Chương 58: Đợt tấn công đầu tiên.
Một bàn tay
17/10/2021
Lý Duy Khánh đương nhiên nhìn thấy trận địa của quân đoàn một, hắn đột
nhiên nhớ tới những tin tức nhận được từ phía nhị hoàng tử.
“Ahhhhhh.”
Nhưng tiếng hét thống khổ của Lý Gia Lâm đã lôi hắn ra khỏi suy nghĩ, lúc này khoảng cách giữa hai bên đã ở rất gần Lý Duy Khánh đã có thể nhìn thấy thảm trạng của cha mình.
Toàn bộ cơ thể ông đều đã bị nhuộm đỏ bởi máu, hai con chó săn vẫn đang tranh nhau từng miếng thịt trên người ông, giống như đây là miếng thức ăn ngon lành của chúng vậy.
Cảnh tượng này đã khiến Lý Duy Khánh bất chấp tất cả, sự phẫn nộ đã lấn át đi lý trí của hắn giờ đây hắn chỉ muốn nhanh chóng cứu ra cha mình và băm vằm kẻ trước mặt ra thành ngàn mạnh.
Lý Duy Khánh tiếp tục thúc ngựa phi nước đại về phía trước, hắn rút ra thanh kiếm ở bên hông hướng thẳng về phía xe ngựa, một luồng ánh sáng bắn ra từ mũi kiếm hướng thẳng tới bánh xe.
Bom!
Tiếng hai ma pháp va chạm vào nhau vang lên, luồng ánh sáng đó đã bị ma pháp phòng thủ trên xe ngựa chặn lại.
Long nhìn cảnh đó không hề bất ngờ chút nào, việc Lý Duy Khánh là một hiệp sĩ thì ai cũng biết, hắn cười lớn hướng về phía Lý Duy Khánh.
“Lý công tử, ngươi chạy lâu như vậy có mệt không, xem ra ngươi đói rồi nên ăn uống để bồi bổ thân thể.”
Vừa nói Long vừa cắt một miếng thịt trên đùi Lý Gia Lâm ném về phía Lý Duy Khánh, hắn cũng không quên khiêu khích Lý Duy Khánh.
“Thịt ở đùi, rất ngon và bổ, đây chính là sơn hào hải vị.”
— QUẢNG CÁO —
Hiển nhiên miếng thịt rơi về phía Lý Duy Khánh đã bị hắn né đi, không có người bắt lại miếng thị rơi xuống mặt đất nhuôm đỏ phần đất xung quanh.
Các pháp sư cùng hiệp sĩ cưỡi ngựa phía sau nhìn thấy miếng thịt theo bản năng né sang một bên, họ hiểu rằng nếu dẫm lên miếng thịt này sẽ mang tới họa sát thân.
Nhìn miếng thịt rơi dưới mặt đất Lý Duy Khánh không thể làm gì hơn ngoài việc nguyền rủa Long, hắn nhìn về phía các pháp sư và kỵ sĩ xung quanh ra lệnh.
“Nhắm vào hai bánh xe.”
Phá huy hai bánh xe là lựa chọn hiệu quả nhất hiện tại,
Nhận được mệnh lệnh từ chủ tướng những hiệp sĩ và pháp sư xung quanh lần lượt bắn ma pháp về phía xe ngựa.
Trên vùng đồng bằng rộng lớn ánh sáng của ma pháp liên tục lóe lên hướng về xe ngựa phía trước, ở khoảng cách này bọn họ đã không cần lo lắng việc bắn nhầm nữa, toàn bộ ma pháp đều chuẩn xác hướng về phía hai bánh xe phát nổ.
Bị hàng loạt đòn tấn công ma pháp nhắm vào, ma pháp phòng thủ trên xe ngựa cũng dần yếu đi, ma năng cung cấp cho nó đang suy giảm rất nhanh chóng khiến Long phải dùng chính ma năng của mình để cung cấp năng lượng cho ma pháp.
Ban đầu hắn cũng đã dự tính được tình trạng hiện tại vì thế đã chuẩn bị không ít ngọc ma pháp để cung cấp cho ma năng chó ma phá phòng thủ trên xe, nhưng những đòn tấn công dồn dập của các pháp sư đã khiến lượng ma năng trong những viên ngọc này bị hao mòn đi rất nhiều.
Lúc này Long mới hiểu rằng nếu có Đức Bình ở đây thì tốt, năng lực của ông ta đủ để phòng thủ trước đám người này.
Đương nhiên Long cũng chỉ than vãn như vậy, việc không cho Đức Bình đi theo chính là chủ ý của hắn. Điều Long muốn ở đây là kẻ thù sẽ chủ quan khi thấy hắn chỉ xuất hiện một mình không có ai hộ tống.
— QUẢNG CÁO —
Tâm lý bọn chúng sẽ theo bản năng giảm đi sự cảnh giác với Long khiến năng lực phán đoán giảm đi.
Long không biết chủ ý này có tác dụng hay không, nhưng hắn biết kế hoạch đang tiến triển rất tốt, bây giờ toàn bộ lực lượng chủ lực của Lý Duy Khánh đều đã nằm trong tầm bắn.
Nhưng Long chưa vội, hắn muốn để những kẻ này tới gần hơn nữa, đủ gần để đảm bảo không ai có thể chạy thoát.
Lúc Long đang suy nghĩ thì trên đầu hắn ba con rồng đã vọt qua hướng thẳng về đội hình quân đoàn một, xem ra Lý Duy Khánh cũng không phải kẻ ngu.
Nhìn ba con rồng bay về phía quân đội của mình, Long cũng rất hồi hộp, lũ rồng này là một thử thách lớn, không chỉ về mặt vũ lực mà còn cả về tinh thần.
Lũ rồng giống như một dạng sốc kỵ trong các cuộc chiến thời trung cổ vậy. Tác dụng lớn nhất của một chi kỵ binh hạng nặng không phải là tạo ra sát thương lớn nhất cho kẻ thù, mà là đánh vào tinh thần của chúng khiến kẻ thù hoảng sợ bỏ chạy, sau đó cuộc giết chóc mới chính thức bắt đầu, nếu một chi kỵ binh sốc thẳng vào đội hình quân địch nhưng không thể khiến chúng hoảng sợ bỏ chạy thì chi kỵ binh này phải rút ra ngay lập tức nếu không muốn bị tiêu diệt.
Rồng cũng không khác là bao khi nó có khả năng đánh vào tinh thần rất lớn, các loài sinh vật trên thế giới này đều có một nỗi sợ theo bản năng với loài rồng, khi các binh sĩ bình thường nhìn thấy một con rồng lao về phía mình chắc chắn không thể tránh được sợ hãi, lúc này chúng ta sẽ phải xem tố chất tinh thần mà một binh sĩ được huấn luyện ở mức nào.
Và trong nhiều trường hợp phương pháp này thành công khi binh lính thời nay thường được huấn luyện rất sơ sài từ nông dân và nô lệ, thử hỏi đội quân của những kẻ như vậy làm sao có một tinh thần tốt được.
Thậm chí trừ các pháp sư tiêu chuẩn ra thì ngay cả các quân đoàn ma pháp cũng cực kỳ e ngại rồng, nó giống như phát ra từ trong bản năng của con người vậy rất khó để che lấp.
Không biết là may mắn hay đen đủi lũ rồng không trực tiếp lao thẳng vào đội hình của quân đoàn một, mà chúng lại bay ngay trên đầu quân đoàn một khoảng năm trăm mét lượn vòng xung quanh, từ khoảng đó các kỵ sĩ rồng sẽ xả ma pháp vào đội hình quân đoàn một.
Những quả cầu lửa nổ tung dưới mặt đất thiêu cháy mọi thứ xung quanh chúng, nhưng dù vậy lại chỉ có một binh lính bị bỏng nhẹ, hiển nhiên Long đã chuẩn bị cho trường hợp này đội hình hắn sắp xếp đã dàn mỏng ra rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Nếu không phải khả năng chỉ huy còn hạn chế Long thậm chí đã có ý định cho binh lính phân tán rộng hơn trên khu vực này chỉ để hỏa lực tập trung lai một vị trí.
“Không hiểu quả, đội hình bọn chúng quá thưa.”
Quan sát hiệu quả của đợt tấn công đầu tiên, một kỵ sĩ rồng dùng ma pháp khuếch đại âm thanh hét lớn với hai đồng đội.
Vốn dĩ với các trận chiến nắm ưu thế trên không tuyệt đối bọn họ thường sử dụng long tức như một cách để tiêu diệt kẻ địch bên dưới.
Nhưng long tức lại chỉ có hiểu quả trong vòng một trăm mét, một khoảng cách quá nguy hiểm.
Đại công tử đã ra lệnh cho bọn họ phải cẩn thận, nếu không nắm chắc thì không được tiếp cận kẻ địch quá gần, hiển nhiên ba người cũng hiểu được sự nguy hiểm của kẻ địch vì thế bọn họ chỉ có thể giữ khoảng cách tấn công kẻ địch.
Nhưng độ cao năm trăm mét cũng là quá xa so với hiệu quả của ma pháp, phải biết khoảng cách hiệu quả của ma pháp ở dưới mặt đất là vào khoảng hai trăm mét, cho dù là ở trên cao bắn xuống thì ở khoảng cách năm trăm mét hiệu quả của ma pháp cũng yếu đi rất nhiều, cò chưa kể khả năng chính xác của ma pháp cũng giảm lớn.
Lúc này hai người kia cũng nhận ra vấn đề, nhưng bọn họ không giám xúc động.
“Tiêu diệt pháo ma pháp của kẻ địch.”
Đã không thể gây ra thương vong lớn cho kẻ địch từ khoảng cách này thì trở lại với phong cách chiến đấu thông thường, vậy tiêu diệt năng lực phòng không của kẻ địch trước rồi tiến hành oanh tạc bằng long tức sau.
“Ahhhhhh.”
Nhưng tiếng hét thống khổ của Lý Gia Lâm đã lôi hắn ra khỏi suy nghĩ, lúc này khoảng cách giữa hai bên đã ở rất gần Lý Duy Khánh đã có thể nhìn thấy thảm trạng của cha mình.
Toàn bộ cơ thể ông đều đã bị nhuộm đỏ bởi máu, hai con chó săn vẫn đang tranh nhau từng miếng thịt trên người ông, giống như đây là miếng thức ăn ngon lành của chúng vậy.
Cảnh tượng này đã khiến Lý Duy Khánh bất chấp tất cả, sự phẫn nộ đã lấn át đi lý trí của hắn giờ đây hắn chỉ muốn nhanh chóng cứu ra cha mình và băm vằm kẻ trước mặt ra thành ngàn mạnh.
Lý Duy Khánh tiếp tục thúc ngựa phi nước đại về phía trước, hắn rút ra thanh kiếm ở bên hông hướng thẳng về phía xe ngựa, một luồng ánh sáng bắn ra từ mũi kiếm hướng thẳng tới bánh xe.
Bom!
Tiếng hai ma pháp va chạm vào nhau vang lên, luồng ánh sáng đó đã bị ma pháp phòng thủ trên xe ngựa chặn lại.
Long nhìn cảnh đó không hề bất ngờ chút nào, việc Lý Duy Khánh là một hiệp sĩ thì ai cũng biết, hắn cười lớn hướng về phía Lý Duy Khánh.
“Lý công tử, ngươi chạy lâu như vậy có mệt không, xem ra ngươi đói rồi nên ăn uống để bồi bổ thân thể.”
Vừa nói Long vừa cắt một miếng thịt trên đùi Lý Gia Lâm ném về phía Lý Duy Khánh, hắn cũng không quên khiêu khích Lý Duy Khánh.
“Thịt ở đùi, rất ngon và bổ, đây chính là sơn hào hải vị.”
— QUẢNG CÁO —
Hiển nhiên miếng thịt rơi về phía Lý Duy Khánh đã bị hắn né đi, không có người bắt lại miếng thị rơi xuống mặt đất nhuôm đỏ phần đất xung quanh.
Các pháp sư cùng hiệp sĩ cưỡi ngựa phía sau nhìn thấy miếng thịt theo bản năng né sang một bên, họ hiểu rằng nếu dẫm lên miếng thịt này sẽ mang tới họa sát thân.
Nhìn miếng thịt rơi dưới mặt đất Lý Duy Khánh không thể làm gì hơn ngoài việc nguyền rủa Long, hắn nhìn về phía các pháp sư và kỵ sĩ xung quanh ra lệnh.
“Nhắm vào hai bánh xe.”
Phá huy hai bánh xe là lựa chọn hiệu quả nhất hiện tại,
Nhận được mệnh lệnh từ chủ tướng những hiệp sĩ và pháp sư xung quanh lần lượt bắn ma pháp về phía xe ngựa.
Trên vùng đồng bằng rộng lớn ánh sáng của ma pháp liên tục lóe lên hướng về xe ngựa phía trước, ở khoảng cách này bọn họ đã không cần lo lắng việc bắn nhầm nữa, toàn bộ ma pháp đều chuẩn xác hướng về phía hai bánh xe phát nổ.
Bị hàng loạt đòn tấn công ma pháp nhắm vào, ma pháp phòng thủ trên xe ngựa cũng dần yếu đi, ma năng cung cấp cho nó đang suy giảm rất nhanh chóng khiến Long phải dùng chính ma năng của mình để cung cấp năng lượng cho ma pháp.
Ban đầu hắn cũng đã dự tính được tình trạng hiện tại vì thế đã chuẩn bị không ít ngọc ma pháp để cung cấp cho ma năng chó ma phá phòng thủ trên xe, nhưng những đòn tấn công dồn dập của các pháp sư đã khiến lượng ma năng trong những viên ngọc này bị hao mòn đi rất nhiều.
Lúc này Long mới hiểu rằng nếu có Đức Bình ở đây thì tốt, năng lực của ông ta đủ để phòng thủ trước đám người này.
Đương nhiên Long cũng chỉ than vãn như vậy, việc không cho Đức Bình đi theo chính là chủ ý của hắn. Điều Long muốn ở đây là kẻ thù sẽ chủ quan khi thấy hắn chỉ xuất hiện một mình không có ai hộ tống.
— QUẢNG CÁO —
Tâm lý bọn chúng sẽ theo bản năng giảm đi sự cảnh giác với Long khiến năng lực phán đoán giảm đi.
Long không biết chủ ý này có tác dụng hay không, nhưng hắn biết kế hoạch đang tiến triển rất tốt, bây giờ toàn bộ lực lượng chủ lực của Lý Duy Khánh đều đã nằm trong tầm bắn.
Nhưng Long chưa vội, hắn muốn để những kẻ này tới gần hơn nữa, đủ gần để đảm bảo không ai có thể chạy thoát.
Lúc Long đang suy nghĩ thì trên đầu hắn ba con rồng đã vọt qua hướng thẳng về đội hình quân đoàn một, xem ra Lý Duy Khánh cũng không phải kẻ ngu.
Nhìn ba con rồng bay về phía quân đội của mình, Long cũng rất hồi hộp, lũ rồng này là một thử thách lớn, không chỉ về mặt vũ lực mà còn cả về tinh thần.
Lũ rồng giống như một dạng sốc kỵ trong các cuộc chiến thời trung cổ vậy. Tác dụng lớn nhất của một chi kỵ binh hạng nặng không phải là tạo ra sát thương lớn nhất cho kẻ thù, mà là đánh vào tinh thần của chúng khiến kẻ thù hoảng sợ bỏ chạy, sau đó cuộc giết chóc mới chính thức bắt đầu, nếu một chi kỵ binh sốc thẳng vào đội hình quân địch nhưng không thể khiến chúng hoảng sợ bỏ chạy thì chi kỵ binh này phải rút ra ngay lập tức nếu không muốn bị tiêu diệt.
Rồng cũng không khác là bao khi nó có khả năng đánh vào tinh thần rất lớn, các loài sinh vật trên thế giới này đều có một nỗi sợ theo bản năng với loài rồng, khi các binh sĩ bình thường nhìn thấy một con rồng lao về phía mình chắc chắn không thể tránh được sợ hãi, lúc này chúng ta sẽ phải xem tố chất tinh thần mà một binh sĩ được huấn luyện ở mức nào.
Và trong nhiều trường hợp phương pháp này thành công khi binh lính thời nay thường được huấn luyện rất sơ sài từ nông dân và nô lệ, thử hỏi đội quân của những kẻ như vậy làm sao có một tinh thần tốt được.
Thậm chí trừ các pháp sư tiêu chuẩn ra thì ngay cả các quân đoàn ma pháp cũng cực kỳ e ngại rồng, nó giống như phát ra từ trong bản năng của con người vậy rất khó để che lấp.
Không biết là may mắn hay đen đủi lũ rồng không trực tiếp lao thẳng vào đội hình của quân đoàn một, mà chúng lại bay ngay trên đầu quân đoàn một khoảng năm trăm mét lượn vòng xung quanh, từ khoảng đó các kỵ sĩ rồng sẽ xả ma pháp vào đội hình quân đoàn một.
Những quả cầu lửa nổ tung dưới mặt đất thiêu cháy mọi thứ xung quanh chúng, nhưng dù vậy lại chỉ có một binh lính bị bỏng nhẹ, hiển nhiên Long đã chuẩn bị cho trường hợp này đội hình hắn sắp xếp đã dàn mỏng ra rất nhiều.
— QUẢNG CÁO —
Nếu không phải khả năng chỉ huy còn hạn chế Long thậm chí đã có ý định cho binh lính phân tán rộng hơn trên khu vực này chỉ để hỏa lực tập trung lai một vị trí.
“Không hiểu quả, đội hình bọn chúng quá thưa.”
Quan sát hiệu quả của đợt tấn công đầu tiên, một kỵ sĩ rồng dùng ma pháp khuếch đại âm thanh hét lớn với hai đồng đội.
Vốn dĩ với các trận chiến nắm ưu thế trên không tuyệt đối bọn họ thường sử dụng long tức như một cách để tiêu diệt kẻ địch bên dưới.
Nhưng long tức lại chỉ có hiểu quả trong vòng một trăm mét, một khoảng cách quá nguy hiểm.
Đại công tử đã ra lệnh cho bọn họ phải cẩn thận, nếu không nắm chắc thì không được tiếp cận kẻ địch quá gần, hiển nhiên ba người cũng hiểu được sự nguy hiểm của kẻ địch vì thế bọn họ chỉ có thể giữ khoảng cách tấn công kẻ địch.
Nhưng độ cao năm trăm mét cũng là quá xa so với hiệu quả của ma pháp, phải biết khoảng cách hiệu quả của ma pháp ở dưới mặt đất là vào khoảng hai trăm mét, cho dù là ở trên cao bắn xuống thì ở khoảng cách năm trăm mét hiệu quả của ma pháp cũng yếu đi rất nhiều, cò chưa kể khả năng chính xác của ma pháp cũng giảm lớn.
Lúc này hai người kia cũng nhận ra vấn đề, nhưng bọn họ không giám xúc động.
“Tiêu diệt pháo ma pháp của kẻ địch.”
Đã không thể gây ra thương vong lớn cho kẻ địch từ khoảng cách này thì trở lại với phong cách chiến đấu thông thường, vậy tiêu diệt năng lực phòng không của kẻ địch trước rồi tiến hành oanh tạc bằng long tức sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.