Sát Thủ 60 Ngày Giả Làm Vợ Đội Trưởng Đặc Nhiệm
Chương 14: Chồng ghen, ôm eo vợ làm ví dụ minh họa
Võ Anh Thơ
19/11/2024
Vụ nhà tắm, Lý Hoàng Mai chỉ muốn chơi khăm cho bõ ghét, còn vụ trong rừng thì cô không nghĩ Quyết Ngọc sẽ gặp gấu, chẳng qua trả đũa cái chuyện phu nhân đại tá khoe khoang việc ở chung buồng tắm với Lam Tiễn thôi, liền cố gắng bào chữa:
- Lúc đó\, các đồng chí nữ tắm xong hết rồi\, cửa phòng tắm khóa nên em định đưa Đới hạ sĩ qua phòng tắm nam cho tiện vì các đồng chí nam thường tắm rất trễ. Còn vụ trong rừng trưa nay\, thực sự không đủ củi\, em mới bảo cô ấy tìm thêm. Em đợi mãi chả thấy cô ấy trở lại nên tưởng cô ấy mệt mà về chỗ dựng trại trước rồi.
Những lời này, Lý Hoàng Mai có thể mặt dày nói ra nhưng Lam Tiễn thì khó mà nghe lọt tai. Đưa một cô gái vào phòng tắm nam chỉ để “cho tiện”, trong khi biết cô sẽ bị cả đám đàn ông nhìn thấy thân thể?
Bỏ lại đồng đội ở trong rừng vì nghĩ cô ấy “mệt” về trước, trong khi nguyên tắc cơ bản của quân nhân là phải đảm bảo đủ số lượng thành viên trong đội kể từ lúc xuất phát cho đến lúc quay về?
- Đới hạ sĩ cũng là đồng đội với em\, là cấp trên\, em không thể tùy ý đối xử vô lý. Lỡ sau này cùng làm nhiệm\, em cũng sẽ bỏ rơi cô ấy như vậy sao? Lần này tôi cảnh cáo nhẹ\, em về viết kiểm điểm. Nếu còn có lần sau\, thì tôi sẽ kỷ luật em đấy!
Lam Tiễn rời đi rồi, Lý Hoàng Mai trong lòng ấm ức kinh khủng! Đội trưởng từ trước tới giờ chưa khi nào nặng nhẹ với cô như vậy, nhưng giờ lại vì cô vợ họ Đới mà cảnh cáo cô! Càng lúc, cô ta càng không ưa nổi Quyết Ngọc!
***
Sáng hôm sau, Quyết Ngọc có mặt ở sân tập huấn từ sớm. Cả đêm ngủ một giấc ngon lành thấy người khỏe hẳn, vết thương cũng hết đau, nên quay lại việc luyện tập.
Đang đứng khởi động thì cô nghe âm thanh nói chuyện, mới biết Phi Lang và Bạch Hổ xuất hiện! Nhác thấy cô, Phi Lang liền hỏi thăm: “Nhược Vũ, cô đã khỏe chưa?”.
Quyết Ngọc gật đầu, lại nghe anh chàng đội phó cảm thán tiếp:
- Nghe kể cô và Lam đội trưởng gặp phải gấu\, chẳng ngờ hơn là cô còn dùng thân mình che cho anh ấy khỏi bị gấu tấn công. Mấy anh em cảnh sát biết chuyện\, ai ai cũng phục cô sát đất! Cô là con gái mà lá gan không nhỏ!
- Bây giờ nghĩ lại\, tôi cũng thấy mình liều. - Thật sự lý do Quyết Ngọc làm thế là bởi đang thực hiện nhiệm vụ do tổ chức giao\, giả sử Lam Tiễn xảy ra mệnh hệ gì\, thì cô biết phải ăn nói ra sao với Mục Thời Cảnh?
- Từ giờ tôi có cái nhìn khác về cô rồi đó\, Đới hạ sĩ! Hay tiện thể\, tôi chỉ cô vài chiêu thức phòng thân hữu hiệu hơn để sau có gặp thú dữ còn có cái mà dùng.
Bạch Hổ đã chủ động gợi ý dĩ nhiên Quyết Ngọc không từ chối, liền vui vẻ cùng anh chàng tập vài đòn tấn công mới, cả Phi Lang cũng tham gia nữa.
Bạch Hổ xem chừng rất nhiệt tình, hết chỉ chiêu này lại tới chiêu khác, khi thì sửa tư thế cho cô nàng, khi thì đụng tay chạm eo. Còn Quyết Ngọc cũng rất hăng hái học hỏi, sát thủ như cô mà, càng có thêm nhiều ngón nghề càng tốt!
Ba người, hai nam một nữ cùng nhau luyện tập vui vui vẻ vẻ trên sân vắng, lại chẳng để ý Lam Tiễn đứng cách đấy vài bước chân, lạnh lùng khoanh tay quan sát sự việc.
Sáng nay anh qua Viện quân y, xem thử Quyết Ngọc khỏe chưa, nào ngờ giường bệnh trống không, giờ mới biết cô vợ ấy đang hăm hở cùng hai thuộc cấp của chồng tập huấn riêng!
Tính ra đồng đội hòa thuận tập luyện với nhau thì rất tốt, vậy mà hiện tại vị đội trưởng cao lãnh cứ thấy bực bội khó chịu thật kỳ lạ!
Còn chưa xong, tự nhiên một đám nam quân nhân xuất hiện, chạy ào tới chỗ Quyết Ngọc nói về chuyện cô gặp gấu trong rừng, còn can đảm bảo vệ đội trưởng.
Lam Tiễn thắc mắc, từ lúc nào mà vợ mình trở nên nổi tiếng thế, khiến các nam quân nhân đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ thích thú?
- A\, đội trưởng tới kìa! - Một anh chàng reo lên.
Từ trong đám đông vây quanh, Quyết Ngọc trông cảnh Lam Tiễn từ xa tiến lại gần, còn mang theo bộ mặt lạnh tanh khó hiểu, vô cảm ra lệnh: “Tất cả mau tập hợp!”.
Phi Lang, Bạch Hổ lẫn mấy nam quân nhân còn lại nhìn nhau ngờ ngợ, hình như sáng nay tâm trạng đội trưởng không được tốt thì phải!
Khi mọi người đã tập trung vào hàng ngũ, Lam Tiễn để hai tay sau lưng, nói:
- Như trước đó đã hứa\, tôi sẽ chỉ cho mọi người vài chiêu thức phòng vệ cũng như tấn công đối với những tội phạm nguy hiểm có vũ khí. Bây giờ tôi cần một người giúp tôi làm minh họa. Đới hạ sĩ\, cô lên đây!
Quyết Ngọc chỉ tay vào mặt mình, bất ngờ vì bị gọi tên, liền nhanh chóng đứng dậy bước đến chỗ Lam Tiễn. Bên dưới, ai nấy đều tỏ vẻ hào hứng chờ xem thử màn “đối đầu” của hai vợ chồng đại tá. Lam Tiễn hướng mắt vào đối phương, yêu cầu:
- Tôi sẽ làm minh họa vài chiêu thức\, Đới hạ sĩ đóng vai tội phạm và tấn công tôi. Cứ tung hết những món đòn mà cô có thể sử dụng ra.
Gật đầu và hít sâu, Quyết Ngọc dồn hết sức lực, siết chặt hai tay lại rồi lập tức tung đòn về phía Lam Tiễn. Anh chàng đội trưởng thân thủ phi thường, hầu như đều né người tránh được hết sự tấn công kia.
Phải thừa nhận, tốc độ của Quyết Ngọc khá nhanh lẫn dứt khoát, nhưng xem ra chẳng hề làm khó Lam Tiễn chút nào. Dù cho cô dùng tay đánh hay tung chân đá cước thì đều bị anh phá vỡ chiêu thức.
Hai bên đánh qua đánh lại kịch liệt, cả đám quân nhân hồi hộp theo dõi, cho tới khi cô gái họ Quyết vung tay thực hiện một chiêu đánh hơi hiểm hóc thì nhanh như cắt, Lam đội trưởng túm lấy cổ tay cô bẻ ngoặt ra phía sau, dĩ nhiên lực bẻ không quá mạnh, tay còn lại vòng qua eo thon liền kéo cô áp sát vào người mình.
Hiện tại, cả hai trong tư thế dính nhau sát rạt!
Bạch Hổ kêu lên, Phi Lang bất ngờ, đám quân nhân được dịp ồ lên ầm ĩ! Đâu riêng gì bọn họ, ngay cả Quyết Ngọc cũng chẳng ngờ tới hành động này từ Lam Tiễn, không chỉ tránh được đòn hiểm kia mà còn ôm eo khóa chặt cô trong thế gọng kìm.
- Anh mau buông em ra. - Quyết Ngọc khó khăn cục cựa.
Lam Tiễn vẫn điềm nhiên giữ nguyên tư thế khóa eo vợ:
- Đã gọi là bắt tội phạm thì lý gì lại buông?
- Nhưng anh bẻ tay được rồi\, có cần phải ôm eo chặt vậy không?
- Chiêu này chỉ mới một nửa\, còn chưa xong đâu.
Lam Tiễn, vẫn dùng tốc lực nhanh như ban đầu, vừa giữ chặt cổ tay Quyết Ngọc vừa xoay nhẹ eo nhỏ khiến cô phải quay qua đối diện với anh, hai thân thể càng thêm áp sát chẳng chút kẽ hở!
Đôi mắt to tròn hai mí chớp nhẹ khi Quyết Ngọc ngước nhìn lên, một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ với ánh nhìn trầm tĩnh lạnh lùng hướng thẳng vào cô, ở cự li rất gần! Chuyện quái quỷ gì vậy, cô nghe tim mình đập mạnh.
- Lam Tiễn… thế này gần quá rồi…
- Gọi là đội trưởng!
Quyết Ngọc phát hiện nãy giờ Lam Tiễn rất kỳ quặc, còn bắt chẹt xưng hô nữa.
- Ừm đội trưởng\, có phải chúng ta thân mật quá rồi không?
- Sao nào\, Đới hạ sĩ vừa rồi còn cùng với Phi Lang và cả Bạch Hổ vui vẻ tập luyện\, đụng tay chân còn đụng eo\, sao cô lại không sợ thân mật thái quá?
- Hai người họ chỉ sửa tư thế cho em\, đụng chạm chút xíu cũng là bình thường.
Bình thường? Không rõ cô vợ trẻ này quá vô tư hay muốn chọc tức chồng nữa!
- Lúc đó\, các đồng chí nữ tắm xong hết rồi\, cửa phòng tắm khóa nên em định đưa Đới hạ sĩ qua phòng tắm nam cho tiện vì các đồng chí nam thường tắm rất trễ. Còn vụ trong rừng trưa nay\, thực sự không đủ củi\, em mới bảo cô ấy tìm thêm. Em đợi mãi chả thấy cô ấy trở lại nên tưởng cô ấy mệt mà về chỗ dựng trại trước rồi.
Những lời này, Lý Hoàng Mai có thể mặt dày nói ra nhưng Lam Tiễn thì khó mà nghe lọt tai. Đưa một cô gái vào phòng tắm nam chỉ để “cho tiện”, trong khi biết cô sẽ bị cả đám đàn ông nhìn thấy thân thể?
Bỏ lại đồng đội ở trong rừng vì nghĩ cô ấy “mệt” về trước, trong khi nguyên tắc cơ bản của quân nhân là phải đảm bảo đủ số lượng thành viên trong đội kể từ lúc xuất phát cho đến lúc quay về?
- Đới hạ sĩ cũng là đồng đội với em\, là cấp trên\, em không thể tùy ý đối xử vô lý. Lỡ sau này cùng làm nhiệm\, em cũng sẽ bỏ rơi cô ấy như vậy sao? Lần này tôi cảnh cáo nhẹ\, em về viết kiểm điểm. Nếu còn có lần sau\, thì tôi sẽ kỷ luật em đấy!
Lam Tiễn rời đi rồi, Lý Hoàng Mai trong lòng ấm ức kinh khủng! Đội trưởng từ trước tới giờ chưa khi nào nặng nhẹ với cô như vậy, nhưng giờ lại vì cô vợ họ Đới mà cảnh cáo cô! Càng lúc, cô ta càng không ưa nổi Quyết Ngọc!
***
Sáng hôm sau, Quyết Ngọc có mặt ở sân tập huấn từ sớm. Cả đêm ngủ một giấc ngon lành thấy người khỏe hẳn, vết thương cũng hết đau, nên quay lại việc luyện tập.
Đang đứng khởi động thì cô nghe âm thanh nói chuyện, mới biết Phi Lang và Bạch Hổ xuất hiện! Nhác thấy cô, Phi Lang liền hỏi thăm: “Nhược Vũ, cô đã khỏe chưa?”.
Quyết Ngọc gật đầu, lại nghe anh chàng đội phó cảm thán tiếp:
- Nghe kể cô và Lam đội trưởng gặp phải gấu\, chẳng ngờ hơn là cô còn dùng thân mình che cho anh ấy khỏi bị gấu tấn công. Mấy anh em cảnh sát biết chuyện\, ai ai cũng phục cô sát đất! Cô là con gái mà lá gan không nhỏ!
- Bây giờ nghĩ lại\, tôi cũng thấy mình liều. - Thật sự lý do Quyết Ngọc làm thế là bởi đang thực hiện nhiệm vụ do tổ chức giao\, giả sử Lam Tiễn xảy ra mệnh hệ gì\, thì cô biết phải ăn nói ra sao với Mục Thời Cảnh?
- Từ giờ tôi có cái nhìn khác về cô rồi đó\, Đới hạ sĩ! Hay tiện thể\, tôi chỉ cô vài chiêu thức phòng thân hữu hiệu hơn để sau có gặp thú dữ còn có cái mà dùng.
Bạch Hổ đã chủ động gợi ý dĩ nhiên Quyết Ngọc không từ chối, liền vui vẻ cùng anh chàng tập vài đòn tấn công mới, cả Phi Lang cũng tham gia nữa.
Bạch Hổ xem chừng rất nhiệt tình, hết chỉ chiêu này lại tới chiêu khác, khi thì sửa tư thế cho cô nàng, khi thì đụng tay chạm eo. Còn Quyết Ngọc cũng rất hăng hái học hỏi, sát thủ như cô mà, càng có thêm nhiều ngón nghề càng tốt!
Ba người, hai nam một nữ cùng nhau luyện tập vui vui vẻ vẻ trên sân vắng, lại chẳng để ý Lam Tiễn đứng cách đấy vài bước chân, lạnh lùng khoanh tay quan sát sự việc.
Sáng nay anh qua Viện quân y, xem thử Quyết Ngọc khỏe chưa, nào ngờ giường bệnh trống không, giờ mới biết cô vợ ấy đang hăm hở cùng hai thuộc cấp của chồng tập huấn riêng!
Tính ra đồng đội hòa thuận tập luyện với nhau thì rất tốt, vậy mà hiện tại vị đội trưởng cao lãnh cứ thấy bực bội khó chịu thật kỳ lạ!
Còn chưa xong, tự nhiên một đám nam quân nhân xuất hiện, chạy ào tới chỗ Quyết Ngọc nói về chuyện cô gặp gấu trong rừng, còn can đảm bảo vệ đội trưởng.
Lam Tiễn thắc mắc, từ lúc nào mà vợ mình trở nên nổi tiếng thế, khiến các nam quân nhân đều nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ thích thú?
- A\, đội trưởng tới kìa! - Một anh chàng reo lên.
Từ trong đám đông vây quanh, Quyết Ngọc trông cảnh Lam Tiễn từ xa tiến lại gần, còn mang theo bộ mặt lạnh tanh khó hiểu, vô cảm ra lệnh: “Tất cả mau tập hợp!”.
Phi Lang, Bạch Hổ lẫn mấy nam quân nhân còn lại nhìn nhau ngờ ngợ, hình như sáng nay tâm trạng đội trưởng không được tốt thì phải!
Khi mọi người đã tập trung vào hàng ngũ, Lam Tiễn để hai tay sau lưng, nói:
- Như trước đó đã hứa\, tôi sẽ chỉ cho mọi người vài chiêu thức phòng vệ cũng như tấn công đối với những tội phạm nguy hiểm có vũ khí. Bây giờ tôi cần một người giúp tôi làm minh họa. Đới hạ sĩ\, cô lên đây!
Quyết Ngọc chỉ tay vào mặt mình, bất ngờ vì bị gọi tên, liền nhanh chóng đứng dậy bước đến chỗ Lam Tiễn. Bên dưới, ai nấy đều tỏ vẻ hào hứng chờ xem thử màn “đối đầu” của hai vợ chồng đại tá. Lam Tiễn hướng mắt vào đối phương, yêu cầu:
- Tôi sẽ làm minh họa vài chiêu thức\, Đới hạ sĩ đóng vai tội phạm và tấn công tôi. Cứ tung hết những món đòn mà cô có thể sử dụng ra.
Gật đầu và hít sâu, Quyết Ngọc dồn hết sức lực, siết chặt hai tay lại rồi lập tức tung đòn về phía Lam Tiễn. Anh chàng đội trưởng thân thủ phi thường, hầu như đều né người tránh được hết sự tấn công kia.
Phải thừa nhận, tốc độ của Quyết Ngọc khá nhanh lẫn dứt khoát, nhưng xem ra chẳng hề làm khó Lam Tiễn chút nào. Dù cho cô dùng tay đánh hay tung chân đá cước thì đều bị anh phá vỡ chiêu thức.
Hai bên đánh qua đánh lại kịch liệt, cả đám quân nhân hồi hộp theo dõi, cho tới khi cô gái họ Quyết vung tay thực hiện một chiêu đánh hơi hiểm hóc thì nhanh như cắt, Lam đội trưởng túm lấy cổ tay cô bẻ ngoặt ra phía sau, dĩ nhiên lực bẻ không quá mạnh, tay còn lại vòng qua eo thon liền kéo cô áp sát vào người mình.
Hiện tại, cả hai trong tư thế dính nhau sát rạt!
Bạch Hổ kêu lên, Phi Lang bất ngờ, đám quân nhân được dịp ồ lên ầm ĩ! Đâu riêng gì bọn họ, ngay cả Quyết Ngọc cũng chẳng ngờ tới hành động này từ Lam Tiễn, không chỉ tránh được đòn hiểm kia mà còn ôm eo khóa chặt cô trong thế gọng kìm.
- Anh mau buông em ra. - Quyết Ngọc khó khăn cục cựa.
Lam Tiễn vẫn điềm nhiên giữ nguyên tư thế khóa eo vợ:
- Đã gọi là bắt tội phạm thì lý gì lại buông?
- Nhưng anh bẻ tay được rồi\, có cần phải ôm eo chặt vậy không?
- Chiêu này chỉ mới một nửa\, còn chưa xong đâu.
Lam Tiễn, vẫn dùng tốc lực nhanh như ban đầu, vừa giữ chặt cổ tay Quyết Ngọc vừa xoay nhẹ eo nhỏ khiến cô phải quay qua đối diện với anh, hai thân thể càng thêm áp sát chẳng chút kẽ hở!
Đôi mắt to tròn hai mí chớp nhẹ khi Quyết Ngọc ngước nhìn lên, một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ với ánh nhìn trầm tĩnh lạnh lùng hướng thẳng vào cô, ở cự li rất gần! Chuyện quái quỷ gì vậy, cô nghe tim mình đập mạnh.
- Lam Tiễn… thế này gần quá rồi…
- Gọi là đội trưởng!
Quyết Ngọc phát hiện nãy giờ Lam Tiễn rất kỳ quặc, còn bắt chẹt xưng hô nữa.
- Ừm đội trưởng\, có phải chúng ta thân mật quá rồi không?
- Sao nào\, Đới hạ sĩ vừa rồi còn cùng với Phi Lang và cả Bạch Hổ vui vẻ tập luyện\, đụng tay chân còn đụng eo\, sao cô lại không sợ thân mật thái quá?
- Hai người họ chỉ sửa tư thế cho em\, đụng chạm chút xíu cũng là bình thường.
Bình thường? Không rõ cô vợ trẻ này quá vô tư hay muốn chọc tức chồng nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.