Sát Thủ 60 Ngày Giả Làm Vợ Đội Trưởng Đặc Nhiệm
Chương 19: Vợ "đánh dấu chủ quyền" lên chồng ở trước mặt nữ sinh viên
Võ Anh Thơ
19/11/2024
Quyết Ngọc trông cái cảnh Lam Tiễn dạy bài thực hành cho nữ sinh viên, còn rất thoải mái chỉnh sửa tư thế cho họ. Những cô bé nọ cũng tranh thủ kéo áo, kéo tay Lam Tiễn đòi chỉ dẫn thêm nữa, đôi khi dành ra ít thời gian đứng nói chuyện riêng với thầy.
Chung quy là vô cùng vui vẻ, rộn ràng! Nét mặt tối sầm, Quyết Ngọc nhủ thầm, sao lúc tập huấn riêng cho em, anh lại không hăng hái tới vậy chứ? Thấy ghét!
Quyết Ngọc cáu bẳn rời khỏi sân tập huấn, định bụng vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa bước tới cửa, cô nàng đã nghe âm thanh trò chuyện rôm rả, lát sau mới biết là Lý Hoàng Mai cùng nhóm nữ quân nhân thân thiết của cô ta!
- Tụi sinh viên bây giờ dạn dĩ ghê\, con gái gì mà cứ mê trai lồ lộ cả ra!
- Vừa học hành vừa bám theo mấy “thầy”\, nhất là Lam đội trưởng\, sướng quá mà!
- Ban nãy tôi còn nghe lỏm vài đứa bàn luận xem ai đẹp trai nhất\, rồi đoán coi họ có bạn gái có vợ chưa\, tìm hiểu kỹ lưỡng lắm.
- Thể nào sau khóa học này\, tụi sinh viên cũng xin đội trưởng số điện thoại.
Cứ thế, nhóm nữ quân nhân nói liên hồi, sau cùng là giọng Lý Hoàng Mai:
- Ban nãy không thấy ba người họ vào căn tin\, chắc trưa nay không ăn cơm rồi. Hay là chúng ta cùng đem cơm trưa ra cho họ đi\, tiện thể để ý mấy nữ sinh viên nào muốn xáp lại gần đội trưởng thì chúng ta sẽ không cho!
Hết nữ sinh viên, giờ lại tới nhóm nữ quân nhân rảnh rỗi này, Quyết Ngọc chán chường, nghĩ cũng thật là Lam Tiễn đã kết hôn rồi, sao không ai nhắc gì tới cô vợ họ Quyết thế?
Chồng người ta mà cứ xồn xồn cả lên, thiệt mắc cười! Vợ như cô mà để họ có quyền đem cơm cho chồng mình à, đừng mơ!
Quyết Ngọc liền kéo nhẹ cánh cửa phòng vệ sinh lại, lấy một thanh sắt gần đó chắn ngang, khóa luôn cửa “tạm thời” nhốt nhóm người Lý Hoàng Mai ở bên trong.
Phủi tay, cô hả hê bỏ đi, coi như trả đũa bọn họ chuyện lần trước dám chơi khăm đưa cô qua phòng tắm nam!
Quyết Ngọc đem theo vài bịch bánh ngọt trở lại sân tập huấn, tiến đến chỗ Phi Lang và Bạch Hổ đang uống nước, cười hỏi:
- Hai người vẫn chưa nghỉ ăn trưa à?
Bạch Hổ được dịp than thở: “Nghỉ gì, cả trăm sinh viên thế này, còn Đới hạ sĩ sao lại ra đây? Muốn phụ một tay à?”.
- Tôi không giỏi chỉ dạy đâu\, chỉ muốnđem bánh ngọt ra cho các anh ăn trưa.
- Chà Đới hạ sĩ thật tốt bụng\, còn nghĩ cho anh em chúng tôi.
Phi Lang đón lấy bánh, bản thân nắm bắt vấn đề tốt hơn Bạch Hổ, nhàn nhạt nói:
- Người ta là muốn đem bánh cho chồng kìa\, chỉ tiện thể đem thêm cho cậu thôi.
Bạch Hổ nhìn Quyết Ngọc, thấy cô cười cười, liền chậc lưỡi cứ tưởng được ăn cơm trưa hóa ra là “cơm tró” của vợ chồng ai kia! Phi Lang nói nốt vấn đề chính:
- Đội trưởng còn ở đằng kia chỉ dẫn cho sinh viên\, nhóm nữ mấy chục người đó cứ bám lấy anh ấy cả buổi trời.
Cầm theo bịch bánh và chai nước suối, Quyết Ngọc nhanh chóng tiến đến vòng tròn nhiều người nhất tại đây, chen đi vào giữa tới chỗ Lam Tiễn.
- Em đem bánh cho anh đây\, chồng à!
Lam Tiễn hơi nhíu chân mày, ngạc nhiên khi Quyết Ngọc ở trước bao nhiêu sinh viên gọi mình bằng “chồng” dù mọi ngày cô rất ít thể hiện sự thân mật.
Hiển nhiên sự xuất hiện đột ngột của một nữ quân nhân xinh đẹp, lại còn gọi thầy Lam bằng chồng ơi, khiến nhóm nữ sinh viên tại đây xôn xao!
Quyết Ngọc vẫn thản nhiên đưa bánh và nước cho người chồng đại tá, rồi quay qua nhìn mấy cô bé còn ngơ ngác, bảo:
- Các em\, chị là Đới hạ sĩ\, thuộc cấp thân tín của Lam đội trưởng\, cũng là vợ anh ấy. Đã hơn 12h trưa\, mấy đứa nên ăn cơm kẻo đói\, và để thầy Lam nghỉ một chút.
- Chị ơi\, có thật chị là vợ thầy Lam? Em còn tưởng thầy độc thân!
- Lúc tụi em hỏi thầy ấy có vợ chưa\, sao thầy không trả lời?
- Hey\, bây giờ mới để ý\, thầy Lam hình như có đeo nhẫn kìa!
Trong khi Quyết Ngọc và nhóm nữ sinh viên nói chuyện ầm ĩ thì Lam Tiễn đi đến chỗ hai thuộc cấp, mang theo vẻ khó hiểu: “Đới Nhược Vũ hôm nay sao lạ vậy?”.
- Đội trưởng chưa hiểu à\, Đới hạ sĩ đang “đánh dấu chủ quyền” lên người anh ở trước mặt các cô bé đó. Có phụ nữ nào lại muốn chồng mình bị vây quanh thế chứ!
Bạch Hổ dứt lời là Lam Tiễn ngẩn ra vài giây, tiếp theo tự dưng mỉm cười vui vẻ.
Buổi chiều buông nhẹ, khóa học quân sự tới lúc kết thúc.
Phi Lang lẫn Bạch Hổ thở phào ghê gớm, cứ như cả ngày bị vắt kiệt sức. Chỉ dạy cho sinh viên thôi mà sao còn nặng nề hơn cả đi làm nhiệm vụ. Hai anh chàng muốn tắm cho mát mẻ, nói Quyết Ngọc cứ ở lại chờ Lam Tiễn.
Tất cả sinh viên xếp hàng, chuẩn bị về trường.
Quyết Ngọc tinh mắt phát hiện có vài nữ sinh viên nán lại nói chuyện với Lam Tiễn, tiếp theo tặng những gói quà nhỏ và còn lấy điện thoại ra, liền hiểu ngay họ muốn gì. Cô đi nhanh đến, vẫn cố giữ lịch sự nói với các cô bé này rằng:
- Sở cảnh sát đặc biệt nghiêm cấm không cho phép các quân nhân nhận quà từ học sinh\, sinh viên (dễ bị cho là nhận hối lộ) nên mấy món quà này các em cứ đem về. Lam đội trưởng dù gì cũng có gia đình rồi\, không thể tùy tiện cho số điện thoại.
Vừa nói vanh vách, Quyết Ngọc vừa đẩy nhẹ những cô nữ sinh viên mang vẻ mặt tiếc nuối khi nhìn Lam Tiễn, mau chóng đi theo hàng ngũ để trở về trường.
Sau cùng mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại, cô gái họ Quyết thở ra nhẹ nhõm, phát hiện Lam Tiễn đang nhìn mình kèm theo nụ cười kín đáo.
- Anh nhìn em bằng ánh mắt vậy là sao\, còn cười nữa chứ?
Lam Tiễn bỏ hai tay vào túi quần, đứng ngay trước mặt vợ, nói lãng đãng:
- Tại anh không nghĩ trong lúc mình giảng dạy cho sinh viên\, lại có người tỏ ra rất sốt ruột nóng vội\, tìm đủ mọi cách để mấy cô bé ấy không tới gần anh.
- Ai sốt ruột nóng vội hả? - Quyết Ngọc theo phản xạ chối ngay - Chẳng qua em thấy anh bị cả đám sinh viên đeo bám\, vất vả quá thôi. Mà em nói anh này Lam đội trưởng\, dù gì anh cũng có vợ\, chí ít với những phụ nữ khác nên giữ khoảng cách chứ.
Chung quy là vô cùng vui vẻ, rộn ràng! Nét mặt tối sầm, Quyết Ngọc nhủ thầm, sao lúc tập huấn riêng cho em, anh lại không hăng hái tới vậy chứ? Thấy ghét!
Quyết Ngọc cáu bẳn rời khỏi sân tập huấn, định bụng vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Vừa bước tới cửa, cô nàng đã nghe âm thanh trò chuyện rôm rả, lát sau mới biết là Lý Hoàng Mai cùng nhóm nữ quân nhân thân thiết của cô ta!
- Tụi sinh viên bây giờ dạn dĩ ghê\, con gái gì mà cứ mê trai lồ lộ cả ra!
- Vừa học hành vừa bám theo mấy “thầy”\, nhất là Lam đội trưởng\, sướng quá mà!
- Ban nãy tôi còn nghe lỏm vài đứa bàn luận xem ai đẹp trai nhất\, rồi đoán coi họ có bạn gái có vợ chưa\, tìm hiểu kỹ lưỡng lắm.
- Thể nào sau khóa học này\, tụi sinh viên cũng xin đội trưởng số điện thoại.
Cứ thế, nhóm nữ quân nhân nói liên hồi, sau cùng là giọng Lý Hoàng Mai:
- Ban nãy không thấy ba người họ vào căn tin\, chắc trưa nay không ăn cơm rồi. Hay là chúng ta cùng đem cơm trưa ra cho họ đi\, tiện thể để ý mấy nữ sinh viên nào muốn xáp lại gần đội trưởng thì chúng ta sẽ không cho!
Hết nữ sinh viên, giờ lại tới nhóm nữ quân nhân rảnh rỗi này, Quyết Ngọc chán chường, nghĩ cũng thật là Lam Tiễn đã kết hôn rồi, sao không ai nhắc gì tới cô vợ họ Quyết thế?
Chồng người ta mà cứ xồn xồn cả lên, thiệt mắc cười! Vợ như cô mà để họ có quyền đem cơm cho chồng mình à, đừng mơ!
Quyết Ngọc liền kéo nhẹ cánh cửa phòng vệ sinh lại, lấy một thanh sắt gần đó chắn ngang, khóa luôn cửa “tạm thời” nhốt nhóm người Lý Hoàng Mai ở bên trong.
Phủi tay, cô hả hê bỏ đi, coi như trả đũa bọn họ chuyện lần trước dám chơi khăm đưa cô qua phòng tắm nam!
Quyết Ngọc đem theo vài bịch bánh ngọt trở lại sân tập huấn, tiến đến chỗ Phi Lang và Bạch Hổ đang uống nước, cười hỏi:
- Hai người vẫn chưa nghỉ ăn trưa à?
Bạch Hổ được dịp than thở: “Nghỉ gì, cả trăm sinh viên thế này, còn Đới hạ sĩ sao lại ra đây? Muốn phụ một tay à?”.
- Tôi không giỏi chỉ dạy đâu\, chỉ muốnđem bánh ngọt ra cho các anh ăn trưa.
- Chà Đới hạ sĩ thật tốt bụng\, còn nghĩ cho anh em chúng tôi.
Phi Lang đón lấy bánh, bản thân nắm bắt vấn đề tốt hơn Bạch Hổ, nhàn nhạt nói:
- Người ta là muốn đem bánh cho chồng kìa\, chỉ tiện thể đem thêm cho cậu thôi.
Bạch Hổ nhìn Quyết Ngọc, thấy cô cười cười, liền chậc lưỡi cứ tưởng được ăn cơm trưa hóa ra là “cơm tró” của vợ chồng ai kia! Phi Lang nói nốt vấn đề chính:
- Đội trưởng còn ở đằng kia chỉ dẫn cho sinh viên\, nhóm nữ mấy chục người đó cứ bám lấy anh ấy cả buổi trời.
Cầm theo bịch bánh và chai nước suối, Quyết Ngọc nhanh chóng tiến đến vòng tròn nhiều người nhất tại đây, chen đi vào giữa tới chỗ Lam Tiễn.
- Em đem bánh cho anh đây\, chồng à!
Lam Tiễn hơi nhíu chân mày, ngạc nhiên khi Quyết Ngọc ở trước bao nhiêu sinh viên gọi mình bằng “chồng” dù mọi ngày cô rất ít thể hiện sự thân mật.
Hiển nhiên sự xuất hiện đột ngột của một nữ quân nhân xinh đẹp, lại còn gọi thầy Lam bằng chồng ơi, khiến nhóm nữ sinh viên tại đây xôn xao!
Quyết Ngọc vẫn thản nhiên đưa bánh và nước cho người chồng đại tá, rồi quay qua nhìn mấy cô bé còn ngơ ngác, bảo:
- Các em\, chị là Đới hạ sĩ\, thuộc cấp thân tín của Lam đội trưởng\, cũng là vợ anh ấy. Đã hơn 12h trưa\, mấy đứa nên ăn cơm kẻo đói\, và để thầy Lam nghỉ một chút.
- Chị ơi\, có thật chị là vợ thầy Lam? Em còn tưởng thầy độc thân!
- Lúc tụi em hỏi thầy ấy có vợ chưa\, sao thầy không trả lời?
- Hey\, bây giờ mới để ý\, thầy Lam hình như có đeo nhẫn kìa!
Trong khi Quyết Ngọc và nhóm nữ sinh viên nói chuyện ầm ĩ thì Lam Tiễn đi đến chỗ hai thuộc cấp, mang theo vẻ khó hiểu: “Đới Nhược Vũ hôm nay sao lạ vậy?”.
- Đội trưởng chưa hiểu à\, Đới hạ sĩ đang “đánh dấu chủ quyền” lên người anh ở trước mặt các cô bé đó. Có phụ nữ nào lại muốn chồng mình bị vây quanh thế chứ!
Bạch Hổ dứt lời là Lam Tiễn ngẩn ra vài giây, tiếp theo tự dưng mỉm cười vui vẻ.
Buổi chiều buông nhẹ, khóa học quân sự tới lúc kết thúc.
Phi Lang lẫn Bạch Hổ thở phào ghê gớm, cứ như cả ngày bị vắt kiệt sức. Chỉ dạy cho sinh viên thôi mà sao còn nặng nề hơn cả đi làm nhiệm vụ. Hai anh chàng muốn tắm cho mát mẻ, nói Quyết Ngọc cứ ở lại chờ Lam Tiễn.
Tất cả sinh viên xếp hàng, chuẩn bị về trường.
Quyết Ngọc tinh mắt phát hiện có vài nữ sinh viên nán lại nói chuyện với Lam Tiễn, tiếp theo tặng những gói quà nhỏ và còn lấy điện thoại ra, liền hiểu ngay họ muốn gì. Cô đi nhanh đến, vẫn cố giữ lịch sự nói với các cô bé này rằng:
- Sở cảnh sát đặc biệt nghiêm cấm không cho phép các quân nhân nhận quà từ học sinh\, sinh viên (dễ bị cho là nhận hối lộ) nên mấy món quà này các em cứ đem về. Lam đội trưởng dù gì cũng có gia đình rồi\, không thể tùy tiện cho số điện thoại.
Vừa nói vanh vách, Quyết Ngọc vừa đẩy nhẹ những cô nữ sinh viên mang vẻ mặt tiếc nuối khi nhìn Lam Tiễn, mau chóng đi theo hàng ngũ để trở về trường.
Sau cùng mọi thứ cũng yên tĩnh trở lại, cô gái họ Quyết thở ra nhẹ nhõm, phát hiện Lam Tiễn đang nhìn mình kèm theo nụ cười kín đáo.
- Anh nhìn em bằng ánh mắt vậy là sao\, còn cười nữa chứ?
Lam Tiễn bỏ hai tay vào túi quần, đứng ngay trước mặt vợ, nói lãng đãng:
- Tại anh không nghĩ trong lúc mình giảng dạy cho sinh viên\, lại có người tỏ ra rất sốt ruột nóng vội\, tìm đủ mọi cách để mấy cô bé ấy không tới gần anh.
- Ai sốt ruột nóng vội hả? - Quyết Ngọc theo phản xạ chối ngay - Chẳng qua em thấy anh bị cả đám sinh viên đeo bám\, vất vả quá thôi. Mà em nói anh này Lam đội trưởng\, dù gì anh cũng có vợ\, chí ít với những phụ nữ khác nên giữ khoảng cách chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.