Chương 56: Hổ bảng phong vân (tứ)
Lão Thi
03/03/2013
Triệu Thiết Trụ thản nhiên đứng đối mặt với Hoàng Khai Thiên. Khí thế trên người Hoàng Khai Thiên đột nhiên tăng vọt, nháy mắt áp về phía Triệu Thiết Trụ. Sắc mặt Triệu Thiết Trụ vẫn không đổi, tinh khí tụ lại, phân phối khắp thân thể của mình. Tuy rằng thanh thế không lớn bằng Hoàng Khai thiên, nhưng cũng là vững như núi cao.
Sắc mặt Hoàng Khai Thiên khẽ biến. Lần này hắn lên đài khiêu chiến Triệu Thiết Trụ, là muốn mượn cơ hội giết Triệu Thiết Trụ, vì báo thù cho hai tên đồ đệ của mình. Hai tên đồ đệ của hắn không phải ai khác, chính là tên lùn cùng tên cao cướp tiệm vàng lần trước.
Hai người đó tuy rằng phẩm hạnh không tốt, nhưng đối với sư phụ như hắn lại thực sự cung kính. Hoàng Khai Thiên cũng rất thích hai đồ đệ này, cướp một cái tiệm vàng tính là gì? Hoàng Khai Thiên hắn từ khi mới xuất đạo cũng từng tung hoành bắc nam Trường Giang, là một nhân vật kiêu hùng.
Gia nhập Long bảng đã hai mươi năm, lần này trước đại hội tranh thứ hạng trên Long bảng, thực lực của hắn đại tăng, hắn đã tính toán sẽ trực tiếp khiêu chiến người đứng thứ tư Trần Đạo Lăng. Khi nghe nói đồ đệ của mình bị giết trong tiệm vàng, Hoàng Khai Thiên vô cùng đau đớn. Hỏi thăm mới biết người ra tay ngày ấy chính là Triệu Thiết Trụ, không nghĩ tới thành viên bảo an của Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an phái tới lần này lại là Triệu Thiết Trụ.
Vốn tưởng rằng đã không còn cách nào ra tay, Hoàng Khai Thiên tuy tự nhận mình lợi hại, nhưng đối với Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an cũng thấy kiêng kị rất lớn. Chẳng qua lần này bên trong Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an mơ hồ có người ủng hộ mình, hoặc là giật dây cho mình đi đối phó với Triệu Thiết Trụ này. Hoàng Khai Thiên tất nhiên sẽ không do dự. Cho nên lần tỉ đấu này, muốn mượn danh “lỡ tay” mà giết chết Triệu Thiết Trụ.
Lúc này trên người Hoàng Khai Thiên xem ra chỉ có chiến ý hừng hực, nhưng Triệu Thiết Trụ lại phát hiện ra sát khí nồng đậm trong mắt hắn. Lúc trước hắn chính là Ma Ảnh, nổi danh trong giới sát thủ, không thể nói là giết người vô số, nhưng cũng đã từng giết rất nhiều người. Bây giờ gặp phải người muốn giết mình, Triệu Thiết Trụ căn bản không thèm hỏi lý do của đối phương. Ngươi đã muốn giết ta, vậy trước tiên để ta giết ngươi đã rồi nói.
Khóe miệng Triệu Thiết Trụ lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, chắp tay nói:
- Thỉnh tiền bối chỉ giáo!
Hoàng Khai Thiên gật đầu nói:
- Không dám! Không dám!
Cơ hồ vừa dứt lời, thân ảnh Hoàng Khai Thiên đã hiện ra ngay trước mặt Triệu Thiết Trụ. Hai tay Hoàng Khai Thiên mở ra, ngón tay quặp lại như ưng trảo, bổ thẳng vào mặt Triệu Thiết Trụ. Danh tiếng Liệt Ưng Hoàng Khai Thiên chính là đến từ Ưng Trảo công, uy lực vô cùng này.
Ưng trảo xẹt qua không khí, phảng phất như muốn xé đôi không khí thành hai nửa, thậm chí còn có thể nghe được thanh âm sắc lạnh như đao kiếm cắt qua.
Thần sắc Triệu Thiết Trụ không thay đổi. Thực lực của Hoàng Khai Thiên này so với lão già vệ sĩ bên cạnh Trần Tư lệnh mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, có vẻ tương xứng với Ma Đồng Mỹ Trí Tử hắn đụng phải lần trước. Chẳng qua, Triệu Thiết Trụ lúc này cũng không còn là Triệu Thiết Trụ ngày xưa nữa.
Một cái xoay người nửa vòng, đã né tránh được Ưng trảo của Hoàng Khai Thiên. Hoàng Khai Thiên lại chụp tiếp một chảo nữa vào vị trí sắp tới của Triệu Thiết Trụ, lão phán đoán vị trí di chuyển của đối thủ vô cùng chuẩn xác.
Tuy nhiên, thân mình Triệu Thiết Trụ lại đột ngột khựng lại, giống như một chiếc xe đang lao đi đột nhiên đụng phải tường đá, dừng lại một cách bất ngờ, làm cho một trảo của Hoàng Khai Thiên chụp hụt vào hư không. Ngay sau đó, giữa kẽ hở vô cùng mong manh giữa hai trảo của Hoàng Khai Thiên, Triệu Thiết Trụ phản một quyền cực nhanh, trực tiếp xuyên qua hai trảo của Hoàng Khai Thiên. Bốp! Quyền đánh trúng cái mũi của Hoàng Khai Thiên. Trong nháy mắt khi hai tay Hoàng Khai Thiên muốn khóa giữ tay Triệu Thiết Trụ lại, dưới chân Triệu Thiết Trụ như trống không, thân hình gấp khúc, tránh thoát đòn khóa của Hoàng Khai Thiên. Hoàng Khai Thiên biến sắc, mũi trúng quyền đau đớn vô cùng. Ưng, không chỉ có thiết trảo, còn có thiết cốt. Một quyền nhìn như bâng quơ nhẹ nhàng của Triệu Thiết Trụ vậy mà lại có thể khiến xương mũi của Hoàng Khai Thiên như muốn gãy. Mới chiến đấu mấy chiêu mà Hoàng Khai Thiên đã cảm thấy giật mình với tốc độ linh hoạt của Triệu Thiết Trụ.
Hoàng Khai Thiên thu hồi tâm ý khinh miệt trong lòng, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Một màn phát sinh trong nháy mắt ngắn ngủi này đã khiến cho tất cả mọi người dưới đài sợ tới ngây người, bao gồm cả Trần Đạo Lăng cùng vị trọng tài râu bạc kia. Bọn họ cũng biết một chút lai lịch của Triệu Thiết Trụ, nghe nói Trần tư lệnh của Quân khu FJ muốn Trung ương đặc phê, trong bụng thầm đoán người này cho dù có chút năng lực, cũng không có bao nhiêu. Thực không nghĩ tới, hắn vừa mới giao đấu với Hoàng Khai Thiên, đã tặng một quyền vào mũi Hoàng Khai Thiên rồi. Tuy trong đó có một phần do Hoàng Khai Thiên khinh địch, nhưng nếu không có thực lực Long bảng, ngay cả Hoàng Khai Thiên khinh địch hơn nữa, hắn cũng không thể làm được như vậy. Cự long, cho dù trong lúc đang ngủ gật, không phải con kiến hôi có thể kinh động.
- Không nghĩ tới tiểu tử này cũng có chút năng lực.
Lão giả râu bạc gật gật đầu. Trương Dực Hoàng ở bên cạnh chỉ im lặng, trong lòng cũng đang suy nghĩ, cậu ta là người mà lão Trần nhờ ta quan tâm đây sao. Lần trước tiểu tử này còn không biết nặng nhẹ đánh Tiểu Hoàng và con trai Tiểu Lý. Nếu lão Trần không ra mặt, ta thế nào cũng phải cho tiểu từ này biết một chút uy lực của chính phủ. Chẳng qua hiện tại nhìn hắn, thực lực trong tầm Long bảng, lúc trước ta không biết Lão Trần vì sao coi trọng cậu ta, hóa ra là vậy. Lão Trần, nhân tài như thế, há có thể để ông toàn quyền sử dụng! Ha ha ha.
Trần Đạo Lăng cũng thầm kinh hãi:
- Hoàng Khai Thiên tuy chỉ đứng thứ chín trên Long bảng, nhưng nghe nói trong năm năm qua thực lực của hắn đã tiến triển rất nhanh. Lần đại hội tranh thứ Long bảng này, lão còn dám liệt ta vào đối tượng khiêu chiến. Không nghĩ tới cậu thanh niên này, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, lại có thể đánh ngang với lão. Quả nhiên giang sơn lúc nào cũng có nhân tài xuất hiện mà.
Hai mắt Trần Vấn Đạo bên cạnh Trần Đạo Lăng cũng tỏa sáng, ánh mắt tràn ngập ý sùng bái.
Cao thủ Hổ bảng dưới đài cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi. Bọn họ không ngờ đội hành động đặc biệt của Cục quốc an lại sắp xếp một người trẻ tuổi lợi hại như vậy. Vừa rồi bọn họ kiêng kỵ hắn chỉ là vì thân phận của hắn, hiện tại chính là vì thực lực của Triệu Thiết Trụ.
- Tiểu tử, không tồi! Kế tiếp lão phu sẽ đánh toàn lực, đến lúc đó cậu cũng đừng oán giận lão phu đấy!
Hoàng Khai Thiên cười ha ha, hai tay giao nhau trước ngực rồi tách ra, cứ lặp lại liên tục như thế, mơ hồ sinh ta tàn ảnh.
Triệu Thiết Trụ tiến lên trước, động tác tay cũng không chậm. Chỉ là vô luận hắn tấn công thế nào cũng đều bị tàn ảnh trước ngực Hoàng Khai Thiên cản trở. Hơn nữa, bên trong tàn ảnh còn truyền ra một cỗ lực phản chấn, lực này vô cùng cường bạo.
- Là chiêu số gì đây?
Triệu Thiết Trụ cả kinh, vốn hắn chỉ dùng sáu thành lực lượng, nhưng không hiệu quả, hắn đành phải tăng lực lượng lên tới tám thành. Tốc độ ra quyền so với vừa rồi lại nhanh hơn vài phần. Hai người bốn tay đánh nhau, nhưng lại mơ hồ truyền đến từng tiếng như sấm rền, kình khí bắn ra bốn phía, lực phản chấn khiến cho y phục trên cánh tay cũng bị xé rách. Người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy hai người qua lại như hư ảo, một quyền tiếp một quyền, căn bản không thấy rõ rốt cuộc hai người đã giao đấu với nhau bao nhiêu quyền.
- Tốc độ thật nhanh!
Người xếp thứ nhất Hổ bảng, Lãnh Trường Thiên cảm thấy toát hết mồ hôi lạnh. Dưới loại quyền đầu này, mình căn bản không thể chống đỡ được quá năm chiêu. Cao thủ Long bảng quả nhiên không phải hạng người chỉ có hư danh.
- Hay! Thống khoái! Vậy mà có thể ngăn được công kích toàn lực của ta!
Hoàng Khai Thiên khẽ lui về phía sau một bước. Quyền ảnh của hai người tách ra.
- Trong số những người trẻ tuổi, cậu là đệ nhất.
Dư lực do hai tay va chạm sinh ra, khiến làn da trên tay Hoàng Khai Thiên gần như rạn nứt. Lúc này hắn mượn cơ hội nói chuyện để chậm rãi hồi khí. “Giết chết tên này thật quá khó khăn!” Hoàng Khai Thiên thầm nghĩ, chỉ là ánh mắt hắn lại vô cùng lạnh nhạt.
- Nếu tiền bối đã xuất ra toàn lực, vậy vãn bối cũng chỉ có thể sử dụng toàn lực để bồi tiếp. Đến đây đi! Xem mười thành lực lượng của ta đây!
Triệu Thiết Trụ hét to.
Sắc mặt Hoàng Khai Thiên đại biến! Vừa rồi cậu ta còn chưa dùng toàn lực.
Mọi người dưới đài cũng cả kinh. Giao đấu với cao thủ Long bảng mà vẫn còn lưu lực! Tên này, rốt cuộc là loại quái vật gì đây?
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Sắc mặt Hoàng Khai Thiên khẽ biến. Lần này hắn lên đài khiêu chiến Triệu Thiết Trụ, là muốn mượn cơ hội giết Triệu Thiết Trụ, vì báo thù cho hai tên đồ đệ của mình. Hai tên đồ đệ của hắn không phải ai khác, chính là tên lùn cùng tên cao cướp tiệm vàng lần trước.
Hai người đó tuy rằng phẩm hạnh không tốt, nhưng đối với sư phụ như hắn lại thực sự cung kính. Hoàng Khai Thiên cũng rất thích hai đồ đệ này, cướp một cái tiệm vàng tính là gì? Hoàng Khai Thiên hắn từ khi mới xuất đạo cũng từng tung hoành bắc nam Trường Giang, là một nhân vật kiêu hùng.
Gia nhập Long bảng đã hai mươi năm, lần này trước đại hội tranh thứ hạng trên Long bảng, thực lực của hắn đại tăng, hắn đã tính toán sẽ trực tiếp khiêu chiến người đứng thứ tư Trần Đạo Lăng. Khi nghe nói đồ đệ của mình bị giết trong tiệm vàng, Hoàng Khai Thiên vô cùng đau đớn. Hỏi thăm mới biết người ra tay ngày ấy chính là Triệu Thiết Trụ, không nghĩ tới thành viên bảo an của Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an phái tới lần này lại là Triệu Thiết Trụ.
Vốn tưởng rằng đã không còn cách nào ra tay, Hoàng Khai Thiên tuy tự nhận mình lợi hại, nhưng đối với Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an cũng thấy kiêng kị rất lớn. Chẳng qua lần này bên trong Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an mơ hồ có người ủng hộ mình, hoặc là giật dây cho mình đi đối phó với Triệu Thiết Trụ này. Hoàng Khai Thiên tất nhiên sẽ không do dự. Cho nên lần tỉ đấu này, muốn mượn danh “lỡ tay” mà giết chết Triệu Thiết Trụ.
Lúc này trên người Hoàng Khai Thiên xem ra chỉ có chiến ý hừng hực, nhưng Triệu Thiết Trụ lại phát hiện ra sát khí nồng đậm trong mắt hắn. Lúc trước hắn chính là Ma Ảnh, nổi danh trong giới sát thủ, không thể nói là giết người vô số, nhưng cũng đã từng giết rất nhiều người. Bây giờ gặp phải người muốn giết mình, Triệu Thiết Trụ căn bản không thèm hỏi lý do của đối phương. Ngươi đã muốn giết ta, vậy trước tiên để ta giết ngươi đã rồi nói.
Khóe miệng Triệu Thiết Trụ lộ ra nụ cười ý vị sâu xa, chắp tay nói:
- Thỉnh tiền bối chỉ giáo!
Hoàng Khai Thiên gật đầu nói:
- Không dám! Không dám!
Cơ hồ vừa dứt lời, thân ảnh Hoàng Khai Thiên đã hiện ra ngay trước mặt Triệu Thiết Trụ. Hai tay Hoàng Khai Thiên mở ra, ngón tay quặp lại như ưng trảo, bổ thẳng vào mặt Triệu Thiết Trụ. Danh tiếng Liệt Ưng Hoàng Khai Thiên chính là đến từ Ưng Trảo công, uy lực vô cùng này.
Ưng trảo xẹt qua không khí, phảng phất như muốn xé đôi không khí thành hai nửa, thậm chí còn có thể nghe được thanh âm sắc lạnh như đao kiếm cắt qua.
Thần sắc Triệu Thiết Trụ không thay đổi. Thực lực của Hoàng Khai Thiên này so với lão già vệ sĩ bên cạnh Trần Tư lệnh mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, có vẻ tương xứng với Ma Đồng Mỹ Trí Tử hắn đụng phải lần trước. Chẳng qua, Triệu Thiết Trụ lúc này cũng không còn là Triệu Thiết Trụ ngày xưa nữa.
Một cái xoay người nửa vòng, đã né tránh được Ưng trảo của Hoàng Khai Thiên. Hoàng Khai Thiên lại chụp tiếp một chảo nữa vào vị trí sắp tới của Triệu Thiết Trụ, lão phán đoán vị trí di chuyển của đối thủ vô cùng chuẩn xác.
Tuy nhiên, thân mình Triệu Thiết Trụ lại đột ngột khựng lại, giống như một chiếc xe đang lao đi đột nhiên đụng phải tường đá, dừng lại một cách bất ngờ, làm cho một trảo của Hoàng Khai Thiên chụp hụt vào hư không. Ngay sau đó, giữa kẽ hở vô cùng mong manh giữa hai trảo của Hoàng Khai Thiên, Triệu Thiết Trụ phản một quyền cực nhanh, trực tiếp xuyên qua hai trảo của Hoàng Khai Thiên. Bốp! Quyền đánh trúng cái mũi của Hoàng Khai Thiên. Trong nháy mắt khi hai tay Hoàng Khai Thiên muốn khóa giữ tay Triệu Thiết Trụ lại, dưới chân Triệu Thiết Trụ như trống không, thân hình gấp khúc, tránh thoát đòn khóa của Hoàng Khai Thiên. Hoàng Khai Thiên biến sắc, mũi trúng quyền đau đớn vô cùng. Ưng, không chỉ có thiết trảo, còn có thiết cốt. Một quyền nhìn như bâng quơ nhẹ nhàng của Triệu Thiết Trụ vậy mà lại có thể khiến xương mũi của Hoàng Khai Thiên như muốn gãy. Mới chiến đấu mấy chiêu mà Hoàng Khai Thiên đã cảm thấy giật mình với tốc độ linh hoạt của Triệu Thiết Trụ.
Hoàng Khai Thiên thu hồi tâm ý khinh miệt trong lòng, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Một màn phát sinh trong nháy mắt ngắn ngủi này đã khiến cho tất cả mọi người dưới đài sợ tới ngây người, bao gồm cả Trần Đạo Lăng cùng vị trọng tài râu bạc kia. Bọn họ cũng biết một chút lai lịch của Triệu Thiết Trụ, nghe nói Trần tư lệnh của Quân khu FJ muốn Trung ương đặc phê, trong bụng thầm đoán người này cho dù có chút năng lực, cũng không có bao nhiêu. Thực không nghĩ tới, hắn vừa mới giao đấu với Hoàng Khai Thiên, đã tặng một quyền vào mũi Hoàng Khai Thiên rồi. Tuy trong đó có một phần do Hoàng Khai Thiên khinh địch, nhưng nếu không có thực lực Long bảng, ngay cả Hoàng Khai Thiên khinh địch hơn nữa, hắn cũng không thể làm được như vậy. Cự long, cho dù trong lúc đang ngủ gật, không phải con kiến hôi có thể kinh động.
- Không nghĩ tới tiểu tử này cũng có chút năng lực.
Lão giả râu bạc gật gật đầu. Trương Dực Hoàng ở bên cạnh chỉ im lặng, trong lòng cũng đang suy nghĩ, cậu ta là người mà lão Trần nhờ ta quan tâm đây sao. Lần trước tiểu tử này còn không biết nặng nhẹ đánh Tiểu Hoàng và con trai Tiểu Lý. Nếu lão Trần không ra mặt, ta thế nào cũng phải cho tiểu từ này biết một chút uy lực của chính phủ. Chẳng qua hiện tại nhìn hắn, thực lực trong tầm Long bảng, lúc trước ta không biết Lão Trần vì sao coi trọng cậu ta, hóa ra là vậy. Lão Trần, nhân tài như thế, há có thể để ông toàn quyền sử dụng! Ha ha ha.
Trần Đạo Lăng cũng thầm kinh hãi:
- Hoàng Khai Thiên tuy chỉ đứng thứ chín trên Long bảng, nhưng nghe nói trong năm năm qua thực lực của hắn đã tiến triển rất nhanh. Lần đại hội tranh thứ Long bảng này, lão còn dám liệt ta vào đối tượng khiêu chiến. Không nghĩ tới cậu thanh niên này, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, lại có thể đánh ngang với lão. Quả nhiên giang sơn lúc nào cũng có nhân tài xuất hiện mà.
Hai mắt Trần Vấn Đạo bên cạnh Trần Đạo Lăng cũng tỏa sáng, ánh mắt tràn ngập ý sùng bái.
Cao thủ Hổ bảng dưới đài cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi. Bọn họ không ngờ đội hành động đặc biệt của Cục quốc an lại sắp xếp một người trẻ tuổi lợi hại như vậy. Vừa rồi bọn họ kiêng kỵ hắn chỉ là vì thân phận của hắn, hiện tại chính là vì thực lực của Triệu Thiết Trụ.
- Tiểu tử, không tồi! Kế tiếp lão phu sẽ đánh toàn lực, đến lúc đó cậu cũng đừng oán giận lão phu đấy!
Hoàng Khai Thiên cười ha ha, hai tay giao nhau trước ngực rồi tách ra, cứ lặp lại liên tục như thế, mơ hồ sinh ta tàn ảnh.
Triệu Thiết Trụ tiến lên trước, động tác tay cũng không chậm. Chỉ là vô luận hắn tấn công thế nào cũng đều bị tàn ảnh trước ngực Hoàng Khai Thiên cản trở. Hơn nữa, bên trong tàn ảnh còn truyền ra một cỗ lực phản chấn, lực này vô cùng cường bạo.
- Là chiêu số gì đây?
Triệu Thiết Trụ cả kinh, vốn hắn chỉ dùng sáu thành lực lượng, nhưng không hiệu quả, hắn đành phải tăng lực lượng lên tới tám thành. Tốc độ ra quyền so với vừa rồi lại nhanh hơn vài phần. Hai người bốn tay đánh nhau, nhưng lại mơ hồ truyền đến từng tiếng như sấm rền, kình khí bắn ra bốn phía, lực phản chấn khiến cho y phục trên cánh tay cũng bị xé rách. Người xung quanh chỉ có thể nhìn thấy hai người qua lại như hư ảo, một quyền tiếp một quyền, căn bản không thấy rõ rốt cuộc hai người đã giao đấu với nhau bao nhiêu quyền.
- Tốc độ thật nhanh!
Người xếp thứ nhất Hổ bảng, Lãnh Trường Thiên cảm thấy toát hết mồ hôi lạnh. Dưới loại quyền đầu này, mình căn bản không thể chống đỡ được quá năm chiêu. Cao thủ Long bảng quả nhiên không phải hạng người chỉ có hư danh.
- Hay! Thống khoái! Vậy mà có thể ngăn được công kích toàn lực của ta!
Hoàng Khai Thiên khẽ lui về phía sau một bước. Quyền ảnh của hai người tách ra.
- Trong số những người trẻ tuổi, cậu là đệ nhất.
Dư lực do hai tay va chạm sinh ra, khiến làn da trên tay Hoàng Khai Thiên gần như rạn nứt. Lúc này hắn mượn cơ hội nói chuyện để chậm rãi hồi khí. “Giết chết tên này thật quá khó khăn!” Hoàng Khai Thiên thầm nghĩ, chỉ là ánh mắt hắn lại vô cùng lạnh nhạt.
- Nếu tiền bối đã xuất ra toàn lực, vậy vãn bối cũng chỉ có thể sử dụng toàn lực để bồi tiếp. Đến đây đi! Xem mười thành lực lượng của ta đây!
Triệu Thiết Trụ hét to.
Sắc mặt Hoàng Khai Thiên đại biến! Vừa rồi cậu ta còn chưa dùng toàn lực.
Mọi người dưới đài cũng cả kinh. Giao đấu với cao thủ Long bảng mà vẫn còn lưu lực! Tên này, rốt cuộc là loại quái vật gì đây?
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.