Sát Thanh

Chương 49: Tẩu hỏa nhập ma

K.GREEN

22/02/2018

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Bọn họ vẫn hôn cho đến khi không thể thở nổi nữa, mới khó khăn mà tách nhau ra từ tình trạng dính sát vào nhau như thế.

K.Green đặt cằm lên hõm vai Rio, thở dốc nói: “Lý trí nhắc nhở tôi phải đi, nhất là trước khi tinh thần nghề nghiệp của anh quay trở lại và đâm ống tiêm xuống cổ tôi — anh còn một ống tiêm đặt ở ống tay áo, đúng không?” “

Vị đặc vụ liên bang ôm lấy phía sau gáy vị sát nhân liên hoàn, đối phương lại nhuộm màu tóc thành đen, hòa với màu da đồng trơn truột phiêu lượng càng tăng thêm ma lực, khiến cho tay anh không ngừng vuốt ve qua lại không thể kiềm được. “Cậu sợ tôi sẽ bắt lấy cậu nhốt vào trong nhà giam sao, vậy thì triệt để thu tay lại đi.”

“Nếu hiện tại tôi thu tay lại, sẽ không cần vào tù ngồi?”

“Vẫn phải vào tù, nhưng tự thú có thể giảm được hình phạt.” Rio ở ngay mi tâm của hắn hôn xuống, ôn nhu kiên định mà nói: “Sau đó, tôi nhất định chờ cậu ra.”

Tay của K.Green đặt trên vai anh chợt run lên, dựa theo tiếng cười trầm thấp không khống chế được, lập tức biến thành một trận cười to. Hắn nâng mặt lên, để cho đối phương thấy rõ được biểu tình tràn ngập đùa cợt của chính mình, nhưng lại đem sự thất vọng ẩn giấu sâu trong lòng. “Đặc vụ của tôi, anh nên quang vinh nhận được huy hiệu nhân viên chấp pháp kiệt xuất do chính phủ liên bang tặng đi, khen ngợi anh trong tình huống này, vẫn kiên trì tận trung cương vị công tác.”

“Tôi biết chuyện thế này rất khó với cậu, thế nhưng —“

“— Thế nhưng, tôi không muốn trở thành một trong những chiến tích đại biểu bằng cái huy hiệu đó của anh, trở thành một vinh dự để lý lịch anh càng thêm rạng rỡ.” K.Green đẩy Rio ra, từng bước lui về phía sau, đến tận khi đặt chân lên được đỉnh thành cửa sổ. “Xem ra hợp tác của chúng ta phải dừng lại tại đây rồi — Sẵn tiện nhắc anh 1 chút: Còn lại 5 tên hội viên vẫn chưa rời khỏi hội sở, bởi vì cái tên Adjivia vừa điên vừa đa nghi kia đã phát điên tới mức bất kể hậu quả thế nào rồi, hắn hoài nghi ngoài trừ anh ra, trong đám đó vẫn còn cảnh sát nằm vùng khác. Hắn giam lỏng và bắt nhốt bọn họ, chúng ta có muốn tổ chức 1 cuộc thi đấu không, xem thử bọn chúng bị anh tìm được trước, hay là bị tôi giết chết trước?”

Âm cuối chưa nói ra, K.Green ngã người về phía sau 1 cái, thân ảnh trong nháy mắt ngã xuống từ cửa sổ tầng 5

“Chết tiệt!” Rio chửi một tiếng, chạy lên phía cửa sổ nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy đối phương nhảy vọt qua các khe đá tường ngoài, tựa như con thằn lằn linh hoạt biến mất trong tầm mắt.

Vị đặc vụ tóc đen lập tức bỏ đi áo khoác, lấy ra một con dao nhỏ, không chút do dự rạch một vết thương nhỏ từ vết thương cũ ở ngay phía trong cánh tay phải, từ mũi dao lấy ra được một máy phát tín hiệu dính máu nhỏ bằng đầu ngón tay — Chỉ giấu trong cơ thể, mới có thể thoát ra khỏi nguy hiểm bị người khác phát hiện.

Hai phút sau, tiểu tổ hành động đặc biệt của FBI danh hiệu “Khu cấm săn”, đang ở một đảo nhỏ Thái Bình Dương cách đó mấy trăm km, tiếp nhận được tín hiệu vệ tinh GPS, từ tín hiệu đó mà xác định vị trí chính xác của điệp viên nằm vùng.

“Mục tiêu đang ở vĩ tuyến Nam 8 độ 33 phân, kinh tuyến Tây 161 độ 10 phân. Đội đột kích, hành động!” Vị đặc vụ phụ trách hậu viên ra lệnh, 3 máy bay chiến đấu hệ AV-8B (1), 2 phi cơ trực thăng trọng hình vận tải chở hơn 100 binh sĩ vũ trang hiệu CH-47F (2), cùng với một tàu trục hạm từ căn cứ hải quân điều tới hướng tới mục tiêu mà xuất phát.

K.Green nhảy ra khỏi tường hội sở, nhanh chóng chạy tới vùng gần rừng cây, từ trong đám rừng cây kia truyền ra hai tiếng bắt chuyện “Hưu,hưu”. Hắn lập tức rút súng ra, thấy Neal lộ nửa đầu ra thấp giọng nói: “Hey, là tôi, là tôi!”

“Mày còn chưa đi?” Hắn còn tưởng cái tên khốn thấy gió chiều nào đổi chiều đó đã sớm trốn trong cái góc nào đó, hoặc là tranh thủ ẩn thân tại sân bay hoặc bến tàu chờ thời cơ trốn đi rồi chứ.

“Vậy cũng phải chờ tôi tìm được phương tiện để đi chứ.” Neal nhìn chung quanh 1 chút, mừng thầm nói. “Tên cảnh sát kia đâu? Bị bắt rồi? Bị kẹt?”

K.Green trừng mắt liếc nhìn gã, không có trả lời

Neal thức thời mà nói: “Dù sao cũng là đi, đúng không? Chúng ta cũng phải nhanh lên thôi, tôi có 1 dự cảm không tốt … Hai hòn đảo này sắp bị lật ngược rồi.”

K.Green vô ý thức chạm đến túi quần đang nổi lên kia, do dự 1 chút.

“Còn do dự gì nữa chứ?” Neal giục. “Cậu xem, cậu cũng chơi đã ghiền rồi, mà tiền của tôi cũng — À, tiền, tiền sau đó có thể kiếm sau, hiện tại bảo vệ tính mạng quan trọng hơn đó anh em à!”

“Còn có 5 tên, phải bỏ nó ra khỏi danh sách của tao.”

Neal làm ra tư thế khẩn cầu, vẻ mặt thánh khiết thành khẩn nhìn hắn. “Xin làm ơn cho cơ hội để 5 con sơn dương lạc đường một lần hối cải để làm người mới đi, coi như nể mặt cha ông linh thiêng ở trên trời!”

K.Green đánh mạnh vào ót của gã: “Đừng có làm ra cái biểu tình khiến người khác nổi da gà như vậy, chẳng hợp với mày tí nào!” Hắn từ túi quần lấy ra một cái điện thoại di động màu tím xa hoa (đó là của Adjivia, trước đó hắn đã dùng nó để lừa Oliver, thuận tiện bỏ vào trong túi luôn), lộ ra ánh mắt đầy tiếc nuối. “Tao vốn đã sắp xếp một kết cục tương xứng với hành vi phạm tội của tụi nó …”

“— Vậy quá phiền đi, cứ đem đám người đó giao cho Thượng Đế giải quyết đi!” Neal nhỏ giọng kiến nghị.

“Đáng tiếc thời gian không cho phép. Trên bản vẽ xinh đẹp này tiếp theo sẽ có chỗ trống rồi, thành tích của tao từ trước tới giờ chưa bao giờ thấp hơn A, hôm nay vì sai lầm này mà tụt xuống B rồi.” K.Green xoa cổ tay thở dài.

“— Đạt tiêu chuẩn là được rồi.” Neal vô lực an ủi.



“Mày biết phong cách hành động của tao mà phải không. ‘Ăn miếng trả miếng, đòn trả lại đòn’, nếu không vạn bất đắc dĩ, tao thực sự không muốn cho 5 tên cặn bã kia một ngoại lệ.”

“Hiện tại chính là đang ‘Vạn bất đắc dĩ’ đó!”

K.Green bất đắc dĩ nhún vai, dùng điện thoại di động của Adjivia gọi cho Oliver.

Hơn 20 phút sau, 3 cái máy bay chiến đấu đã tới được bầu trời trên Nguyệt Thần Đảo, ra-đa tại trung tâm chỉ huy mặt đất của sân bay Bắc Đảo quét được vật lạ đang đáp xuống nên phát sinh cảnh báo, kết quả bị hai quả đạn đạo tiểu ngưu trực tiếp bắn vào nổ cho tan tành.

Tiếng nổ mạnh kia khiến cho cả đảo phải chấn động, toàn bộ bảo vệ trong hội sở lập tức chen chúc chạy ào ra, kinh hoảng nhìn về phía sân bay.

Rio nhân cơ hội này rời khỏi phòng ngủ của Adjivia, chạy tới phòng sách liên hệ với trung tâm hậu viện — Là điện thoại của người đứng đầu cao nhất câu lạc bộ này, anh tin tưởng không dám cài đặt chế độ quản chế lên cái điện thoại này.

“Hey, cộng sự, khỏe không?” Vị cộng sự Robert của anh ở đầu bên kia nói. “Chúc mừng anh đã thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ! Chúng ta còn có 2 “Chinook” (là tên gọi khác của CH-47F) chở các chiến sĩ đặc chiến cùng 1 tàu khu trục hạm đang đi tới, anh chỉ cần an toàn chờ chúng tôi tới đón là được … Khoan đã, có tình huống khác thường, từ phi công của máy bay chiến đấu bên chỗ anh truyền tới, ở sân bay nhỏ trên Nam đảo, có một máy bay đang cất cánh … Là chạy trốn sao?”

“Không, tên Adjivia còn đang trong tầm khống chế của tôi.” Rio nhìn thoáng qua cửa phòng phòng ngủ đang đóng chặt kia, mục tiêu nhiệm vụ lần này đang mất hồn mất vía mà nằm ở trên giường — Thuốc này khi tiêm vào người không khiến người đó mất mạng, nhưng sẽ khiến trong một khoảng thời gian thần chí không rõ, tác dụng phụ là mê muội nôn mửa khó tránh khỏi.

“Vậy kỳ quái nha, tôi sẽ phái người tới đó xem xét, anh chờ 1 chút … Là phi cơ trực thăng của câu lạc bộ Nguyệt Thần! Có lẽ là nhân viên cấp cao của đối phương chuẩn bị chạy trốn, tôi sẽ ra lệnh cho máy bay chiến đấu đi cản —“

Robert vừa dứt lời, từ trên bầu trời xa xa truyền đến một tiếng nổ vang. Rio bỏ microphone chạy tới ban công, chỉ thấy có một ngọn lửa rực rỡ đang cháy ở phía chân trời Đông nam.

— Là phi cơ trực thăng của câu lạc bộ? Rio nhíu mày, trở về phòng cầm lấy microphone hỏi: “Các anh bắn rơi nó rồi?”

“Không, phi công còn chưa kịp làm gì cả!” Robert vội vàng giải thích. “Tự mình nó chẳng hiểu sao lại nổ tung đó chứ, còn suýt chút nữa lan tới máy bay bên chúng ta rồi.”

Rio trầm mặc vài giây, cuối cùng nói: “Cẩn thận kiểm tra thành viên trên phi cơ trực thăng kia, tôi nghi là —“

“Gì cơ?”

“Không có gì, hiện tại kết luận còn quá sớm.”

“Rio, có phải anh có chuyện gì gạt tôi không?” Khứu giác nhạy cảm của y hồ nghi mà nói. “Nói cho tôi biết vị trí hiện tại của anh, tôi lập tức cho người tới đón.”

“Không vội, anh không nghe người ta từng nói sao, “Trung tâm của con lốc chính là gió êm sóng lặng”. Tôi phải ở lại đây canh hang đợi thỏ, nắm chặt lấy nhân chứng biết rõ nội tình của chuyện này.” Rio nói xong, cúp máy.

K.Green cùng Neal đứng ở sát biên giới rừng rậm, nhìn về phía bầu trời phía đông nam, ở đó vừa có một quả cầu lửa nổ ầm ầm giữa ban ngày, sau đó lại quay trở lại bầu trời an tĩnh.

“Còn mắc công cậu phải suy nghĩ..” Neal lẩm bẩm nói. “Mô phỏng theo khẩu âm ẻo lả của tên công tước kia, kêu trợ lý của hắn đem 5 tên hội viên kia lên máy bay, sau đó nhấn kíp nổ. Tôi còn tưởng rằng cậu định tha cho chúng …” Gã quay đầu nhìn người thanh niên nét mặt bình thản đang đứng bên cạnh, trong lòng chợt lạnh đi. “Cậu chưa từng nghĩ tới việc thủ hạ lưu tình, phải không?”

“Đối với mục tiêu nhận định — đúng vậy,” K.Green trầm giọng nói. “Tao sẽ không thủ hạ lưu tình.”

Neal tựa như đang nhìn thấy quái vật, cuối cùng dường như hiểu rõ được sự việc nên liền nhún nhún vai. “Được rồi, tôi còn có thể trông cậy vào một tên sát nhân liên hoàn nương tay thế nào nữa đây? Tiếc nuối duy nhất của cậu chắc chỉ là không thể theo kế hoạch mà giết bọn chúng. Kỳ thực loại chuyện này tôi thấy cũng có cái hay: Bị một tên sát nhân đang dưới lệnh truy nã, ngay trong tầm mắt mình, đem toàn bộ đám tội phạm cùng nhân chứng giết chết hết, sợ cái tên cảnh sát kia sẽ tức chết mất thôi.”

K.Green tưởng tượng một chút về biểu tình của Rio nếu biết được chuyện này, nhịn không được nâng khóe miệng … Nếu như, hắn lại tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước, đem cái tên đầu sỏ kia giết chết, thì đối phương sẽ ra cái phản ứng gì đây?

Dù sao vốn mục đích của chuyến đi này của hắn chính là: chặt đứt manh muối, bêu đầu tên cuối.

Còn về lúc trước đã hứa với Rio không can thiệp vào chuyện của nhau, thậm chí là tạm thời hợp tác —

Xin lỗi, lại lừa anh rồi. Hắn nói với vị đặc vụ liên bang tóc đen trong đầu mình, đến lúc đó, tôi nghĩ anh sẽ cực kỳ, cực kỳ tức giận, nếu vậy, dùng hết lực mà tới bắt tôi đi!

“Được rồi, hiện tại cũng nên tiết lộ 1 chút phương án rút lui khỏi đây của cậu đi, cậu định rời khỏi đây bằng cách nào?” Neal kiềm chế tâm tình bức thiết mà hỏi.

K.Green lơ đểnh trả lời: “Lo lắng cái gì? Mày còn có thể trở lại Nam đảo, thay một bộ chế phục màu cam của đám tù binh kia, sau đó thanh thản ổn định chờ đám cảnh sát tới nghĩ cách cứu viện — Hiện tại không phải mày là lương dân tuân thủ luật pháp hay sao?”



—- Sau cái việc tao đem bán tin tức của tên cảnh sát nằm vùng cho cái tên Adjivia để lấy 100.000 sao? Sợ đám cảnh sát đó lại một lần nữa đem tao quăng vào ngục đó! Neal sinh ra một sự tức giận và chột dạ, vội la lên. “Hey, tôi không muốn bị kéo vào cục cảnh sát để lấy khẩu cung nữa đâu, từ trong ngục ra khỏi, vừa thấy cảnh sát tôi sẽ theo phản xạ mà thấy đau đầu rồi! Còn cậu thì sao, không dự định tùy tiện nói với chúng, “Tôi là K.Green, các người có thể cho tôi ngồi khoang hạng nhất được không?” chứ?”

K.Green phì cười nói: “Được rồi, nếu mày đã kiên trì tới vậy, tao có thể mang mày theo cùng — Nhưng giờ thì chưa được.”

“Cái gì?”Neal khó mà nhịn được kêu lên. “Oh my god, câu lạc bộ Nguyệt Thần đã bị cậu chơi tới nửa chết nửa sống, ngay cả bọn gái cũng mặc không nổi quần áo rồi, mẹ nó, cậu còn muốn làm gì nữa?” Gã như tan vỡ chẳng khác gì mãnh thú mà nhào tới, ý đồ khóa chặt cổ của K.Green, bày ra tư thế đồng quy vu tận, đồng thời nổi giận đùng đùng mà kêu to. “Mẹ nó bộ mày định đùa tao sao? Nghe này, tao mặc kệ mày có phải như một đứa bị bệnh cưỡng chế muốn mọi thứ đều phải hoàn hảo như cái kế hoạch quỷ quái gì đó hay không, dù sao tao cũng muốn rời khỏi chỗ này lập tức! Lập tức!”

K.Green bị gã áp chế ở tại đó lăn hai vòng, kéo lấy cánh tay của gã ra khỏi cổ của mình, nói: “Mày chỉ có 2 đường, hoặc là tự rời khỏi tao, tự tìm lối đi; hoặc là dựa theo sắp xếp của tao. Tự mày chọn đi!”

Neal suýt nữa khóc ra. Gã đã liều lĩnh dụng quyền cước công kích K.Green, tàn bạo nói: “Tao muốn làm thịt tên khốn mày!”

K.Green dễ dàng tránh khỏi mấy chiêu của gã, ngón tay đâm thẳng vào cổ họng của gã, đầu gối đá mạnh vào bụng dưới của gã, hài hước nói: “Muốn cắn ngược tao sao, con chó săn?”

Neal thở hồng hộc nằm ở trên cỏ, hai tay ôm lấy cánh tay của K.Green, dùng cách nói gần như là cầu xin mà nói: “Đi thôi mà, chủ của tôi ơi, vương của tôi ơi, hiện tại đi liền đi … Tôi lập tức đưa cậu 10,000,000, tiền mặt.”

“Tao không thiếu tiền.” K.Geen dùng cách nói của dân xã hội đen trả lời. “Coi như dùng 10,000,000 mua một lần sảng khoái đi.”

“Chờ tôi rời khỏi được đây cậu muốn thoải mái thế nào thì thoải mái thế ấy.” Neal dùng hết toàn bộ thành ý mà trước nay chưa từng có của mình ra, kề sát người hắn. “Không ai lại chê tiền, đúng không? 20,000,000, à không, 30,000,000, chỉ cần cậu dẫn tôi an toàn trở lại mặt đất, tôi lập tức đem nửa mạng mình cho cậu cũng được.”

“Tao không muốn cái mạng bẩn của mày.” K.Green buông tay đứng dậy, đầu ngón chân đá cái mông đối phương. “Tao muốn mạng của Adjivia.”

Neal đau khổ mà đem cánh tay che đôi mắt mình lại, yên lặng tự mình an ủi: Coi như giết người diệt khẩu vậy, đỡ phải đem cái chuyện mình bán đứng tên cảnh sát nằm vùng để lừa hắn bị người khác biết … mẹ nó, sớm biết có hôm nay, lúc trước không nên điên cuồng chạy tới gần tên sát nhân điên cuồng này, đây không phải là diễm ngộ đâu, mà là bi kịch …

K.Green cúi thắt lưng, xách áo của gã đứng lên: “Đừng lãng phí thời gian, nếu mày còn muốn thuận lợi rời di. Nghe thấy hai tiếng nổ trước đó hay không, chỗ hướng sân bay Bắc đảo, đám cảnh sát đã bắt đầu vây bắt rồi, phỏng chừng chưa được bao lâu, không binh sẽ tới đó.”

“Bọn chúng khẳng định đầu tiên chính là tìm bắt cậu đó, cậu dự định trốn thoát thế nào trước một đám quân đội vũ trang hạng nặng chứ hả?” Neal tuyệt vọng hỏi.

K.Green suy nghĩ 1 chốc, nói: “Bắt 1 con tin, thế nào? Mày nghĩ ngoại trừ Adjvia, cùng 11 tên thợ săn ma quỷ kia ra, còn ai là nhân chứng quan trọng hiểu rõ tình tiết của vụ án này nữa?”

“… Tên trợ lý kề bên?” Neal nói.

K.Green búng tay: “Chính nó. Chúng ta bắt Oliver, trước cảnh sát trao đổi điều kiện. Sau đó mày đứng ra theo bọn chúng can thiệp, tao âm thầm tìm kẽ hở, giải quyết chính chủ.”

Neal giãy dụa nói: “Dù cho cậu không giết Adjvia, cảnh sát cũng sẽ làm thôi.”

“Không, xuất phát từ vấn đề lợi ích chính trị, bọn chúng không phán hắn tội chết đâu.” K.Green lạnh lùng nói. “Bọn chúng chỉ biết chế tạo dư luận, trắng trợn cổ xuý phá án anh minh thần tốc thế nào, làm sao cứu ra được các con tin nguy hiểm tính mạng của nước mình, tạo giá trị danh vọng, lại không cho phép phán tử hình, đem cái tên Adjvia dẫn về nước — Vì vậy hai bên đều vui mừng, lại không tổn thương quan hệ ngoại giao hai nước.”

Neal nhíu mày nói: “Không phán tử hình? Ngay cả tôi cũng không hiểu nổi …”

“Nhớ hai cái tên phân tử khủng bố đạo Islam đã tạo ra vụ án nổ sân bay hay không? Mỹ đồng ý điều kiện dẫn chúng về nước một trong số điều kiện đó là không phán tử hình, quốc gia đối phương không tiếp nhận, kế quả hai tên khủng bố xui xẻo kia đến bây giờ vẫn bị nhốt trong trong ngục giam liên bang, không đề cập tới thẩm án cũng chẳng tuyên án, cứ như thế không danh không phận mà ăn cơm tù tới chết. Còn cái tên ăn thịt người quốc tịch Nhật bản kia, khi dẫn về nước xong không chỉ không ngồi tù, mà còn có thư tuyên dương đã có lý lịch ăn thịt người — ” K.Green cười lạnh một tiếng. “Mày nghĩ cái tên con trai trưởng của dòng họ Adjvia sẽ ngồi trong ngục hay sao?”

Neal không thể phản bác được gì.

“Cho nên tao đã nói, pháp luật chỉ là một con gái điếm, mặc dù từ đầu đến chân bọc trường bào kín kẽ — thì nó vẫn là con gái điếm.” K.Green cúi đầu nhìn hai lòng bàn tay của mình, không thể nhận ra dòng máu đặc sệt đang chậm rãi di động trên đó, hắn nắm chặt ngón tay, tựa như đang nắm lấy một con dao với lưỡi dao sắc bén, mặc cho nó đang cắm chặt cắt lấy da thịt mình.

“— Tao chính là đang làm chuyện tao nên làm, không ai có thể ngăn cản.” Hắn dùng giọng nói lãnh ngạnh như đao phong nói.

Ngay lúc này, Neal nghĩ nếu như ở cùng hắn thì sẽ không cần phải lo sợ gì cả.

Đến tận vài giây sau, gã mới có thể giãy ra khỏi ảo giác như vừa bị đầu độc kia, toàn thân đầy mồ hôi lạnh mà mắng chính mình: Tẩu hỏa nhập ma!HẾT CHƯƠNG 48

(1) McDonnell Douglas AV-8B Harrier II là một loại máy bay thuộc thế hệ thứ 2 trong dòng máy bay cất cánh hạ cánh thẳng đứng/trên đường băng ngắn hay máy bay phản lực đa chức năng V/STOL, loại máy bay này được thiết kế chế tạo vào cuối thế kỷ 20. Hãng British Aerospace đã nối lại dự án chế tạo nâng cấp loại máy bay V/STOL vào đầu những năm 1980, và nó được quản lý bởi Boeing/BAE Systems từ thập niên 1990.

AV-8 Harrier II được phát triển từ mẫu máy bay trước đó là Hawker Siddeley Harrier, nó chủ yếu được sử dụng để tấn công nhanh hay những nhiệm vụ đa chức năng, điển hình là nó được sử dụng trên các tàu sân bay.

(2) CH-47 Chinook: là máy bay trực thăng vận tải hạng nặng đa năng 2 động cơ 2 cánh quạt do Boeing Integrated Defense Systems thiết kế và chế tạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook