Chương 52: Tình hình hiện tại.
Một bàn tay
12/10/2021
Trong đại sảnh xa hoa của phủ hầu tước đang diễn ra một cuộc họp.
Gần như tất cả những người quan trọng nhất dưới trướng Long đều có mặt ở đây.
“Thu nhập hàng năm của toàn bộ lãnh địa vào khoảng sáu trăm nghìn đồng vàng, hiện tại trong ngân khố có khoảng trên dưới một trăm nghìn đồng vàng.”
Văn Trung bắt đầu cuộc họp với báo cáo về tài chính của Lý gia.
“Nhiều như vậy?”
Long bất ngờ với số tiền Văn Trung báo cáo, hắn không nghĩ rằng thu nhập một năm của một lãnh địa hầu tước lại nhiều đến vậy.
“Một nửa thu nhập đến từ Thủy Điệp thưa điện hạ.”
Câu trả lời của Văn Trung giúp Long hiểu ra, lãnh địa này chính là của ngõ duy nhất vào phương bắc từ phía đông, riêng nguồn thu này cũng là một con số lớn.
Long gật đầu, ra hiệu cho Văn Trung tiếp tục.
“Theo điều tra của thần Thành Vĩnh Đông hiện tại có khoảng hai trăm hai mươi nghìn người, trong đó có khoảng sáu mươi nghìn là nô lệ. Còn toàn bộ lãnh địa Lý gia có khoảng tám trăm nghìn người, một trăm năm mươi nghìn trong đó là nô lệ.”
Văn Trung chỉ tiến hành báo cáo sơ bộ về thành Vĩnh Đông, dù sao mới chỉ qua một đêm lượng thông tin hắn có thể điều tra cũng không thể nhiều được, tốt nhất chỉ tập trung vào các vấn đề cơ bản.
“Bao nhiêu người có thể trở thành công nhân?”
Long không bất ngờ với lương dân số này, hắn quan tâm tới vấn đề nhân lực hơn.
“Cái này…”
Câu hỏi của Long khiến Văn Trung hơi khó xử, hắn liếc mắt nhìn xung quanh như đang cầu cứu nhưng có vẻ không thành công.
“Gì mà ấp úng như vậy?”
Long thấy hắn do dự như vậy lên tiếng trách mắng.
“Việc này thần cũng không quá rõ ràng nhưng có lẽ khoảng trên, dưới bốn mươi nghìn.”
“Cái Gì?”
— QUẢNG CÁO —
Long như không tin vào tai mình, hắn nhìn Văn Trung như đang hỏi ngươi có bị điên không vậy.
“Là khoảng bốn mươi tới năm mươi nghìn.”
Văn Trung tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn rất thẳng thắn trả lời.
“Thế hơn bảy trăm nghìn người còn lại làm gì?”
Hiển nhiên Long rất bất mãn với thông tin này, hơn tám trăm nghìn người những lại chỉ có bốn, năm mươi nghìn người có thể trở thành công nhân, đang chơi hắn sao?
“Điện hạ, hiện tại đã vào cuối tháng sáu là thời điểm thu hoạch vụ đông, phần lớn nhân lực đều phải tập trung cho vụ thu hoạch, rồi sau đó là vụ xuân mất tầm hai tháng, và tháng mười lại tiếp tục deo trồng cho vụ đông tiếp theo. Tính ra thời điểm này phần lớn nhân lực đều phải tập trung vào sản xuất nông nghiệp.”
(Giải thích một chút thì theo tôi biết ở tây trước kia có hai vụ mùa là vụ đông, với vụ xuân. Trong đó vụ đông là vụ chính chiếm khoảng 80-90% sản lượng cả năm, gieo hạt từ tháng 9-11 tùy từng nơi, thu hoạch vào cuối hè hoặc đầu thu. Vụ xuân thường trồng các loại cây ngắn ngày nên kết thúc sớm. Nếu sai mong các ông thông cảm.)
Nghe Văn Trung báo cáo khiến Long không thể không suy tính lại kế hoạch của mình.
Nông nghiệp, Long suýt nữa quên mất vấn đề này. Có lẽ trước đó lương thực đều đi mua nên hắn theo bản năng quên đi tầm quan trọng của nông nghiệp.
Nhiều người nghĩ rằng chỉ cần xây cái nhà máy, đào tạo một chút nhân tài, bán vài thứ linh tinh là có thể xây dựng cả một đế quốc rồi.
Không! Không đơn giản như vậy, đâu phải tự nhiên cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất diễn ra tại Anh.
Phải biết nền móng cho cách mạng công nghiệp diễn ra tại anh chính là cuộc cách mạng nông nghiệp lần thứ hai cũng diễn ra tại đất nước này vào thế kỷ 17.
Cách mạng nông nghiệp đã giúp nước Anh gia tăng sản lượng lương thực, khiến cơ cấu lao động của quốc gia này thay đổi từ nông nghiệp sang công nghiệp, từ đấy cuộc cách mạng công nghiệp mới có thể bắt đầu.
Nếu không thể giải quyết sản lượng nông nghiệp thì không phải công nhân sẽ phải để bụng đói đi làm sao. Làm gì thì làm, bụng no trước rồi tính tiếp.
Và bây giờ nếu Long muốn mở rộng hệ thống công nghiệp của mình thì cải cách nông nghiệp là điều bắt buộc nếu hắn không muốn chết đói.
Long không quá rõ ràng về năng suất nông nghiệp của thế giới này, nhưng hắn khá hiểu năng suất nông nghiệp của Trái Đất trước cách mạng nông nghiệp.
Phải nói là thấp tới đáng thương, mọi thứ đều cực kỳ tệ. Tệ từ hạt giống, đến phương pháp gieo cấy, nông cụ, và cả phương pháp diệt sau bệnh.
Vì thế để bù đắp thiếu hụt chỉ còn cách duy nhất là duy trì một lượng lớn lao động trong ngành nông nghiệp để nuôi sống quốc gia.
— QUẢNG CÁO —
Long trở nên suy tư, xem ra ưu tiên của hắn bây giờ phải thanh đổi.
Công nghiệp vũ khí vẫn phải ưu tiên hàng đầu để đảm bảo an toàn, sau đó là các ngành sản xuất liên quan đến nông nghiệp.
Để cải cách nông nghiệp cũng cần rất nhiều vấn đề.
Trước tiên là cải cách về sở hữu đất đai và thuế, thời đại này hầu hết đất đai đều thuộc sở hữu của tầng lớp quý tộc, nông dân chỉ là người làm thuê cho quý tộc, mỗi vụ mùa họ phải nộp lên tới tám, chín phần sản lượng mà họ thu hoạch được.
Nếu cứ tiếp tục với cơ chế này Long có muốn cũng đừng mong tiến bộ được.
Tiếp theo là phát triển thị trường, giảm thuế, xây dựng cơ sở hạ tầng giao thông, và cả khai hoang, chọn giống nữa.
Rồi còn là cơ giới hóa, thuốc trừ sâu, phân bón hóa học. Những thứ này cũng không thể thiếu được.
Mẹ ơi!
Thôi thì tạm thời vứt đống này qua một bên, bây giờ có việc quan trọng hơn.
Long ra hiệu cho Văn Trung ngồi xuống, hắn đưa mắt về phía Đức Bình bên cạnh hỏi.
“Bình thúc tổn thất thế nào.”
“Tổng cộng sáu trăm bảy hai người thiệt mạng, và một trăm mười sáu người bị thương thưa điện hạ. Một nửa thương vong đến từ cổng nam.”
Báo cáo của Đức Bình khiến Long đau lòng, tính ra tổn thất cả hai trận vừa rồi cũng lên tới gần một nghìn quân, gần một phần tư quân đội của hắn biến mất trong mấy ngày nay.
“Vài ngày nữa chúng ta có thể bổ sung thêm sáu trăm quân thưa điện hạ.”
Biết được tình hình khó khăn Đức Bình cố gắng trấn an Long.
Sáu trăm lính. Đây là những binh lính nằm trong kế hoạch huấn luyện khẩn cấp của Long, những binh lính này mới chỉ được huấn luyện vài ngày, ngay cả lính hợp cách cũng không được. Thôi thì có bao nhiêu dùng bấy nhiêu!
“Chất lượng hơn số lượng.” Đây là câu nói tâm đặc của rất nhiều tướng lĩnh trong lịch sử, Long sao không hiểu cơ chứ.
Hắn cũng muốn có những người lính chất lượng, nhưng hắn có thể lấy họ ở đâu? Đã không có cách nào tăng lên chất lượng thì chỉ có thể lấy số lượng bù đắp.
— QUẢNG CÁO —
Bây giờ Long hiểu được cảm giác của Hittle vào cuối thế chiến rồi, muốn có binh lính nhưng không tìm đâu ra, chỉ có thể đưa trẻ con cùng người già ra chiến trường.
Bỏ qua nỗi đau, Long nhìn sang Hồng cô tiếp tục hỏi.
“Hồng cô, tình hình đạn dược thế nào?”
Đây mới là điều quan trọng nhất hiện tại, trận chiến tiếp theo sẽ không lâu nữa, nếu không thể chiến thắng được thì mấy cái như cách mạng nông nghiệp cũng không cần nhắc tới.
“Hiện tại đạn dự trữ còn khoảng hai mươi nghìn viên, đạn chống tăng còn năm trăm viên, đạn pháo còn hai trăm mười sáu viên. Riêng đạn phòng không vì chưa dùng tới nên vẫn còn ba nghìn viên.”
Được Long điểm danh, Hồng cô chậm rãi báo cáo, bà nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi tiếp tục.
“Theo kế hoạch bốn ngày nữa sẽ có thêm sáu mươi nghìn viên đạn cùng hai nghìn viên đạn phòng không tới nơi.”
Hồng cô kết thúc báo cáo của mình. Vốn dĩ hậu cần đạn dược nằm trong quyền xử lý của Văn Trung, nhưng Văn Trung hiện đang bù đầu xử lý đống công việc của thành Vĩnh Đông nên Long đã giao chuyện này lại cho Hồng cô và bà đã không làm hắn thất vọng.
Nhưng mà Long cũng không vui vẻ hơn được, tình trạng đạn dược hiện tại khiến hắn khó mà an tâm.
Tám mươi nghìn viên đạn, số đạn dược cuối cùng mà Long có thể sử dụng, Long không chắc số đạn này đủ cho trận chiến sắp tới, hắn thật sự lâm vào khó khăn rồi.
“Điện hạ! Với lượng đạn này sợ là không đủ.”
Đức Bình lo lắng lên tiếng sau khi Hồng cô báo cáo! Tuy không am hiểu chiến tranh bằng vũ khí nóng nhưng thời gian gần đây tiếp xúc liên tục ông ta vẫn có thể hiểu được không ít vấn đề.
Ông ta hiểu rằng cuộc chiến sắp tới sẽ có cả Phương gia tham gia, lượng đạn còn lại này khó mà duy trì được cho trận chiến.
Cả căn phòng rơi vào trầm mặc, xem ra bọn họ cũng nhận thức được tình trạng hiện tại, quả thật không dễ dàng.
“Các ngươi nói xem chúng ta có nên chủ động xuất kích một lần nữa.”
Long nhìn mọi người hỏi.
Hắn đang cực kỳ phân vân, với tình trạng hậu cần bết bát như hiện tại cùng lắm chỉ có thể trụ được với khoảng mười nghìn người, nếu nhiều hơn lính của hắn sẽ phải vác súng đánh địch rồi, vì thế Long cũng muốn chủ động xuất kích tiêu diệt đi bảy ngàn quân của Lý gia trước khi chúng hội quân với Phương gia.
Gần như tất cả những người quan trọng nhất dưới trướng Long đều có mặt ở đây.
“Thu nhập hàng năm của toàn bộ lãnh địa vào khoảng sáu trăm nghìn đồng vàng, hiện tại trong ngân khố có khoảng trên dưới một trăm nghìn đồng vàng.”
Văn Trung bắt đầu cuộc họp với báo cáo về tài chính của Lý gia.
“Nhiều như vậy?”
Long bất ngờ với số tiền Văn Trung báo cáo, hắn không nghĩ rằng thu nhập một năm của một lãnh địa hầu tước lại nhiều đến vậy.
“Một nửa thu nhập đến từ Thủy Điệp thưa điện hạ.”
Câu trả lời của Văn Trung giúp Long hiểu ra, lãnh địa này chính là của ngõ duy nhất vào phương bắc từ phía đông, riêng nguồn thu này cũng là một con số lớn.
Long gật đầu, ra hiệu cho Văn Trung tiếp tục.
“Theo điều tra của thần Thành Vĩnh Đông hiện tại có khoảng hai trăm hai mươi nghìn người, trong đó có khoảng sáu mươi nghìn là nô lệ. Còn toàn bộ lãnh địa Lý gia có khoảng tám trăm nghìn người, một trăm năm mươi nghìn trong đó là nô lệ.”
Văn Trung chỉ tiến hành báo cáo sơ bộ về thành Vĩnh Đông, dù sao mới chỉ qua một đêm lượng thông tin hắn có thể điều tra cũng không thể nhiều được, tốt nhất chỉ tập trung vào các vấn đề cơ bản.
“Bao nhiêu người có thể trở thành công nhân?”
Long không bất ngờ với lương dân số này, hắn quan tâm tới vấn đề nhân lực hơn.
“Cái này…”
Câu hỏi của Long khiến Văn Trung hơi khó xử, hắn liếc mắt nhìn xung quanh như đang cầu cứu nhưng có vẻ không thành công.
“Gì mà ấp úng như vậy?”
Long thấy hắn do dự như vậy lên tiếng trách mắng.
“Việc này thần cũng không quá rõ ràng nhưng có lẽ khoảng trên, dưới bốn mươi nghìn.”
“Cái Gì?”
— QUẢNG CÁO —
Long như không tin vào tai mình, hắn nhìn Văn Trung như đang hỏi ngươi có bị điên không vậy.
“Là khoảng bốn mươi tới năm mươi nghìn.”
Văn Trung tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn rất thẳng thắn trả lời.
“Thế hơn bảy trăm nghìn người còn lại làm gì?”
Hiển nhiên Long rất bất mãn với thông tin này, hơn tám trăm nghìn người những lại chỉ có bốn, năm mươi nghìn người có thể trở thành công nhân, đang chơi hắn sao?
“Điện hạ, hiện tại đã vào cuối tháng sáu là thời điểm thu hoạch vụ đông, phần lớn nhân lực đều phải tập trung cho vụ thu hoạch, rồi sau đó là vụ xuân mất tầm hai tháng, và tháng mười lại tiếp tục deo trồng cho vụ đông tiếp theo. Tính ra thời điểm này phần lớn nhân lực đều phải tập trung vào sản xuất nông nghiệp.”
(Giải thích một chút thì theo tôi biết ở tây trước kia có hai vụ mùa là vụ đông, với vụ xuân. Trong đó vụ đông là vụ chính chiếm khoảng 80-90% sản lượng cả năm, gieo hạt từ tháng 9-11 tùy từng nơi, thu hoạch vào cuối hè hoặc đầu thu. Vụ xuân thường trồng các loại cây ngắn ngày nên kết thúc sớm. Nếu sai mong các ông thông cảm.)
Nghe Văn Trung báo cáo khiến Long không thể không suy tính lại kế hoạch của mình.
Nông nghiệp, Long suýt nữa quên mất vấn đề này. Có lẽ trước đó lương thực đều đi mua nên hắn theo bản năng quên đi tầm quan trọng của nông nghiệp.
Nhiều người nghĩ rằng chỉ cần xây cái nhà máy, đào tạo một chút nhân tài, bán vài thứ linh tinh là có thể xây dựng cả một đế quốc rồi.
Không! Không đơn giản như vậy, đâu phải tự nhiên cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ nhất diễn ra tại Anh.
Phải biết nền móng cho cách mạng công nghiệp diễn ra tại anh chính là cuộc cách mạng nông nghiệp lần thứ hai cũng diễn ra tại đất nước này vào thế kỷ 17.
Cách mạng nông nghiệp đã giúp nước Anh gia tăng sản lượng lương thực, khiến cơ cấu lao động của quốc gia này thay đổi từ nông nghiệp sang công nghiệp, từ đấy cuộc cách mạng công nghiệp mới có thể bắt đầu.
Nếu không thể giải quyết sản lượng nông nghiệp thì không phải công nhân sẽ phải để bụng đói đi làm sao. Làm gì thì làm, bụng no trước rồi tính tiếp.
Và bây giờ nếu Long muốn mở rộng hệ thống công nghiệp của mình thì cải cách nông nghiệp là điều bắt buộc nếu hắn không muốn chết đói.
Long không quá rõ ràng về năng suất nông nghiệp của thế giới này, nhưng hắn khá hiểu năng suất nông nghiệp của Trái Đất trước cách mạng nông nghiệp.
Phải nói là thấp tới đáng thương, mọi thứ đều cực kỳ tệ. Tệ từ hạt giống, đến phương pháp gieo cấy, nông cụ, và cả phương pháp diệt sau bệnh.
Vì thế để bù đắp thiếu hụt chỉ còn cách duy nhất là duy trì một lượng lớn lao động trong ngành nông nghiệp để nuôi sống quốc gia.
— QUẢNG CÁO —
Long trở nên suy tư, xem ra ưu tiên của hắn bây giờ phải thanh đổi.
Công nghiệp vũ khí vẫn phải ưu tiên hàng đầu để đảm bảo an toàn, sau đó là các ngành sản xuất liên quan đến nông nghiệp.
Để cải cách nông nghiệp cũng cần rất nhiều vấn đề.
Trước tiên là cải cách về sở hữu đất đai và thuế, thời đại này hầu hết đất đai đều thuộc sở hữu của tầng lớp quý tộc, nông dân chỉ là người làm thuê cho quý tộc, mỗi vụ mùa họ phải nộp lên tới tám, chín phần sản lượng mà họ thu hoạch được.
Nếu cứ tiếp tục với cơ chế này Long có muốn cũng đừng mong tiến bộ được.
Tiếp theo là phát triển thị trường, giảm thuế, xây dựng cơ sở hạ tầng giao thông, và cả khai hoang, chọn giống nữa.
Rồi còn là cơ giới hóa, thuốc trừ sâu, phân bón hóa học. Những thứ này cũng không thể thiếu được.
Mẹ ơi!
Thôi thì tạm thời vứt đống này qua một bên, bây giờ có việc quan trọng hơn.
Long ra hiệu cho Văn Trung ngồi xuống, hắn đưa mắt về phía Đức Bình bên cạnh hỏi.
“Bình thúc tổn thất thế nào.”
“Tổng cộng sáu trăm bảy hai người thiệt mạng, và một trăm mười sáu người bị thương thưa điện hạ. Một nửa thương vong đến từ cổng nam.”
Báo cáo của Đức Bình khiến Long đau lòng, tính ra tổn thất cả hai trận vừa rồi cũng lên tới gần một nghìn quân, gần một phần tư quân đội của hắn biến mất trong mấy ngày nay.
“Vài ngày nữa chúng ta có thể bổ sung thêm sáu trăm quân thưa điện hạ.”
Biết được tình hình khó khăn Đức Bình cố gắng trấn an Long.
Sáu trăm lính. Đây là những binh lính nằm trong kế hoạch huấn luyện khẩn cấp của Long, những binh lính này mới chỉ được huấn luyện vài ngày, ngay cả lính hợp cách cũng không được. Thôi thì có bao nhiêu dùng bấy nhiêu!
“Chất lượng hơn số lượng.” Đây là câu nói tâm đặc của rất nhiều tướng lĩnh trong lịch sử, Long sao không hiểu cơ chứ.
Hắn cũng muốn có những người lính chất lượng, nhưng hắn có thể lấy họ ở đâu? Đã không có cách nào tăng lên chất lượng thì chỉ có thể lấy số lượng bù đắp.
— QUẢNG CÁO —
Bây giờ Long hiểu được cảm giác của Hittle vào cuối thế chiến rồi, muốn có binh lính nhưng không tìm đâu ra, chỉ có thể đưa trẻ con cùng người già ra chiến trường.
Bỏ qua nỗi đau, Long nhìn sang Hồng cô tiếp tục hỏi.
“Hồng cô, tình hình đạn dược thế nào?”
Đây mới là điều quan trọng nhất hiện tại, trận chiến tiếp theo sẽ không lâu nữa, nếu không thể chiến thắng được thì mấy cái như cách mạng nông nghiệp cũng không cần nhắc tới.
“Hiện tại đạn dự trữ còn khoảng hai mươi nghìn viên, đạn chống tăng còn năm trăm viên, đạn pháo còn hai trăm mười sáu viên. Riêng đạn phòng không vì chưa dùng tới nên vẫn còn ba nghìn viên.”
Được Long điểm danh, Hồng cô chậm rãi báo cáo, bà nhìn mọi người xung quanh một lượt rồi tiếp tục.
“Theo kế hoạch bốn ngày nữa sẽ có thêm sáu mươi nghìn viên đạn cùng hai nghìn viên đạn phòng không tới nơi.”
Hồng cô kết thúc báo cáo của mình. Vốn dĩ hậu cần đạn dược nằm trong quyền xử lý của Văn Trung, nhưng Văn Trung hiện đang bù đầu xử lý đống công việc của thành Vĩnh Đông nên Long đã giao chuyện này lại cho Hồng cô và bà đã không làm hắn thất vọng.
Nhưng mà Long cũng không vui vẻ hơn được, tình trạng đạn dược hiện tại khiến hắn khó mà an tâm.
Tám mươi nghìn viên đạn, số đạn dược cuối cùng mà Long có thể sử dụng, Long không chắc số đạn này đủ cho trận chiến sắp tới, hắn thật sự lâm vào khó khăn rồi.
“Điện hạ! Với lượng đạn này sợ là không đủ.”
Đức Bình lo lắng lên tiếng sau khi Hồng cô báo cáo! Tuy không am hiểu chiến tranh bằng vũ khí nóng nhưng thời gian gần đây tiếp xúc liên tục ông ta vẫn có thể hiểu được không ít vấn đề.
Ông ta hiểu rằng cuộc chiến sắp tới sẽ có cả Phương gia tham gia, lượng đạn còn lại này khó mà duy trì được cho trận chiến.
Cả căn phòng rơi vào trầm mặc, xem ra bọn họ cũng nhận thức được tình trạng hiện tại, quả thật không dễ dàng.
“Các ngươi nói xem chúng ta có nên chủ động xuất kích một lần nữa.”
Long nhìn mọi người hỏi.
Hắn đang cực kỳ phân vân, với tình trạng hậu cần bết bát như hiện tại cùng lắm chỉ có thể trụ được với khoảng mười nghìn người, nếu nhiều hơn lính của hắn sẽ phải vác súng đánh địch rồi, vì thế Long cũng muốn chủ động xuất kích tiêu diệt đi bảy ngàn quân của Lý gia trước khi chúng hội quân với Phương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.