Chương 31: Linh Nhi gặp nạn
Lão Thi
03/03/2013
Ngày hôm sau, lúc Triệu Thiết Trụ tỉnh lại đã là năm giờ chiều. Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời rạng rỡ, Triệu Thiết Trụ bất ngờ phát hiện vết thương của mình gần như không còn đau nữa, hoạt động một chút, chỉ cảm thấy có chút không khỏe mà thôi. Xem ra phải mất nấy ngày nữa thì vết thương mới khỏi hẳn. Lúc này đã là năm giờ chiều, Triệu Thiết Trụ đi vòng quanh căn biệt thự, không thấy ai cả, suy nghĩ bản thân mình còn có một nhiệm vụ đó là phải bảo vệ Lý Linh Nhi. Tầm này giờ tập quân sự ở trường cũng đã kết thúc, hắn quyết định đến đại học FJ để đón Linh Nhi.
Đi ra ngoài gọi một cái taxi, đi thẳng đến đại học FJ.
Đại học FJ, buổi huấn luyện quân sự kết thúc vào khoảng năm giờ ba mươi, sinh viên tụ tập tốp năm tốp ba đi ra cổng trường, Lý Linh Nhi và mấy bạn cùng lớp vui vẻ cười nói đi ra. Lúc này điện thoại của Linh Nhi reo lên, là Triệu Thiết Trụ gọi, nghe thấy Triệu Thiết Trụ đến đón mình, Linh Nhi mừng rỡ reo lên, đứng bên đường quốc lộ cạnh trường đợi Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ sắp đến đại học FJ, từ xa Triệu Thiết Trụ đã trông thấy Linh Nhi đang đứng ở ven đường. Đang định bảo lái xe chạy đến đó, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe taxi màu trắng từ ngõ nhỏ nhanh chóng phóng đến dừng trước mặt Lý Linh Nhi. Cô căn bản không kịp phản ứng, mấy người từ trong xe đã nhảy ra bắt lấy cô vào trong xe rồi chạy đi mất.
Triệu Thiết Trụ sầm mặt lại, vội kêu lên.
- Anh chạy nhanh lên, đuổi theo chiếc xe kia.
Anh tài xế vẻ mặt khó xử. Dù sao anh ta cũng chính mắt nhìn thấy đám người đó bắt cóc Lý Linh Nhi, mà bọn cướp đó dễ động vào sao.
Lúc này, Triệu Thiết Trụ rút ra một tập tiền, nói với tài xế:
- Cứ theo sau là được rồi, đến lúc đó số tiền này sẽ là của anh.
Vừa nhìn thấy xấp tiền, ít nhất cũng phải một ngàn tệ, dũng khí trong người tài xế taxi tăng hẳn lên, nói:
- Anh ngồi cẩn thận nhé.
Nhấn chân ga một cái, chiếc xe lao vọt lên.
Chiếc xe bắt cóc chạy rất nhanh, liện tục rẽ ngang rẽ dọc. Xe đi đến trước cửa một quán rượu thì dừng lại.
Lý Linh Nhi bị một người cầm con dao dí vào thắt lưng, dẫn vào bên trong quán rượu.
Chiếc taxi cũng từ chỗ gần đó chậm rãi chạy đến, cách mấy trăm mét thì dừng lại. Triệu Thiết Trụ ném xấp tiền cho lái xe rồi chạy ra ngoài.
Lúc này Thiết Thủ đang ở dưới tầng ngầm của quán rượu, trông thấy cửa phòng của hầm ngầm đã được mở, thủ hạ của mình đang dẫn một cô gái đi ra, nhìn thấy cô gái này, đôi mắt của Thiết Thủ sáng lên. Đàn bà qua tay mình vô số rồi nhưng chưa bao giờ gặp được ai xinh đẹp như cô gái này. Trong lòng ‘sốt ruột’ lắm rồi nhưng vẫn còn việc lớn phải làm. Thiết Thủ ra hiệu cho thủ hạ phải giữ chặt Linh Nhi, sau đó đi vào phòng riêng của mình gọi điện thoại.
Triệu Thiết Trụ bước nhanh vào quán rượu, lúc này vẫn chưa đến giờ mở cửa, bên trong chỉ có một vài người. Một nhân viên phục vụ ăn mặc kiểu nữ sinh nói với Triệu Thiết Trụ:
- Chào anh, chúng tôi chưa mở cửa đâu, buổi tối tám giờ anh đến sau nhé.
Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Những người mới vào đây đâu rồi.
Mấy nhân viên phục vụ ngồi bên cạnh nghe thấy vậy liền đứng lên, sắc mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Vừa rồi chẳng có ai vào đây cả.
Ánh mắt cô nhân viên phục vụ né tránh trả lời.
- Cô chắc chắn chứ?
- Anh muốn đến đây gây sự à?
Một người đàn ông đứng bên cạnh nói lớn.
- Nếu anh nói tôi đến gây sự thì chính là đến gây sự.
Triệu Thiết Trụ cười nhạt, tung chân đá một cái, người đàn ông kia không tránh kịp, bị đá bay ra ngoài.
“Haiz, sức kém đi nhiều quá rồi”. Triệu Thiết Trụ thầm nghĩ trong lòng.
Thấy Triệu Thiết Trụ ra tay thật, mấy người liền xông lên, tay cầm ghế, chai rượu làm vũ khí. Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng bước lên, khí thế tỏa ra, động tác của mấy người kia quá chậm chạp, Triệu Thiết Trụ xông lên, chỉ mấy quyền, đã khiến cho mấy người kia lăn nhào xuống đất.
Chỉ còn lại mấy nữ phục vụ.
- Bây giờ có thể nói cho tôi biết những người vừa vào đây đi đâu rồi chưa?
Nhân viên phục vụ tay chân run rẩy, chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
- Bọn họ đi vào trong kia.
- Thế mới ngoan chứ.
Triệu Thiết Trụ mở cửa ra rồi đi vào.
Mấy tên thủ hạ của Thiết Thủ đã trói Lý Linh Nhi lại. Sợi dây cuốn chặt lấy người Linh Nhi, để lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Bọn tay sai thấy vậy nuốt nước miếng ừng ực, đặc biệt là trước hai ngọn núi cao ngất kia.
- Con bé này, trông cũng ngon phết đấy chứ.
Một tên tay sai nói với tên tay sai khác.
- Đúng là ngon thật, mày nhìn bộ ngực nó kìa, tao thấy còn to hơn cả đám minh tinh trên ti vi ấy chứ. Tao đoán chắc cũng phải cỡ 36E
Tên tay sai kia nói.
- Xì, mày có biết cỡ 36E lớn như thế nào không.
Tên này khinh thường đáp.
- Tao không biết, hay là tao đo một chút nhé.
Tên tay sai kia cười dâm đãng nói. Sau đó giơ tay hướng về phía bộ ngực của Lý Linh Nhi. Lúc Triệu Thiết Trụ ở dưới phòng dưới tầng hầm, tên này đã sờ soạng bộ ngực của Lý Linh Nhi rồi, vẻ mặt y ‘ngây ngất’ nói:
- Căng thật đấy.
Lý Linh Nhi chỉ lạnh lùng nhìn hai tên này, mà không phát ra âm thanh nào.
Triệu Thiết Trụ đúng lúc nhìn thấy tay của tên lâu la, liền bốc hỏa lớn. Chỗ mà ông đây còn chưa được sờ mà chúng mày cũng dám sờ sao. Thế là hắn tiến lên, đạp cho hai tên tay sai một nhát, cả hai đều nằm sõng soài trên mặt đất. Mấy tên thủ hạ của Thiêt Thủ thấy vậy liền cầm đao, gậy xông lên. Nhưng chỉ trong chốc lát, cả đám tên nào tên nấy đều lăn lóc dưới đất.
Triệu Thiết Trụ đi đến trước mặt Lý Linh Nhi, cởi trói cho cô, vẻ mặt áy náy nói:
- Anh đã đến muộn rồi.
- Không sao đâu.
Lý Linh Nhi cười nói.
- Anh Thiết Trụ, anh đến cứu Linh Nhi, Linh Nhi vui lắm.
Nói xong, Lý Linh Nhi liền nhặt con dao dưới đất lên và đi đến chỗ tên tay sai kia, ngồi lên người y. Tên này nhìn Lý Linh Nhi giống như nhìn thấy ma quỷ vậy, y sợ hãi kêu lên.
- Mày muốn làm gì hả?
Lý Linh Nhi không nói gì, mặt lạnh lùng nhìn tên lâu la rồi vung dao xuống, bàn tay của y đã bị Lý Linh Nhi chém xuống. Sự kiên định và sát khí trừng phạt đó khiến Triệu Thiết Trụ thấy run cả người.
Tay của tên tay sai tuôn máu dòng dòng, Lý Linh Nhi chẳng hề chớp mắt, cô đứng dậy ném con dao sang một bên rồi đi đến chỗ Triệu Thiết Trụ. Bàn tay nhỏ bé của cô kéo lấy Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói:
- Con gái không nên hung hăng như vậy? Về sau những chuyện thế này để anh làm là được mà.
Lý Linh Nhi đáp lại Triệu Thiết Trụ bằng nụ cười dịu dàng.
Thiết Thủ gọi xong điện thoại, thấp thoáng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền từ phòng riêng đi ra, thấy thủ hạ của mình đều nằm lăn lóc dưới đất. Một thanh niên gầy gò đứng bên cạnh Lý Linh Nhi. Sắc mặt Thiết Thủ căng thẳng, thấp giọng nói:
- Mày là ai?
- Mày không xứng để hỏi tên của tao.
Triệu Thiết Trụ coi thường nói, ánh mắt giống như con mèo đang nhìn con chuột vậy, vô cùng khí phách.
- Anh Thiết Trụ.
Lý Linh Nhi ở bên cạnh khẽ gọi.
- Ừ.
- Anh đừng lần nào cũng cố thể hiện bản thân trước mặt Linh Nhi như thế nhé, vô dụng thôi.
Sắc mặt của Triệu Thiết Trụ liền suy sụp.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Đi ra ngoài gọi một cái taxi, đi thẳng đến đại học FJ.
Đại học FJ, buổi huấn luyện quân sự kết thúc vào khoảng năm giờ ba mươi, sinh viên tụ tập tốp năm tốp ba đi ra cổng trường, Lý Linh Nhi và mấy bạn cùng lớp vui vẻ cười nói đi ra. Lúc này điện thoại của Linh Nhi reo lên, là Triệu Thiết Trụ gọi, nghe thấy Triệu Thiết Trụ đến đón mình, Linh Nhi mừng rỡ reo lên, đứng bên đường quốc lộ cạnh trường đợi Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ sắp đến đại học FJ, từ xa Triệu Thiết Trụ đã trông thấy Linh Nhi đang đứng ở ven đường. Đang định bảo lái xe chạy đến đó, nhưng đúng lúc này, một chiếc xe taxi màu trắng từ ngõ nhỏ nhanh chóng phóng đến dừng trước mặt Lý Linh Nhi. Cô căn bản không kịp phản ứng, mấy người từ trong xe đã nhảy ra bắt lấy cô vào trong xe rồi chạy đi mất.
Triệu Thiết Trụ sầm mặt lại, vội kêu lên.
- Anh chạy nhanh lên, đuổi theo chiếc xe kia.
Anh tài xế vẻ mặt khó xử. Dù sao anh ta cũng chính mắt nhìn thấy đám người đó bắt cóc Lý Linh Nhi, mà bọn cướp đó dễ động vào sao.
Lúc này, Triệu Thiết Trụ rút ra một tập tiền, nói với tài xế:
- Cứ theo sau là được rồi, đến lúc đó số tiền này sẽ là của anh.
Vừa nhìn thấy xấp tiền, ít nhất cũng phải một ngàn tệ, dũng khí trong người tài xế taxi tăng hẳn lên, nói:
- Anh ngồi cẩn thận nhé.
Nhấn chân ga một cái, chiếc xe lao vọt lên.
Chiếc xe bắt cóc chạy rất nhanh, liện tục rẽ ngang rẽ dọc. Xe đi đến trước cửa một quán rượu thì dừng lại.
Lý Linh Nhi bị một người cầm con dao dí vào thắt lưng, dẫn vào bên trong quán rượu.
Chiếc taxi cũng từ chỗ gần đó chậm rãi chạy đến, cách mấy trăm mét thì dừng lại. Triệu Thiết Trụ ném xấp tiền cho lái xe rồi chạy ra ngoài.
Lúc này Thiết Thủ đang ở dưới tầng ngầm của quán rượu, trông thấy cửa phòng của hầm ngầm đã được mở, thủ hạ của mình đang dẫn một cô gái đi ra, nhìn thấy cô gái này, đôi mắt của Thiết Thủ sáng lên. Đàn bà qua tay mình vô số rồi nhưng chưa bao giờ gặp được ai xinh đẹp như cô gái này. Trong lòng ‘sốt ruột’ lắm rồi nhưng vẫn còn việc lớn phải làm. Thiết Thủ ra hiệu cho thủ hạ phải giữ chặt Linh Nhi, sau đó đi vào phòng riêng của mình gọi điện thoại.
Triệu Thiết Trụ bước nhanh vào quán rượu, lúc này vẫn chưa đến giờ mở cửa, bên trong chỉ có một vài người. Một nhân viên phục vụ ăn mặc kiểu nữ sinh nói với Triệu Thiết Trụ:
- Chào anh, chúng tôi chưa mở cửa đâu, buổi tối tám giờ anh đến sau nhé.
Triệu Thiết Trụ hỏi:
- Những người mới vào đây đâu rồi.
Mấy nhân viên phục vụ ngồi bên cạnh nghe thấy vậy liền đứng lên, sắc mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Vừa rồi chẳng có ai vào đây cả.
Ánh mắt cô nhân viên phục vụ né tránh trả lời.
- Cô chắc chắn chứ?
- Anh muốn đến đây gây sự à?
Một người đàn ông đứng bên cạnh nói lớn.
- Nếu anh nói tôi đến gây sự thì chính là đến gây sự.
Triệu Thiết Trụ cười nhạt, tung chân đá một cái, người đàn ông kia không tránh kịp, bị đá bay ra ngoài.
“Haiz, sức kém đi nhiều quá rồi”. Triệu Thiết Trụ thầm nghĩ trong lòng.
Thấy Triệu Thiết Trụ ra tay thật, mấy người liền xông lên, tay cầm ghế, chai rượu làm vũ khí. Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng bước lên, khí thế tỏa ra, động tác của mấy người kia quá chậm chạp, Triệu Thiết Trụ xông lên, chỉ mấy quyền, đã khiến cho mấy người kia lăn nhào xuống đất.
Chỉ còn lại mấy nữ phục vụ.
- Bây giờ có thể nói cho tôi biết những người vừa vào đây đi đâu rồi chưa?
Nhân viên phục vụ tay chân run rẩy, chỉ vào cánh cửa bên cạnh.
- Bọn họ đi vào trong kia.
- Thế mới ngoan chứ.
Triệu Thiết Trụ mở cửa ra rồi đi vào.
Mấy tên thủ hạ của Thiết Thủ đã trói Lý Linh Nhi lại. Sợi dây cuốn chặt lấy người Linh Nhi, để lộ ra những đường cong hoàn mỹ. Bọn tay sai thấy vậy nuốt nước miếng ừng ực, đặc biệt là trước hai ngọn núi cao ngất kia.
- Con bé này, trông cũng ngon phết đấy chứ.
Một tên tay sai nói với tên tay sai khác.
- Đúng là ngon thật, mày nhìn bộ ngực nó kìa, tao thấy còn to hơn cả đám minh tinh trên ti vi ấy chứ. Tao đoán chắc cũng phải cỡ 36E
Tên tay sai kia nói.
- Xì, mày có biết cỡ 36E lớn như thế nào không.
Tên này khinh thường đáp.
- Tao không biết, hay là tao đo một chút nhé.
Tên tay sai kia cười dâm đãng nói. Sau đó giơ tay hướng về phía bộ ngực của Lý Linh Nhi. Lúc Triệu Thiết Trụ ở dưới phòng dưới tầng hầm, tên này đã sờ soạng bộ ngực của Lý Linh Nhi rồi, vẻ mặt y ‘ngây ngất’ nói:
- Căng thật đấy.
Lý Linh Nhi chỉ lạnh lùng nhìn hai tên này, mà không phát ra âm thanh nào.
Triệu Thiết Trụ đúng lúc nhìn thấy tay của tên lâu la, liền bốc hỏa lớn. Chỗ mà ông đây còn chưa được sờ mà chúng mày cũng dám sờ sao. Thế là hắn tiến lên, đạp cho hai tên tay sai một nhát, cả hai đều nằm sõng soài trên mặt đất. Mấy tên thủ hạ của Thiêt Thủ thấy vậy liền cầm đao, gậy xông lên. Nhưng chỉ trong chốc lát, cả đám tên nào tên nấy đều lăn lóc dưới đất.
Triệu Thiết Trụ đi đến trước mặt Lý Linh Nhi, cởi trói cho cô, vẻ mặt áy náy nói:
- Anh đã đến muộn rồi.
- Không sao đâu.
Lý Linh Nhi cười nói.
- Anh Thiết Trụ, anh đến cứu Linh Nhi, Linh Nhi vui lắm.
Nói xong, Lý Linh Nhi liền nhặt con dao dưới đất lên và đi đến chỗ tên tay sai kia, ngồi lên người y. Tên này nhìn Lý Linh Nhi giống như nhìn thấy ma quỷ vậy, y sợ hãi kêu lên.
- Mày muốn làm gì hả?
Lý Linh Nhi không nói gì, mặt lạnh lùng nhìn tên lâu la rồi vung dao xuống, bàn tay của y đã bị Lý Linh Nhi chém xuống. Sự kiên định và sát khí trừng phạt đó khiến Triệu Thiết Trụ thấy run cả người.
Tay của tên tay sai tuôn máu dòng dòng, Lý Linh Nhi chẳng hề chớp mắt, cô đứng dậy ném con dao sang một bên rồi đi đến chỗ Triệu Thiết Trụ. Bàn tay nhỏ bé của cô kéo lấy Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói:
- Con gái không nên hung hăng như vậy? Về sau những chuyện thế này để anh làm là được mà.
Lý Linh Nhi đáp lại Triệu Thiết Trụ bằng nụ cười dịu dàng.
Thiết Thủ gọi xong điện thoại, thấp thoáng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, liền từ phòng riêng đi ra, thấy thủ hạ của mình đều nằm lăn lóc dưới đất. Một thanh niên gầy gò đứng bên cạnh Lý Linh Nhi. Sắc mặt Thiết Thủ căng thẳng, thấp giọng nói:
- Mày là ai?
- Mày không xứng để hỏi tên của tao.
Triệu Thiết Trụ coi thường nói, ánh mắt giống như con mèo đang nhìn con chuột vậy, vô cùng khí phách.
- Anh Thiết Trụ.
Lý Linh Nhi ở bên cạnh khẽ gọi.
- Ừ.
- Anh đừng lần nào cũng cố thể hiện bản thân trước mặt Linh Nhi như thế nhé, vô dụng thôi.
Sắc mặt của Triệu Thiết Trụ liền suy sụp.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.