Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Chương 7: Dụ dỗ kẻ nhìn trộm

Lão Thi

03/03/2013

Triệu Thiết Trụ đi ra khỏi phòng, chỉ thấy Tô Nhạn Ny đang đứng ở dưới lầu, khóe mắt cô nàng ánh lên đôi chút giận dữ.

- Tôi nói bà cô này, ai dám cả gan làm cô tức giận vậy?

Triệu Thiết Trụ hờ hững tựa vào vách tường trên lầu phía đối diện với Tô Nhạn Ny dò hỏi.

- Có mỗi cánh cửa mà sao vẫn chưa sửa xong? Tối nay bản cô nương còn phải tắm rửa nữa chứ, giờ bỗng dưng lại không có cửa thì anh kêu tôi tắm kiểu gì đây.

Tô Nhạn Ny càng tỏ ra bức xúc hơn.

- Ủa? Có ai rào giậu ngăn sân không cho cho cô đi tắm đâu, cứ tự nhiên!

Triệu Thiết Trụ đáp gọn lỏn rồi sau đó từ lầu hai đi xuống phía dưới.

- Nhưng để cửa mở như thế thì tôi biết tắm kiểu gì, nếu lỡ như có kẻ nào đó lén lút nhìn trộm thì tôi biết phải làm sao.

Tô Nhạn Ny cố ý nhấn mạnh hai chữ “nhìn trộm” một chút, lẽ thường mà nói thì dù là ai khi nghe cô vừa nói như vậy thì phỏng chừng cũng phải hơi hướm có ý tưởng ngay. Đây là sách lược của Tô Nhạn Ny, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, chính miệng cô nói ra chuyện tắm rửa với Triệu Thiết Trụ, sau đó cố tạo ra âm thanh động tĩnh, nếu Triệu Thiết Trụ quả thực là tên trộm đồ lót, là con ma háo sắc thì hắn khẳng định sẽ đến rình coi cô tắm, đến lúc đó chính cô sẽ anh dũng ra tay, Triệu Thiết Trụ tự nhiên sẽ bị tóm dễ như trở bàn tay.

- Hơ, cứ làm như ai cũng muốn nhìn cô vậy?

Triệu Thiết Trụ ra vẻ khinh thường, rồi sau đó ngẫm lại chính mình là chủ nhà trọ cho thuê, thu của người ta nhiều tiền thuê nhà như vậy, cái cửa này nếu không khẩn trương mà sửa cho xong thì cũng không dễ ăn nói chút nào, đến lúc đó thì chẳng có ai thèm đến ở không chừng.

Vì thế, Triệu Thiết Trụ đành cầm lấy điện thoại gọi đến 12580, sau đó hỏi số điện thoại công ty trang trí sửa chữa nội thất, thấy Triệu Thiết Trụ đã gọi người đến sửa lại cánh cửa nên Tô Nhạn Ny cũng không nói thêm gì nữa, cô nàng lẳng lặng đi lên lầu vào phòng đóng cửa lại, cũng chẳng hay đang làm gì trong đó nữa.

Chẳng bao lâu sau, người của công ty trang trí nội thất đã đến, sửa chữa lắp đặt một cánh cửa cũng khá là đơn giản, chỉ khoảng tầm 30 phút là xong, tiền mua vật liệu với phí lắp đặt bất quá cũng chỉ hơn ba ngàn tệ, Triệu Thiết Trụ còn lời được gần một ngàn, trong lòng vui như đánh trống, vừa mới quay người định lên lầu thì phát hiện Tô Nhạn Ny không biết tự khi nào đã đứng ngay phía sau hắn,

- Còn thừa một ngàn đâu, anh có định trả lại cho tôi không.

Tô Nhạn Ny xòe tay ra đòi luôn.

- Cái này, hôm nay tôi ra ngoài tìm kiếm cách sửa chữa mất nửa ngày, một ngàn này coi như phí dụng vất vả trả cho tôi đi.



Triệu Thiết Trụ nói xong, né qua người Tô Nhạn Ny định chạy lên lầu.

- Hừ, không trả cũng được, một ngàn này coi như tiền điện thoại ba tháng tôi trả trước, tôi đi tắm đây, anh không được nhìn trộm đâu đấy.

Tô Nhạn Ny nói xong, liếc xéo Triệu Thiết Trụ một cái rồi xoay người đi lên lầu.

- Cái cô bé này.

Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ cười cười, thôi thì vì cô là mỹ nữ nên hắn cũng không so đo làm gì, ba tháng một ngàn tiền điện thoại, một tháng cùng lắm cũng chỉ mất ba trăm là nhiều, Triệu Thiết Trụ ước tính thế nào cô ta cũng không gọi nhiều đến thế đâu, hẳn là vẫn còn dư chút chút, nhiều ít gì thì hắn vẫn chiếm tiện nghi, hắn yên chí như vậy rồi huýt sáo lên lầu.

Vừa định bước vào cửa thì đã thấy Tô Nhạn Ny cầm một ít khăn mặt vật dụng linh tinh ra khỏi phòng, đi đến phòng tắm cuối hành lang. Vì cô nàng đi tắm nên Tô Nhạn Ny chỉ mặc mỗi một bộ gile màu trắng, dưới sắc trắng tinh khôi đó mơ hồ lộ ra một chút phấn hồng.Đi kèm với đó là một cái quần đùi thể thao, cặp đùi trắng như tuyết nhìn không sót một cái gì. Triệu Thiết Trụ tỏ vẻ bất đắc dĩ, cô bé này rõ ràng đang khiêu khích hắn mà, đúng thật là, hắn đâu có dễ dàng bị khiêu khích như cô tưởng?

Không biết là cố ý hay vô tình, một chiếc quần chữ T màu đen đột nhiên bị cô nàng đánh rơi trên mặt đất, dường như sợ Triệu Thiết Trụ không chú ý tới, Tô Nhạn Ny còn ngơ ngẩn làm bộ sợ hãi kêu to một tiếng, đợi đến khi Triệu Thiết Trụ bị cái quần chữ T kia thu hút, cô nàng mới ra vẻ như chân tay luống cuống vội vã nhặt nó lên rồi đỏ mặt đi vào phòng tắm.

Triệu Thiết Trụ khẽ nhíu mày, cô bé hoa khôi cảnh sát này năm lần bảy lượt ngầm khiêu khích hắn, chẳng lẽ thật sự thấy hắn quá đẹp trai mà muốn kết tóc xe tơ? Tuy rằng khả năng này Triệu Thiết Trụ cảm thấy là rất lớn nhưng hắn càng có khuynh hướng cho rằng cô nàng chắc chắn có một mục đích khác, chính hắn năm lần bảy lượt buông lời trêu chọc mà cũng không làm cô tức giận bỏ đi, loại công chúa con nhà quyền các này thì không thể có sức nhẫn nhịn như thế.

Triệu Thiết Trụ lắc đầu cảm thấy không cần suy nghĩ việc này thêm nữa, liền đi vào phòng.

Ào ào, từng đợt nước dội vang lên từ trong phòng tắm, Triệu Thiết Trụ khinh thường bĩu môi, kiểu khiêu khích này hơi lộ liễu đó nha! Cửa phòng tắm cũng không chịu đóng kín thì tiếng phát ra mới lớn như vậy.

Nếu em nó đã thành tâm thành ý khiêu khích mà ta đây lại không dám làm gì thì thật đúng có lỗi với cái tên Ma Ảnh này đó ~ Triệu Thiết Trụ bật cười đê tiện.

Ra khỏi phòng, Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi về phía phòng tắm, hắn căn bản không che giấu tiếng bước chân của mình, dường như muốn nói cho Tô Nhạn Ny biết là “anh giai đến đây”.

Cửa phòng tắm được thiết kế theo kiểu then cài, cánh cửa đáng ra phải đóng kín thì giờ phút này lại lộ ra khe hở khoảng tầm 3cm, từng làn hơi nước theo khe hở bay ra, dường như mang theo một loại ma lực hấp dẫn người ta dòm vào đó.

Tô Nhạn Ny nghe được tiếng bước chân của Triệu Thiết Trụ thì thầm nghĩ “con ma háo sắc kia rốt cục đã không kìm nổi nữa rồi, không uổng công chị mày đã hy sinh đến mức này!” Tô Nhạn Ny làm bộ như không biết mà cứ việc kỳ cọ, cô đang đợi ánh mắt của Triệu Thiết Trụ lọt vào bên trong khe hở, đến lúc đó tự cô có thể bắt quả tang hắn tại chỗ, sau đó thay mặt chính quyền thay mặt nhân dân mà tiêu diệt hắn. Đến lúc đó chính cô cũng có thể lấy thân phận của một cảnh sát thực tập mới ra trường mà phá vụ án trộm đồ lót làm một khu điêu đứng này. Oa ha ha ha ha, nghĩ đến chỗ đắc ý, Tô Nhạn Ny không khỏi khinh khỉnh bật cười thành tiếng.

- Mẹ kiếp, cười đắc ý vậy sao, đợi chốc nữa thì cô sẽ phải khóc với tôi.



Triệu Thiết Trụ lại cười thầm tà ác.

Thấy bóng người bên ngoài càng ngày càng lại gần, Tô Nhạn Ny cũng mỗi lúc một căng thẳng, tuy rằng hiện tại cô có mặc quần áo, nhưng chỉ mặc đồ vô cùng đơn giản với áo gile và quần đùi, bị hơi nước hun lâu như vậy, quần áo sớm đã ẩm ướt mà dính mẹp ở trên người, làm cho dáng người cùng đường cong hiện rõ, Bra màu phấn hồng đã lộ ra nhìn rõ ràng đầy đủ mồn một, ngay cả chút viền hoa một bên cũng không che vào đâu được, quần đùi phía dưới cũng gắt gao ôm khít lấy vòng ba tạo nên tuyển tập những đường cong hoàn mỹ.

Khuôn mặt Tô Nhạn Ny đã hơi ửng đỏ, cũng không biết là bị hơi nước hun hay hay là vì phải bắt con ma háo sắc kia mà cảm thấy kích động, cũng có thể là vì trạng thái bán nude của mình lúc này.

Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi tới trước cửa, thầm than thở “là cô bức anh đó nha”. Rồi sau đó hắn nhẹ nhàng ghé sát lên khe cửa khép hờ.

Đập vào mắt Triệu Thiết Trụ chính là phần thân trên gần như trần trụi của Tô Nhạn Ny, hắn mới thoáng nhìn qua thì Tô Nhạn Ny đã nổi xung lên thở phì phì tức giận mà vọt tới cạnh cửa, quát to:

- Con ma háo sắc kia, xem nhà ngươi chạy đâu cho thoát.

Đoạn mở toang cánh cửa ra.

Nhưng điều khiến Tô Nhạn Ny cảm thấy không thể tin nổi là Triệu Thiết Trụ vốn dĩ đang ghé sát bên cửa dòm trộm cô, ấy vậy mà lúc này không ngờ lại không thấy tung tích đâu, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ mắt cô xuất hiện ảo giác? Tô Nhạn Ny nhìn ngang ngó dọc, xung quanh chỉ có tiếng gió thổi nhẹ nhàng, chẳng thấy bóng dáng Triệu Thiết Trụ đâu cả.

Tô Nhạn Ny chưa từ bỏ ý định liền nhằm phía phòng Triệu Thiết Trụ đi đến, lúc này Triệu Thiết Trụ đã sớm nhàn nhã nằm thẳng cẳng ở trên giường, trong nháy mắt lúc Tô Nhạn Ny mở cửa vừa nãy, Triệu Thiết Trụ đã lập tức ẩn thân rồi sau đó lặng lẽ lui về phòng mình, hắn cũng không ngờ là cô cảnh sát xinh đẹp kia lại nghi ngờ hắn là con ma háo sắc, thật đúng là. Triệu Thiết Trụ đang trầm ngâm thì đột nhiên phát hiện có người đứng trước cửa phòng mình, không ngờ lại là cô nàng Tô Nhạn Ny, ẩm ướt toàn thân.

- Triệu Thiết Trụ, sao anh lại ở trong phòng!

Tô Nhạn Ny kinh ngạc kêu lên.

- Đây là phòng của tôi, tôi không ở trong đây thì ở đâu?

Triệu Thiết Trụ làm bộ "chẳng hiểu mô tê gì cả" nhìn Tô Nhạn Ny.

- Chẳng phải mới vừa nãy anh còn nhìn. . . .

Còn chưa nói hết từ “nhìn trộm” thì Tô Nhạn Ny đã tự biết ngậm miệng lại, người ta vẫn ở nguyên trong phòng, khoảng cách từ phòng tắm đến đây ước chừng cũng phải có đến 10 mét, đừng nói là Triệu Thiết Trụ mà cho dù là Jame Bolt có rình trộm cô thì cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy mà quay trở về đến phòng được. Chẳng lẽ thật sự mắt cô xuất hiện ảo giác? Tô Nhạn Ny cảm thấy nghi hoặc vô cùng.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sát Thủ Cho Mỹ Nữ Thuê Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook