cũng không ra khỏi thức hải mà trở về nằm yên ở bên trong.

Thạch Nham vẫn giữ tư thế bất động kì dị như trước, trông như người mất hồn, nhưng mà dao động của thức hải vẫn còn, hít thở cũng đều đều, trừ việc tinh nguyên toàn thân bị mất, thân thể hắn không có điểm khác thường nào cả.

Dịch Thiên Mạc vẻ mặt kinh ngạc, sau khi thu hồi linh hồn, vẻ mặt dần dần trở nên nặng nề.

“Sao rồi ?”

Tạp Ba, Yết Mãnh cùng nhau hỏi, sắc mặc nghi ngờ hỏi.

“Xem ra có chút phiền phức”.

Dịch Thiên Mạc thò tay đặt lên cánh tay Thạch Nham, truyền tinh nguyên vào trong thân thể hắn.

Tinh nguyên như những sợi tơ tinh tế nhạy cảm chầm chậm bay lượn trong kinh mạch trước ngực Thạch Nham, từ từ kéo giãn toàn thân hắn ra.

Nhưng mà chờ đến khi tinh nguyên của Dịch Thiên Mạc lưu chuyển đến cánh tay phải của Thạch Nham thì gặp phải tầng tầng ngăn trở. Tinh nguyên mà ông ta phóng ra giống như bị vô số bức tường ngăn cản, không thể xuyên vào bên trong.

Tinh nguyên của Dịch Thiên Mạc tiếp tục truyền vào, men theo kinh mạch mà di chuyển khắp người Thạch Nham, nhưng ngoại trừ cánh tay phải của hắn, những nơi khác trong thân thể đều thông thoáng không có trở ngại.

Biết được điều này, Dịch Thiên Mạc thầm tính, sau đó tiếp tục truyền thêm vài sợi tinh nguyên cùng tiến đến cánh tay phải của Thạch Nham.

Bảy dòng tinh nguyên tản ra cùng xông vào những bức tường vô hình.

“Rầm!”

Một tiếng nổ trầm thấp vang lên từ trong cánh tay Thạch Nham.

Những tia sáng màu tím đậm chuyển động trên cánh tay hắn, trong sự chấn động kì dị, tinh nguyên của Dịch Thiên Mạc xông vào bên trong bỗng nổ vụn, bị nuốt lấy không còn sót chút nào.

Một cỗ khí tức kì dị đột nhiên từ trong cánh tay Thạch Nham bắn ra, lặng lẽ hướng tới bàn tay của Dịch Thiên Mạc.

Dịch Thiên Mạc sợ hãi biến sắc, vội vàng rút tay lại khẽ kêu một tiếng:

“Kì lạ!”

Yết Mãnh, Tạp Ba kinh ngạc, vội hỏi:

“Lão Dịch làm gì thế?”

“Không có gì”.

Dịch Thiên Mạc thở dài một tiếng, không còn cách nào nói:

“Xem ra, ta cũng không thể đánh thức chủ nhân dậy, không biết vì sao mà triệu chứng hiện tại của người có phần tương tự với tẩu hỏa nhập ma nhưng nghĩ kỹ lại thấy không phải, cũng có thể do tu luyện công pháp bí mật nào đó mới bị như vậy.”

Nghe Dịch Thiên Mạc nói thế, Yết Mãnh, Tạp Ba đều không nói gì nữa.

Kiến thức về các loại lực lượng của hai người không sâu sắc bằng Dịch Thiên Mạc, cho nên hai người biết là mình không giúp được gì.

Ba người trầm mặc, nhíu mày nhìn Thạch Nham, nhất thời cảm thấy bó tay, không có biện pháp.

Lúc này, bọn người Hạ Tâm Nghiên, Dạ Trường Phong chờ Thạch Nham đã lâu, cuối cùng nhịn không nổi đi đến tìm .

Họ vừa tiến vào trong, khi nhìn thấy thân thể cứng đờ của Thạch Nham đều nhịn không được kinh hãi kêu lên.

Ba người Dịch Thiên Mạc nhíu mày, đứng xung quanh Thạch Nham không cho ai tới gần.

Ngay cả Hạ Tâm Nghiên cũng bị ba người cản lại.

Hạ Thần Xuyên cũng nghe được tin tức mà đến, vẻ mặt kinh dị nhìn Thạch Nham, rồi lại nhìn ba người đứng xung quanh, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy ?”

Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ, Tào Chỉ Lam cũng tràn đầy nghi vấn, đêm qua vẫn còn khỏe mạnh, mới qua một đêm Thạch Nham đã trở thành thế này, rốt cuộc là sao ?

Mọi người đều không hiểu.



“Sáng nay, chúng ta đến đã phát hiện hắn như vậy, giống như… giống như là tẩu hỏa nhập ma”.

Dịch Thiên Mạc hừ lạnh một tiếng, vẫn nói thật:

“Ta đã dò xét linh hồn của chủ nhân, phát hiện không có gì khác thường, chỉ là tinh nguyên toàn thân tựa như toàn bộ bị rút cạn, giống như kiệt lực vì đánh nhau với người khác”.

“Điều này sao có thể ?”

Hạ Thần Xuyên ngạc nhiên:

“Đêm qua nơi này vô cùng yên tĩnh, chắc chắn không xảy ra đánh nhau, có phải là thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi không?”

Tuy ai nấy đều lo lắng nhưng thấy Thạch Nham vẫn còn thở, nhịp tim vẫn bình thường, cho nên không mấy nôn nóng.

Chỉ là nếu không thể tỉnh lại thì chắc chắn không phải chuyện tốt.

Nhưng thấy Dịch Thiên Mạc nói ông tay bó tay, những người khác vốn định lên tiếng cũng đành ngậm miệng.

“Để ta tới thử xem sao?”

Trầm lặng một hồi, Dạ Trường Phong bỗng chủ động lên tiếng:

“Tuy ta không biết hắn xảy ra chuyện gì, nhưng với kiến thức về trạng thái tẩu hỏa nhập ma của ta, nói không chừng có thể xác định được điều gì đó”.

Dịch Thiên Mạc nhíu chặt mày.

Hạ Thần Xuyên cũng đang nhíu mày.

Mọi người đều biết Dạ Trường Phong và Thạch Nham quen biết chưa lâu, không thể coi là người thân, nếu Dạ Trường Phong mang ý đồ, nhân cơ hội hạ độc thủ với Thạch Nham thì Thạch Nham e là chỉ có một đường chết.

Cũng vì thận trọng nên không ai dám gật đầu, đều đang suy nghĩ.

“Cho hắn thử xem sao, chúng ta nhiều người như vậy, dù hắn có giờ trò cũng không làm được”.

Đúng vào thời khắc mấu chốt, Hạ Tâm Nghiên lên tiếng:

“Còn tốt hơn lãng phí thời gian, nếu Thạch Nham thật sự tẩu hỏa nhập ma thì chúng ta phải nhanh chóng nghĩ biện pháp hành động”.

“Tên này thật sự đến từ cái gì mà Ám Từ Vụ Chướng?”

Dịch Thiên Mạc trầm mặc một lúc đột nhiên hỏi Hạ Thần Xuyên.

Đêm qua, ông ta và Hạ Tâm Nghiên nói chuyện một phen, biết được một số chuyện liên quan đến Dạ Trường Phong.

Ba người Dịch Thiên Mạc vô cùng lưu ý tới vùng đất trung tâm của đại lục Thần Ân nằm phía sau Ám Từ Vụ Chướng. Ông đã nói chuyện với Hạ Thần Xuyên, biết Hạ Thần Xuyên là gia chủ của Hạ gia, cảm thấy Hạ Thần Xuyên có lẽ có thể nói cho bọn họ chút gì đó.

Thấy ba người hỏi, Hạ Thần Xuyên cũng âm thầm kinh ngạc, lại nhớ tới chuyện hai người Dạ Trường Phong đột nhiên xuất hiện nên đành kể lại.

Điều này khiến ba người Dịch Thiên Mạc rất lưu ý, hỏi rõ ràng một lượt những chuyện liên quan đến Dạ Trường Phong, thậm chí còn có ý nghĩ tìm Dạ Trường Phong nói chuyện.

“Đúng rồi, do chính miệng hắn ta nói ra”.

Hạ Thần Xuyên gật đầu.

Ánh mắt của ba vị thống lĩnh của Âm Mị tộc là Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh sáng lên, đồng thời nhìn về Dạ Trường Phong.

“Trung tâm đại lục ở phía sau Ám Từ Vụ Chướng có phải có một nơi tên là Thiên Âm Cổ Trủng?”

Dịch Thiên Mạc hít sâu một hơi, bỗng nhiên hỏi.

Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kỳ sợ hãi biến sắc.

“Ông biết Thiên Âm Cổ Trủng à?”

Trong mắt Dạ Trường Phong dường như lóe lên một tia thần quang:

“Thiên Âm Cổ Trủng chính là một trong ba tuyệt địa, nơi đó vô cùng nổi tiếng, cũng vô cùng thần bí, nghe nói Thiên Âm Cổ Trủng luôn bị phong ấn, căn bản không thể tiến vào, ông làm sao biết nơi đó”.

Ba người Dịch Thiên Mạc, Tạp Ba, Yết Mãnh nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm gật đầu tựa như xác định được thân phận của Dạ Trường Phong.



“Ngươi thử đi, đừng có giở trò”.

Dịch Thiên Mạc không hề trả lời câu hỏi của Dạ Trường Phong, nhường ra một lối đi, nói với Dạ Trường Phong:

“Cẩn thận chút, đừng dùng linh hồn tiến vào thức hải của hắn, nếu không, linh hồn mà ngươi phóng ra e là không về được, còn nữa, điểm khác thường trong thân thể hắn nằm ở cánh tay phải, nếu ngươi muốn tìm hiểu, cứ nhắm thẳng vào đó”.

Dạ Trường Phong nhìn kỹ ông ta, hỏi lần nữa:

“Ông làm sao biết tới Thiên Âm Cổ Trủng ?”

“Thông qua tổ tịch (thư tịch do tổ tiên truyền lại)”.

Dịch Thiên Mạc trầm ngâm một lúc mới lạnh giọng nói.

Đôi mắt Dạ Trường Phong sáng lên nhìn kỹ ba người tựa như hiểu ra gì đó, hắn không nói thêm gì, bước thẳng tới bên cạnh Thạch Nham, thò tay ra nắm lấy cánh tay Thạch Nham.

Một quả cầu lửa bỗng từ trong lòng bàn tay hắn bay ra.

Ngọn lửa giống như những chiếc vảy bao phủ lòng bàn tay và mu bàn tay hắn, trong nháy mắt, bàn tay Dạ Trường Phong giống như mang một chiếc bao tay màu vàng, những đốm lửa màu vàng nhảy múa không ngừng, dường như có sinh mệnh reo hò trên bàn tay hắn.

Ba người Dịch Thiên Mạc sắc mặt trắng bệch, nhịn không được lui về sau mấy bước, kinh ngạc hô lên khản cả giọng:

“Thiên hỏa!”

Ba người Tào Chỉ Lam, Hạ Tâm Nghiên, Hạ Thần Xuyên cũng giật mình, vội vàng lui về sau mấy bước, sợ bị Thiên hỏa chạm vào người.

“Yên tâm, ta có thể tùy ý khống chế Thiên hỏa này, sẽ không để sức nóng ảnh hưởng tới mọi người đâu”.

Dạ Trường Phong cười, chìa tay nắm lấy cánh tay Thạch Nham, nhắm mắt cảm ứng gì đó.

Ba thống lĩnh của Âm Mị tộc sắc mặt có phần khó coi, vội vã âm thầm dùng khí tức điều tra, phát hiện trong phòng không hề có khí tức Thiên hỏa tỏa ra.

Ba người âm thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn về Dạ Trường Phong ngập tràn kinh dị.

Sức nóng của Thiên Hỏa cực kì bá đạo, có thể phóng Thiên Hỏa ra nhưng lại áp chế hết toàn bộ khí tức, Dạ Trường Phong sử dụng Thiên Hỏa rõ ràng đã đạt đến cảnh giới cực kì tinh diệu.

Ba người hiểu rằng, trên phương diện sử dụng khống chế Thiên Hỏa, Dạ Trường Phong hơn rất xa Thạch Nham.

Tào Chỉ Lam trong lòng sợ hãi, mắt đẹp ngập tràn kinh dị, âm thầm suy đoán thân phận của Dạ Trường Phong.

Ngược lại hai người Hạ Thần Xuyên, Hạ Tâm Nghiên vì đã biết được lai lịch của Dạ Trường Phong, thêm vào đã biết được sự thần bí của Ám Từ Vụ Chướng nên không hề quá kinh ngạc.

Sau khi phát hiện khí tức Thiên Hỏa do Dạ Trường Phong phóng ra không hề gây thương tổn, mấy người đứng xung quanh lặng lẽ tiến tới gần, ở bên cạnh Dạ Trường Phong âm thầm nhìn hắn chằm chằm.

Dưới ánh mắt tập trung chăm chú của mọi người, Dạ Trường Phong nhắm mắt, trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp hơn cả nữ nhân chảy ra một vài giọt nước lấp lánh. Cánh tay nắm lấy cánh tay Thạch Nham cũng khẽ run rẩy tựa như tiêu hao không ít lực lượng.

Lâm Nhã Kỳ cũng thầm kinh ngạc, có phần không hiểu khi thấy Dạ Trường Phong mệt mỏi đến mức này.

Nàng ta hiểu thực lực của Dạ Trường Phong hơn bất cứ ai, trong mắt nàng, dị trạng giống như tẩu hỏa nhập ma của Thạch Nham không cần Dạ Trường Phong phí nhiều sức như vậy, chỉ cần cảm ứng sơ sơ một chút là có thể biết được đại khái tình hình.

Nhưng biểu hiện của Dạ Trương Phong lại khiến nàng ta có chút giật mình, đồng thời cũng có chút tò mò nhìn về phía Thạch Nham.

Mồ hôi trên mặt Dạ Trường Phong ngày càng nhiều, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, hắn vẫn nhắm mắt không nói câu nào khiến cho mọi người không biết rốt cuộc hắn phát hiện được gì không.

Trong phòng, mọi người cùng trầm mặc hết nhìn Dạ Trường Phong rồi lại nhìn dị trạng của Thạch Nham.

Đột nhiên Dịch Thiên Mạc biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên phía trên, nói giọng lạnh lẽo:

“Tên đó lại đến rồi”.

Ánh mắt Yết Mãnh, Tạp Ba phát lạnh, đột ngột ngồi xuống, phóng linh hồn tạo thành một phòng tuyến linh hồn, ngăn không cho người kia xông vào.

“Mấy người các ngươi không nên dùng thần thức cảm ứng, cũng đừng ra khỏi cái vòng này”.

Sắc mặt Dịch Thiên Mạc cực kì nghiêm túc, năm ngón tay bắn ra những chùm sáng kỳ dị tạo thành một cái vòng sáng trên mặt đất, bao bọc lấy mọi người.

Làm xong mọi chuyện, Dịch Thiên Mạc cũng ngồi xuống nhắm mắt chống địch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook