Chương 49: Âu Dương Hạo thổ lộ
Lão Thi
03/03/2013
Trình độ chủ trì chương trình của Lý Linh Nhi khiến Triệu Thiết Trụ cũng phải kinh ngạc. Vô luận là giới thiệu hay tranh luận, đều ứng biến cực kỳ xuất sắc. Thật không biết cô gái nhỏ này làm sao có thể học được.
Khi báo hết màn, Lý Linh Nhi đột nhiên thấy Triệu Thiết Trụ ngồi dưới đài diễn cách nàng không xa, Lý Linh Nhi khẽ chớp mắt một cái, tựa như phóng ra tia điện tình ý. Uy lực của tia điện này cơ hồ mạnh mẽ vô biên, khiến mọi người dưới đài xôn xao một hồi. Chỉ là, không ai biết, tia điện này phóng cho ai. Cũng có không ít người cảm thấy mình ưu tú nhất, tia điện này khẳng định là dành cho mình, trong lòng xao xuyến không thôi.
- Chậc chậc! Cô bạn gái nhỏ của cậu còn phóng điện với cậu nữa chứ.
Lynda trêu chọc nói. Thần sắc Triệu Thiết Trụ không thay đổi, cũng không phải lần đầu tiên bị cô nàng phóng điện trêu ghẹo, thực sự cơ thể hắn đã sinh ra chất miễn dịch rồi.
Đêm hội chào mừng tân sinh viên cũng chỉ có ca hát, nhảy múa,…Triệu Thiết Trụ xem xem một lúc đã cảm thấy nhàm chán, nằm ghé lên mặt bàn muốn ngủ gật. Đột nhiên một tràng huyên náo vang lên, Triệu Thiết Trụ cảm thấy tò mò cũng ngẩng đầu lên nhìn, đêm hội lúc này đã gần chấm dứt, Lý Linh Nhi cùng một người chủ trì khác đang chào cảm ơn, tạm biệt. Bỗng nhiên, một nam sinh anh tuấn cầm một bó hồng lớn đi lên sân khấu. Dưới đài nhất thời vang lên một tràng xôn xao kinh ngạc. Nam sinh anh tuấn mang theo khuôn mặt mỉm cười đi tới trước mặt Lý Linh Nhi, cầm lấy mic trong tay nam chủ trì, quỳ gối xuống nói với Lý Linh Nhi:
- Xin chào, tôi là Âu Dương Hạo, tôi thích em. Tôi có thể theo đuổi em được không?
Mirco truyền giọng nói của Âu Dương Hạo vang khắp toàn bộ đại lễ đường. Âu Dương Hạo thân là một trong ba công tử của Đại học FJ, danh tiếng vô cùng lớn, hơn nữa cón có vài bằng hữu của hắn ở dưới đài hô hoán trợ nhiệt, nhất thời khắp đại lễ đường vang lên từng đợt hô hoán:
- Đáp ứng anh ấy!
- Ài, đúng là trẻ con!
Triệu Thiết Trụ ngáp một cái, lau lau nước miếng ở khóe miệng.
Lý Linh Nhi cũng làm bộ dáng kinh ngạc. Đợi sau khi Âu Dương Hạo nói xong, Lý Linh Nhi khẽ mỉm cười. Nụ cười này chỉ một thoáng cũng khiến cả người Âu Dương Hạo như mềm ra, thật sự là khuynh thành mà.
Âu Dương Hạo đang chờ Lý Linh Nhi nói câu đồng ý, sau đó hắn sẽ mượn cơ hội đứng lên ôm lấy nàng. Nhưng Lý Linh Nhi lại cười nói:
- Thật ngại quá, không được.
Sắc mặt Âu Dương Hạo khẽ đổi, chẳng qua người bên ngoài không nhìn ra mà thôi. Chỉ thấy nét mặt Âu Dương Hạo phút chốc biến thành u buồn, hỏi:
- Thật sự không thể sao? Tôi quả thực rất thích em.
- Không thể. Em đã có bạn trai rồi.
Lý Linh Nhi cười, đưa micro cho nam chủ trì bên cạnh, ngay cả lời chào cảm ơn cũng không nói, trực tiếp đi thẳng xuống dưới sân khấu, ngoắc ngoắc ngón tay với Triệu Thiết Trụ.
Trong phút chốc, toàn bộ ánh mắt mọi người trong lễ đường đều bắn về phía Triệu Thiết Trụ, với vẻ mặt đang buồn ngủ. Đặc biệt là Âu Dương Hạo cùng vài anh em của hắn, ánh mắt lộ ra hung quang. Triệu Thiết Trụ thản nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Lý Linh Nhi. Lý Linh Nhi khoác tay Triệu Thiết Trụ đi ra khỏi lễ đường, bỏ lại phía sau một mảnh ồn ảo.
Sắc mặt Âu Dương Hạo vô cùng khó coi đi xuống dưới đài diễn, đưa bó hoa trên tay cho người bên cạnh, rồi cũng đi ra khỏi lễ đường.
- Tao muốn biết tất cả về tên kia!
Âu Dương Hạo nghiêm mặt nói với thủ hạ bên cạnh.
Tên sinh viên năm thứ tư chiếm vị trí bên cạnh Triệu Thiết Trụ tỏ ra vui sướng khi thấy người khác gặp họa, liền cười nói:
- Tân sinh kia dám chọc vào Âu Dương Hạo, để xem hắn chết như thế nào.
Phạm Kiến thấy tình thế không ổn, nên dòm ngó tứ phía rồi chọn đi theo Lynda ra khỏi đại lễ đường. Đám sinh viên năm thứ tư xung quanh thấy hắn đi cùng giáo viên nen cũng không dám tiến lên dây dưa.
- Linh Nhi à, em cũng không thể lần nào cũng lấy anh ra làm lá chắn, kẻ thù càng lúc càng nhiều, tới một lúc anh bị ám sát thì làm sao?
Triệu Thiết Trụ thở dài nói với Lý Linh Nhi:
- Hơn nữa cũng không thể lần nào cũng không trả công gì cho anh. Bằng không thực sự là rất đả kích tính tích cực của anh đó.
- Anh muốn trả công cái gì?
Lý Linh Nhi xoay người lại, như cười như không nhìn Triệu Thiết Trụ.
- Cái này…Tùy em thôi, cho anh gì cũng được.
Triệu Thiết Trụ nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Linh Nhi.
- Hay là… Em hôn anh một cái nha?
Lý Linh Nhi đột nhiên tỏ ra thẹn thùng nói.
- Cái này… Không phải đã nói tùy em sao. Kể cả em muốn làm ấm giường cho anh, anh cũng không có ý kiến.
Triệu Thiết Trụ làm dáng lạnh nhạt nói.
- Ha ha ha…Triệu Thiết Trụ, anh thật xấu!
Lý Linh Nhi xoay người bỏ chạy thật xa.
Lúc này, di động của Triệu Thiết Trụ vang lên, là điện thoại của Thiết Thủ:
- Anh Thiết Trụ, người của bang Triều Châu hẹn tối nay đàm phán, anh có muốn đi xem cụ thể hay không?
- Ở chỗ nào?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Ở quán bar của bang Triều Châu, “Ngọ Dạ U Linh”.
- Được! Tôi biết rồi. Tôi sẽ đi trước, anh tới đó hãy tìm tôi.
Triệu Thiết Trụ tắt điện thoại, đuổi theo Lý Linh Nhi.
- Đi, anh đưa em đi nhảy.
Triệu Thiết Trụ nói,
- Hay quá! Em lớn từng này rồi còn chưa được đi nhảy bao giờ.
Lý Linh Nhi tung tăng nói.
- Hay nhỉ! Hai người vụng trộm đi nhảy cũng không thèm rủ tôi đi với nhé.
Một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ phía sau, nhìn lại thì ra là Lynda, bên cạnh Lynda còn có vẻ mặt đáng khinh của Phạm Kiến.
- Oa, cô giáo, hoạt động của thanh niên bọn em cô cũng muốn tham gia à?
Triệu Thiết Trụ nói.
- Các cậu là người trẻ tuổi, tôi cũng vậy. Tôi vừa mới tốt nghiệp được một năm thôi, cũng chỉ hơn mọi người mấy tuổi mà thôi. Đi chơi không sao, đi nhảy đi, đi quán bar nào?
Lynda bước tới bên cạnh Triệu Thiết Trụ, giống như đang rất vội vàng.
- Vậy cùng đi đi!
Triệu Thiết Trụ nhìn thoáng qua Phạm Kiến:
- Cậu cũng đi chứ?
- Đúng thế! Năm đó khi còn ở nhà, mình còn được xưng là “Tiểu lang quân quán bar” đó, cơ hồ không có chỗ nào là chưa từng đến. Khi đó mang theo vài cô bé, kêu vài bằng hữu, chơi rất vui.
Phạm Kiến như hồi tưởng lại, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, Phạm Kiến phục hồi tinh thần nhìn quanh, ba người Triệu Thiết Trụ đã đi khá xa rồi. Phạm Kiến quát to một tiếng liền đuổi theo.
“Ngọ Dạ U Linh” là một quán bar của bang Triều Châu tự mình kinh doanh. Đây là quán bar lớn nhất nằm bên cạnh Đại học FJ, cũng là quán bar cực kỳ có danh tiếng. Lúc này đang là khoảng mười giờ tối, không khí trong quán bar vô cùng náo nhiệt.
Triệu Thiết Trụ dẫn mọi người vào trong quán, lập tức liền có một nhân viên phục vụ ra đón.
- Cho chúng tôi một bàn.
Triệu Thiết Trụ phân phó nói.
Nhân viên phục vụ đưa Triệu Thiết Trụ đi khắp ngõ ngách trong quán bar. Ghế lô trong quán bar “Dạ Ngọ U Linh” cũng không phải ghế lô theo nghĩa truyền thống, mà là trên một bãi lộ thiên đặt một bô sô pha. Giữa các ghế lô cũng không có vật gì ngăn cách. Phía trước ghế lô chính là đám đông nhảy múa sôi động, vô số thân ảnh nam nữ loang loáng trên sàn. Sàn nhảy, bàn ghế, quầy rượu… nói chung phần cứng của quán bar này khá tốt, DJ cũng rất chuyên nghiệp, thỉnh thoảng lại làm cho hiện trường sục sôi một trận.
- Muốn uống gì tự gọi nhé!
Sau khi cùng mọi người ngồi xuống, Triệu Thiết Trụ nói.
- Tôi muốn một ly Blood Mary.
Lynda cười nói với người phục vụ. Vẻ tươi cười quyến rũ của cô nhất thời khiến nam phục vụ choáng váng một trận.
- Tôi uống nước chanh.
Lý Linh Nhi cũng nhoẻn miệng cười một cái với nam phụ vụ. Nam phụ vụ này mặc dù đã lăn lộn ở quán bar nhiều năm nhưng cũng không nhịn được đỏ mặt xấu hổ. Triệu Thiết Trụ cùng Phạm Kiến gọi hai chai bia.
- Tôi nói Lynda này, tôi còn chưa bao giờ thấy sinh viên cùng giáo viên đi nhảy đó!
Triệu Thiết Trụ mở bia trên bàn, nói.
- Thôi đi, tôi cũng không phải là người bảo thủ. Đi nhảy thế này, nếu tôi là nam nhân, cũng sẽ cùng các cậu đi tán gái.
Lynda trực tiếp gác đôi chân thon dài lên bàn, uống một ngụm rượu, thoải mái đung đưa thân thể theo tiết tấu âm nhạc.
- Đến, Phạm Kiến, chúng ta uống.
Triệu Thiết Trụ đưa lon bia cho Phạm Kiến. Phạm Kiến cũng nghiêm túc, tu một hơi hết một lon.
- Thích quá, lâu rồi không uống rượu. Tối nay phải uống nhiều một chút mới được.
Phạm Kiến làm bộ say mê, lại khui một lon.
Uống xong một ly Blood Mary, cảm xúc của Lynda chậm rãi lên cao, đứng dậy đi tới giữa sàn nhảy, bắt đầu xoay vòng theo mọi người. Lý Linh Nhi nhéo tay Triệu Thiết Trụ, cầm súc sắc bắt hắn chơi cùng.
Đại khái khoảng nửa giờ sau, ngoài cửa quán bar đột nhiên xuất hiện một đám người với bộ dạng dữ tợn, trong đó người đi đầu có khuôn mặt hung hãn. Mọi người thấy những người này xuất hiện liền tự động tránh ra, tạo thành một lối đi nhỏ.
Nhóm người này chính là Thiết Thủ cùng tiểu đệ của hắn. Thiết Thủ vào quán bar, nhìn quanh bốn phía một lát, sau khi thấy Triệu Thiết Trụ liền định tiến lên chào hỏi. Triệu Thiết Trụ nháy mắt ra dấu, Thiết Thủ hiểu ý, lập tức đi lên lầu hai quán bar.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Khi báo hết màn, Lý Linh Nhi đột nhiên thấy Triệu Thiết Trụ ngồi dưới đài diễn cách nàng không xa, Lý Linh Nhi khẽ chớp mắt một cái, tựa như phóng ra tia điện tình ý. Uy lực của tia điện này cơ hồ mạnh mẽ vô biên, khiến mọi người dưới đài xôn xao một hồi. Chỉ là, không ai biết, tia điện này phóng cho ai. Cũng có không ít người cảm thấy mình ưu tú nhất, tia điện này khẳng định là dành cho mình, trong lòng xao xuyến không thôi.
- Chậc chậc! Cô bạn gái nhỏ của cậu còn phóng điện với cậu nữa chứ.
Lynda trêu chọc nói. Thần sắc Triệu Thiết Trụ không thay đổi, cũng không phải lần đầu tiên bị cô nàng phóng điện trêu ghẹo, thực sự cơ thể hắn đã sinh ra chất miễn dịch rồi.
Đêm hội chào mừng tân sinh viên cũng chỉ có ca hát, nhảy múa,…Triệu Thiết Trụ xem xem một lúc đã cảm thấy nhàm chán, nằm ghé lên mặt bàn muốn ngủ gật. Đột nhiên một tràng huyên náo vang lên, Triệu Thiết Trụ cảm thấy tò mò cũng ngẩng đầu lên nhìn, đêm hội lúc này đã gần chấm dứt, Lý Linh Nhi cùng một người chủ trì khác đang chào cảm ơn, tạm biệt. Bỗng nhiên, một nam sinh anh tuấn cầm một bó hồng lớn đi lên sân khấu. Dưới đài nhất thời vang lên một tràng xôn xao kinh ngạc. Nam sinh anh tuấn mang theo khuôn mặt mỉm cười đi tới trước mặt Lý Linh Nhi, cầm lấy mic trong tay nam chủ trì, quỳ gối xuống nói với Lý Linh Nhi:
- Xin chào, tôi là Âu Dương Hạo, tôi thích em. Tôi có thể theo đuổi em được không?
Mirco truyền giọng nói của Âu Dương Hạo vang khắp toàn bộ đại lễ đường. Âu Dương Hạo thân là một trong ba công tử của Đại học FJ, danh tiếng vô cùng lớn, hơn nữa cón có vài bằng hữu của hắn ở dưới đài hô hoán trợ nhiệt, nhất thời khắp đại lễ đường vang lên từng đợt hô hoán:
- Đáp ứng anh ấy!
- Ài, đúng là trẻ con!
Triệu Thiết Trụ ngáp một cái, lau lau nước miếng ở khóe miệng.
Lý Linh Nhi cũng làm bộ dáng kinh ngạc. Đợi sau khi Âu Dương Hạo nói xong, Lý Linh Nhi khẽ mỉm cười. Nụ cười này chỉ một thoáng cũng khiến cả người Âu Dương Hạo như mềm ra, thật sự là khuynh thành mà.
Âu Dương Hạo đang chờ Lý Linh Nhi nói câu đồng ý, sau đó hắn sẽ mượn cơ hội đứng lên ôm lấy nàng. Nhưng Lý Linh Nhi lại cười nói:
- Thật ngại quá, không được.
Sắc mặt Âu Dương Hạo khẽ đổi, chẳng qua người bên ngoài không nhìn ra mà thôi. Chỉ thấy nét mặt Âu Dương Hạo phút chốc biến thành u buồn, hỏi:
- Thật sự không thể sao? Tôi quả thực rất thích em.
- Không thể. Em đã có bạn trai rồi.
Lý Linh Nhi cười, đưa micro cho nam chủ trì bên cạnh, ngay cả lời chào cảm ơn cũng không nói, trực tiếp đi thẳng xuống dưới sân khấu, ngoắc ngoắc ngón tay với Triệu Thiết Trụ.
Trong phút chốc, toàn bộ ánh mắt mọi người trong lễ đường đều bắn về phía Triệu Thiết Trụ, với vẻ mặt đang buồn ngủ. Đặc biệt là Âu Dương Hạo cùng vài anh em của hắn, ánh mắt lộ ra hung quang. Triệu Thiết Trụ thản nhiên đứng lên, đi tới bên cạnh Lý Linh Nhi. Lý Linh Nhi khoác tay Triệu Thiết Trụ đi ra khỏi lễ đường, bỏ lại phía sau một mảnh ồn ảo.
Sắc mặt Âu Dương Hạo vô cùng khó coi đi xuống dưới đài diễn, đưa bó hoa trên tay cho người bên cạnh, rồi cũng đi ra khỏi lễ đường.
- Tao muốn biết tất cả về tên kia!
Âu Dương Hạo nghiêm mặt nói với thủ hạ bên cạnh.
Tên sinh viên năm thứ tư chiếm vị trí bên cạnh Triệu Thiết Trụ tỏ ra vui sướng khi thấy người khác gặp họa, liền cười nói:
- Tân sinh kia dám chọc vào Âu Dương Hạo, để xem hắn chết như thế nào.
Phạm Kiến thấy tình thế không ổn, nên dòm ngó tứ phía rồi chọn đi theo Lynda ra khỏi đại lễ đường. Đám sinh viên năm thứ tư xung quanh thấy hắn đi cùng giáo viên nen cũng không dám tiến lên dây dưa.
- Linh Nhi à, em cũng không thể lần nào cũng lấy anh ra làm lá chắn, kẻ thù càng lúc càng nhiều, tới một lúc anh bị ám sát thì làm sao?
Triệu Thiết Trụ thở dài nói với Lý Linh Nhi:
- Hơn nữa cũng không thể lần nào cũng không trả công gì cho anh. Bằng không thực sự là rất đả kích tính tích cực của anh đó.
- Anh muốn trả công cái gì?
Lý Linh Nhi xoay người lại, như cười như không nhìn Triệu Thiết Trụ.
- Cái này…Tùy em thôi, cho anh gì cũng được.
Triệu Thiết Trụ nói xong, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Linh Nhi.
- Hay là… Em hôn anh một cái nha?
Lý Linh Nhi đột nhiên tỏ ra thẹn thùng nói.
- Cái này… Không phải đã nói tùy em sao. Kể cả em muốn làm ấm giường cho anh, anh cũng không có ý kiến.
Triệu Thiết Trụ làm dáng lạnh nhạt nói.
- Ha ha ha…Triệu Thiết Trụ, anh thật xấu!
Lý Linh Nhi xoay người bỏ chạy thật xa.
Lúc này, di động của Triệu Thiết Trụ vang lên, là điện thoại của Thiết Thủ:
- Anh Thiết Trụ, người của bang Triều Châu hẹn tối nay đàm phán, anh có muốn đi xem cụ thể hay không?
- Ở chỗ nào?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Ở quán bar của bang Triều Châu, “Ngọ Dạ U Linh”.
- Được! Tôi biết rồi. Tôi sẽ đi trước, anh tới đó hãy tìm tôi.
Triệu Thiết Trụ tắt điện thoại, đuổi theo Lý Linh Nhi.
- Đi, anh đưa em đi nhảy.
Triệu Thiết Trụ nói,
- Hay quá! Em lớn từng này rồi còn chưa được đi nhảy bao giờ.
Lý Linh Nhi tung tăng nói.
- Hay nhỉ! Hai người vụng trộm đi nhảy cũng không thèm rủ tôi đi với nhé.
Một giọng nữ đột nhiên truyền đến từ phía sau, nhìn lại thì ra là Lynda, bên cạnh Lynda còn có vẻ mặt đáng khinh của Phạm Kiến.
- Oa, cô giáo, hoạt động của thanh niên bọn em cô cũng muốn tham gia à?
Triệu Thiết Trụ nói.
- Các cậu là người trẻ tuổi, tôi cũng vậy. Tôi vừa mới tốt nghiệp được một năm thôi, cũng chỉ hơn mọi người mấy tuổi mà thôi. Đi chơi không sao, đi nhảy đi, đi quán bar nào?
Lynda bước tới bên cạnh Triệu Thiết Trụ, giống như đang rất vội vàng.
- Vậy cùng đi đi!
Triệu Thiết Trụ nhìn thoáng qua Phạm Kiến:
- Cậu cũng đi chứ?
- Đúng thế! Năm đó khi còn ở nhà, mình còn được xưng là “Tiểu lang quân quán bar” đó, cơ hồ không có chỗ nào là chưa từng đến. Khi đó mang theo vài cô bé, kêu vài bằng hữu, chơi rất vui.
Phạm Kiến như hồi tưởng lại, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới, Phạm Kiến phục hồi tinh thần nhìn quanh, ba người Triệu Thiết Trụ đã đi khá xa rồi. Phạm Kiến quát to một tiếng liền đuổi theo.
“Ngọ Dạ U Linh” là một quán bar của bang Triều Châu tự mình kinh doanh. Đây là quán bar lớn nhất nằm bên cạnh Đại học FJ, cũng là quán bar cực kỳ có danh tiếng. Lúc này đang là khoảng mười giờ tối, không khí trong quán bar vô cùng náo nhiệt.
Triệu Thiết Trụ dẫn mọi người vào trong quán, lập tức liền có một nhân viên phục vụ ra đón.
- Cho chúng tôi một bàn.
Triệu Thiết Trụ phân phó nói.
Nhân viên phục vụ đưa Triệu Thiết Trụ đi khắp ngõ ngách trong quán bar. Ghế lô trong quán bar “Dạ Ngọ U Linh” cũng không phải ghế lô theo nghĩa truyền thống, mà là trên một bãi lộ thiên đặt một bô sô pha. Giữa các ghế lô cũng không có vật gì ngăn cách. Phía trước ghế lô chính là đám đông nhảy múa sôi động, vô số thân ảnh nam nữ loang loáng trên sàn. Sàn nhảy, bàn ghế, quầy rượu… nói chung phần cứng của quán bar này khá tốt, DJ cũng rất chuyên nghiệp, thỉnh thoảng lại làm cho hiện trường sục sôi một trận.
- Muốn uống gì tự gọi nhé!
Sau khi cùng mọi người ngồi xuống, Triệu Thiết Trụ nói.
- Tôi muốn một ly Blood Mary.
Lynda cười nói với người phục vụ. Vẻ tươi cười quyến rũ của cô nhất thời khiến nam phục vụ choáng váng một trận.
- Tôi uống nước chanh.
Lý Linh Nhi cũng nhoẻn miệng cười một cái với nam phụ vụ. Nam phụ vụ này mặc dù đã lăn lộn ở quán bar nhiều năm nhưng cũng không nhịn được đỏ mặt xấu hổ. Triệu Thiết Trụ cùng Phạm Kiến gọi hai chai bia.
- Tôi nói Lynda này, tôi còn chưa bao giờ thấy sinh viên cùng giáo viên đi nhảy đó!
Triệu Thiết Trụ mở bia trên bàn, nói.
- Thôi đi, tôi cũng không phải là người bảo thủ. Đi nhảy thế này, nếu tôi là nam nhân, cũng sẽ cùng các cậu đi tán gái.
Lynda trực tiếp gác đôi chân thon dài lên bàn, uống một ngụm rượu, thoải mái đung đưa thân thể theo tiết tấu âm nhạc.
- Đến, Phạm Kiến, chúng ta uống.
Triệu Thiết Trụ đưa lon bia cho Phạm Kiến. Phạm Kiến cũng nghiêm túc, tu một hơi hết một lon.
- Thích quá, lâu rồi không uống rượu. Tối nay phải uống nhiều một chút mới được.
Phạm Kiến làm bộ say mê, lại khui một lon.
Uống xong một ly Blood Mary, cảm xúc của Lynda chậm rãi lên cao, đứng dậy đi tới giữa sàn nhảy, bắt đầu xoay vòng theo mọi người. Lý Linh Nhi nhéo tay Triệu Thiết Trụ, cầm súc sắc bắt hắn chơi cùng.
Đại khái khoảng nửa giờ sau, ngoài cửa quán bar đột nhiên xuất hiện một đám người với bộ dạng dữ tợn, trong đó người đi đầu có khuôn mặt hung hãn. Mọi người thấy những người này xuất hiện liền tự động tránh ra, tạo thành một lối đi nhỏ.
Nhóm người này chính là Thiết Thủ cùng tiểu đệ của hắn. Thiết Thủ vào quán bar, nhìn quanh bốn phía một lát, sau khi thấy Triệu Thiết Trụ liền định tiến lên chào hỏi. Triệu Thiết Trụ nháy mắt ra dấu, Thiết Thủ hiểu ý, lập tức đi lên lầu hai quán bar.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.