Sát Thủ 60 Ngày Giả Làm Vợ Đội Trưởng Đặc Nhiệm
Chương 1: Cả nhà bị giết chết!
Võ Anh Thơ
19/11/2024
Đêm đó mưa to gió lớn, sấm sét rền rĩ, văng vẳng đâu đó trong không gian lạnh lẽo ướt đẫm là từng hồi súng vang lên!
Trong ngôi biệt thự bốc mùi tử khí, vài cái xác nằm la liệt dưới đất, máu tươi hòa vào nước mưa tan loãng. Cuồng phong giần giật, nửa đêm trời tối như mực, lại thêm tầng tầng lớp lớp mây đen giăng kịt, vẫn không thể che giấu cuộc tàn sát đẫm máu.
Những cái xác gồm đôi vợ chồng trung niên, hai đứa trẻ cả trai lẫn gái còn chưa tới 18 tuổi, thêm vài phụ nữ giúp việc, cuối cùng là ông quản gia…
Gia đình doanh nhân bình thường, chưa từng xích mích hay đắc tội với ai, chỉ mới nửa tiếng trước còn đang dùng bữa cơm vui vẻ, để rồi giờ đây họ chỉ còn lại thân xác lạnh lẽo.
Tại sao? Tại sao…? Quyết Ngọc tự hỏi trong căm phẫn, đôi mắt mở trừng trừng đỏ âu, gương mặt giàn giụa nước mắt, thân thể đứa trẻ 14 tuổi run bần bật bên trong tủ áo chật chội nóng nực.
Ban nãy, người mẹ chỉ kịp đẩy con gái út vào đây. Tiếp theo vang lên âm thanh khóc lóc, la hét… tất cả kết thúc sau hàng loạt tiếng súng nổ!
Hung thủ là một đám người mặc áo đen! Trước nay, nhà họ Quyết chưa bao giờ qua lại với loại phần tử đáng sợ như vậy. Cớ gì bọn chúng tàn ác tới mức xuống tay giết chết gần mười mạng người chỉ trong phút chốc?
Quyết Ngọc run rẩy khi vài tên trong nhóm ấy tiến vào trong ngôi nhà tối om mất điện, liền đưa tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động, thậm chí cả thở mạnh.
Và rồi cửa tủ bật mở, một bóng dáng áo đen đập thẳng vào đôi mắt bàng hoàng của đứa bé gái, rất nhanh thôi nó đã bị lôi xộc ra ngoài.
Mưa lớn đổ ào xuống thân thể gầy nhom của Quyết Ngọc khi bị lôi ra ở giữa sân. Đám áo đen trao đổi với nhau vài câu, kèm theo âm thanh lên đạn đầy sắc lạnh. Gã nọ, một tay túm chặt cổ áo Quyết Ngọc, tay còn lại kề họng súng vào thái dương nó.
Bản năng sống trỗi dậy mãnh liệt, Quyết Ngọc quay qua cắn mạnh vào tay đối phương khiến gã ta đau quá liền giận dữ ném mạnh đứa trẻ ra! Đầu va đập vào chậu kiểng trên bục cửa, Quyết Ngọc té nhào xuống nền đất ngập nước, trán đau nhói và máu ri rỉ chảy. Nó mê man, tự nhủ mình sắp đi theo ba mẹ và anh chị rồi!
- Ngừng lại…
Một giọng nói trầm thấp mà rõ ràng len lỏi trong tiếng mưa ồ ạt truyền thẳng tới. Trước khi đôi mắt mơ màng khép lại, Quyết Ngọc chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cao lớn đen tuyền, đem theo chiếc dù xanh dương, đôi giày tiến đến gần bị vô số những giọt mưa bắn lên liên tục.
Thân thể ướt đẫm của đứa bé gái được nhấc bổng, cuộn vào trong lớp áo choàng dày, hơi ấm xua đi cái giá lạnh xung quanh…
***
Các gương mặt trắng bệch vô hồn, trên trán đều có lỗ đạn tứa máu, ánh mắt đầy thống khổ lúc chết. Họng súng giương ra trước mặt, bóp cò…!
Quyết Ngọc lập tức bừng tỉnh giữa cơn ác mộng chết chóc ghê sợ, cơ thể ướt mồ hôi run lẩy bẩy, miệng há rộng cố hớp lấy không khí. Nó vừa mơ thấy lại xác của ba mẹ cùng anh chị mình, đau đớn tới mức bật khóc.
- Ngoan nào đừng sợ\, đã không sao rồi.
Quyết Ngọc giật mình bởi một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên mái tóc, dỗ dành. Vẫn là giọng nói trầm thấp đó, người đã xuất hiện trong cơn mưa lớn vào thời khắc đứa trẻ này tưởng bản thân sẽ bị giết tới nơi. Lập tức ngước nhìn, đôi mắt cay đỏ ngập trong màn lệ từ kinh hãi liền chuyển qua ngạc nhiên lẫn ngơ ngác.
Người đàn ông khá trẻ mang gương mặt đẹp như tạc, mái tóc đen bồng bềnh tạo cảm giác thật mềm mại, dù ánh nhìn rất điềm đạm trìu mến nhưng chẳng hiểu sao khí chất toát ra từ hắn cơ hồ lạnh lẽo chẳng thua gì đêm mưa khủng khiếp đó! Có cảm tưởng, con người này dường như không muốn hoặc không cho phép bất kỳ ai đến gần!
- Chú là…?
- Gọi bằng “anh”. - Hắn cắt ngang lời cô bé\, mang chút không vừa ý lắm - Ta chỉ mới 25 tuổi\, còn chưa già tới nỗi một cô nhóc 14 như em gọi chú đâu.
- Em xin lỗi… Đầu óc bây giờ thấy mơ hồ quá…
Trông cảnh Quyết Ngọc sờ lên lớp băng trắng quanh trán, hắn khẽ thở ra:
- Được rồi\, em vừa trải qua chuyện kinh khủng lại còn bị thương khá nặng\, ta cũng không muốn bắt bẻ về chuyện xưng hô.
Hắn ngồi xuống cạnh giường, Quyết Ngọc khẽ nhích qua một chút, bấy giờ mới đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng rãi ấm cúng, quan sát các món đồ tại đây cũng thuộc dạng đắt đỏ, thậm chí chiếc giường Super king size êm ái nó đang ngồi.
- Chỗ này là đâu? Tại sao em ở đây? - Quyết Ngọc e ngại.
Hắn mỉm cười trấn an: “Đừng sợ, đây là biệt thự của tổ chức, rất an toàn! Sẽ không có ai, kể cả đám áo đen đã giết cả nhà họ Quyết, có thể làm hại được em.”
- Tổ chức? Là cái gì cơ?
- Hiện tại em còn yếu\, đừng nên hỏi quá nhiều. Ta chỉ giải thích ngắn gọn\, biệt thự phụ này là một phân nhánh thuộc tổ chức ngầm mang tên GOD\, do ta làm chủ.
- Tổ chức ngầm? Nghĩa là làm những chuyện phi pháp? Vậy đám áo đen kia…
Đám người khát máu ra tay giết cả nhà Quyết Ngọc, nhìn chúng mặc vest đen và cả cách dùng súng, đều rất giống thành phần của một tổ chức tội phạm chứ không phải kiểu xã hội đen bình thường. Nay lại nghe hai từ “tổ chức” phát ra từ miệng người đối diện, khiến thái độ của cô bé trở nên cảnh giác. Hiểu điều ấy, hắn thở ra:
- Đã gọi là tổ chức ngầm thì dĩ nhiên chuyên làm những chuyện trong tối. Nhưng đám người áo đen đó không liên quan gì tới GOD! Lúc đến nhà họ Quyết\, tất cả đều bị giết sạch\, chỉ còn mỗi mình em. Nếu ta trễ thêm chút nữa\, đã không kịp cứu em rồi.
- Vậy anh đã làm cách gì để cứu em?
- Dĩ nhiên là giết sạch bọn chúng!
Người đàn ông này nói đến chữ “giết” không có lấy một cái chớp mắt! Ra đây là lý do giải thích cho lớp hàn khí u ám khoác lên thân thể to lớn ấy - một kẻ bình thản trước việc giết chóc! Tức thì, cô bé nắm lấy tay áo hắn, hỏi dồn dập:
- Thế anh có biết chúng là ai\, tại sao lại giết cả nhà em?
- Là một đám sát thủ được thuê\, không biết ai đứng phía sau\, cũng chẳng rõ nhà họ Quyết em đã đắc tội với nhân vật quyền thế nào mà lại bị ám sát cả nhà.
- Đáng lý anh nên để một tên còn sống để tra hỏi…
- Các tổ chức sát thủ là bí mật\, cho dù ta không giết thì chúng cũng tự sát thôi.
Đôi mắt hắn vô cảm, nhìn trực diện vào Quyết Ngọc đang bất động. Sát thủ? Rốt cuộc thì kẻ nào độc ác tới nỗi giết chết người thân nó không chừa một ai…? Đám áo đen chết rồi, Quyết Ngọc phải làm sao tìm ra kẻ đứng phía sau, trả thù cho gia đình? Nó cúi gằm mặt, lồng ngực đau đớn thắt lại, từng giọt lệ nóng hổi cứ rơi.
- Nào\, cô bé! - Hắn lần nữa xoa đầu Quyết Ngọc - Người chết cũng chết rồi\, em đau lòng càng không được gì. Cách duy nhất chính là tiếp tục sống\, mạnh mẽ kiên cường\, nhất định ngày nào đó em sẽ tìm ra kẻ thù giết cả nhà và tự tay kết liễu gã ta!
Phải, Quyết Ngọc phải sống, đem theo mối thù này mà trưởng thành lớn lên, khắc sâu vào trong xương tủy để không một giây phút nào quên đi, đợi ngày báo thù!
Quyết Ngọc gạt nhanh nước mắt, để lòng bình tâm hơn, vẫn còn thắc mắc:
- Làm sao anh biết nhà họ Quyết xảy ra chuyện mà đến cứu?
Khi hỏi xong câu đó, Quyết Ngọc bắt lấy một khoảnh khắc ánh mắt hắn tối tăm hệt đáy giếng thăm thẳm, như thể không cho phép ai nhìn ra được những tâm tư sâu nhất trong lòng.
Khóe miệng hắn treo nhẹ nụ cười ma mị, liền giơ một ngón tay lên môi ra dấu: “Đây là bí mật của tổ chức, đừng hỏi.”
Hắn đã không muốn nói thì đứa trẻ 14 tuổi này khó lòng dò hỏi thêm. Dù gì cũng là ân nhân cứu mạng, Quyết Ngọc tạm thời chỉ có thể tin tưởng hắn!
Thấy trời gần sáng, hắn bảo cô bé ráng ngủ một giấc cho khỏe! Quyết Ngọc mệt mỏi rồi, liền nghe lời nằm xuống, nhìn hắn ngồi bên giường ân cần vỗ về mình, chớp mắt hỏi:
- Anh tên gì vậy?
Hắn lại cười, nụ cười mê hoặc cuốn lấy người đối diện, đáp rằng:
- Ta tên Mục Thời Cảnh!
Trong ngôi biệt thự bốc mùi tử khí, vài cái xác nằm la liệt dưới đất, máu tươi hòa vào nước mưa tan loãng. Cuồng phong giần giật, nửa đêm trời tối như mực, lại thêm tầng tầng lớp lớp mây đen giăng kịt, vẫn không thể che giấu cuộc tàn sát đẫm máu.
Những cái xác gồm đôi vợ chồng trung niên, hai đứa trẻ cả trai lẫn gái còn chưa tới 18 tuổi, thêm vài phụ nữ giúp việc, cuối cùng là ông quản gia…
Gia đình doanh nhân bình thường, chưa từng xích mích hay đắc tội với ai, chỉ mới nửa tiếng trước còn đang dùng bữa cơm vui vẻ, để rồi giờ đây họ chỉ còn lại thân xác lạnh lẽo.
Tại sao? Tại sao…? Quyết Ngọc tự hỏi trong căm phẫn, đôi mắt mở trừng trừng đỏ âu, gương mặt giàn giụa nước mắt, thân thể đứa trẻ 14 tuổi run bần bật bên trong tủ áo chật chội nóng nực.
Ban nãy, người mẹ chỉ kịp đẩy con gái út vào đây. Tiếp theo vang lên âm thanh khóc lóc, la hét… tất cả kết thúc sau hàng loạt tiếng súng nổ!
Hung thủ là một đám người mặc áo đen! Trước nay, nhà họ Quyết chưa bao giờ qua lại với loại phần tử đáng sợ như vậy. Cớ gì bọn chúng tàn ác tới mức xuống tay giết chết gần mười mạng người chỉ trong phút chốc?
Quyết Ngọc run rẩy khi vài tên trong nhóm ấy tiến vào trong ngôi nhà tối om mất điện, liền đưa tay bịt chặt miệng để không phát ra tiếng động, thậm chí cả thở mạnh.
Và rồi cửa tủ bật mở, một bóng dáng áo đen đập thẳng vào đôi mắt bàng hoàng của đứa bé gái, rất nhanh thôi nó đã bị lôi xộc ra ngoài.
Mưa lớn đổ ào xuống thân thể gầy nhom của Quyết Ngọc khi bị lôi ra ở giữa sân. Đám áo đen trao đổi với nhau vài câu, kèm theo âm thanh lên đạn đầy sắc lạnh. Gã nọ, một tay túm chặt cổ áo Quyết Ngọc, tay còn lại kề họng súng vào thái dương nó.
Bản năng sống trỗi dậy mãnh liệt, Quyết Ngọc quay qua cắn mạnh vào tay đối phương khiến gã ta đau quá liền giận dữ ném mạnh đứa trẻ ra! Đầu va đập vào chậu kiểng trên bục cửa, Quyết Ngọc té nhào xuống nền đất ngập nước, trán đau nhói và máu ri rỉ chảy. Nó mê man, tự nhủ mình sắp đi theo ba mẹ và anh chị rồi!
- Ngừng lại…
Một giọng nói trầm thấp mà rõ ràng len lỏi trong tiếng mưa ồ ạt truyền thẳng tới. Trước khi đôi mắt mơ màng khép lại, Quyết Ngọc chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng cao lớn đen tuyền, đem theo chiếc dù xanh dương, đôi giày tiến đến gần bị vô số những giọt mưa bắn lên liên tục.
Thân thể ướt đẫm của đứa bé gái được nhấc bổng, cuộn vào trong lớp áo choàng dày, hơi ấm xua đi cái giá lạnh xung quanh…
***
Các gương mặt trắng bệch vô hồn, trên trán đều có lỗ đạn tứa máu, ánh mắt đầy thống khổ lúc chết. Họng súng giương ra trước mặt, bóp cò…!
Quyết Ngọc lập tức bừng tỉnh giữa cơn ác mộng chết chóc ghê sợ, cơ thể ướt mồ hôi run lẩy bẩy, miệng há rộng cố hớp lấy không khí. Nó vừa mơ thấy lại xác của ba mẹ cùng anh chị mình, đau đớn tới mức bật khóc.
- Ngoan nào đừng sợ\, đã không sao rồi.
Quyết Ngọc giật mình bởi một bàn tay to lớn nhẹ nhàng đặt lên mái tóc, dỗ dành. Vẫn là giọng nói trầm thấp đó, người đã xuất hiện trong cơn mưa lớn vào thời khắc đứa trẻ này tưởng bản thân sẽ bị giết tới nơi. Lập tức ngước nhìn, đôi mắt cay đỏ ngập trong màn lệ từ kinh hãi liền chuyển qua ngạc nhiên lẫn ngơ ngác.
Người đàn ông khá trẻ mang gương mặt đẹp như tạc, mái tóc đen bồng bềnh tạo cảm giác thật mềm mại, dù ánh nhìn rất điềm đạm trìu mến nhưng chẳng hiểu sao khí chất toát ra từ hắn cơ hồ lạnh lẽo chẳng thua gì đêm mưa khủng khiếp đó! Có cảm tưởng, con người này dường như không muốn hoặc không cho phép bất kỳ ai đến gần!
- Chú là…?
- Gọi bằng “anh”. - Hắn cắt ngang lời cô bé\, mang chút không vừa ý lắm - Ta chỉ mới 25 tuổi\, còn chưa già tới nỗi một cô nhóc 14 như em gọi chú đâu.
- Em xin lỗi… Đầu óc bây giờ thấy mơ hồ quá…
Trông cảnh Quyết Ngọc sờ lên lớp băng trắng quanh trán, hắn khẽ thở ra:
- Được rồi\, em vừa trải qua chuyện kinh khủng lại còn bị thương khá nặng\, ta cũng không muốn bắt bẻ về chuyện xưng hô.
Hắn ngồi xuống cạnh giường, Quyết Ngọc khẽ nhích qua một chút, bấy giờ mới đảo mắt nhìn quanh căn phòng rộng rãi ấm cúng, quan sát các món đồ tại đây cũng thuộc dạng đắt đỏ, thậm chí chiếc giường Super king size êm ái nó đang ngồi.
- Chỗ này là đâu? Tại sao em ở đây? - Quyết Ngọc e ngại.
Hắn mỉm cười trấn an: “Đừng sợ, đây là biệt thự của tổ chức, rất an toàn! Sẽ không có ai, kể cả đám áo đen đã giết cả nhà họ Quyết, có thể làm hại được em.”
- Tổ chức? Là cái gì cơ?
- Hiện tại em còn yếu\, đừng nên hỏi quá nhiều. Ta chỉ giải thích ngắn gọn\, biệt thự phụ này là một phân nhánh thuộc tổ chức ngầm mang tên GOD\, do ta làm chủ.
- Tổ chức ngầm? Nghĩa là làm những chuyện phi pháp? Vậy đám áo đen kia…
Đám người khát máu ra tay giết cả nhà Quyết Ngọc, nhìn chúng mặc vest đen và cả cách dùng súng, đều rất giống thành phần của một tổ chức tội phạm chứ không phải kiểu xã hội đen bình thường. Nay lại nghe hai từ “tổ chức” phát ra từ miệng người đối diện, khiến thái độ của cô bé trở nên cảnh giác. Hiểu điều ấy, hắn thở ra:
- Đã gọi là tổ chức ngầm thì dĩ nhiên chuyên làm những chuyện trong tối. Nhưng đám người áo đen đó không liên quan gì tới GOD! Lúc đến nhà họ Quyết\, tất cả đều bị giết sạch\, chỉ còn mỗi mình em. Nếu ta trễ thêm chút nữa\, đã không kịp cứu em rồi.
- Vậy anh đã làm cách gì để cứu em?
- Dĩ nhiên là giết sạch bọn chúng!
Người đàn ông này nói đến chữ “giết” không có lấy một cái chớp mắt! Ra đây là lý do giải thích cho lớp hàn khí u ám khoác lên thân thể to lớn ấy - một kẻ bình thản trước việc giết chóc! Tức thì, cô bé nắm lấy tay áo hắn, hỏi dồn dập:
- Thế anh có biết chúng là ai\, tại sao lại giết cả nhà em?
- Là một đám sát thủ được thuê\, không biết ai đứng phía sau\, cũng chẳng rõ nhà họ Quyết em đã đắc tội với nhân vật quyền thế nào mà lại bị ám sát cả nhà.
- Đáng lý anh nên để một tên còn sống để tra hỏi…
- Các tổ chức sát thủ là bí mật\, cho dù ta không giết thì chúng cũng tự sát thôi.
Đôi mắt hắn vô cảm, nhìn trực diện vào Quyết Ngọc đang bất động. Sát thủ? Rốt cuộc thì kẻ nào độc ác tới nỗi giết chết người thân nó không chừa một ai…? Đám áo đen chết rồi, Quyết Ngọc phải làm sao tìm ra kẻ đứng phía sau, trả thù cho gia đình? Nó cúi gằm mặt, lồng ngực đau đớn thắt lại, từng giọt lệ nóng hổi cứ rơi.
- Nào\, cô bé! - Hắn lần nữa xoa đầu Quyết Ngọc - Người chết cũng chết rồi\, em đau lòng càng không được gì. Cách duy nhất chính là tiếp tục sống\, mạnh mẽ kiên cường\, nhất định ngày nào đó em sẽ tìm ra kẻ thù giết cả nhà và tự tay kết liễu gã ta!
Phải, Quyết Ngọc phải sống, đem theo mối thù này mà trưởng thành lớn lên, khắc sâu vào trong xương tủy để không một giây phút nào quên đi, đợi ngày báo thù!
Quyết Ngọc gạt nhanh nước mắt, để lòng bình tâm hơn, vẫn còn thắc mắc:
- Làm sao anh biết nhà họ Quyết xảy ra chuyện mà đến cứu?
Khi hỏi xong câu đó, Quyết Ngọc bắt lấy một khoảnh khắc ánh mắt hắn tối tăm hệt đáy giếng thăm thẳm, như thể không cho phép ai nhìn ra được những tâm tư sâu nhất trong lòng.
Khóe miệng hắn treo nhẹ nụ cười ma mị, liền giơ một ngón tay lên môi ra dấu: “Đây là bí mật của tổ chức, đừng hỏi.”
Hắn đã không muốn nói thì đứa trẻ 14 tuổi này khó lòng dò hỏi thêm. Dù gì cũng là ân nhân cứu mạng, Quyết Ngọc tạm thời chỉ có thể tin tưởng hắn!
Thấy trời gần sáng, hắn bảo cô bé ráng ngủ một giấc cho khỏe! Quyết Ngọc mệt mỏi rồi, liền nghe lời nằm xuống, nhìn hắn ngồi bên giường ân cần vỗ về mình, chớp mắt hỏi:
- Anh tên gì vậy?
Hắn lại cười, nụ cười mê hoặc cuốn lấy người đối diện, đáp rằng:
- Ta tên Mục Thời Cảnh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.