Chương 408: Tình thiêu
Nghịch Thương Thiên
16/05/2013
Tả Thi khó hiểu nói: "Thạch Nham, ngươi có thể tạm thời về U Vân, ta nghĩ gia gia của ngươi nếu biết ngươi đã đột phá tới thiên vị chi cảnh thì sẽ vui mừng lắm. Ngươi hiện tại về Thương Minh, Thạch gia và Tả gia chúng ta sẽ liên thủ với nhau, nói không chừng có thể áp chế được Thần Hữu đế quốc và Liệt Hỏa đế quốc."
" U Vân quá nhỏ..." Thạch Nham lắc đầu: "Nếu Thời cơ tới thì ta sẽ để ngươi tới Thương Minh, cho các ngươi một địa phương để thích hợp tu luyện hơn."
"Tìm được rồi!"
Lao Lý lớn tiếng hét lên.
Thạch Nham giật mình, nói với Tả Thi, Tả Hư: "Tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta tới đó xem, xem dưới tiểu đảo này rốt cuộc có địa phương thần kỳ gì."
Chờ ba người Thạch Nham và Tả Hư, Tả Thi tới nơi ỵ phát hiện Triệu Phong, Xích Tiêu, Thải Y đã đứng trước cái động khẩu đen xì, một số người của Quang Minh thần giáo cũng nhanh chóng từ các phương hướng vọt tới.
Đó là một huyệt động không lớn, trong huyệt động bốc ra từng đợt từng đợt khí tức âm hàn, đứng ở trước động khẩu cũng cảm thấy được gió lạnh thổi vào thân thể, khiến cho người ta lạnh cả người, cảm thấy trong động tiềm tàng sự hung hiểm khiến cho người ta kinh sợ.
Không bao lâu sau, Lý Duyệt dẫn theo Quang Minh thần giáo giáo đồ còn lại cũng chạy tới đây, cùng Thạch Nham nhìn về phía động khẩu.
" Chắc chính là nơi này rồi." Triệu Phong cúi đầu nhìn một chút rồi lắc đầu: "Không nhìn thấy gì cả, bên trong có thể cũng có thứ ngăn cản thần thức."
Đoàn người đang nói chuyện thì một bóng người bỗng nhiên từ trong lao ra, lớn tiếng thét to: "Đi mau!"
Một cây may to như cánh tay, giống như quỷ thủ đột nhiên từ trong huyệt động thò ra, trong nháy mắt đã quấn quanh thân thể của người nọ.
Cây mây vừa quấn lấy người hắn, từ bên trong cây mây đột nhiên truyền ra lực hút rất mạnh, một thân máu tươi của người này ồ ồ chảy về phía cây mây, trong thời gian rất ngắn máu tươi của hắn đều bị hút hết.
Mở to, hắn còn chưa rơi vào trong động thì đã chết rồi.
Mọi người sắc mặt phát lạnh.
" Tả Thi, Tả gia gia, các ngươi đừng vào, cứ ở bên ngoài tìm một địa phương an toàn mà đợi." Thạch Nham quyết định thật nhanh, vội vàng dặn dò bọn họ một tiếng: "Bên trong rất nguy hiểm, các ngươi vào không những không giúp được gì, ngược lại còn có thể liên lụy tới chúng ta."
Lời nói của hắn rất không khách khí.
Tả Hư ánh mắt buồn bã, tự biết tu vi của mình quá yếu, bất đắc dĩ gật đầu, cầm tay Tả Thi thì nói: "Tiểu Thi, đừng vào, Thạch Nham nói không sai, chúng ta đích xác không giúp được gì."
Tả Thi tuy rằng nóng lòng muốn thử, nhưng thấy ông ta nói như vậy thì cũng chỉ có thể đáp ứng, chợt lo lắng nhìn về phía Xích Tiêu và Thạch Nham, nhỏ giọng nói: "Các ngươi cẩn thận một chút, bên trong rất cổ quái, nếu quá nguy hiểm thì đừng cướp gì cả, mau mau chạy khỏi đó chỉ có còn sống thì mới có thể hưởng dụng lợi ích, nếu mất mạng thì chẳng còn gì đâu."
"Ừ."
Thạch Nham cười cười gật đầu nói: "Biết rồi, ta sẽ coi giữ mạng là nhiệm vụ hàng đầu, nếu thật sự phát hiện chuyện không thể làm thì ta sẽ lên ngay."
"Có thể xuống rồi chứ?" Triệu Phong vô cùng hưng phấn, xoa xoa tay, cười nói: "Địa phương càng nguy hiểm thì càng có bảo bối, mọi người cẩn thận một chút, đừng để bị cây mây này cuốn lấy."
Mọi người ngưng trọng gật đầu.
Triệu Phong không nhiều lời nữa, cười ha ha rồi nhảy xuống đầu tiên.
Lý Duyệt và người của Quang Minh thần giáo cũng không do dự, sau khi Triệu Phong xuống thì cũng đều đi theo.
Xích Tiêu, huynh đệ Lao Lý cũng theo sát.
" Các ngươi đi trước đi." Thạch Nham nhìn về phía Tả Hư, Tả Thi.
Hai người này hơi do dự, nhưng cũng không nói gì, rời khỏi động khẩu rồi rất nhanh biến mất trong đám cây cối.
Bên ngoài chỉ còn lại có Thạch Nham và Thải Y.
Thải Y không vội vã tiến vào, mà nhìn về phía hắn đầy chờ mong.
Một thân quần trang màu xanh lục, khuôn mặt trắng nõn, mắt như biết nói, cứ như vậy khẩn cầu nhìn hắn.
" Ngươi gấp vậy à?" Thạch Nham ôn hoà nói.
" Trải qua kinh lịch ở dị địa, ta nghĩ ngươi chắc có thể tín nhiệm ta." Thải Y vẻ mặt nghiêm trang, nói: "Ta khác Ngải Nhã, ta sẽ không vô sỉ như vậy, ta biết dọc theo đường đi ngươi giúp chúng ta rất nhiều, sẽ không vào thời điểm mấu chốt lấy oán trả ơn đối với ngươi ngươi, ta cam đoan."
" Lý do này vẫn không đầy đủ." Thạch Nham vẻ mặt hờ hững.
" Phía dưới khẳng định phi thường nguy hiểm, bên trong linh hồn của ta có cấm chế của ngươi, không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng." Thải Y buồn bực trừng mắt lườm hắn,: "Con người ngươi là sao vậy, người ta đã cầu ngươi như vậy rồi, trong tiểu hồ kia tuy rằng ta có chỗ không đúng, nhưng ngươi chẳng lẽ không vậy ư?"
Cổ Thải Y đỏ ửng lên, bộ dạng có chút thẹn thùng.
Thạch Nham nhếch miệng cười cười: "Không sai, trong tiểu hồ đó ta xác thực có chỗ không đúng, có điều cũng là vì nhìn thấy các ngươi muốn hại ta, ta vì tức quá nên mới làm như vậy. Nếu các ngươi lúc ấy xuất thủ viện trợ ta, ta khẳng định sẽ không đối với ngươi như vậy."
Nói tới cảnh tượng kiều diễm dưới tiểu hồ, hắn không tự chủ được nhớ tới ngọc thể lõa lồ của Thải Y, ánh mắt cũng thay đổi, trở nên có chút nóng bỏng.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Thải Y rất là xấu hổ, hung hăng trừng mắt lườm hắn rồi tức giận nói: "Không giải thì thôi!"
Nói xong, nàng ta nhảy xuống động.
"Được rồi, ta giải cho ngươi." Thạch Nham bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản.
Mắt đẹp của Thải Y đột nhiên sáng ngời, vội vàng dừng lại, cười khanh khách xoay người nhìn về phía hắn, ôn nhu nói: "Ta biết mà, con người ngươi không phải là một chút cảm tình cũng không có. Tên gia hỏa ngươi kỳ thật rất tốt, chỉ cần người khác có thiện ý với ngươi thì ngươi cũng sẽ không hại người ta, bằng không ngươi cũng sẽ không chiếu cố nha đầu Tả Thi đó như vậy."
Từ sau khi Tả Thi xuất hiện, Thạch Nham dọc theo đường đi lúc nào cũng cũng suy nghĩ cho Tả Thi, Tả Hư.
Thải Y âm thầm quan sát hồi lâu, cũng phát hiện Thạch Nham không phải là xuất phát từ ái mộ, chỉ bởi vì Tả Hư, Tả Thi đã quen hắn từ trước, mà hắn cũng không để ý tới bản thân gặp nguy hiểm, lúc nào cũng giúp hai người.
Lưu ý lâu như vậy, Thải Y cuối cùng cũng biết Thạch Nham không phải là lãnh khốc vô tình như nàng ta tưởng tượng, nàng ta kỳ thật trong lòng rất hâm mộ Tả Thi, hâm mộ Thạch Nham cẩn thận chiếu cố của nàng ta như vậy.
Đoán tính cách chân thật của Thạch Nham, sự kiêng dè và hận thù của nàng ta đối với Thạch Nham cũng lặng lẽ phai nhạt, ngược lại muốn có quan hệ tốt với Thạch Nham.
"Ta nếu thực sự vô tình vô nghĩa thì ngươi và Lao Lý đã sớm chết rồi." Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Lúc trước nếu ta không ở trong tiểu hồ cứu các ngươi tới cầu thang xác người thì ngươi cho rằng các ngươi có thể sống sót ư?"
" Biết người có hảo tâm mà." Thải Y thản nhiên cười cười, thần thái phơi phới, tựa hồ tâm tình không tồi: "giờ có thể cởi bỏ cấm chế cho ta rồi chứ?"
Thạch Nham gật đầu, nhắm mắt lại, mượn dùng liên hệ với một dòng linh hồn đó, tiến vào trong óc nàng ta, giải một đạo cấm chế lưu lại trong chủ hồn của nàng ta.
Thải Y bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhe răng khẽ cười cười, như hoa tươi nở rộ, kiều diễm động lòng người.
Nàng ta gật đầu với Thạch Nham rồi thấp giọng nói: "Kỳ thật tên gia hỏa ngươi rất không tồi, nếu sớm biết rằng ngươi là người như thế thì trong tiểu hồ đó ta khẳng định sẽ không tha bỏ mặc ngươi. Ừ, có điều ngươi đã nhìn thân thể của ta rồi, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, hừ!"
Nói xong, Thải Y đi tới huyệt động, cả người lưu chuyển mang nhiều màu rồi chậm rãi chui vào địa để.
Thạch Nham ngẩn ngơ.
Lăng lăng nhìn thân thể mềm mại Thải Y dần dần trầm xuống của Thải Y, nửa ngày mới lắc đầu, nhếch miệng cười hắc hắc, rồi vào thạch động.
Trong huyệt động U ám, chỉ có thể nhìn thấy màu từ trên người Thải Y. Thạch Nham gia tăng tốc độ, ba giây sau đã tới bên cạnh nàng ta.
Huyệt động này tựa hồ rất sâu, hai người bay xuống một lúc mà vẫn không nhìn thấy gì, cũng không nhìn thấy trong huyệt động có hào quang lóe ra.
" Thạch Nham, nói thật, ngươi là không phải thích Tả Thi rồi chứ? Nha đầu đó tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng rất mỹ lệ, ngươi nếu thích nàng ta thì cũng bình thường thôi."
Thải Y khi bay xuống bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn rồi tò mò hỏi.
"Liên quan gì tới ngươi?" Thạch Nham hừ một tiếng, nói: "Ngươi hay là lo cho mình đi, đừng có để bị cây mây của nơi này quấn lấy, nếu thực sự như vậy thì ta mặc kệ ngươi đó."
" Ngươi sẽ không đâu."
Thải Y cười, sau khi giải trừ cấm chế trong chủ hồn, cả người nàng ta tựa hồ được giải khai khúc mắc, giống như không hề hện Thạch Nham đã khinh bạc nàng ta, mặt cũng như toả sáng: "Tên gia hỏa ngươi tuy rằng thoạt nhìn rất vô tình vô nghĩa, nhưng kỳ thật không phải là như vậy, hì hì, ta biết mà."
"Ngươi chẳng lẽ yêu ta rồi à?" Thạch Nham bĩu môi, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ta tuy rằng đã sờ ngươi, nhưng cũng không chịu trách nhiệm đâu, ngươi đừng cho là ta sẽ bởi vì việc này mà chung tình với ngươi. Mỹ nữ à, ta rất vô tình vô nghĩa, chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể của ngươi thôi, đối với bản nhân ngươi thì không có hứng thú đâu, ta không thích nữ nhân tâm cơ quá nặng."
"Đúng, ta không chừng đã thật sự yêu ngươi rồi."
Thải Y nửa thật nửa giả hừ một tiếng, cũng không tức giận: "Ta nghe người ta nói, nam nhân nếu cảm thấy hứng thú với thân thể của một nữ nhân thì cách yêu một nữ nhân cũng không xa đâu. Dù sao ta cũng bị ngươi nhìn hết rồi, bị ngươi sờ rồi, nếu không hay là ngươi quên nha đầu Tả Thi đó đi, làm nam nhân của ta nhs."
" Ngươi muốn cưa ta thì phải xem thời gian và hoàn cảnh chứ?"
Thạch Nham sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ nói: "Sớm biết vậy thì không giải trừ cấm chế cho ngươi nhé, ta phát hiện ngươi vừa mất đi trói buộc là giống như đầu óc có vấn đề vậy. Ngươi muốn chết thì ta mặc kệ, nhưng đừng có nói nhiều với ta, ảnh hưởng tới tính cảnh giác của ta."
"Đúng là một tên không hiểu phong tình!"
Thải Y lườm hắn, ánh mắt thiên kiều bá mị.
Hai người sóng vai bay xuống, trên người nàng ta lại lóe ra lưu quang, bất kỳ biến ảo nào của vẻ mặt nàng ta, Thạch Nham đều có thể nhìn rõ, ngửi mùi thơm từ trên người nàng ta truyền đến, nghe những tiếng nói hờn dỗi của nàng ta, Thạch Nham cũng trầm tĩnh lại, cảm thấy chuyến đi xuống lòng đất này tựa hồ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
" U Vân quá nhỏ..." Thạch Nham lắc đầu: "Nếu Thời cơ tới thì ta sẽ để ngươi tới Thương Minh, cho các ngươi một địa phương để thích hợp tu luyện hơn."
"Tìm được rồi!"
Lao Lý lớn tiếng hét lên.
Thạch Nham giật mình, nói với Tả Thi, Tả Hư: "Tạm thời không nói chuyện này nữa, chúng ta tới đó xem, xem dưới tiểu đảo này rốt cuộc có địa phương thần kỳ gì."
Chờ ba người Thạch Nham và Tả Hư, Tả Thi tới nơi ỵ phát hiện Triệu Phong, Xích Tiêu, Thải Y đã đứng trước cái động khẩu đen xì, một số người của Quang Minh thần giáo cũng nhanh chóng từ các phương hướng vọt tới.
Đó là một huyệt động không lớn, trong huyệt động bốc ra từng đợt từng đợt khí tức âm hàn, đứng ở trước động khẩu cũng cảm thấy được gió lạnh thổi vào thân thể, khiến cho người ta lạnh cả người, cảm thấy trong động tiềm tàng sự hung hiểm khiến cho người ta kinh sợ.
Không bao lâu sau, Lý Duyệt dẫn theo Quang Minh thần giáo giáo đồ còn lại cũng chạy tới đây, cùng Thạch Nham nhìn về phía động khẩu.
" Chắc chính là nơi này rồi." Triệu Phong cúi đầu nhìn một chút rồi lắc đầu: "Không nhìn thấy gì cả, bên trong có thể cũng có thứ ngăn cản thần thức."
Đoàn người đang nói chuyện thì một bóng người bỗng nhiên từ trong lao ra, lớn tiếng thét to: "Đi mau!"
Một cây may to như cánh tay, giống như quỷ thủ đột nhiên từ trong huyệt động thò ra, trong nháy mắt đã quấn quanh thân thể của người nọ.
Cây mây vừa quấn lấy người hắn, từ bên trong cây mây đột nhiên truyền ra lực hút rất mạnh, một thân máu tươi của người này ồ ồ chảy về phía cây mây, trong thời gian rất ngắn máu tươi của hắn đều bị hút hết.
Mở to, hắn còn chưa rơi vào trong động thì đã chết rồi.
Mọi người sắc mặt phát lạnh.
" Tả Thi, Tả gia gia, các ngươi đừng vào, cứ ở bên ngoài tìm một địa phương an toàn mà đợi." Thạch Nham quyết định thật nhanh, vội vàng dặn dò bọn họ một tiếng: "Bên trong rất nguy hiểm, các ngươi vào không những không giúp được gì, ngược lại còn có thể liên lụy tới chúng ta."
Lời nói của hắn rất không khách khí.
Tả Hư ánh mắt buồn bã, tự biết tu vi của mình quá yếu, bất đắc dĩ gật đầu, cầm tay Tả Thi thì nói: "Tiểu Thi, đừng vào, Thạch Nham nói không sai, chúng ta đích xác không giúp được gì."
Tả Thi tuy rằng nóng lòng muốn thử, nhưng thấy ông ta nói như vậy thì cũng chỉ có thể đáp ứng, chợt lo lắng nhìn về phía Xích Tiêu và Thạch Nham, nhỏ giọng nói: "Các ngươi cẩn thận một chút, bên trong rất cổ quái, nếu quá nguy hiểm thì đừng cướp gì cả, mau mau chạy khỏi đó chỉ có còn sống thì mới có thể hưởng dụng lợi ích, nếu mất mạng thì chẳng còn gì đâu."
"Ừ."
Thạch Nham cười cười gật đầu nói: "Biết rồi, ta sẽ coi giữ mạng là nhiệm vụ hàng đầu, nếu thật sự phát hiện chuyện không thể làm thì ta sẽ lên ngay."
"Có thể xuống rồi chứ?" Triệu Phong vô cùng hưng phấn, xoa xoa tay, cười nói: "Địa phương càng nguy hiểm thì càng có bảo bối, mọi người cẩn thận một chút, đừng để bị cây mây này cuốn lấy."
Mọi người ngưng trọng gật đầu.
Triệu Phong không nhiều lời nữa, cười ha ha rồi nhảy xuống đầu tiên.
Lý Duyệt và người của Quang Minh thần giáo cũng không do dự, sau khi Triệu Phong xuống thì cũng đều đi theo.
Xích Tiêu, huynh đệ Lao Lý cũng theo sát.
" Các ngươi đi trước đi." Thạch Nham nhìn về phía Tả Hư, Tả Thi.
Hai người này hơi do dự, nhưng cũng không nói gì, rời khỏi động khẩu rồi rất nhanh biến mất trong đám cây cối.
Bên ngoài chỉ còn lại có Thạch Nham và Thải Y.
Thải Y không vội vã tiến vào, mà nhìn về phía hắn đầy chờ mong.
Một thân quần trang màu xanh lục, khuôn mặt trắng nõn, mắt như biết nói, cứ như vậy khẩn cầu nhìn hắn.
" Ngươi gấp vậy à?" Thạch Nham ôn hoà nói.
" Trải qua kinh lịch ở dị địa, ta nghĩ ngươi chắc có thể tín nhiệm ta." Thải Y vẻ mặt nghiêm trang, nói: "Ta khác Ngải Nhã, ta sẽ không vô sỉ như vậy, ta biết dọc theo đường đi ngươi giúp chúng ta rất nhiều, sẽ không vào thời điểm mấu chốt lấy oán trả ơn đối với ngươi ngươi, ta cam đoan."
" Lý do này vẫn không đầy đủ." Thạch Nham vẻ mặt hờ hững.
" Phía dưới khẳng định phi thường nguy hiểm, bên trong linh hồn của ta có cấm chế của ngươi, không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng." Thải Y buồn bực trừng mắt lườm hắn,: "Con người ngươi là sao vậy, người ta đã cầu ngươi như vậy rồi, trong tiểu hồ kia tuy rằng ta có chỗ không đúng, nhưng ngươi chẳng lẽ không vậy ư?"
Cổ Thải Y đỏ ửng lên, bộ dạng có chút thẹn thùng.
Thạch Nham nhếch miệng cười cười: "Không sai, trong tiểu hồ đó ta xác thực có chỗ không đúng, có điều cũng là vì nhìn thấy các ngươi muốn hại ta, ta vì tức quá nên mới làm như vậy. Nếu các ngươi lúc ấy xuất thủ viện trợ ta, ta khẳng định sẽ không đối với ngươi như vậy."
Nói tới cảnh tượng kiều diễm dưới tiểu hồ, hắn không tự chủ được nhớ tới ngọc thể lõa lồ của Thải Y, ánh mắt cũng thay đổi, trở nên có chút nóng bỏng.
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Thải Y rất là xấu hổ, hung hăng trừng mắt lườm hắn rồi tức giận nói: "Không giải thì thôi!"
Nói xong, nàng ta nhảy xuống động.
"Được rồi, ta giải cho ngươi." Thạch Nham bỗng nhiên lên tiếng ngăn cản.
Mắt đẹp của Thải Y đột nhiên sáng ngời, vội vàng dừng lại, cười khanh khách xoay người nhìn về phía hắn, ôn nhu nói: "Ta biết mà, con người ngươi không phải là một chút cảm tình cũng không có. Tên gia hỏa ngươi kỳ thật rất tốt, chỉ cần người khác có thiện ý với ngươi thì ngươi cũng sẽ không hại người ta, bằng không ngươi cũng sẽ không chiếu cố nha đầu Tả Thi đó như vậy."
Từ sau khi Tả Thi xuất hiện, Thạch Nham dọc theo đường đi lúc nào cũng cũng suy nghĩ cho Tả Thi, Tả Hư.
Thải Y âm thầm quan sát hồi lâu, cũng phát hiện Thạch Nham không phải là xuất phát từ ái mộ, chỉ bởi vì Tả Hư, Tả Thi đã quen hắn từ trước, mà hắn cũng không để ý tới bản thân gặp nguy hiểm, lúc nào cũng giúp hai người.
Lưu ý lâu như vậy, Thải Y cuối cùng cũng biết Thạch Nham không phải là lãnh khốc vô tình như nàng ta tưởng tượng, nàng ta kỳ thật trong lòng rất hâm mộ Tả Thi, hâm mộ Thạch Nham cẩn thận chiếu cố của nàng ta như vậy.
Đoán tính cách chân thật của Thạch Nham, sự kiêng dè và hận thù của nàng ta đối với Thạch Nham cũng lặng lẽ phai nhạt, ngược lại muốn có quan hệ tốt với Thạch Nham.
"Ta nếu thực sự vô tình vô nghĩa thì ngươi và Lao Lý đã sớm chết rồi." Thạch Nham hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Lúc trước nếu ta không ở trong tiểu hồ cứu các ngươi tới cầu thang xác người thì ngươi cho rằng các ngươi có thể sống sót ư?"
" Biết người có hảo tâm mà." Thải Y thản nhiên cười cười, thần thái phơi phới, tựa hồ tâm tình không tồi: "giờ có thể cởi bỏ cấm chế cho ta rồi chứ?"
Thạch Nham gật đầu, nhắm mắt lại, mượn dùng liên hệ với một dòng linh hồn đó, tiến vào trong óc nàng ta, giải một đạo cấm chế lưu lại trong chủ hồn của nàng ta.
Thải Y bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhe răng khẽ cười cười, như hoa tươi nở rộ, kiều diễm động lòng người.
Nàng ta gật đầu với Thạch Nham rồi thấp giọng nói: "Kỳ thật tên gia hỏa ngươi rất không tồi, nếu sớm biết rằng ngươi là người như thế thì trong tiểu hồ đó ta khẳng định sẽ không tha bỏ mặc ngươi. Ừ, có điều ngươi đã nhìn thân thể của ta rồi, ta sẽ nhớ kỹ ngươi, hừ!"
Nói xong, Thải Y đi tới huyệt động, cả người lưu chuyển mang nhiều màu rồi chậm rãi chui vào địa để.
Thạch Nham ngẩn ngơ.
Lăng lăng nhìn thân thể mềm mại Thải Y dần dần trầm xuống của Thải Y, nửa ngày mới lắc đầu, nhếch miệng cười hắc hắc, rồi vào thạch động.
Trong huyệt động U ám, chỉ có thể nhìn thấy màu từ trên người Thải Y. Thạch Nham gia tăng tốc độ, ba giây sau đã tới bên cạnh nàng ta.
Huyệt động này tựa hồ rất sâu, hai người bay xuống một lúc mà vẫn không nhìn thấy gì, cũng không nhìn thấy trong huyệt động có hào quang lóe ra.
" Thạch Nham, nói thật, ngươi là không phải thích Tả Thi rồi chứ? Nha đầu đó tuy rằng cảnh giới không cao, nhưng rất mỹ lệ, ngươi nếu thích nàng ta thì cũng bình thường thôi."
Thải Y khi bay xuống bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn rồi tò mò hỏi.
"Liên quan gì tới ngươi?" Thạch Nham hừ một tiếng, nói: "Ngươi hay là lo cho mình đi, đừng có để bị cây mây của nơi này quấn lấy, nếu thực sự như vậy thì ta mặc kệ ngươi đó."
" Ngươi sẽ không đâu."
Thải Y cười, sau khi giải trừ cấm chế trong chủ hồn, cả người nàng ta tựa hồ được giải khai khúc mắc, giống như không hề hện Thạch Nham đã khinh bạc nàng ta, mặt cũng như toả sáng: "Tên gia hỏa ngươi tuy rằng thoạt nhìn rất vô tình vô nghĩa, nhưng kỳ thật không phải là như vậy, hì hì, ta biết mà."
"Ngươi chẳng lẽ yêu ta rồi à?" Thạch Nham bĩu môi, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ta tuy rằng đã sờ ngươi, nhưng cũng không chịu trách nhiệm đâu, ngươi đừng cho là ta sẽ bởi vì việc này mà chung tình với ngươi. Mỹ nữ à, ta rất vô tình vô nghĩa, chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể của ngươi thôi, đối với bản nhân ngươi thì không có hứng thú đâu, ta không thích nữ nhân tâm cơ quá nặng."
"Đúng, ta không chừng đã thật sự yêu ngươi rồi."
Thải Y nửa thật nửa giả hừ một tiếng, cũng không tức giận: "Ta nghe người ta nói, nam nhân nếu cảm thấy hứng thú với thân thể của một nữ nhân thì cách yêu một nữ nhân cũng không xa đâu. Dù sao ta cũng bị ngươi nhìn hết rồi, bị ngươi sờ rồi, nếu không hay là ngươi quên nha đầu Tả Thi đó đi, làm nam nhân của ta nhs."
" Ngươi muốn cưa ta thì phải xem thời gian và hoàn cảnh chứ?"
Thạch Nham sờ sờ mũi, có chút bất đắc dĩ nói: "Sớm biết vậy thì không giải trừ cấm chế cho ngươi nhé, ta phát hiện ngươi vừa mất đi trói buộc là giống như đầu óc có vấn đề vậy. Ngươi muốn chết thì ta mặc kệ, nhưng đừng có nói nhiều với ta, ảnh hưởng tới tính cảnh giác của ta."
"Đúng là một tên không hiểu phong tình!"
Thải Y lườm hắn, ánh mắt thiên kiều bá mị.
Hai người sóng vai bay xuống, trên người nàng ta lại lóe ra lưu quang, bất kỳ biến ảo nào của vẻ mặt nàng ta, Thạch Nham đều có thể nhìn rõ, ngửi mùi thơm từ trên người nàng ta truyền đến, nghe những tiếng nói hờn dỗi của nàng ta, Thạch Nham cũng trầm tĩnh lại, cảm thấy chuyến đi xuống lòng đất này tựa hồ cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.