Chương 20: Tòa thành giết người
K.GREEN
22/02/2018
Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Lối đi nhỏ âm u, chật chội mà dài dằng dặc, trên đầu là một loạt bóng đèn kiểu cũ, hai bên tường dán những tờ giấy áp phích hoa văn dơ bẩn, các cánh cửa phòng tạo hình hoàn toàn tương đồng, cứ một khoảng thì có một cánh, đều là khóa kín không thể mở ra, nắm tay rỉ sét nhìn qua còn kiên cố hơn. Đây là chỗ quỷ quái nào vậy hả, quả thực tựa như một khách sạn cổ kỹ của những thập niên 20, 30 của thế kỷ 20… Rio đỡ bức tường ẩm ướt mốc meo mà tiến về phía trước, nỗ lực tìmkiếm thang lầu đi xuống, anh không biết hiện tại mình đang ở lầu mấy, nhưng từ tên ‘Ma Vương’ Elam kia nói, chí ít biết được tầng này không phải là tầng cao nhất.
Cái nắm tay ở một cánh cửa của phía bên tường dường như có chút lỏng, Rio cố sức lay động vài cái, mở ra được một đường, bên trong là một căn phòng trống trải mà cổ quái, tường, sàn nhà bao quát trần nhà, màu hoàn toàn là xám trắng, lúc bước vào, anh có cảm giác lòng bàn chân bị trũng xuống, thì ra bốn vách tường đều có trang bị miếng lót mềm, tựa như phòng bệnh dành cho mấy bệnh nhân tâm thần vậy, dùng để phòng ngừa khi bệnh nhân phát bệnh sẽ tự làm hại bản thân mình. Xem ra đây là một căn phòng dùng để nhốt mấy người muốn tự sát.
Anh rời khỏi căn phòng đó, tiếp tục đi về phía trước, lại có thêm vài cánh cửa phòng được lục tục mở ra, phương tiện và công dụng bên trong khiến người ta nhìn thấy mà giật mình — hồ axit sunfuric, bàn giải phẫu, lò vôi, phòng hành hình đầy hình cụ, phòng khí than, phòng thiêu — Con mẹ nó rốt cục đây là chỗ nào? Thấy kiến tạo cùng người sử dụng đống vật kiến trúc này Người tạo ra và sử dụng chỗ này căn bản là một tên biến thái thích hành hạ dằn vặt người ta cho đến chết, lấy nó làm niềm vui! Rio nhìn mấy căn phòng lộ ra máu tanh âm trầm cùng ý tứ hàm xúc khủng bố, da đầu vừa tê dại, trong lồng ngực dấy lên một ngọn lửa phẫn nộ. Nếu như ở đây thật sự dính đầy máu thịt người bị hại, thì anh nhất định phải đem tên khốn này ra công lý, ném vào ngục giam hoặc phòng tử hình!
Sàn nhà cũng không san bằng, lúc thì lên như sườn núi, lúc lại trũng xuống, lối đi nhỏ không ngừng mà quằn quẹo, tựa như dải Mobius (1) đầu đuôi nối liền, vĩnh viễn không tới được điểm cuối cùng. Thể lực liên tục bị xói mòn cùng vết thương đau đớn khiến bước chân Rio càng ngày càng trầm trọng, bàn chân đau nhức chết lặng hầu như vô pháp giơ lên. Anh dựa lưng vào một cánh cửa nghỉ ngơi, cánh tay không biết đụng tới vật gì đó nhô ra, bỗng nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt của răng cưa, tựa như phát đồng hồ quả lắc.
Lỗ tai anh nghe thấy được một tiếng vang nặng nề, ù ù, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần …
Đó là cái gì? Một quả cầu kim loại đen kịt, đường kính hơn 1 thước, khổng lồ hầu như kín cả hành lang này, tựa như quả boling to lớn đang lăn trên đường ray, ầm ầm mà lăn tới chỗ anh đang đứng!
— Quỷ nó! Cảnh này tựa như trong một bộ phim kinh dị thời xưa! Nhưng sự thật chính là diễn ra trước mắt, cho dù hiện tại bản thân anh có dính sát vách tường, cũng không tránh được việc kết cục bụng mình bị cà sát vào lưng!
Rio điên cuồng loạng choạng lắc mở mấy cánh cửa phòng, hy vọng trong đó có cánh cửa nào có thể buông lỏng, nhưng sau khi vô vọng, anh liền xoay người chạy cuồn cuộn, vừa chạy vừa túm từng cánh cửa — anh nhớ kỹ có một cánh cửa có thể mở ra ở cách chỗ này không xa, nhưng tiếng vang từ phía sau nhắc nhở anh một hiện thực tàn khốc — dù thế nào, anh cũng không chạy kịp cho đến đó!
Sợ hãi tuyệt vọng như đao nhọn khoét vào đại não của anh, lúc anh đang cho rằng mình chạy trời không khỏi nắng, thì trên đỉnh đầu vang lên tiếng một người đàn ông: “Nắm lấy tay tôi — nhanh!”
Bản năng sinh tồn giục anh, không chút do dự nhảy lên, bắt được cánh tay đang vươn xuống từ phía trần nhà.
Một bàn tay mang bao tay lộ ra các ngón tay, cánh tay cường kiện hữu lực vững vàng nắm lấy cổ tay của anh, nhanh chóng kéo anh lên phía đường ống thông gió. Rio rất phối hợp mà dùng hai cẳng tay nắm chặt lấy tấm kim loại ngay đường ống, ra sức trèo lên đó mà bấu víu, dưới sự trợ giúp của đối phương mà thân thể đang lơ lửng giữa không trung nhanh chóng được kéo vào trong ống thông gió hình vuông.
Quả cầu kim loại lớn lăn ngang qua dưới chân anh, mặt cầu kim loại trượt ngang qua đế giày cao su vang lên âm hưởng chói tai.
Rio dựa vào đường ống thông gió mùi khó nghe há mồm thở dốc, cảm giác sợ run tuyệt lộ phùng sinh từ đáy lòng nổi lên, khuynh động adrenalin truyền khắp toàn thân, khiến cho cơ thể anh không tự chủ được mà run nhẹ.
“Thả lỏng chút đi, không có việc gì nữa đâu!” Bên tai vang lên tiếng nói.
Rio định thần nhìn người đã cứu một mạng của anh ngay lúc khẩn cấp — gần như mặt đối mặt với anh, khom người gần như vừa vặn với đường ống thông gió, tóc đen, mắt đen, người da vàng, thoạt nhìn rất tuổi trẻ, chưa tới 28, dung mạo rất anh tuấn nhưng khuyết thiếu đặc sắc, thấy thì kinh diễm, nhưng qua đi thì sẽ ấn tượng không rõ, tựa như mấy tấm hình photo trên mấy trang bìa của một tạp chí thời trang vậy. Người đó nói tiếng anh hơi khẩu âm Oxford, người dạy ngôn ngữ cho hắn nhất định 8/10 đến từ phía Nam nước Anh.
Đây là một khuôn mặt xa lạ mà trước giờ anh chưa từng thấy qua. Nhưng khi đối diện với cặp mắt đen kia, anh không khỏi nhớ tới một chiến đao lạnh lẽo, phản quang của lưỡi dao che giấu dưới từng tầng đen tối kia, khiến người ta quên đi sự sắc bén trí mạng của nó, tựa như móng tay sắc bén của dã thú được giấu dưới lớp lông dày. Phần da thịt lộ ra ngoài của hắn khiến cho anh cảm thấy một loại nghiêm nghị bị xâm tước.
Phảng phất linh quang chợt hiện, lại tựa như nghi thức xối nước lên đầu, Rio giờ khắc này bỗng nhiên biết được thân phận đối phương. Anh giật giật môi khô ráo tróc da của mình, một cái tên, chuẩn xác nói ra một danh hiệu, từ sâu trong não bộ mà vang lên:
“K.Green! Mày chính là K.Green!”
Người thanh niên đó nhìn anh, cự ly gần tới mức nghe thấy cả hơi thở, khóe miệng chậm rãi hiện ra một tiếu ý tà khí mười phần: “Xin chào, Rio, người truy đuổi kiên nhẫn!”
Rio không tiếng động mà mở to mắt. Tròn một năm đuổi bắt, bản thân anh đã từng vô số lần nghi hoặc, phẫn nộ và cảm khái, đã từng vô số lần suy nghĩ sau khi bắt được hắn thì sẽ thẩm vấn hắn thế nào, nhưng giờ này khắc này một chữ cũng chẳng thành lời. Chuyện này bất ngờ xảy ra, mà lại gặp gỡ gần trong gang tấc, khiến tư duy của anh biến thành một chậu cát hỗn tạp, được kết dính lại một chỗ thành đống bùn, trong tay không có dao nĩa, không biết phải cắt từ đâu.
Cuối cùng K.Green đã mở miệng đầu tiên: “Đến đây đi, theo tôi, chúng ta rời khỏi đây bằng đường ống thông gió. Ở đây khắp chốn đều là bẫy rập, có vài cái đã không còn hoạt động, nhưng có vài cái vẫn còn hoạt động được, phòng ngủ ở trên đỉnh tầng chính là phòng tổng điều khiển, tôi nghĩ chắc anh không định một thân một mình đi đối mặt với hai tên sát thủ chuyên nghiệp đâu ha?”
Hắn bắt đầu dùng giầy cọ xát rồi bắt đầu lùi về phía sau. Tim của Rio tim đập mạnh và loạn nhịp một lát sau, rốt cục tìm được ngôn ngữ, trong rất nhiều nghi vấn dây dưa không rõ, rút ra được phần then chốt nhất ngay trước mặt: “Chỗ này là chỗ nào?”
“Tòa thành khủng bố của Holmes — từng nghe qua chưa?”
“Sherlock Holmes?”
“Không, không phải vị đại trinh thám nổi tiếng đó đâu. Là H.H.Holmes (2).”
Hắn vừa nói như thế, Rio lập tức biết được ngay: Henry Howard Holmes, tên sát nhân liên hoàn đầu tiên trong lịch sử tội phạm nước Mỹ, cũng là tên sát thủ liên hoàn bị chứng tâm thần phân liệt đầu tiên. Không thẹn với biệt hiệu “Dr.Henry Howard Holmes”, gã lợi dụng mưu sát lừa gạt tiền bảo hiểm, chiếm được sản nghiệp, tích lũy một gia tài kếch sù, sau đó xây dựng một khách sạn mang tên “The World’ s Fair Hotel”, chờ người bị hại chui đầu vào lưới. Trong hơn 100 căn phòng đó, mỗi phòng một vẻ, mang toàn bộ những phương tiện và công dụng đầy máu tanh mà gã đã từng thấy qua. Cả một tòa thành trải đầy những cái bẫy chết người, trước khi tên Holmes đó chạy trốn, đã tự tay thiêu hủy nó, nhưng cảnh sát từ phế tích khai quật hơn 200 thi thể, quả thực là một tòa thành địa ngục.
Trong quá trình giam giữ, cái tên bác sĩ giết người không nhân tính này, còn viết thư biện bạch bản thân mình vô tội, những tên sùng bái gã dưới phế tích trùng kiến một khách sạn khác, gọi là “Tòa thành khủng bố của Holmes”, mở ra làm nơi tới du ngoạn, nhưng rất nhanh bị người nhà của những người bị sát hại tức giận tới san bằng. Tên Holmes đó bước lên đài tử hình, nhưng linh hồn của tên sát nhân vẫn còn quanh quẩn bên phế tích tro tàn kia, được bồi dưỡng dưới tâm hồn tàn ác của người đời, khiến khách sạn đó lần thứ hai được trùng kiến, không ít người thích ham cái lạ, cuồng nhiệt tới đây tham quan, cúng bái, đến tận khi chính phủ ra lệnh phong bế nó hoàn toàn.
Một thế kỷ qua đi, tòa thành giết người này dù đã được trùng kiến nằm bên cạnh hồ Michigan đã trở thành thành hoang chẳng ai ghé tới, không nghĩ tới hai tên sát thủ kia lại lấy làm nơi trú thân.
“Một chỗ cực kỳ gây go …” Rio vừa theo sát K.Green bò sát trong đường ống thông gió, vừa lẩm bẩm nói.
“Không thể nói thế được, cũng giống như con nhện vậy đó, chỉ biết ngồi chờ con mồi tới cửa, chẳng phân biệt già trẻ lớn bé toàn bộ đều giết, chẳng có chút ý nghĩa gì cả.” K.Green nói.
Quả nhiên, suy nghĩ của cảnh sát và tên sát nhân tuyệt đối không hề chung đường! Rio cắn răng khẳng định, cơ thể vừa đau vừa mệt ngay cả tức giận cũng không nổi. “Vì sao lại cứu tao?” Anh mịt mù hỏi. “Chúng ta vốn dĩ phải đối đầu đến chết mới đúng.”
“Chúng ta quả thực đối đầu tới chêt, nhưng mục đích lần này của tôi cũng không phải tới cứu anh.” K.Green khẽ cười 1 tiếng.
—- Đương nhiên, là vì giết người. Rio ở trong lòng âm thầm bổ sung nửa câu sau.
“Vị đặc vụ hàng khuyến mãi kèm theo à, tôi không nghĩ cần anh báo đáp ân cứu mạng, chỉ phiền anh một việc thôi: Đừng có làm cản trở công việc của tôi.” Động tác đang bò của K.Green chợt ngừng lại, nghiêng mặt, ngữ khí băng lãnh mà nói. “Nếu không tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn chúng đem con kỵ sĩ trắng đặt lên xác anh đấy.”
Khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn vô cùng tuấn tú, cũng không mấy lãnh đạm, khiến trái tim của Rio chợt đập mạnh, nói không rõ đó là thống hận hay là tiếc nuối, hay cả 2 cảm xúc đó đều có cả, anh thậm chí ở lúc này bắt đầu sản sinh ý niệm muốn đưa cái con người này tiến vào con đường đúng đắn. “Mày … Cậu nói ‘công việc’? Đây không phải công việc của cậu, càng không phải trách nhiệm của cậu. K.Green, là của tôi.” Anh chân thành nói. “Tôi biết cậu thống hận chúng, nhưng cậu cũng đang dần biến thành chúng đó, tin tưởng tôi, cậu sẽ không muốn khi nhìn vào gương, liền muốn một tay giết chết chính mình đâu.”
“Anh muốn khuyên tôi bỏ gian tà theo chính nghĩa à, trở lại dưới sự bảo vệ của pháp luật à, sir? Đáng tiếc nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, một đống chính khách, tham quan, gian thương, xã hội đen, từ lâu đã đem nàng ấy phá hư thành một con kỹ nữ mang bệnh AIDS thời kỳ cuối rồi, cô ta căn bản là chẳng thể quan tâm đến cái thân thể gầy còm của mình lại gánh lấy cái tội giết người. Phải nhớ, sát nhân dù cho nỗ lực thế nào, cũng chỉ có thể giết từng người một, còn chính khách chỉ cần động mồm mép, thì đủ khả năng tàn sát hàng loạt người đó.” K.Green xì 1 tiếng rồi cười rộ lên, mang theo châm chọc.
Hắn đang thay đổi đề tài, muốn đổi khái niệm, Rio thầm nghĩ.
“Hơn nữa, tôi đang giúp các anh tiết kiệm không ít tiền thuế của dân đó. Anh xem, chính phủ hàng năm chi cho mấy vụ tử hình tội phạm hơn 1 tỷ đô, mấy tên tù phạm trong ngục giam hàng năm tiêu phí hơn 30.000, nhân dân dùng mồ hôi và máu cung cấp nuôi dưỡng mấy tên cặn bã vốn phải xuống địa ngục từ sớm. Quy trình tư pháp rườm rà tựa như vải bố quấn chân, điều khoản pháp luật lỗ thủng có nhiều như sao trên trời — làm một người chấp pháp, chẳng lẽ anh không cảm thấy bất đắc dĩ cùng xấu hổ sao? Còn không cám ơn tôi thấy các anh khổ cực mà giải quyết mấy thứ lãng phí cùng phiền phức này sao? Trên thực tế, tôi còn nghĩ mình chưa đủ mạnh, dù sao một mình lực cũng có hạn, chỉ có thể dùng hết sức mình, bắt được tên nào giải quyết tên đó thôi.” K.Green trầm thống mà nói cuối cùng phát ra thở dài tựa như rất sầu thảm.
Rio quả thực bị hắn chọc cho cười, một người có thể đem lý niệm của bản thân quán triệt thực thi đến loại tình trạng này, cũng xem là rất giỏi đi, mặc dù hiện tại hắn xem ra chính là đang lời lẽ sai trái cực đoan. Thế nhưng, anh có thể cảm giác được … trong những lời bộc bạch này, đang tận lực dùng ngụy trang che giấu được sự thật bên trong, tựa như khuôn mặt của K.Green vậy, bạn hoàn toàn không biết khuôn mặt thật của hắn đâu là thật đâu là giả. Người thanh niên này đã đem linh hồn của hắn ẩn sâu vào trong những lớp mặt nạ hay thay đổi, nỗi lòng của hắn còn trơn trượt hơn cả cá trạch, khiến cho Rio đã từng đối phó qua vô số phân tử phạm tội, am hiểu sâu chiến thuật tâm lý cũng sinh ra cảm giác cảm giác vô lực.
Không cần phải biện luận cùng hắn, trực tiếp bắt hắn là được rồi, có một chút đạo lý nhân sinh, khi hắn một mình đối diện với 4 bức tường nhiều năm sau sẽ tự động nghĩ thông rồi đó. Rio chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Được rồi, đừng cố gắng khuyên tôi cải tà quy chính nữa, đặc vụ liên bang à, tôi biết rất rõ bản thân mình muốn gì. Anh có thể tiếp tục truy bắt tôi, tôi cũng có thể tiếp tục chạy trốn, chúng ta thể hiện bản lĩnh của mình đi.” K.Green lơ đểnh mà nói.
“Tôi sẽ bắt được cậu!” Rio kiên định trả lời. “Cho dù không phải hôm nay — một ngày nào đó, tôi sẽ bắt được cậu, đưa cậu đến nơi đang chờ cậu!”
“Ngục giam liên bang phải không? Thật đúng là chỗ tốt mà.” K.Green sẩn cười. “Có thể một ngày nào đó tâm huyết dâng trào tôi sẽ vào đó du ngoạn một phen, nhưng không phải vì bị anh bắt được, mà là do tôi muốn đi vào.” Hắn bỗng nhiên dừng động tác bò sát, từ trong túi móc ra cái vặn vít, mở cái bản kim loại ở dưới thân mình, sau đó từ cái lỗ đó dễ dàng nhảy xuống.
Rio cũng theo hắn mà nhảy xuống. Lúc nhảy xuống, thì vết thương đã bị xé rách lần thứ hai bị động, anh hai tay chống đỡ một chút không đứng dậy nổi, cả người một trận lạnh giá, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
K.Green đưa tay đỡ sau lưng anh, thấy cả bàn tay mình đầy máu, nhíu nhíu mày nói: “Anh bị mất máu khá nhiều đó, nếu tiếp tục vậy sẽ lên cơn sốc đó.”
Rio lúc hắn đưa tay mở quần áo của mình thì cảnh giác bắt lấy tay đối phương: “Làm gì?” Anh tuy suy yếu vẫn sắc bén hỏi.
“Còn làm gì nữa, giúp anh xử lý vết thương.” Trong câu nói của K.Green nghe qua có chút ẩn nộ và nôn nóng. “Yên tâm, hiện tại anh mặt mũi bầm dập tựa như đầu heo vậy, dù là người có thẩm mỹ quan bình thường cũng không có ý tà gì nổi đâu! Hay là nói, đây chính là một thủ đoạn dục cự hoàn nghênh (muốn mà còn làm cứng), trong lòng anh đang chờ mong gì vậy, đặc vụ?”
Rio bị ám chỉ của hắn khiến cho tức giận — anh chỉ đang dựa theo tính chức nghiệp bình thường mà phòng bị sự tiếp xúc thân mật với kẻ khác, nhưng đối phương sản sinh liên tưởng không chịu được như thế. Ngay khi K.Green dùng nội dung hoàn toàn không xứng với khẩu âm trang nhã nói ra một câu châm chọc ác độc thì anh nhất thời có một cảm giác như khổ cực nuôi trồng một bồn hoa suốt 1 năm, sau khi hoa nở mới phát hiện đã gieo lộn cây nắp ấm lầm trở thành phong tín tử (3), đó chính là thẹn quá hoá giận.
“... Tên khốn chết tiệt!” Vị đặc vụ tóc đen mắt lam nhịn không được nói tục.
K.Green không quan trọng mà nhún vai, vừa chặn anh lại để kéo khóa vạt áo, xé đi phần trang phục tác chiến đã đẫm máu, xóc lên phần dây lưng lực đàn hồi bên trong. Một vết thương đã bị chà đạp đến vô cùng thê thảm xuất hiện ở ngay sau thắt lưng vị đặc vụ, hòa cùng với đường chỉ may chưa tan, kéo da thịt xé rách huyết nhục không rõ, không tạo thành hình.
“Quỷ nó!” K.Green lẩm bẩm nói, nhanh chóng kéo khóa quần áo vận động màu tối của mình, từ áo lót lấy ra một phấn cầm máu hiệu quả nhanh, rắc vào vết thương, sau đó lại kéo băng dính co dãn như da của chỉ may, lợi dụng co rút lại của băng dính mà kéo hai phần da thịt đang tách rời kia hợp cùng một chỗ.
Vết thương rốt cuộc miễn cưỡng hợp lại, K.Green kiểm tra phía bên trái bầm xanh của anh, lấy tay nhẹ nhàng kìm lại. “Xương sườn số 9, 10 gãy rồi, hiện tại tôi không có gì để cố định được cả, nhưng nếu không chạm vào nó, thì không có vấn đề gì.” Sau đó lại nâng mặt của anh lên cẩn thận kiểm tra vị trí lệch xương cùng tính lợi hại của nó. “Hoài nghi xương hàm trên bị gãy, anh nên đi chụp CT đi, nếu như vị trí lệch quá nguy hại, có khả năng phải tiến hành giải phẫu để cố định nó lại về vị trí cũ đó, khôi phục lại khả năng cắn, rồi phải dùng răng cùng lê trạng dùng nối xương tiến hành cố định.”
“Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy.” Rio bị hắn nâng cầm, mơ hồ không rõ mà nói.
“Anh cần phải sớm được trị liệu.” K.Green buông tay ra, chỉ chỉ về một góc phía trước. “Chỗ đó có thang đi xuống. Chỗ này là lầu 2, xuống tới lầu 1, anh cứ theo tuyến đường này, rất nhanh sẽ tìm thấy cửa chính.” Hắn lấy một cái cây bút lông từ trong túi ẩn ra, kéo lấy tay của Rio, ở trong lòng bàn tay của anh vẽ ra một bản đồ giản dị, chỉ ra bộ phận then chốt cần né tránh trên đường. “Cửa chính bị khóa trái, từ bên ngoài khó mà mở được, nhưng bên trong mở ra thì dễ lắm.”
“Cậu biết kết cấu nội bộ ở đây?” Rio hỏi.
“Có vết tích để lại mà, chỉ cần nắm được phương pháp, không có gì không tra ra được cả, thời đại internet cũng có chỗ tốt mà.” Cuối cùng K.Green lấy ra một điện thoại di động, bỏ vào túi tiền áo khoác của Rio. “Sau khi rời khỏi đây anh có hai lựa chọn, một là, đi con đường dài đến 1 tiếng 50 phút trở lại xã hội văn minh —- xét thấy tình hình bị thương của anh, tôi không kiến nghị anh làm thế. Hai, tìm một chỗ bí mật, 1 tiếng sau, điện thoại này sẽ tự động khởi động mở nguồn, sau đó anh có thể tìm cách liên hệ với tổ chức của anh, cho họ cử người tới đón anh!”
“Vì sao cần tới 1 tiếng? … Đây là thời gian gây án tốt nhất cho cậu sao?” Rio ngẩn ra, trong mắt tinh quang chợt sáng, cố né khuôn mặt bị gãy xương khiến cho việc ăn nói bị cản trở, cố gắng muốn thuyết phục đối phương. “Quỷ nó, cậu định 1 mình đối phó 2 tên sát thủ chuyên nghiệp sao? Cậu có biết chuyện của hai gã đó không? Bọn chúng một tên đã từng là quán quân đấm bóc trong chợ đêm, một tên là du kỵ binh xuất ngũ, cậu nghĩ cậu có thể đánh thắng được liên thủ của chúng? Điều đó không có khả năng, bỏ đi, K.Green, để việc này cho chúng tôi xử lý đi, tôi thề, hai tên cặn bã đó nhất định sẽ nhận được nghiêm phạt xứng đáng —“
“Im!” K.Green dùng ngón trỏ tay phải để lên bờ môi của anh, từ đôi bao tay chiến thuật màu đen lộ ra một đầu ngón tay trắng noãn. “Đừng có hao phí thể lực nữa, làm ảnh hưởng vết thương. Tôi hy vọng anh có thể một mình đi, Rio, chứ không phải bắt tôi đánh anh bất tỉnh rồi khiêng ra ngoài.”
“Đáng chết, cậu ngoan cố tới mức khiến người tức chết rồi!”
“Như nhau thôi.” K.Green giơ 1 con dao lên trước mặt anh. “Anh có 3s để cân nhắc đó.”
Rio cắn răng một cái, kéo thân thể đau nhức xoay người đi về phía thang lầu.
Lúc này suy nghĩ của anh cực kỳ thanh tỉnh: với tình trạng cơ thể hiện tại của anh, hoàn toàn không cách nào ngăn được K.Green, cũng không cách nào đối kháng ‘Ma Vương’ cùng ‘Kỵ Binh’, biện pháp tốt nhất hiện tại, chính là mau chóng liên hệ cảnh sát để họ phái ra đặc công và đội đột kích đến đây bao vây tiễu trừ.
K.Green nhìn chăm chú bóng lưng của Rio đến lúc nó biến mất ở góc hành lang cầu thang, ánh mắt phức tạp chớp động, trên mặt cũng trở nên đạm mạc thiếu sức sống. Đầu ngón tay sờ sờ da mặt co dãn, mềm mại, quả thực là một ô dù hoàn mỹ, giúp cho hắn hoàn toàn cách xa khỏi nguy hiểm của việc lộ ra tâm tình.
Sát nhân liên hoàn là kẻ địch của hắn, cảnh sát cùng FBI cũng là kẻ địch của hắn, ở thời điểm tứ cố vô thân này, tình cảm dư thừa chỉ tăng thêm gánh nặng.
Hắn đứng đó vài phút, phỏng chừng Rio đã đi ra cửa chính, liền theo thang lầu xuống tới lầu 1, động tác mau lẹ mà sờ soạn phòng điện. Trong tòa thành đã bị bỏ hoang từ lâu đã không có đường dây điện, hoàn toàn dựa vào hệ thống cung cấp điện động cơ, chỉ cần phá hỏng nó, ánh sáng tự phát bên trong sẽ thiếu thốn, nhờ bóng đêm hỗ trợ cho hành động của hắn.
Hoàng hôn bao phủ tòa thành hoang vắng ven hồ Michigan, bóng đêm dần phủ xuống.HẾT CHƯƠNG 19
(2) Herman Webster Mudgett (16 tháng 5, 1861 – 8 tháng 5, 1896), nổi tiếng với biệt danh Dr. Henry Howard Holmes, là một kẻ giết người hàng loạt. Tại Chicago vào thời điểm tổ chức hội chợ thế giới 1893, Holmes đã mở một khách sạn do y tự thiết kế và xây dựng nhằm mục đích giết người, và cũng là nơi thủ ác của ông ta. Trong khi ông ta thú nhận 27 vụ giết người, và chỉ có 4 vụ được xác nhận, số lượng nạn nhân của ông có thể lên đến 200.
Các thông tin liên quan đến tòa thành giết người Holmes:
(3) Phong tín tử: 风信子 hay tên gọi khác là Hyacinthus orientalis
Cây nắp ấm:
Mai_kari: Cuối cùng thì hai bạn ấy cũng đã gặp nhau rồi đó, tung bông bắn pháo
~~Nói chứ chợt nhận ra, kiên trì theo đuôi một tên giết người liên hoàn, có khi khiến nó cảm động mà bất chợt xuất hiện cứu mình khi mình bị lọt vào tay của một tên giết người liên hoàn khác đấy. Tin Mai đi, chúng không để bạn chết vào tay người khác đâu. Nên, Rio có thể coi như mặt dày thành công theo đuổi được K.Green!
Beta: Kaori0kawa
Lối đi nhỏ âm u, chật chội mà dài dằng dặc, trên đầu là một loạt bóng đèn kiểu cũ, hai bên tường dán những tờ giấy áp phích hoa văn dơ bẩn, các cánh cửa phòng tạo hình hoàn toàn tương đồng, cứ một khoảng thì có một cánh, đều là khóa kín không thể mở ra, nắm tay rỉ sét nhìn qua còn kiên cố hơn. Đây là chỗ quỷ quái nào vậy hả, quả thực tựa như một khách sạn cổ kỹ của những thập niên 20, 30 của thế kỷ 20… Rio đỡ bức tường ẩm ướt mốc meo mà tiến về phía trước, nỗ lực tìmkiếm thang lầu đi xuống, anh không biết hiện tại mình đang ở lầu mấy, nhưng từ tên ‘Ma Vương’ Elam kia nói, chí ít biết được tầng này không phải là tầng cao nhất.
Cái nắm tay ở một cánh cửa của phía bên tường dường như có chút lỏng, Rio cố sức lay động vài cái, mở ra được một đường, bên trong là một căn phòng trống trải mà cổ quái, tường, sàn nhà bao quát trần nhà, màu hoàn toàn là xám trắng, lúc bước vào, anh có cảm giác lòng bàn chân bị trũng xuống, thì ra bốn vách tường đều có trang bị miếng lót mềm, tựa như phòng bệnh dành cho mấy bệnh nhân tâm thần vậy, dùng để phòng ngừa khi bệnh nhân phát bệnh sẽ tự làm hại bản thân mình. Xem ra đây là một căn phòng dùng để nhốt mấy người muốn tự sát.
Anh rời khỏi căn phòng đó, tiếp tục đi về phía trước, lại có thêm vài cánh cửa phòng được lục tục mở ra, phương tiện và công dụng bên trong khiến người ta nhìn thấy mà giật mình — hồ axit sunfuric, bàn giải phẫu, lò vôi, phòng hành hình đầy hình cụ, phòng khí than, phòng thiêu — Con mẹ nó rốt cục đây là chỗ nào? Thấy kiến tạo cùng người sử dụng đống vật kiến trúc này Người tạo ra và sử dụng chỗ này căn bản là một tên biến thái thích hành hạ dằn vặt người ta cho đến chết, lấy nó làm niềm vui! Rio nhìn mấy căn phòng lộ ra máu tanh âm trầm cùng ý tứ hàm xúc khủng bố, da đầu vừa tê dại, trong lồng ngực dấy lên một ngọn lửa phẫn nộ. Nếu như ở đây thật sự dính đầy máu thịt người bị hại, thì anh nhất định phải đem tên khốn này ra công lý, ném vào ngục giam hoặc phòng tử hình!
Sàn nhà cũng không san bằng, lúc thì lên như sườn núi, lúc lại trũng xuống, lối đi nhỏ không ngừng mà quằn quẹo, tựa như dải Mobius (1) đầu đuôi nối liền, vĩnh viễn không tới được điểm cuối cùng. Thể lực liên tục bị xói mòn cùng vết thương đau đớn khiến bước chân Rio càng ngày càng trầm trọng, bàn chân đau nhức chết lặng hầu như vô pháp giơ lên. Anh dựa lưng vào một cánh cửa nghỉ ngơi, cánh tay không biết đụng tới vật gì đó nhô ra, bỗng nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt của răng cưa, tựa như phát đồng hồ quả lắc.
Lỗ tai anh nghe thấy được một tiếng vang nặng nề, ù ù, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần …
Đó là cái gì? Một quả cầu kim loại đen kịt, đường kính hơn 1 thước, khổng lồ hầu như kín cả hành lang này, tựa như quả boling to lớn đang lăn trên đường ray, ầm ầm mà lăn tới chỗ anh đang đứng!
— Quỷ nó! Cảnh này tựa như trong một bộ phim kinh dị thời xưa! Nhưng sự thật chính là diễn ra trước mắt, cho dù hiện tại bản thân anh có dính sát vách tường, cũng không tránh được việc kết cục bụng mình bị cà sát vào lưng!
Rio điên cuồng loạng choạng lắc mở mấy cánh cửa phòng, hy vọng trong đó có cánh cửa nào có thể buông lỏng, nhưng sau khi vô vọng, anh liền xoay người chạy cuồn cuộn, vừa chạy vừa túm từng cánh cửa — anh nhớ kỹ có một cánh cửa có thể mở ra ở cách chỗ này không xa, nhưng tiếng vang từ phía sau nhắc nhở anh một hiện thực tàn khốc — dù thế nào, anh cũng không chạy kịp cho đến đó!
Sợ hãi tuyệt vọng như đao nhọn khoét vào đại não của anh, lúc anh đang cho rằng mình chạy trời không khỏi nắng, thì trên đỉnh đầu vang lên tiếng một người đàn ông: “Nắm lấy tay tôi — nhanh!”
Bản năng sinh tồn giục anh, không chút do dự nhảy lên, bắt được cánh tay đang vươn xuống từ phía trần nhà.
Một bàn tay mang bao tay lộ ra các ngón tay, cánh tay cường kiện hữu lực vững vàng nắm lấy cổ tay của anh, nhanh chóng kéo anh lên phía đường ống thông gió. Rio rất phối hợp mà dùng hai cẳng tay nắm chặt lấy tấm kim loại ngay đường ống, ra sức trèo lên đó mà bấu víu, dưới sự trợ giúp của đối phương mà thân thể đang lơ lửng giữa không trung nhanh chóng được kéo vào trong ống thông gió hình vuông.
Quả cầu kim loại lớn lăn ngang qua dưới chân anh, mặt cầu kim loại trượt ngang qua đế giày cao su vang lên âm hưởng chói tai.
Rio dựa vào đường ống thông gió mùi khó nghe há mồm thở dốc, cảm giác sợ run tuyệt lộ phùng sinh từ đáy lòng nổi lên, khuynh động adrenalin truyền khắp toàn thân, khiến cho cơ thể anh không tự chủ được mà run nhẹ.
“Thả lỏng chút đi, không có việc gì nữa đâu!” Bên tai vang lên tiếng nói.
Rio định thần nhìn người đã cứu một mạng của anh ngay lúc khẩn cấp — gần như mặt đối mặt với anh, khom người gần như vừa vặn với đường ống thông gió, tóc đen, mắt đen, người da vàng, thoạt nhìn rất tuổi trẻ, chưa tới 28, dung mạo rất anh tuấn nhưng khuyết thiếu đặc sắc, thấy thì kinh diễm, nhưng qua đi thì sẽ ấn tượng không rõ, tựa như mấy tấm hình photo trên mấy trang bìa của một tạp chí thời trang vậy. Người đó nói tiếng anh hơi khẩu âm Oxford, người dạy ngôn ngữ cho hắn nhất định 8/10 đến từ phía Nam nước Anh.
Đây là một khuôn mặt xa lạ mà trước giờ anh chưa từng thấy qua. Nhưng khi đối diện với cặp mắt đen kia, anh không khỏi nhớ tới một chiến đao lạnh lẽo, phản quang của lưỡi dao che giấu dưới từng tầng đen tối kia, khiến người ta quên đi sự sắc bén trí mạng của nó, tựa như móng tay sắc bén của dã thú được giấu dưới lớp lông dày. Phần da thịt lộ ra ngoài của hắn khiến cho anh cảm thấy một loại nghiêm nghị bị xâm tước.
Phảng phất linh quang chợt hiện, lại tựa như nghi thức xối nước lên đầu, Rio giờ khắc này bỗng nhiên biết được thân phận đối phương. Anh giật giật môi khô ráo tróc da của mình, một cái tên, chuẩn xác nói ra một danh hiệu, từ sâu trong não bộ mà vang lên:
“K.Green! Mày chính là K.Green!”
Người thanh niên đó nhìn anh, cự ly gần tới mức nghe thấy cả hơi thở, khóe miệng chậm rãi hiện ra một tiếu ý tà khí mười phần: “Xin chào, Rio, người truy đuổi kiên nhẫn!”
Rio không tiếng động mà mở to mắt. Tròn một năm đuổi bắt, bản thân anh đã từng vô số lần nghi hoặc, phẫn nộ và cảm khái, đã từng vô số lần suy nghĩ sau khi bắt được hắn thì sẽ thẩm vấn hắn thế nào, nhưng giờ này khắc này một chữ cũng chẳng thành lời. Chuyện này bất ngờ xảy ra, mà lại gặp gỡ gần trong gang tấc, khiến tư duy của anh biến thành một chậu cát hỗn tạp, được kết dính lại một chỗ thành đống bùn, trong tay không có dao nĩa, không biết phải cắt từ đâu.
Cuối cùng K.Green đã mở miệng đầu tiên: “Đến đây đi, theo tôi, chúng ta rời khỏi đây bằng đường ống thông gió. Ở đây khắp chốn đều là bẫy rập, có vài cái đã không còn hoạt động, nhưng có vài cái vẫn còn hoạt động được, phòng ngủ ở trên đỉnh tầng chính là phòng tổng điều khiển, tôi nghĩ chắc anh không định một thân một mình đi đối mặt với hai tên sát thủ chuyên nghiệp đâu ha?”
Hắn bắt đầu dùng giầy cọ xát rồi bắt đầu lùi về phía sau. Tim của Rio tim đập mạnh và loạn nhịp một lát sau, rốt cục tìm được ngôn ngữ, trong rất nhiều nghi vấn dây dưa không rõ, rút ra được phần then chốt nhất ngay trước mặt: “Chỗ này là chỗ nào?”
“Tòa thành khủng bố của Holmes — từng nghe qua chưa?”
“Sherlock Holmes?”
“Không, không phải vị đại trinh thám nổi tiếng đó đâu. Là H.H.Holmes (2).”
Hắn vừa nói như thế, Rio lập tức biết được ngay: Henry Howard Holmes, tên sát nhân liên hoàn đầu tiên trong lịch sử tội phạm nước Mỹ, cũng là tên sát thủ liên hoàn bị chứng tâm thần phân liệt đầu tiên. Không thẹn với biệt hiệu “Dr.Henry Howard Holmes”, gã lợi dụng mưu sát lừa gạt tiền bảo hiểm, chiếm được sản nghiệp, tích lũy một gia tài kếch sù, sau đó xây dựng một khách sạn mang tên “The World’ s Fair Hotel”, chờ người bị hại chui đầu vào lưới. Trong hơn 100 căn phòng đó, mỗi phòng một vẻ, mang toàn bộ những phương tiện và công dụng đầy máu tanh mà gã đã từng thấy qua. Cả một tòa thành trải đầy những cái bẫy chết người, trước khi tên Holmes đó chạy trốn, đã tự tay thiêu hủy nó, nhưng cảnh sát từ phế tích khai quật hơn 200 thi thể, quả thực là một tòa thành địa ngục.
Trong quá trình giam giữ, cái tên bác sĩ giết người không nhân tính này, còn viết thư biện bạch bản thân mình vô tội, những tên sùng bái gã dưới phế tích trùng kiến một khách sạn khác, gọi là “Tòa thành khủng bố của Holmes”, mở ra làm nơi tới du ngoạn, nhưng rất nhanh bị người nhà của những người bị sát hại tức giận tới san bằng. Tên Holmes đó bước lên đài tử hình, nhưng linh hồn của tên sát nhân vẫn còn quanh quẩn bên phế tích tro tàn kia, được bồi dưỡng dưới tâm hồn tàn ác của người đời, khiến khách sạn đó lần thứ hai được trùng kiến, không ít người thích ham cái lạ, cuồng nhiệt tới đây tham quan, cúng bái, đến tận khi chính phủ ra lệnh phong bế nó hoàn toàn.
Một thế kỷ qua đi, tòa thành giết người này dù đã được trùng kiến nằm bên cạnh hồ Michigan đã trở thành thành hoang chẳng ai ghé tới, không nghĩ tới hai tên sát thủ kia lại lấy làm nơi trú thân.
“Một chỗ cực kỳ gây go …” Rio vừa theo sát K.Green bò sát trong đường ống thông gió, vừa lẩm bẩm nói.
“Không thể nói thế được, cũng giống như con nhện vậy đó, chỉ biết ngồi chờ con mồi tới cửa, chẳng phân biệt già trẻ lớn bé toàn bộ đều giết, chẳng có chút ý nghĩa gì cả.” K.Green nói.
Quả nhiên, suy nghĩ của cảnh sát và tên sát nhân tuyệt đối không hề chung đường! Rio cắn răng khẳng định, cơ thể vừa đau vừa mệt ngay cả tức giận cũng không nổi. “Vì sao lại cứu tao?” Anh mịt mù hỏi. “Chúng ta vốn dĩ phải đối đầu đến chết mới đúng.”
“Chúng ta quả thực đối đầu tới chêt, nhưng mục đích lần này của tôi cũng không phải tới cứu anh.” K.Green khẽ cười 1 tiếng.
—- Đương nhiên, là vì giết người. Rio ở trong lòng âm thầm bổ sung nửa câu sau.
“Vị đặc vụ hàng khuyến mãi kèm theo à, tôi không nghĩ cần anh báo đáp ân cứu mạng, chỉ phiền anh một việc thôi: Đừng có làm cản trở công việc của tôi.” Động tác đang bò của K.Green chợt ngừng lại, nghiêng mặt, ngữ khí băng lãnh mà nói. “Nếu không tôi sẽ khoanh tay đứng nhìn chúng đem con kỵ sĩ trắng đặt lên xác anh đấy.”
Khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn vô cùng tuấn tú, cũng không mấy lãnh đạm, khiến trái tim của Rio chợt đập mạnh, nói không rõ đó là thống hận hay là tiếc nuối, hay cả 2 cảm xúc đó đều có cả, anh thậm chí ở lúc này bắt đầu sản sinh ý niệm muốn đưa cái con người này tiến vào con đường đúng đắn. “Mày … Cậu nói ‘công việc’? Đây không phải công việc của cậu, càng không phải trách nhiệm của cậu. K.Green, là của tôi.” Anh chân thành nói. “Tôi biết cậu thống hận chúng, nhưng cậu cũng đang dần biến thành chúng đó, tin tưởng tôi, cậu sẽ không muốn khi nhìn vào gương, liền muốn một tay giết chết chính mình đâu.”
“Anh muốn khuyên tôi bỏ gian tà theo chính nghĩa à, trở lại dưới sự bảo vệ của pháp luật à, sir? Đáng tiếc nàng ốc còn không mang nổi mình ốc, một đống chính khách, tham quan, gian thương, xã hội đen, từ lâu đã đem nàng ấy phá hư thành một con kỹ nữ mang bệnh AIDS thời kỳ cuối rồi, cô ta căn bản là chẳng thể quan tâm đến cái thân thể gầy còm của mình lại gánh lấy cái tội giết người. Phải nhớ, sát nhân dù cho nỗ lực thế nào, cũng chỉ có thể giết từng người một, còn chính khách chỉ cần động mồm mép, thì đủ khả năng tàn sát hàng loạt người đó.” K.Green xì 1 tiếng rồi cười rộ lên, mang theo châm chọc.
Hắn đang thay đổi đề tài, muốn đổi khái niệm, Rio thầm nghĩ.
“Hơn nữa, tôi đang giúp các anh tiết kiệm không ít tiền thuế của dân đó. Anh xem, chính phủ hàng năm chi cho mấy vụ tử hình tội phạm hơn 1 tỷ đô, mấy tên tù phạm trong ngục giam hàng năm tiêu phí hơn 30.000, nhân dân dùng mồ hôi và máu cung cấp nuôi dưỡng mấy tên cặn bã vốn phải xuống địa ngục từ sớm. Quy trình tư pháp rườm rà tựa như vải bố quấn chân, điều khoản pháp luật lỗ thủng có nhiều như sao trên trời — làm một người chấp pháp, chẳng lẽ anh không cảm thấy bất đắc dĩ cùng xấu hổ sao? Còn không cám ơn tôi thấy các anh khổ cực mà giải quyết mấy thứ lãng phí cùng phiền phức này sao? Trên thực tế, tôi còn nghĩ mình chưa đủ mạnh, dù sao một mình lực cũng có hạn, chỉ có thể dùng hết sức mình, bắt được tên nào giải quyết tên đó thôi.” K.Green trầm thống mà nói cuối cùng phát ra thở dài tựa như rất sầu thảm.
Rio quả thực bị hắn chọc cho cười, một người có thể đem lý niệm của bản thân quán triệt thực thi đến loại tình trạng này, cũng xem là rất giỏi đi, mặc dù hiện tại hắn xem ra chính là đang lời lẽ sai trái cực đoan. Thế nhưng, anh có thể cảm giác được … trong những lời bộc bạch này, đang tận lực dùng ngụy trang che giấu được sự thật bên trong, tựa như khuôn mặt của K.Green vậy, bạn hoàn toàn không biết khuôn mặt thật của hắn đâu là thật đâu là giả. Người thanh niên này đã đem linh hồn của hắn ẩn sâu vào trong những lớp mặt nạ hay thay đổi, nỗi lòng của hắn còn trơn trượt hơn cả cá trạch, khiến cho Rio đã từng đối phó qua vô số phân tử phạm tội, am hiểu sâu chiến thuật tâm lý cũng sinh ra cảm giác cảm giác vô lực.
Không cần phải biện luận cùng hắn, trực tiếp bắt hắn là được rồi, có một chút đạo lý nhân sinh, khi hắn một mình đối diện với 4 bức tường nhiều năm sau sẽ tự động nghĩ thông rồi đó. Rio chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Được rồi, đừng cố gắng khuyên tôi cải tà quy chính nữa, đặc vụ liên bang à, tôi biết rất rõ bản thân mình muốn gì. Anh có thể tiếp tục truy bắt tôi, tôi cũng có thể tiếp tục chạy trốn, chúng ta thể hiện bản lĩnh của mình đi.” K.Green lơ đểnh mà nói.
“Tôi sẽ bắt được cậu!” Rio kiên định trả lời. “Cho dù không phải hôm nay — một ngày nào đó, tôi sẽ bắt được cậu, đưa cậu đến nơi đang chờ cậu!”
“Ngục giam liên bang phải không? Thật đúng là chỗ tốt mà.” K.Green sẩn cười. “Có thể một ngày nào đó tâm huyết dâng trào tôi sẽ vào đó du ngoạn một phen, nhưng không phải vì bị anh bắt được, mà là do tôi muốn đi vào.” Hắn bỗng nhiên dừng động tác bò sát, từ trong túi móc ra cái vặn vít, mở cái bản kim loại ở dưới thân mình, sau đó từ cái lỗ đó dễ dàng nhảy xuống.
Rio cũng theo hắn mà nhảy xuống. Lúc nhảy xuống, thì vết thương đã bị xé rách lần thứ hai bị động, anh hai tay chống đỡ một chút không đứng dậy nổi, cả người một trận lạnh giá, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
K.Green đưa tay đỡ sau lưng anh, thấy cả bàn tay mình đầy máu, nhíu nhíu mày nói: “Anh bị mất máu khá nhiều đó, nếu tiếp tục vậy sẽ lên cơn sốc đó.”
Rio lúc hắn đưa tay mở quần áo của mình thì cảnh giác bắt lấy tay đối phương: “Làm gì?” Anh tuy suy yếu vẫn sắc bén hỏi.
“Còn làm gì nữa, giúp anh xử lý vết thương.” Trong câu nói của K.Green nghe qua có chút ẩn nộ và nôn nóng. “Yên tâm, hiện tại anh mặt mũi bầm dập tựa như đầu heo vậy, dù là người có thẩm mỹ quan bình thường cũng không có ý tà gì nổi đâu! Hay là nói, đây chính là một thủ đoạn dục cự hoàn nghênh (muốn mà còn làm cứng), trong lòng anh đang chờ mong gì vậy, đặc vụ?”
Rio bị ám chỉ của hắn khiến cho tức giận — anh chỉ đang dựa theo tính chức nghiệp bình thường mà phòng bị sự tiếp xúc thân mật với kẻ khác, nhưng đối phương sản sinh liên tưởng không chịu được như thế. Ngay khi K.Green dùng nội dung hoàn toàn không xứng với khẩu âm trang nhã nói ra một câu châm chọc ác độc thì anh nhất thời có một cảm giác như khổ cực nuôi trồng một bồn hoa suốt 1 năm, sau khi hoa nở mới phát hiện đã gieo lộn cây nắp ấm lầm trở thành phong tín tử (3), đó chính là thẹn quá hoá giận.
“... Tên khốn chết tiệt!” Vị đặc vụ tóc đen mắt lam nhịn không được nói tục.
K.Green không quan trọng mà nhún vai, vừa chặn anh lại để kéo khóa vạt áo, xé đi phần trang phục tác chiến đã đẫm máu, xóc lên phần dây lưng lực đàn hồi bên trong. Một vết thương đã bị chà đạp đến vô cùng thê thảm xuất hiện ở ngay sau thắt lưng vị đặc vụ, hòa cùng với đường chỉ may chưa tan, kéo da thịt xé rách huyết nhục không rõ, không tạo thành hình.
“Quỷ nó!” K.Green lẩm bẩm nói, nhanh chóng kéo khóa quần áo vận động màu tối của mình, từ áo lót lấy ra một phấn cầm máu hiệu quả nhanh, rắc vào vết thương, sau đó lại kéo băng dính co dãn như da của chỉ may, lợi dụng co rút lại của băng dính mà kéo hai phần da thịt đang tách rời kia hợp cùng một chỗ.
Vết thương rốt cuộc miễn cưỡng hợp lại, K.Green kiểm tra phía bên trái bầm xanh của anh, lấy tay nhẹ nhàng kìm lại. “Xương sườn số 9, 10 gãy rồi, hiện tại tôi không có gì để cố định được cả, nhưng nếu không chạm vào nó, thì không có vấn đề gì.” Sau đó lại nâng mặt của anh lên cẩn thận kiểm tra vị trí lệch xương cùng tính lợi hại của nó. “Hoài nghi xương hàm trên bị gãy, anh nên đi chụp CT đi, nếu như vị trí lệch quá nguy hại, có khả năng phải tiến hành giải phẫu để cố định nó lại về vị trí cũ đó, khôi phục lại khả năng cắn, rồi phải dùng răng cùng lê trạng dùng nối xương tiến hành cố định.”
“Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy.” Rio bị hắn nâng cầm, mơ hồ không rõ mà nói.
“Anh cần phải sớm được trị liệu.” K.Green buông tay ra, chỉ chỉ về một góc phía trước. “Chỗ đó có thang đi xuống. Chỗ này là lầu 2, xuống tới lầu 1, anh cứ theo tuyến đường này, rất nhanh sẽ tìm thấy cửa chính.” Hắn lấy một cái cây bút lông từ trong túi ẩn ra, kéo lấy tay của Rio, ở trong lòng bàn tay của anh vẽ ra một bản đồ giản dị, chỉ ra bộ phận then chốt cần né tránh trên đường. “Cửa chính bị khóa trái, từ bên ngoài khó mà mở được, nhưng bên trong mở ra thì dễ lắm.”
“Cậu biết kết cấu nội bộ ở đây?” Rio hỏi.
“Có vết tích để lại mà, chỉ cần nắm được phương pháp, không có gì không tra ra được cả, thời đại internet cũng có chỗ tốt mà.” Cuối cùng K.Green lấy ra một điện thoại di động, bỏ vào túi tiền áo khoác của Rio. “Sau khi rời khỏi đây anh có hai lựa chọn, một là, đi con đường dài đến 1 tiếng 50 phút trở lại xã hội văn minh —- xét thấy tình hình bị thương của anh, tôi không kiến nghị anh làm thế. Hai, tìm một chỗ bí mật, 1 tiếng sau, điện thoại này sẽ tự động khởi động mở nguồn, sau đó anh có thể tìm cách liên hệ với tổ chức của anh, cho họ cử người tới đón anh!”
“Vì sao cần tới 1 tiếng? … Đây là thời gian gây án tốt nhất cho cậu sao?” Rio ngẩn ra, trong mắt tinh quang chợt sáng, cố né khuôn mặt bị gãy xương khiến cho việc ăn nói bị cản trở, cố gắng muốn thuyết phục đối phương. “Quỷ nó, cậu định 1 mình đối phó 2 tên sát thủ chuyên nghiệp sao? Cậu có biết chuyện của hai gã đó không? Bọn chúng một tên đã từng là quán quân đấm bóc trong chợ đêm, một tên là du kỵ binh xuất ngũ, cậu nghĩ cậu có thể đánh thắng được liên thủ của chúng? Điều đó không có khả năng, bỏ đi, K.Green, để việc này cho chúng tôi xử lý đi, tôi thề, hai tên cặn bã đó nhất định sẽ nhận được nghiêm phạt xứng đáng —“
“Im!” K.Green dùng ngón trỏ tay phải để lên bờ môi của anh, từ đôi bao tay chiến thuật màu đen lộ ra một đầu ngón tay trắng noãn. “Đừng có hao phí thể lực nữa, làm ảnh hưởng vết thương. Tôi hy vọng anh có thể một mình đi, Rio, chứ không phải bắt tôi đánh anh bất tỉnh rồi khiêng ra ngoài.”
“Đáng chết, cậu ngoan cố tới mức khiến người tức chết rồi!”
“Như nhau thôi.” K.Green giơ 1 con dao lên trước mặt anh. “Anh có 3s để cân nhắc đó.”
Rio cắn răng một cái, kéo thân thể đau nhức xoay người đi về phía thang lầu.
Lúc này suy nghĩ của anh cực kỳ thanh tỉnh: với tình trạng cơ thể hiện tại của anh, hoàn toàn không cách nào ngăn được K.Green, cũng không cách nào đối kháng ‘Ma Vương’ cùng ‘Kỵ Binh’, biện pháp tốt nhất hiện tại, chính là mau chóng liên hệ cảnh sát để họ phái ra đặc công và đội đột kích đến đây bao vây tiễu trừ.
K.Green nhìn chăm chú bóng lưng của Rio đến lúc nó biến mất ở góc hành lang cầu thang, ánh mắt phức tạp chớp động, trên mặt cũng trở nên đạm mạc thiếu sức sống. Đầu ngón tay sờ sờ da mặt co dãn, mềm mại, quả thực là một ô dù hoàn mỹ, giúp cho hắn hoàn toàn cách xa khỏi nguy hiểm của việc lộ ra tâm tình.
Sát nhân liên hoàn là kẻ địch của hắn, cảnh sát cùng FBI cũng là kẻ địch của hắn, ở thời điểm tứ cố vô thân này, tình cảm dư thừa chỉ tăng thêm gánh nặng.
Hắn đứng đó vài phút, phỏng chừng Rio đã đi ra cửa chính, liền theo thang lầu xuống tới lầu 1, động tác mau lẹ mà sờ soạn phòng điện. Trong tòa thành đã bị bỏ hoang từ lâu đã không có đường dây điện, hoàn toàn dựa vào hệ thống cung cấp điện động cơ, chỉ cần phá hỏng nó, ánh sáng tự phát bên trong sẽ thiếu thốn, nhờ bóng đêm hỗ trợ cho hành động của hắn.
Hoàng hôn bao phủ tòa thành hoang vắng ven hồ Michigan, bóng đêm dần phủ xuống.HẾT CHƯƠNG 19
(2) Herman Webster Mudgett (16 tháng 5, 1861 – 8 tháng 5, 1896), nổi tiếng với biệt danh Dr. Henry Howard Holmes, là một kẻ giết người hàng loạt. Tại Chicago vào thời điểm tổ chức hội chợ thế giới 1893, Holmes đã mở một khách sạn do y tự thiết kế và xây dựng nhằm mục đích giết người, và cũng là nơi thủ ác của ông ta. Trong khi ông ta thú nhận 27 vụ giết người, và chỉ có 4 vụ được xác nhận, số lượng nạn nhân của ông có thể lên đến 200.
Các thông tin liên quan đến tòa thành giết người Holmes:
(3) Phong tín tử: 风信子 hay tên gọi khác là Hyacinthus orientalis
Cây nắp ấm:
Mai_kari: Cuối cùng thì hai bạn ấy cũng đã gặp nhau rồi đó, tung bông bắn pháo
~~Nói chứ chợt nhận ra, kiên trì theo đuôi một tên giết người liên hoàn, có khi khiến nó cảm động mà bất chợt xuất hiện cứu mình khi mình bị lọt vào tay của một tên giết người liên hoàn khác đấy. Tin Mai đi, chúng không để bạn chết vào tay người khác đâu. Nên, Rio có thể coi như mặt dày thành công theo đuổi được K.Green!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.