Chương 10: Nam nhân của ta
Yên Yên
27/06/2017
Trụ sở Uy Long Bang
Không khí cứng ngắc, làm cho bốn người không dám thở mạnh. Hàn Diệp Y cau mày, nàng thật không nghĩ tới lại có kẻ muốn đánh chủ ý tới nàng. Tối hôm qua, cả gia đình tổng tài tập đoàn Nam Phương bị sát hại, hơn nữa bị giết rất khó coi. Toàn bộ tay chân để bị cắt gân trước, sau đó bị đánh cho đến chết. Hơn nữa, tài liệu quan trọng đều bị phá hủy, két sắt trống không mà bên trong chỉ còn duy nhất một bông hồng màu đen thủy tinh. Rõ ràng, hung thủy nhắm vào nàng, mượn danh nàng để gây tội ác.
“ Lão đại?” Gương mặt oa nhi, giọng nói mang theo ý vị dò xét, Phong lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Diệp Y.
Hàn Diệp Y ngẩng đầu nhìn Phong. Đôi mắt rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không biểu lộ gì cả.
“ Chuyện lần này, có kẻ nhắm vào chị, đừng để em tìm được. Nếu không…. hừ….” Lôi quơ quơ nắm đấm, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng. Thật là, chưa được nghỉ lấy một ngày đã xảy ra chuyện. Hắn còn chưa bồi đắp được tí tình cảm nào với ai đó.
“ Phải, tìm được rồi bắn cho hắn tan xác… à không.. phải là sống không bằng chết… cho hắn chết từ từ..” Phong gật đầu tỏ ý đồng tình với Lôi.
Cẩm Nguyệt nhìn hai người, rồi lại nhìn Hàn Diệp Y. Khuôn mặt nàng lạnh băng nhưng mà đáy mắt lại xẹt qua lo lắng. Chuyện lần này không hề đơn giản.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở. Một thân ảnh thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người. Làn da trắng nhưng không ủy mị, ngũ quan tinh xảo so với mỹ nhân còn đẹp hơn, mũi thẳng, hai cánh môi phớt hồng khẽ mở. Vô cùng cân xứng, hoàn mỹ chỉ tiếc là ánh mắt của người này như đang tìm kiếm ai đó, vội vàng, khuôn mặt vẫn còn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hàn Diệp Y ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt lạnh băng nhu hòa không ít. Nàng đứng dậy, bước đến gần hắn.
“ Vũ, sao không ngủ tiếp?” Bốn cặp mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin.
“Ân, ta…..” Tỉnh dậy, một mình nằm trên chiếc giường mềm mại. Tuy đầu vẫn còn hơi đau nhưng khí lực cũng khôi phục đến sáu, bẩy phần. Nhớ lại lúc hắn ở trong bụng cái con quái vật, không, là trực thăng. Vừa cất cánh không được bao lâu, chung quanh chỉ thấy xoay tròn, trong bụng bắt đầu nhộn nhạo. Người nóng bừng bừng, nhưng sau lưng lại toát mồ hôi lạnh. Rồi không biết, hắn thiếp đi từ lúc nào. Nha, lần này Lãnh Minh Vũ bị đả kích không ít. Không nghĩ tới hắn, nam tử khí phách bừng bừng lại bị dọa đến rớt mồ hôi, còn có bất tỉnh nhân sự. Thật mất mặt….
Hàn Diệp Y dẫn hắn về phía ghế ngồi, còn đưa tay lên chỉnh lại cổ áo cho hắn. Cử chỉ của nàng, làm cho bốn người hoàn toàn hóa đá. Cả Cẩm Nguyệt khuôn mặt lạnh băng chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc lúc này cũng cứng ngắc.
“ Lão….lão đại?” Phong lên tiếng, hắn gần như hét lên. Biểu lộ tâm trạng vô cùng kích động của mình. Trời ạ, lão đại ôn nhu, lão đạo chăm sóc cho một nam nhân, cử chỉ kia, ánh mắt kia. Hắn véo đùi một cái. Không đau. Lại thêm cái nữa, không thấy gì. Mơ, chắc chắn là mơ.
“ Lôi, kia không phải là thật đi? Đúng, không có cảm giác đau.”
“ Không thể tin được… Ngươi không đau là đúng rồi, ngươi véo đùi của người khác làm sao mà biết đau.” Liếc mắt xem thường, Lôi lên tiếng, vẻ mặt vẫn còn kích động.
“ Chị cả….” Cẩm Ngọc lúc này tuy vẫn còn ngạc nhiên, muốn nói lại thôi.
Riêng Cẩm Nguyệt, ánh mắt lại lóe ra tinh mang không rõ. Nam nhân này là ai? Nhìn có vẻ yếu ớt? Nếu hắn ta cố ý tiếp cận hay có mục đích nào khác thì đừng trách nàng không khách khí. Nàng tuyệt không cho phép bất kỳ một ai làm tổn thương đến Hàn Diệp Y.
Hàn Diệp Y khụ một tiếng, đối mặt với mấy ánh mắt tò mò, vẻ mặt thiên biến vạn hóa làm cho nàng thấy buồn cười, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên mà thôi.
“ Vũ, đây là Cẩm Ngọc, Cẩm Nguyệt, Phong, Lôi” Nàng chỉ vào từng người một giới thiệu tên cho Minh Vũ. Sau đó lại đối với bốn người nói
“Đây là Vũ, nam nhân của ta.”
“ Phụt….”
“ Sax…..”
“ Bịch….”
Âm thanh khoa trương vang lên, nước trà tung tóe, bàn phím từ trên bàn rơi xuống đấy. Ba người Cẩm Ngọc, Phong, Lôi người ngựa đổ ngã. Không nghĩ đến, cứ như thế, một lời tuyên ngôn hùng hồn vang lên. Thiên a! Lão đại của bọn họ…. Mới có một buổi tối thôi mà…..
Bốn người, chỉ riêng Cẩm Nguyệt không tỏ ra vẻ gì. Chỉ là trong lòng chấn động không thôi. Lão đại, dĩ nhiên tuyên bố như vậy. Nàng nhìn Lãnh Minh Vũ lần nữa, đánh giá từ trên xuống dưới. Đối với tình ý trong mắt của đối phương dành cho Hàn Diệp Y không chút nào giả dối. Nàng dần dần bình lặng lại. Nàng từ trước đến nay chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Hàn Diệp Y. Nhưng mà, lần này, nàng có chút không giải thích được, Nàng cảm giác, nam nhân này nguy hiểm. Không đơn giản, lại thêm chuyện xảy ra gần đây làm cho nàng không khỏi nghi ngờ. Tâm lạnh xuống, nàng sẽ tuyệt đối không tha cho bất kỳ kẻ nào…..
Lãnh Minh Vũ lúc này không biết nói như thế nào, ‘nam nhân của ta’ bốn chữ này làm cho lòng hắn nở hoa, vui mừng không tả xiết. Không biết từ khi nào con người hắn lại vì nàng chỉ là mấy lời đơn giản lại làm cho hắn không kìm lòng mà rung động. Gặp gỡ nàng là số mệnh của hắn, được ở bên nàng là nguyện vọng của hắn. Kể từ giờ phút này, ba chữ Hàn Diệp Y chính thức đi vào trái tim hắn. Dần chiếm vị trí trọng yếu đối với hắn.
Không khí cứng ngắc, làm cho bốn người không dám thở mạnh. Hàn Diệp Y cau mày, nàng thật không nghĩ tới lại có kẻ muốn đánh chủ ý tới nàng. Tối hôm qua, cả gia đình tổng tài tập đoàn Nam Phương bị sát hại, hơn nữa bị giết rất khó coi. Toàn bộ tay chân để bị cắt gân trước, sau đó bị đánh cho đến chết. Hơn nữa, tài liệu quan trọng đều bị phá hủy, két sắt trống không mà bên trong chỉ còn duy nhất một bông hồng màu đen thủy tinh. Rõ ràng, hung thủy nhắm vào nàng, mượn danh nàng để gây tội ác.
“ Lão đại?” Gương mặt oa nhi, giọng nói mang theo ý vị dò xét, Phong lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Diệp Y.
Hàn Diệp Y ngẩng đầu nhìn Phong. Đôi mắt rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng không biểu lộ gì cả.
“ Chuyện lần này, có kẻ nhắm vào chị, đừng để em tìm được. Nếu không…. hừ….” Lôi quơ quơ nắm đấm, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng. Thật là, chưa được nghỉ lấy một ngày đã xảy ra chuyện. Hắn còn chưa bồi đắp được tí tình cảm nào với ai đó.
“ Phải, tìm được rồi bắn cho hắn tan xác… à không.. phải là sống không bằng chết… cho hắn chết từ từ..” Phong gật đầu tỏ ý đồng tình với Lôi.
Cẩm Nguyệt nhìn hai người, rồi lại nhìn Hàn Diệp Y. Khuôn mặt nàng lạnh băng nhưng mà đáy mắt lại xẹt qua lo lắng. Chuyện lần này không hề đơn giản.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bật mở. Một thân ảnh thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mặt mọi người. Làn da trắng nhưng không ủy mị, ngũ quan tinh xảo so với mỹ nhân còn đẹp hơn, mũi thẳng, hai cánh môi phớt hồng khẽ mở. Vô cùng cân xứng, hoàn mỹ chỉ tiếc là ánh mắt của người này như đang tìm kiếm ai đó, vội vàng, khuôn mặt vẫn còn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Hàn Diệp Y ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt lạnh băng nhu hòa không ít. Nàng đứng dậy, bước đến gần hắn.
“ Vũ, sao không ngủ tiếp?” Bốn cặp mắt trợn trắng, vẻ mặt không thể tin.
“Ân, ta…..” Tỉnh dậy, một mình nằm trên chiếc giường mềm mại. Tuy đầu vẫn còn hơi đau nhưng khí lực cũng khôi phục đến sáu, bẩy phần. Nhớ lại lúc hắn ở trong bụng cái con quái vật, không, là trực thăng. Vừa cất cánh không được bao lâu, chung quanh chỉ thấy xoay tròn, trong bụng bắt đầu nhộn nhạo. Người nóng bừng bừng, nhưng sau lưng lại toát mồ hôi lạnh. Rồi không biết, hắn thiếp đi từ lúc nào. Nha, lần này Lãnh Minh Vũ bị đả kích không ít. Không nghĩ tới hắn, nam tử khí phách bừng bừng lại bị dọa đến rớt mồ hôi, còn có bất tỉnh nhân sự. Thật mất mặt….
Hàn Diệp Y dẫn hắn về phía ghế ngồi, còn đưa tay lên chỉnh lại cổ áo cho hắn. Cử chỉ của nàng, làm cho bốn người hoàn toàn hóa đá. Cả Cẩm Nguyệt khuôn mặt lạnh băng chưa bao giờ biểu lộ cảm xúc lúc này cũng cứng ngắc.
“ Lão….lão đại?” Phong lên tiếng, hắn gần như hét lên. Biểu lộ tâm trạng vô cùng kích động của mình. Trời ạ, lão đại ôn nhu, lão đạo chăm sóc cho một nam nhân, cử chỉ kia, ánh mắt kia. Hắn véo đùi một cái. Không đau. Lại thêm cái nữa, không thấy gì. Mơ, chắc chắn là mơ.
“ Lôi, kia không phải là thật đi? Đúng, không có cảm giác đau.”
“ Không thể tin được… Ngươi không đau là đúng rồi, ngươi véo đùi của người khác làm sao mà biết đau.” Liếc mắt xem thường, Lôi lên tiếng, vẻ mặt vẫn còn kích động.
“ Chị cả….” Cẩm Ngọc lúc này tuy vẫn còn ngạc nhiên, muốn nói lại thôi.
Riêng Cẩm Nguyệt, ánh mắt lại lóe ra tinh mang không rõ. Nam nhân này là ai? Nhìn có vẻ yếu ớt? Nếu hắn ta cố ý tiếp cận hay có mục đích nào khác thì đừng trách nàng không khách khí. Nàng tuyệt không cho phép bất kỳ một ai làm tổn thương đến Hàn Diệp Y.
Hàn Diệp Y khụ một tiếng, đối mặt với mấy ánh mắt tò mò, vẻ mặt thiên biến vạn hóa làm cho nàng thấy buồn cười, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên mà thôi.
“ Vũ, đây là Cẩm Ngọc, Cẩm Nguyệt, Phong, Lôi” Nàng chỉ vào từng người một giới thiệu tên cho Minh Vũ. Sau đó lại đối với bốn người nói
“Đây là Vũ, nam nhân của ta.”
“ Phụt….”
“ Sax…..”
“ Bịch….”
Âm thanh khoa trương vang lên, nước trà tung tóe, bàn phím từ trên bàn rơi xuống đấy. Ba người Cẩm Ngọc, Phong, Lôi người ngựa đổ ngã. Không nghĩ đến, cứ như thế, một lời tuyên ngôn hùng hồn vang lên. Thiên a! Lão đại của bọn họ…. Mới có một buổi tối thôi mà…..
Bốn người, chỉ riêng Cẩm Nguyệt không tỏ ra vẻ gì. Chỉ là trong lòng chấn động không thôi. Lão đại, dĩ nhiên tuyên bố như vậy. Nàng nhìn Lãnh Minh Vũ lần nữa, đánh giá từ trên xuống dưới. Đối với tình ý trong mắt của đối phương dành cho Hàn Diệp Y không chút nào giả dối. Nàng dần dần bình lặng lại. Nàng từ trước đến nay chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Hàn Diệp Y. Nhưng mà, lần này, nàng có chút không giải thích được, Nàng cảm giác, nam nhân này nguy hiểm. Không đơn giản, lại thêm chuyện xảy ra gần đây làm cho nàng không khỏi nghi ngờ. Tâm lạnh xuống, nàng sẽ tuyệt đối không tha cho bất kỳ kẻ nào…..
Lãnh Minh Vũ lúc này không biết nói như thế nào, ‘nam nhân của ta’ bốn chữ này làm cho lòng hắn nở hoa, vui mừng không tả xiết. Không biết từ khi nào con người hắn lại vì nàng chỉ là mấy lời đơn giản lại làm cho hắn không kìm lòng mà rung động. Gặp gỡ nàng là số mệnh của hắn, được ở bên nàng là nguyện vọng của hắn. Kể từ giờ phút này, ba chữ Hàn Diệp Y chính thức đi vào trái tim hắn. Dần chiếm vị trí trọng yếu đối với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.