Chương 4: Đêm đẫm máu 2
Yên Yên
27/06/2017
Khói mù mịt, Hàn Diệp Y nhẹ nhàng lăn vào bên trong. Ám khí không
rời tay, chuẩn xác cắt đứt sinh mạng của hai tên đang núp sau ghế salon. Căn phòng im lặng quỷ dị. Nàng chỉ cảm nhận được một hơi thở yếu ớt của một người con gái. Nàng ta bị thương, dường như bị hôn mê.
Hàn Diệp Y nghi ngờ, chẳng lẽ ba tên còn lại đã biến mất. Nàng đoán, ba kẻ này chắc chắn là cao thủ. Mới có thể ẩn đi hơi thở của mình. Một lần nữa cúi xuống nhìn vết thương, máu ở vai đã ướt đẫm, chậm rãi rơi xuống sàn.
Một họng súng dí ở sau lưng nàng
“ Hoa hồng đen?!” Rõ là câu hỏi, nhưng lại mang vẻ khẳng định. Người này khẩu âm nói tiếng Pháp lưu loát, nhưng nàng nghe được, hắn là người châu Á.
Khói tan, căn phòng trở nên sáng sủa hơn.
Hàn Diệp Y xoay lưng lại đối diện với kẻ đang chĩa súng vào mình. Khuôn mặt nàng cũng không tỏ vẻ hoảng loạn hay sợ hãi. Cánh tay cầm ám khí khẽ dùng lực, bắn vào hai kẻ đang tiến về phía nàng. Mắt nàng vẫn nhìn thẳng nam nhân trước mặt.
Hắn cao khoảng mét tám, thân hình rắn chắc, mái tóc màu nâu đã được cắt ngắn. Đôi mắt hắn lạnh lẽo, lại lóe lên vài tia tán thưởng. Hắn không nghĩ đến nàng đang trong tình trạng đối mặt với cái chết mà vẫn bình tĩnh giải quyết hai tên đàn em của hắn. Lại không nghĩ đến Sát thần Hoa hồng đen lại là một đại mỹ nữ. Khóe miệng dưới chiếc mặt nạ màu bạc nhếch lên, tràn ngập hứng thú.
Hàn Diệp Y lạnh lùng nhìn hắn, mặc kệ nguy cơ tử vong trước mắt. Nàng xoay người kiểm tra thương thế của Huyết Xà, chỉ là vài vết thương ngoài da… Nhìn HUyết Xà không một tia huyết sắc, giữa hai bên thái dương có tụ khí màu đen, nàng khẽ cau mày…
“ Cô ta không sao đâu? Hai tiếng nữa độc sẽ tự giải?” Thanh âm trầm thấp vang lên, khẩu súng phía sau nàng cũng đã hạ xuống.
Hàn Diệp Y cũng không vì câu trả lời hay hành động của hắn mà thay đổi thái độ. Ám khí trong tay vung lên, ngân châm bay về phía hắn. Lại không nghĩ đến, ngân châm của nàng đều bị hắn đỡ được. Sáu ngân châm đều nằm gọn trong tay hắn.
“ Chậc, ra tay thật lưu loát….” Hắn ngừng một chút “ Bất quá, vẫn còn chậm…” Hắn cười. nhưng ánh mắt lại không tới đáy.
Thấy nàng vẫn đứng yên nhìn hắn, không lên tiếng. Hắn khẽ nhún vai
“ Nhàm chán.” rồi xoay người bước đi, không một dấu vết biến mất. Thanh âm hắn trong trẻo, lạnh lùng chìm trong đêm tối, lại rất rõ ràng vào ta nàng ba chữ “ Hẹn gặp lại.”
Hàn Diệp Y nhíu mi, hắn là ai a. Trên đời lại xuất hiện một kẻ điên.
Vết thương của nàng vì cử động nhiều ngày càng đau nhức. Nàng cắn răng, xé lấy vạt áo băng lại. Rồi dìu Huyết Xà đi ra ngoài.
“ Lão đại, hai người không sao chứ?” Cẩm Ngọc sốt ruột lên tiếng.
“Ừm. Xà…. hôn mê.” Thanh âm nàng hơi suy yếu
Bên kia, Cẩm Ngọc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chuyện lần này thật quỷ quái, phải điều tra rõ mới được.
Đúng lúc này, trước khu nhà B một chiếc trực thăng đáp xuống. Một thanh niên vội vàng, từ trên đó nhảy xuống.
“ Lão đại.” Nha, hắn với Lôi vừa từ New York về, lại nghe Ngọc nói Xà xảy ra chuyện cho nên vội vã đến. Không nghĩ, lão đại đã giải quyết xong rồi.
“Ừm.” Hàn Diệp Y để Phong đỡ Huyết Xà lên trực thăng, mình cũng theo lên sau. Nàng phải xử lý vết thương đã.
Ba người yên ổn lên trực thăng. Ngồi ở tay lái, là một thanh niên giống hệt người vừa bước xuống. Hắn là Hàn Chấn Lôi, anh em song sinh với Phong. Nhìn Huyết Xa mặt tái mét, không khỏi dấy lên một sự lo lắng.
“ Lão đại, Xà làm sao vậy?”
“ Không sao đâu. Hai tiếng nữa là tỉnh lại.”
“Ồ.” Tuy nhận được câu trả lời từ Hàn Diệp Y nhưng hắn vẫn nhíu mày. Haiz….. Lúc này Hàn Chấn Phong xoay người nhìn bả vai của Hàn Diệp Y, thấy máu ướt đẫm. Không khỏi la to lên
“ Lão đại, chị bị thương…..” Hắn cuống lên, lật tìm hòm cứu thương. Lúc này tiếng hô của hắn kéo tỉnh Hàn Chấn Lôi, khiến cho đầu bên kia Cẩm Ngọc cũng bị ù tai.
“ Lão đại, chị bị thương thế nào?”
“ Trời ạ, ai làm chị bị thương?”
Hai người còn lại cũng hét lên.
Hàn Diệp Y vẻ mặt vẫn không có nét biến hóa, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ấm áp. Bọn họ, mỗi lần nàng bị thương cũng đều như vậy…
“ Không sao! Đi thôi.”
Hàn Chấn Lôi gật đầu, điều khiển máy bay bay lên. Còn Hàn Chấn Phong đang xử lý vết thương của Hàn Diệp Y. Khu B tòa nhà bỏ hoang, sau đó bỗng nổ tung. Hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của một cuộc đẫm máu.
Thân ảnh màu đen cách đó không xa, khẽ mỉm cười.
“ Hoa hồng đen. Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.” rồi biến mất trong đêm tối.
Nửa giờ sau, xa cảnh sát mới đến nơi. Lật từng miếng ngói, mảnh vỡ, đào từng tấc đấc. Cũng không tìm thấy một vật chứng gì. Chỉ tìm thấy một bông hồng màu đen. Vụ nổ này, lại cho vào sổ đen những vụ án không bao giờ được giải quyết.
Hàn Diệp Y nghi ngờ, chẳng lẽ ba tên còn lại đã biến mất. Nàng đoán, ba kẻ này chắc chắn là cao thủ. Mới có thể ẩn đi hơi thở của mình. Một lần nữa cúi xuống nhìn vết thương, máu ở vai đã ướt đẫm, chậm rãi rơi xuống sàn.
Một họng súng dí ở sau lưng nàng
“ Hoa hồng đen?!” Rõ là câu hỏi, nhưng lại mang vẻ khẳng định. Người này khẩu âm nói tiếng Pháp lưu loát, nhưng nàng nghe được, hắn là người châu Á.
Khói tan, căn phòng trở nên sáng sủa hơn.
Hàn Diệp Y xoay lưng lại đối diện với kẻ đang chĩa súng vào mình. Khuôn mặt nàng cũng không tỏ vẻ hoảng loạn hay sợ hãi. Cánh tay cầm ám khí khẽ dùng lực, bắn vào hai kẻ đang tiến về phía nàng. Mắt nàng vẫn nhìn thẳng nam nhân trước mặt.
Hắn cao khoảng mét tám, thân hình rắn chắc, mái tóc màu nâu đã được cắt ngắn. Đôi mắt hắn lạnh lẽo, lại lóe lên vài tia tán thưởng. Hắn không nghĩ đến nàng đang trong tình trạng đối mặt với cái chết mà vẫn bình tĩnh giải quyết hai tên đàn em của hắn. Lại không nghĩ đến Sát thần Hoa hồng đen lại là một đại mỹ nữ. Khóe miệng dưới chiếc mặt nạ màu bạc nhếch lên, tràn ngập hứng thú.
Hàn Diệp Y lạnh lùng nhìn hắn, mặc kệ nguy cơ tử vong trước mắt. Nàng xoay người kiểm tra thương thế của Huyết Xà, chỉ là vài vết thương ngoài da… Nhìn HUyết Xà không một tia huyết sắc, giữa hai bên thái dương có tụ khí màu đen, nàng khẽ cau mày…
“ Cô ta không sao đâu? Hai tiếng nữa độc sẽ tự giải?” Thanh âm trầm thấp vang lên, khẩu súng phía sau nàng cũng đã hạ xuống.
Hàn Diệp Y cũng không vì câu trả lời hay hành động của hắn mà thay đổi thái độ. Ám khí trong tay vung lên, ngân châm bay về phía hắn. Lại không nghĩ đến, ngân châm của nàng đều bị hắn đỡ được. Sáu ngân châm đều nằm gọn trong tay hắn.
“ Chậc, ra tay thật lưu loát….” Hắn ngừng một chút “ Bất quá, vẫn còn chậm…” Hắn cười. nhưng ánh mắt lại không tới đáy.
Thấy nàng vẫn đứng yên nhìn hắn, không lên tiếng. Hắn khẽ nhún vai
“ Nhàm chán.” rồi xoay người bước đi, không một dấu vết biến mất. Thanh âm hắn trong trẻo, lạnh lùng chìm trong đêm tối, lại rất rõ ràng vào ta nàng ba chữ “ Hẹn gặp lại.”
Hàn Diệp Y nhíu mi, hắn là ai a. Trên đời lại xuất hiện một kẻ điên.
Vết thương của nàng vì cử động nhiều ngày càng đau nhức. Nàng cắn răng, xé lấy vạt áo băng lại. Rồi dìu Huyết Xà đi ra ngoài.
“ Lão đại, hai người không sao chứ?” Cẩm Ngọc sốt ruột lên tiếng.
“Ừm. Xà…. hôn mê.” Thanh âm nàng hơi suy yếu
Bên kia, Cẩm Ngọc không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chuyện lần này thật quỷ quái, phải điều tra rõ mới được.
Đúng lúc này, trước khu nhà B một chiếc trực thăng đáp xuống. Một thanh niên vội vàng, từ trên đó nhảy xuống.
“ Lão đại.” Nha, hắn với Lôi vừa từ New York về, lại nghe Ngọc nói Xà xảy ra chuyện cho nên vội vã đến. Không nghĩ, lão đại đã giải quyết xong rồi.
“Ừm.” Hàn Diệp Y để Phong đỡ Huyết Xà lên trực thăng, mình cũng theo lên sau. Nàng phải xử lý vết thương đã.
Ba người yên ổn lên trực thăng. Ngồi ở tay lái, là một thanh niên giống hệt người vừa bước xuống. Hắn là Hàn Chấn Lôi, anh em song sinh với Phong. Nhìn Huyết Xa mặt tái mét, không khỏi dấy lên một sự lo lắng.
“ Lão đại, Xà làm sao vậy?”
“ Không sao đâu. Hai tiếng nữa là tỉnh lại.”
“Ồ.” Tuy nhận được câu trả lời từ Hàn Diệp Y nhưng hắn vẫn nhíu mày. Haiz….. Lúc này Hàn Chấn Phong xoay người nhìn bả vai của Hàn Diệp Y, thấy máu ướt đẫm. Không khỏi la to lên
“ Lão đại, chị bị thương…..” Hắn cuống lên, lật tìm hòm cứu thương. Lúc này tiếng hô của hắn kéo tỉnh Hàn Chấn Lôi, khiến cho đầu bên kia Cẩm Ngọc cũng bị ù tai.
“ Lão đại, chị bị thương thế nào?”
“ Trời ạ, ai làm chị bị thương?”
Hai người còn lại cũng hét lên.
Hàn Diệp Y vẻ mặt vẫn không có nét biến hóa, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng ấm áp. Bọn họ, mỗi lần nàng bị thương cũng đều như vậy…
“ Không sao! Đi thôi.”
Hàn Chấn Lôi gật đầu, điều khiển máy bay bay lên. Còn Hàn Chấn Phong đang xử lý vết thương của Hàn Diệp Y. Khu B tòa nhà bỏ hoang, sau đó bỗng nổ tung. Hoàn toàn xóa bỏ dấu vết của một cuộc đẫm máu.
Thân ảnh màu đen cách đó không xa, khẽ mỉm cười.
“ Hoa hồng đen. Chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi.” rồi biến mất trong đêm tối.
Nửa giờ sau, xa cảnh sát mới đến nơi. Lật từng miếng ngói, mảnh vỡ, đào từng tấc đấc. Cũng không tìm thấy một vật chứng gì. Chỉ tìm thấy một bông hồng màu đen. Vụ nổ này, lại cho vào sổ đen những vụ án không bao giờ được giải quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.