Chương 73: Phượng Hoàng, Kỳ Lân
Lão Thi
03/03/2013
Triệu Thiết Trụ chấn động!
Triệu Thiết Trụ cảm thấy, từ vị trí hai mươi đến vị trí thứ năm của long bảng, bản thân mình có thể đánh thắng. Vị trí thứ tư của long bảng mình có thể miễn cưỡng chống đỡ một trận. Còn vị trí thứ ba của Long bảng có thể giết mình dễ dàng. Thế ra đòn kia, Triệu Thiết Trụ không tìm ra cách gì ngăn cản được. Đó không chỉ là sức lực mà còn là khoảng cách về mặt ý cảnh. Đó là một loại cảnh giới của võ học. Nếu ví cảnh giới của mình là đứa trẻ thì Trần Đạo Lăng chính là người đàn ông trung niên, ý cảnh của Lang Tà thuộc loại thành tinh nhất hạng.
Trận chiến tối nay khắc sâu ấn tượng trong lòng Triệu Thiết Trụ, cũng làm sự tự mãn trong lòng hằn, trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo, cảm giác không ai đọ được với mình, thứ cảm giác vẫn luôn hiển hiện trong đầu hắn tan biến.
- Lang Tà thắng.
Giọng điệu của ông lão râu bạc lúc này có phần dịu dàng. Dù sao Lang Tà cũng là người đứng thứ ba trên Long bảng, thực lực còn cao hơn mình một bậc, đáng để mình kính trọng.
- Trần Đạo Lăng, phần thưởng vào kinh lấy.
Sắc mặt Trần Đạo Lăng không biểu hiện chút cảm giác mất mát nào, bình tĩnh gật đầu, đi về phía xa, rút kiếm ra, đi xuống đài.
- Lang Tà, có phải anh muốn thách đấu với vị trí thứ hai của Long bảng không.
Ông già râu bạc mặt ngưng trọng hỏi.
- Tôi không thách đấu. Cái đồ biến thái đó, vài hôm trước tôi đã đánh với cô ta một lần, mẹ nó, còn biến thái hơn trước. Vì thế tôi từ bỏ quyền thách đấu, hơn nữa lần này cô ta cũng không tới, tôi biết vậy.
Lang Tà nháy mắt một cái với lão nhân râu bạc. Lão nhân thở dài, lần này ngưới đứng vị trí thứ hai của Long bảng quả thật không tới. Lúc liên hệ với cô ta thì chỉ nói cô có thể sẽ đấu trước với Lang Tà một lần, đến khi đó tự nhiên Lang Tà sẽ không thách đấu cô nữa.
Cùng lúc đó, bên ngoài Tây Hồ, một trung niên với tướng mạo tuấn lãng đang xuất thần ngước nhìn ánh trăng. Lúc này một mỹ nữ toàn thân trắng muốt xuất hiện bên cạnh người trung niên. Người ấy thở dài nói:
- Lần này cô thật sự không đi sao, Phượng Hoàng?
- Không đi.
Cô gái tên Phượng Hoàng này sóng vai đứng với người đàn ông trung niên, nói:
- Lang Tà đánh không lại tôi, tôi đánh không lại anh, đi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Phượng Hoàng thản nhiên cười, nhẹ nhàng cài lỏng tóc dài vào bên tai, cử chỉ có phần phong tình này khiến cho người đàn ông trung niên bên cạnh cảm thấy có chút mê ly.
- Cô thật sự quyết định mãi âm thầm đi theo hắn? Ân tình của bọn họ đối với cô, lần trước cô cứu hắn, cũng đã trả hết rồi.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, nhẹ giọng nói.
- Bây giờ anh ấy còn quá yếu.
Phượng Hoàng vừa nghĩ tới bóng dáng có chút háo sắc kia, không khỏi lộ ra một nụ cười:
- Đợi cái ngày anh ấy có thể đánh lại anh, tôi sẽ rời khỏi đây.
- Hắn?
Người đàn ông trung niên sửng sốt
- Cô tin tưởng hắn thế sao?
- Đúng vậy.
Phượng Hoàng gật đầu, hạ giọng nói:
- Tiềm lực của anh ấy, tôi rất rõ.
- Hy vong cô nghĩ đúng.
Người đàn ông trung niên thở dài, xoay người đi về phía xa.
- Nếu một ngày hắn ta đến thách đấu tôi, tôi sẽ không nể tình. Hy vọng cô đừng hận tôi.
Người đàn ông trung niên biến mất, chỉ còn giọng nói vọng lại.
- Đợi anh ấy tới thách đấu anh? Kỳ Lân, ý của anh đang nói với tôi rằng, lúc này anh sẽ không ngăn cản anh ấy trưởng thành, đúng không?
Phượng Hoàng cười cười lắc đầu:
- Anh ấy sẽ khiến anh, các anh phải kinh ngạc.
Một cơn gió thổi qua, bóng dáng Phượng Hoàng biến mất trong trời đất.
Ống kính quay trở lại quyền đài Thiên Địa Kim Sắc. Sau khi Lang Tà nói xong, gật gật đầu chào Chu Cương Xuyên, rồi sau đó nhìn về phía Triệu Thiết Trụ đang khiếp sợ, nói:
- Cậu chính là Triệu Thiết Trụ?
- Đúng vậy, là tôi.
Triệu Thiết Trụ âm thầm lấy lại cảnh giác.
- Đừng căng thẳng như vậy.
Lang Tà như nhìn thấu tâm tư Triệu Thiết Trụ, cười nói:
- Tôi ở thủ đô có nghe người khác nhắc đến tên cậu, ngày nào đó cậu vào kinh, có thể tới Tử Cấm Thành tìm tôi.
Nói xong Lang Tà thong dong đi xuống đài, rời đi.
- Cái này…
Triệu Thiết Trụ cau mày, đó chẳng phải là nơi hoàng để thời xưa ở sao? Bây giờ chẳng phải đã thành khu thăm quan rồi, chẳng lẽ có người trong Tử Cấm Thành? Hơn nữa trong lời nói cùa Lang Tà, trong kinh thành hình như có người quen biết mình. Nhưng hình như những người quen biết ông ta chẳng có ai là cao thủ đặc biệt lợi hại cả.
Còn lão nhân râu bạc kia thì hai mắt sáng lên, nhìn Triệu Thiết Trụ một hồi, sau đó trực tiếp tuyên bố thi đấu Long bảng lần nay kết thúc.
Triệu Thiết Trụ nghĩ nát óc vẫn chưa nghĩ ra thâm ý trong câu nói của Lang Tà, cuối cùng đành vứt sang một bên. Dù sao thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đoạn quay đầu nói với Lôi Tử:
- Sao Lang Tà này lại không nhận phần thưởng?
- Cao thủ kiểu như ông ta, muốn cái gì nhà nước đều cấp cho, còn cần gì phần thưởng nữa.
Lôi Tử thở dài, hôm nay thật đáng tiếc, không nhìn thấy hai người đứng đầu Long bảng. Người đứng thứ ba đã lợi hại thế này, thật không biết hai người đứng đầu còn biến thái cỡ nào.
Chu Cương Xuyên cầm lấy micro được Quách Thanh Thiên chuẩn bị, truyền đạt vài câu với mấy người của Long bảng, như là khen ngợi võ công tuyệt hảo, báo đáp tổ quốc… Nói xong, mấy vị lãnh đạo cùng đứng dậy dời khỏi khán đài.
Đúng lúc, Lưu Tính Phúc đi tới trước mặt Triệu Thiết Trụ, nói:
- Thiết Trụ huynh đệ, ngày mai tôi phải về HZ, nếu rảnh thì tới HZ tìm tôi nhé. Nhớ kỹ lời nói vừa rồi của tôi, trước mặt cao thủ không cần phải …Quá khiêm tốn, kiêu ngạo chút cũng có cái lợi của nó. Đặc biệt là ngày cậu vào kinh, càng phải chú ý.
- Đa tạ Lưu đại ca.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu.
- À, nhân cơ hội cảnh đẹp thế này, chúng ta tìm nơi nào đó chơi đùa một trận, thế nào!
- Cái này, có khi không cần, sư tử Hà Đông ở nhà còn đang rống, tiểu đệ không dám.
Triệu Thiết Trụ tìm cớ từ chối. Vừa nghĩ tới lời nói lúc nãy của Mục Thiên Tôn khi ở trên võ đài, được Lưu Tính Phúc dẫn đi chơi, tìm cho Như Hoa hơn 40 tuổi, Triệu Thiết Trụ liền thấy rét lạnh toàn thân.
- Vậy được rồi, nếu đến HZ thì liên lạc với tôi, tôi dẫn các cậu đi chơi.
Lưu Tính Phúc mỉm cười bỉ ổi, rồi chắp tay tạm biệt.
Cao thủ Long bảng đúng là cao ngạo hơn hổ bảng nhiều. Tuy bọn họ đều đã nghe nói thực lực của Triệu Thiết Trụ, vừa rồi còn nghe chính miệng Lang Tà mời, nhưng cũng không có ai chủ động lên chào hỏi hai người. Chỉ có Trần Đạo Lăng đi lên chào hỏi, rồi cũng đi ngay.
Triệu Thiết Trụ và Lôi Tử không để ý đến việc Quách Thanh Thiên giữ lại, ra khỏi Thiên Địa Kim Sắc tiện tìm một nơi để uống rượu. Lần này không gặp ai quen biết đang uống say bét nhè, chỉ là đang uống thì Lynda gửi tin nhắn.
- Đang làm gì thế?
- Uống rượu.
Triệu Thiết Trụ trả lời.
- Có nhớ cô giáo không?
- Có!
- Nhớ cô giáo cái gì?
- Cô muốn nhớ cái gì tôi nhớ cái đấy.
- Bây giờ tôi đang nằm một mình trên giường.
- Được, tôi qua bây giờ.
- Haha, cậu đúng là háo sắc. Tôi ngủ đây, ngày mai còn phải đi học, cậu cũng ngủ sớm đi.
Triệu Thiết Trụ cũng không gửi tin đáp, tiếp tục uống bia với Lôi Tử. Một lúc sau tin nhắn của Lynda lại tới.
- Cậu cũng không định chúc tôi ngủ ngon, chào tạm biệt hả?
- Yêu, ngủ hay không.
- Đi chết đi.
- …Ngủ ngon
- Ngoan .
Trong lúc hai người gửi tin nhắn cho nhau, Lôi Tử nhận được một cú điện thoại. Sau khi tắt máy, Lôi Tử nói với Triệu Thiết Trụ:
- Anh Thiết Trụ, ông ngoại em gọi tối mai anh qua nhà em ăn cơm, có việc.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, cũng không hỏi việc gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy việc này hẳn là rất quan trọng với mình.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Triệu Thiết Trụ cảm thấy, từ vị trí hai mươi đến vị trí thứ năm của long bảng, bản thân mình có thể đánh thắng. Vị trí thứ tư của long bảng mình có thể miễn cưỡng chống đỡ một trận. Còn vị trí thứ ba của Long bảng có thể giết mình dễ dàng. Thế ra đòn kia, Triệu Thiết Trụ không tìm ra cách gì ngăn cản được. Đó không chỉ là sức lực mà còn là khoảng cách về mặt ý cảnh. Đó là một loại cảnh giới của võ học. Nếu ví cảnh giới của mình là đứa trẻ thì Trần Đạo Lăng chính là người đàn ông trung niên, ý cảnh của Lang Tà thuộc loại thành tinh nhất hạng.
Trận chiến tối nay khắc sâu ấn tượng trong lòng Triệu Thiết Trụ, cũng làm sự tự mãn trong lòng hằn, trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo, cảm giác không ai đọ được với mình, thứ cảm giác vẫn luôn hiển hiện trong đầu hắn tan biến.
- Lang Tà thắng.
Giọng điệu của ông lão râu bạc lúc này có phần dịu dàng. Dù sao Lang Tà cũng là người đứng thứ ba trên Long bảng, thực lực còn cao hơn mình một bậc, đáng để mình kính trọng.
- Trần Đạo Lăng, phần thưởng vào kinh lấy.
Sắc mặt Trần Đạo Lăng không biểu hiện chút cảm giác mất mát nào, bình tĩnh gật đầu, đi về phía xa, rút kiếm ra, đi xuống đài.
- Lang Tà, có phải anh muốn thách đấu với vị trí thứ hai của Long bảng không.
Ông già râu bạc mặt ngưng trọng hỏi.
- Tôi không thách đấu. Cái đồ biến thái đó, vài hôm trước tôi đã đánh với cô ta một lần, mẹ nó, còn biến thái hơn trước. Vì thế tôi từ bỏ quyền thách đấu, hơn nữa lần này cô ta cũng không tới, tôi biết vậy.
Lang Tà nháy mắt một cái với lão nhân râu bạc. Lão nhân thở dài, lần này ngưới đứng vị trí thứ hai của Long bảng quả thật không tới. Lúc liên hệ với cô ta thì chỉ nói cô có thể sẽ đấu trước với Lang Tà một lần, đến khi đó tự nhiên Lang Tà sẽ không thách đấu cô nữa.
Cùng lúc đó, bên ngoài Tây Hồ, một trung niên với tướng mạo tuấn lãng đang xuất thần ngước nhìn ánh trăng. Lúc này một mỹ nữ toàn thân trắng muốt xuất hiện bên cạnh người trung niên. Người ấy thở dài nói:
- Lần này cô thật sự không đi sao, Phượng Hoàng?
- Không đi.
Cô gái tên Phượng Hoàng này sóng vai đứng với người đàn ông trung niên, nói:
- Lang Tà đánh không lại tôi, tôi đánh không lại anh, đi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Phượng Hoàng thản nhiên cười, nhẹ nhàng cài lỏng tóc dài vào bên tai, cử chỉ có phần phong tình này khiến cho người đàn ông trung niên bên cạnh cảm thấy có chút mê ly.
- Cô thật sự quyết định mãi âm thầm đi theo hắn? Ân tình của bọn họ đối với cô, lần trước cô cứu hắn, cũng đã trả hết rồi.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, nhẹ giọng nói.
- Bây giờ anh ấy còn quá yếu.
Phượng Hoàng vừa nghĩ tới bóng dáng có chút háo sắc kia, không khỏi lộ ra một nụ cười:
- Đợi cái ngày anh ấy có thể đánh lại anh, tôi sẽ rời khỏi đây.
- Hắn?
Người đàn ông trung niên sửng sốt
- Cô tin tưởng hắn thế sao?
- Đúng vậy.
Phượng Hoàng gật đầu, hạ giọng nói:
- Tiềm lực của anh ấy, tôi rất rõ.
- Hy vong cô nghĩ đúng.
Người đàn ông trung niên thở dài, xoay người đi về phía xa.
- Nếu một ngày hắn ta đến thách đấu tôi, tôi sẽ không nể tình. Hy vọng cô đừng hận tôi.
Người đàn ông trung niên biến mất, chỉ còn giọng nói vọng lại.
- Đợi anh ấy tới thách đấu anh? Kỳ Lân, ý của anh đang nói với tôi rằng, lúc này anh sẽ không ngăn cản anh ấy trưởng thành, đúng không?
Phượng Hoàng cười cười lắc đầu:
- Anh ấy sẽ khiến anh, các anh phải kinh ngạc.
Một cơn gió thổi qua, bóng dáng Phượng Hoàng biến mất trong trời đất.
Ống kính quay trở lại quyền đài Thiên Địa Kim Sắc. Sau khi Lang Tà nói xong, gật gật đầu chào Chu Cương Xuyên, rồi sau đó nhìn về phía Triệu Thiết Trụ đang khiếp sợ, nói:
- Cậu chính là Triệu Thiết Trụ?
- Đúng vậy, là tôi.
Triệu Thiết Trụ âm thầm lấy lại cảnh giác.
- Đừng căng thẳng như vậy.
Lang Tà như nhìn thấu tâm tư Triệu Thiết Trụ, cười nói:
- Tôi ở thủ đô có nghe người khác nhắc đến tên cậu, ngày nào đó cậu vào kinh, có thể tới Tử Cấm Thành tìm tôi.
Nói xong Lang Tà thong dong đi xuống đài, rời đi.
- Cái này…
Triệu Thiết Trụ cau mày, đó chẳng phải là nơi hoàng để thời xưa ở sao? Bây giờ chẳng phải đã thành khu thăm quan rồi, chẳng lẽ có người trong Tử Cấm Thành? Hơn nữa trong lời nói cùa Lang Tà, trong kinh thành hình như có người quen biết mình. Nhưng hình như những người quen biết ông ta chẳng có ai là cao thủ đặc biệt lợi hại cả.
Còn lão nhân râu bạc kia thì hai mắt sáng lên, nhìn Triệu Thiết Trụ một hồi, sau đó trực tiếp tuyên bố thi đấu Long bảng lần nay kết thúc.
Triệu Thiết Trụ nghĩ nát óc vẫn chưa nghĩ ra thâm ý trong câu nói của Lang Tà, cuối cùng đành vứt sang một bên. Dù sao thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đoạn quay đầu nói với Lôi Tử:
- Sao Lang Tà này lại không nhận phần thưởng?
- Cao thủ kiểu như ông ta, muốn cái gì nhà nước đều cấp cho, còn cần gì phần thưởng nữa.
Lôi Tử thở dài, hôm nay thật đáng tiếc, không nhìn thấy hai người đứng đầu Long bảng. Người đứng thứ ba đã lợi hại thế này, thật không biết hai người đứng đầu còn biến thái cỡ nào.
Chu Cương Xuyên cầm lấy micro được Quách Thanh Thiên chuẩn bị, truyền đạt vài câu với mấy người của Long bảng, như là khen ngợi võ công tuyệt hảo, báo đáp tổ quốc… Nói xong, mấy vị lãnh đạo cùng đứng dậy dời khỏi khán đài.
Đúng lúc, Lưu Tính Phúc đi tới trước mặt Triệu Thiết Trụ, nói:
- Thiết Trụ huynh đệ, ngày mai tôi phải về HZ, nếu rảnh thì tới HZ tìm tôi nhé. Nhớ kỹ lời nói vừa rồi của tôi, trước mặt cao thủ không cần phải …Quá khiêm tốn, kiêu ngạo chút cũng có cái lợi của nó. Đặc biệt là ngày cậu vào kinh, càng phải chú ý.
- Đa tạ Lưu đại ca.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu.
- À, nhân cơ hội cảnh đẹp thế này, chúng ta tìm nơi nào đó chơi đùa một trận, thế nào!
- Cái này, có khi không cần, sư tử Hà Đông ở nhà còn đang rống, tiểu đệ không dám.
Triệu Thiết Trụ tìm cớ từ chối. Vừa nghĩ tới lời nói lúc nãy của Mục Thiên Tôn khi ở trên võ đài, được Lưu Tính Phúc dẫn đi chơi, tìm cho Như Hoa hơn 40 tuổi, Triệu Thiết Trụ liền thấy rét lạnh toàn thân.
- Vậy được rồi, nếu đến HZ thì liên lạc với tôi, tôi dẫn các cậu đi chơi.
Lưu Tính Phúc mỉm cười bỉ ổi, rồi chắp tay tạm biệt.
Cao thủ Long bảng đúng là cao ngạo hơn hổ bảng nhiều. Tuy bọn họ đều đã nghe nói thực lực của Triệu Thiết Trụ, vừa rồi còn nghe chính miệng Lang Tà mời, nhưng cũng không có ai chủ động lên chào hỏi hai người. Chỉ có Trần Đạo Lăng đi lên chào hỏi, rồi cũng đi ngay.
Triệu Thiết Trụ và Lôi Tử không để ý đến việc Quách Thanh Thiên giữ lại, ra khỏi Thiên Địa Kim Sắc tiện tìm một nơi để uống rượu. Lần này không gặp ai quen biết đang uống say bét nhè, chỉ là đang uống thì Lynda gửi tin nhắn.
- Đang làm gì thế?
- Uống rượu.
Triệu Thiết Trụ trả lời.
- Có nhớ cô giáo không?
- Có!
- Nhớ cô giáo cái gì?
- Cô muốn nhớ cái gì tôi nhớ cái đấy.
- Bây giờ tôi đang nằm một mình trên giường.
- Được, tôi qua bây giờ.
- Haha, cậu đúng là háo sắc. Tôi ngủ đây, ngày mai còn phải đi học, cậu cũng ngủ sớm đi.
Triệu Thiết Trụ cũng không gửi tin đáp, tiếp tục uống bia với Lôi Tử. Một lúc sau tin nhắn của Lynda lại tới.
- Cậu cũng không định chúc tôi ngủ ngon, chào tạm biệt hả?
- Yêu, ngủ hay không.
- Đi chết đi.
- …Ngủ ngon
- Ngoan .
Trong lúc hai người gửi tin nhắn cho nhau, Lôi Tử nhận được một cú điện thoại. Sau khi tắt máy, Lôi Tử nói với Triệu Thiết Trụ:
- Anh Thiết Trụ, ông ngoại em gọi tối mai anh qua nhà em ăn cơm, có việc.
Triệu Thiết Trụ gật gật đầu, cũng không hỏi việc gì, chỉ là mơ hồ cảm thấy việc này hẳn là rất quan trọng với mình.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.