Chương 8: Ham muốn giữ lấy
Yên Yên
27/06/2017
Hàn Diệp Y xoay người về thư phòng, nàng hiện tại vô cùng phức tạp.
Hắn làm cho nàng cảm thấy vô cùng khác biết, có tín nhiệm, có ham muốn
giữ lấy bên người. Điều này là như thế nào?
Trong khi Hàn Diệp Y đang vây quanh suy nghĩ của mình, thì ở một nơi khác không khí vô cùng náo nhiệt lại có một người đang ngồi ôm đầu gối buồn bực không thôi. Haiz, người đó ngoài Hàn đại lão gia thì còn ai nữa chứ. Ông bây giờ phải nói vô cùng buồn bực, cực buồn bực. A! Ông biết tính cách của con gái mình, nhưng mà ông chỉ là muốn sớm có cháu bồng bế mà thôi. Đứng trong tiệc mừng, cười đến ê cả hàm. Chốc chốc lại liếc ra phía cửa, hoặc nhìn sang bên Trần lão quản gia để ngóng tin tức con gái yêu a. Nhưng mà làm cho ông thực vất vả… Ô.. thực ấm ức… hôm nay, ông vừa mắt mấy người a, thôi thì đành để đấy vậy. Chờ con gái về rồi từ từ tính tiếp.
Trần thúc tên thật là Trần Chính Nghĩa, bên ngoài mọi người đều biết đến ông là quản gia của Hàn gia, nhưng thực chất ông chính là cánh tay phải của Hàn Lãnh – Hàn gia chủ. Còn từng là tả hộ pháp của Uy Long bang. Năm nay đã ngoài ngũ tuần nhưng mà nhìn chỉ thấy là một trung niên bốn mươi. Hàn Diệp Y từ khi còn bé người gần gũi với nàng không chỉ có Hàn đại lão gia mà còn có ông. Ông cũng coi nàng như con gái mà dạy bảo.
Trần Chính Nghĩa nhận được truyền tin của Cẩm Ngọc, vội vã bước vào căn phòng mà Hàn Lãnh đang trầm mặc sám hối.
“ Lão gia” Căn phòng tối ôm sáng bừng lên, lúc này ông vừa buồn cười nhìn bộ dạng buồn bực của một người đã từng đứng trên đỉnh cao của hắc đạo. Aiz!
“ Trần lão… Ô….ô” Tiếng khóc rấm rức của Hàn đại lão gia vang lên.
“ Haiz… Lão gia a.. Người đừng có khóc a.. bộ dạng thật khó coi. Ta vừa nhận được tin của tiểu thư nga.” Trần Chính Nghĩa vừa cười vừa nói.
“ Tiểu Diệp đi đâu a? Ô… Tiểu Diệp bao giờ mới về…?
“Ách.. cái này thì không có hỏi được? Chỉ là ngày mai là tiểu thư sẽ về. Nghe Tiểu Ngọc nói, ngài nên chuẩn bị tinh thần đón bão” Tiểu thư cũng thật là, haiz…
“Đón bão..” Hàn đại lão gia bật dậy. Trời ạ! Bão rồi. Nguy rồi!
“ Mau.. đi về nhà nhanh.” Vội vàng quay sang nói với Trần Chính Nghĩa rồi bước ra ngoài.
“ Chuyện gì vậy lão gia?”
“ Nhanh… đi thu dọn mấy cái bình ngọc.. Hôm trước mới vỡ mất cái bình đời Tống.. giờ mà vỡ tiếp thì thôi rồi..
“Ồ.” Trần thúc gật đầu rồi đi theo Hàn đại lão gia ra ngoài. Chả trách, lão gia lại gấp gáp như vậy. Lão gia sợ nhất là mấy món đồ cổ yêu thích của mình bị hư hại. Nhưng mà lần nào tiểu thư tức giận cho dù lão gia có cất kỹ thì chúng cũng bị tan tành trong tay của tiểu thư a.
****
Thư phòng – biệt thực trên núi
Đặt ly rượu xuống bàn, Hàn Diệp Y vừa đưa ra quyết định. Quyết định này, chính là thay đổi cuộc đời của nàng, quyết định sinh tử, thay đổi tương lai của một số người. Lãnh Minh Vũ – nàng muốn.
“ Cốc.. cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên, vừa vặn cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“ Vào đi.” Nàng vẫn ngồi quay lưng về phía cửa, tay nghịch điện thoại của nàng.
Có tiếng bước chân đi vào, nhưng mà người đó im lặng không lên tiếng. Hàn Diệp Y cảm giác người đó tâm trạng đang bối rối a. Nàng quay người lại.
Trước mắt nàng, Lãnh Minh Vũ một thân trang phục hiện đại, chiếc áo T shirt màu xanh dương tôn lên màu da trắng mịn, chiếc quần Jean ngắn, lộ ra đôi chân thon dài. Hắn nhìn nàng, lại ngượng ngùng cúi đầu . Mái tóc dài mượt đã được cắt ngắn lại phối hợp hoàn mỹ với khuôn mặt xinh đẹp lại khỏe khoắn. A! Hàn Diệp Y khẽ thở dài, hắn a. Không biết lúc này hắn biết mị lực của mình lớn như thế nào a?
“ Diệp Y. Ta…” Lãnh Minh Vũ lắp bắp nhìn Hàn Diệp Y, hắn giờ phút này không có tự tin lắm. Nàng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, bộ dạng này của hắn không biết nàng có thích không?
“ A”! Hàn Diệp Y khẽ cười. Hắn thật đáng yêu.
Nhìn nụ cười của nàng làm cho hắn thất thần. Nàng cười a! Nàng cười với hắn. Vẻ mặt ngây ngô, nhưng trong lòng hắn lại đang reo hò. Kế hoạch một sắc dụ – Thành công.
Hàn Diệp Y đâu biết rằng nàng đang dần dần rơi vào miệng sói. Lúc này, quyết định giữ hắn lại bên mình lại vô cùng kiên quyết. Không phải chỉ vì hắn đẹp, mà là cảm giác mà hắn mang lại cho nàng, vô cùng khác biệt.
“ Vũ, lại đây.” Nàng kêu tên hắn.
“…..” Nha.. tiếng reo hò ngày càng dữ dội. Nàng gọi tên hắn a. Nàng gọi hắn là Vũ a…
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, nụ cười trên miệng Hàn Diệp Y càng rõ hơn.
“ Còn đứng ngây đó làm gì?” Thanh âm hơi tức giận, nhưng mà khuôn mặt lại vô cùng ôn nhu.
“A!” Lãnh Minh Vũ khẽ giật mình. Rồi bước lại gần chỗ nàng.
“ Kể từ giờ phút này, Lãnh Minh Vũ ngươi là của ta.” Hàn Diệp Y thu lại nụ cười, nét mặt lạnh lùng tuyên cáo.
“A!” Hắn ngô nghê gật đầu. Não bộ hắn lần này tê liệt hoàn toàn. Gì a? Của nàng? Hắn là của nàng? Bá đạo, tuyệt đối là bá đạo… bất quá hắn thích… hắn thích sự bá đạo của nàng, thích sự lạnh lùng của nàng, cả nụ cười của nàng nữa.
Hàn Diệp Y đứng dậy, cầm lấy tay hắn đi vào phòng ngủ. Mà Lãnh Minh Vũ lúc này mặc cho nàng dẫn dắt. Hai thân ảnh hoàn mỹ dần dần biến mất sau cánh cửa, rèm ngủ buông xuống.
Ngày mai, mặc kệ chuyện gì xảy ra. Trong lúc này trong mắt họ chỉ có đối phương. Một lần gặp gỡ, dây dưa cả đời!
Trong khi Hàn Diệp Y đang vây quanh suy nghĩ của mình, thì ở một nơi khác không khí vô cùng náo nhiệt lại có một người đang ngồi ôm đầu gối buồn bực không thôi. Haiz, người đó ngoài Hàn đại lão gia thì còn ai nữa chứ. Ông bây giờ phải nói vô cùng buồn bực, cực buồn bực. A! Ông biết tính cách của con gái mình, nhưng mà ông chỉ là muốn sớm có cháu bồng bế mà thôi. Đứng trong tiệc mừng, cười đến ê cả hàm. Chốc chốc lại liếc ra phía cửa, hoặc nhìn sang bên Trần lão quản gia để ngóng tin tức con gái yêu a. Nhưng mà làm cho ông thực vất vả… Ô.. thực ấm ức… hôm nay, ông vừa mắt mấy người a, thôi thì đành để đấy vậy. Chờ con gái về rồi từ từ tính tiếp.
Trần thúc tên thật là Trần Chính Nghĩa, bên ngoài mọi người đều biết đến ông là quản gia của Hàn gia, nhưng thực chất ông chính là cánh tay phải của Hàn Lãnh – Hàn gia chủ. Còn từng là tả hộ pháp của Uy Long bang. Năm nay đã ngoài ngũ tuần nhưng mà nhìn chỉ thấy là một trung niên bốn mươi. Hàn Diệp Y từ khi còn bé người gần gũi với nàng không chỉ có Hàn đại lão gia mà còn có ông. Ông cũng coi nàng như con gái mà dạy bảo.
Trần Chính Nghĩa nhận được truyền tin của Cẩm Ngọc, vội vã bước vào căn phòng mà Hàn Lãnh đang trầm mặc sám hối.
“ Lão gia” Căn phòng tối ôm sáng bừng lên, lúc này ông vừa buồn cười nhìn bộ dạng buồn bực của một người đã từng đứng trên đỉnh cao của hắc đạo. Aiz!
“ Trần lão… Ô….ô” Tiếng khóc rấm rức của Hàn đại lão gia vang lên.
“ Haiz… Lão gia a.. Người đừng có khóc a.. bộ dạng thật khó coi. Ta vừa nhận được tin của tiểu thư nga.” Trần Chính Nghĩa vừa cười vừa nói.
“ Tiểu Diệp đi đâu a? Ô… Tiểu Diệp bao giờ mới về…?
“Ách.. cái này thì không có hỏi được? Chỉ là ngày mai là tiểu thư sẽ về. Nghe Tiểu Ngọc nói, ngài nên chuẩn bị tinh thần đón bão” Tiểu thư cũng thật là, haiz…
“Đón bão..” Hàn đại lão gia bật dậy. Trời ạ! Bão rồi. Nguy rồi!
“ Mau.. đi về nhà nhanh.” Vội vàng quay sang nói với Trần Chính Nghĩa rồi bước ra ngoài.
“ Chuyện gì vậy lão gia?”
“ Nhanh… đi thu dọn mấy cái bình ngọc.. Hôm trước mới vỡ mất cái bình đời Tống.. giờ mà vỡ tiếp thì thôi rồi..
“Ồ.” Trần thúc gật đầu rồi đi theo Hàn đại lão gia ra ngoài. Chả trách, lão gia lại gấp gáp như vậy. Lão gia sợ nhất là mấy món đồ cổ yêu thích của mình bị hư hại. Nhưng mà lần nào tiểu thư tức giận cho dù lão gia có cất kỹ thì chúng cũng bị tan tành trong tay của tiểu thư a.
****
Thư phòng – biệt thực trên núi
Đặt ly rượu xuống bàn, Hàn Diệp Y vừa đưa ra quyết định. Quyết định này, chính là thay đổi cuộc đời của nàng, quyết định sinh tử, thay đổi tương lai của một số người. Lãnh Minh Vũ – nàng muốn.
“ Cốc.. cốc…” Tiếng gõ cửa vang lên, vừa vặn cắt đứt suy nghĩ của nàng.
“ Vào đi.” Nàng vẫn ngồi quay lưng về phía cửa, tay nghịch điện thoại của nàng.
Có tiếng bước chân đi vào, nhưng mà người đó im lặng không lên tiếng. Hàn Diệp Y cảm giác người đó tâm trạng đang bối rối a. Nàng quay người lại.
Trước mắt nàng, Lãnh Minh Vũ một thân trang phục hiện đại, chiếc áo T shirt màu xanh dương tôn lên màu da trắng mịn, chiếc quần Jean ngắn, lộ ra đôi chân thon dài. Hắn nhìn nàng, lại ngượng ngùng cúi đầu . Mái tóc dài mượt đã được cắt ngắn lại phối hợp hoàn mỹ với khuôn mặt xinh đẹp lại khỏe khoắn. A! Hàn Diệp Y khẽ thở dài, hắn a. Không biết lúc này hắn biết mị lực của mình lớn như thế nào a?
“ Diệp Y. Ta…” Lãnh Minh Vũ lắp bắp nhìn Hàn Diệp Y, hắn giờ phút này không có tự tin lắm. Nàng là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, bộ dạng này của hắn không biết nàng có thích không?
“ A”! Hàn Diệp Y khẽ cười. Hắn thật đáng yêu.
Nhìn nụ cười của nàng làm cho hắn thất thần. Nàng cười a! Nàng cười với hắn. Vẻ mặt ngây ngô, nhưng trong lòng hắn lại đang reo hò. Kế hoạch một sắc dụ – Thành công.
Hàn Diệp Y đâu biết rằng nàng đang dần dần rơi vào miệng sói. Lúc này, quyết định giữ hắn lại bên mình lại vô cùng kiên quyết. Không phải chỉ vì hắn đẹp, mà là cảm giác mà hắn mang lại cho nàng, vô cùng khác biệt.
“ Vũ, lại đây.” Nàng kêu tên hắn.
“…..” Nha.. tiếng reo hò ngày càng dữ dội. Nàng gọi tên hắn a. Nàng gọi hắn là Vũ a…
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của hắn, nụ cười trên miệng Hàn Diệp Y càng rõ hơn.
“ Còn đứng ngây đó làm gì?” Thanh âm hơi tức giận, nhưng mà khuôn mặt lại vô cùng ôn nhu.
“A!” Lãnh Minh Vũ khẽ giật mình. Rồi bước lại gần chỗ nàng.
“ Kể từ giờ phút này, Lãnh Minh Vũ ngươi là của ta.” Hàn Diệp Y thu lại nụ cười, nét mặt lạnh lùng tuyên cáo.
“A!” Hắn ngô nghê gật đầu. Não bộ hắn lần này tê liệt hoàn toàn. Gì a? Của nàng? Hắn là của nàng? Bá đạo, tuyệt đối là bá đạo… bất quá hắn thích… hắn thích sự bá đạo của nàng, thích sự lạnh lùng của nàng, cả nụ cười của nàng nữa.
Hàn Diệp Y đứng dậy, cầm lấy tay hắn đi vào phòng ngủ. Mà Lãnh Minh Vũ lúc này mặc cho nàng dẫn dắt. Hai thân ảnh hoàn mỹ dần dần biến mất sau cánh cửa, rèm ngủ buông xuống.
Ngày mai, mặc kệ chuyện gì xảy ra. Trong lúc này trong mắt họ chỉ có đối phương. Một lần gặp gỡ, dây dưa cả đời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.