Chương 58: Thái Cực kiếm Trần Đạo Lăng
Lão Thi
03/03/2013
- Tiểu Lôi Tử Trần gia, cậu quá yếu! Gọi lão nhân bên cạnh ông ngoại cậu tới đây may ra còn có thể làm cho ta nóng tay một chút. Cậu hãy tránh sang một bên đi.
Lão nhân râu bạc dường như có chút cố kị trước Lôi Tử, cất tiếng khuyên nhủ.
- Lão già, ít nói lời vô nghĩa đi. Lão tử giết chết ngươi!
Lôi Tử như điên dại, huyết mạch toàn thân bành trướng, lao về phía lão nhân râu bạc. Lão nhân râu bạc dường như sợ làm Lôi Tử bị thương, chỉ có tránh né, không dám công kích. Triệu Thiết Trụ thấy thế, sao lại không biết lão nhân này kiêng kị Lôi Tử chứ, hoặc là nói, kiêng kị gia tộc của Lôi Tử, cho nên hắn vội lấn người lên trước.
Lão nhân râu bạc này bất đắc dĩ có khổ mà không thể nói. Trong tình thế một chọi một, lấy thực lực của lão có thể mạnh mẽ áp chế Triệu Thiết Trụ, ngay cả thêm một Lôi Tử nữa cũng không có mấy tác dụng, vì Lôi Tử cũng chỉ có thực lực trong tầm Hổ bảng mà thôi.
Chỉ là, ông ngoại và ông nội của Lôi Tử lại không phải là người dễ chọc. Cho dù là lão cũng không dám tùy ý đắc tội. Nếu bọn họ biết mình đả thương Lôi Tử, khi đó chính mấy lão gia hỏa thượng cấp của mình cũng không thể bảo vệ được mình. Đơn giản nhất, ngươi lợi hại, ta sẽ kéo một đội quân dùng đại pháo, máy bay, đạn đạo đến đánh ngươi, để xem ngươi lợi hại đến mức nào.
Tuy nói quân đội không phải của một mình nhà Lôi Tử, nhưng ông ngoại của Lôi Tử lại đường đường là một tư lệnh quân khu FJ. Mà ông nội của hắn lại càng là một nhân vật khó lường. Nếu thực sự đả thương Lôi Tử, phỏng chừng ông nội hắn rất có thể sẽ kéo cả một mảng Tử cấm thành tới hỏi tội lão. Cho nên, lão nhân một bên phải tránh né Lôi Tử, một bên lại phải đề phòng Triệu Thiết Trụ. Đây đúng là quá khi dễ người ta mà!
Lão nhân râu bạc từ khi thành danh đến nay chưa từng bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như bây giờ, một chưởng đánh bay Triệu Thiết Trụ, sau đó rút lui qua một bên quyền đài, kêu lên:
- Không có ý nghĩa! Không có ý nghĩa! Đánh với hai tiểu oa nhi các ngươi thực sự là nghẹn khuất. Không đánh nữa!
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo!
Triệu Thiết Trụ cũng lập tức chắp tay cung kính nói. Lúc này vết thương trên người hắn đã chồng chất lên nhau. Tuy nói hắn không sợ chết, nhưng chết mà không có ý nghĩa gì, thật đúng là chết ngốc.
- Tiểu Lôi Tử, năm đó khi cậu sinh ra lão tử đã từng bế ẵm, vậy mà hôm nay cậu lại dám ra tay với ta. Vài ngày nữa ta phải đi tìm ông nội của cậu nói chuyện mới được.
Lão nhân râu bạc nói xong hừ lạnh một tiếng, lập tức đi tới bên cạnh Trương Dực Hoàng, cười khổ nói:
- Chê cười rồi!
Trương Dực Hoàng cười nói:
- Thần Châu ta có thể có thanh niên tài tuấn như vậy, về sau ai dám khinh người Trung Hoa ta? Ngài ra tay thử ngọc, cũng là hành động thận trọng.
- Ai, đúng là già rồi! Kẻ này về sau không thể hạn lượng a!
Lão nhân râu bạc cũng mượn nấc thang sẵn của Trương Dực Hoàng mà xuống đài, cười nói:
- Lão Trương, FJ ông có nhân tài như vậy, thật sự là may mắn.
Trương Dực Hoàng cười cười không nói gì, đi về phía thang máy. Tôn Chí của Kim Sắc Thiên Địa không biết đã có mặt từ lúc nào, đi đầu dẫn đường tiễn Trương Dực Hoàng.
Lúc này Triệu Thiết Trụ cũng đã xuống đài đứng qua một bên. Khi Trương Dực Hoàng đi qua bên cạnh Triệu Thiết Trụ, cười nói:
- Tiểu Triệu sau này nếu có chuyện gì, có thể tới Tỉnh ủy tìm ta.
Triệu Thiết Trụ gật đầu đồng ý.
- Vấn Đạo, nhìn cho kỹ nhé. Cậu ta chính là mục tiêu sau này của cháu. Tuy bây giờ ta có thể nắm chắc áp chế được cậu ta, nhưng cậu ta lại trẻ tuổi hơn so với ông nội, tương lai chắc chắn có thể lớn mạnh hơn nữa, nói không chừng còn có thể lay động ba vị trí đứng đầu Long bảng, là yêu nghiệt chân chính. Nếu mười lăm năm sau cháu có thể đạt tới trình độ của ậu ấy, ông nội cũng có thể an tâm giao Trần gia cho cháu.
Trần Đạo Lăng nói với Trần Vấn Đạo ở bên cạnh.
Trần Vấn Đạo gật gật đầu, trong mắt lại tràn ngập chiến ý.
- Mẹ kiếp! Ngón tay thật là lợi hại.
Triệu Thiết Trụ hít vào một hơi, nói với Lôi Tử bên cạnh. Lôi Tử cười nói:
- Lão nhân này đến từ kinh thành, sao có thể không lợi hại? Anh Thiết Trụ cũng rất trâu bò, đánh với người thứ chín trên Long bảng mà như thể đang chơi đùa. Tiểu đệ bội phục! Bội phục!
Khi hai người nói chuyện, bên cạnh lục tục xuất hiện cao thủ trên Hổ bảng đến chào hỏi. Dù sao, thực lực của Triệu Thiết Trụ đã vững vàng trên Long bảng, mà cao thủ Long bảng không phải thường xuyên có thể gặp được. Trước mắt có cơ hội quen biết, tất nhiên là nhanh chóng giao kết, không nói tới chuyện là bằng hữu, tốt xấu gì cũng có thể quen mặt.
- Anh rất lợi hại!
Một thanh âm có chút nữ tính hóa truyền đến. Triệu Thiết Trụ vừa thấy liền nhận ra chính là người dùng châm khi nãy, Dược Cữu Thạch.
- Châm của anh cũng hay lắm!
Triệu Thiết Trụ gật đầu cười nói.
Dược Cữu Thạch gật gật đầu, cũng không nói gì, liền đi ra.
Đúng lúc này, một lão nhân dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi đi tới.
- Tuổi còn trẻ mà đã có thể có thành tựu như vậy, cậu là người thứ tư mà cuộc đời lão phu từng chứng kiến đấy.
Lão nhân chậm rãi mở miệng, giọng nói nhu hòa, mềm mại như tơ, không có một chút lực đạo, có thể trực tiếp đi vào lòng người.
- Không dám nhận! Không dám nhận!
Triệu Thiết Trụ cũng cảm nhận được khí tức trên người lão nhân này giống với lão nhân râu bạc vừa rồi, biết người này cũng là một cao thủ, khiêm tốn đáp.
- Đời này ta đã gặp qua ba người thiên tài như cậu, chính là ba người đứng đầu Long bảng kia. Năm đó vừa xuất thế liền trực tiếp thay thế tam cường Long bảng trước đó. Khi ấy có thể nói là phong hoa tuyệt đại. Nếu cố gắng rèn luyện, có lẽ hai mươi năm sau cậu cũng có thể trở thành người lay động địa vị của ba người kia.
Lão nhân cười nói.
- Lão nhân gia đây là…
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Trần Đạo Lăng.
Chung quanh nhất thời ồ lên một trận, không ngờ là người đứng thứ tư trên Long bảng, Trần Đạo Lăng.
Thần sắc Triệu Thiết Trụ cũng căng thẳng nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!
- Đây là cháu nội của ta, Trần Vấn Đạo, thiên hạ sau này chính là của bọn trẻ các cậu. Các cậu vui vẻ làm quen một chút đi!
Trần Đạo Lăng giới thiệu nói. Đây mới là mục đích của lão, kéo cháu nội của mình tiếp xúc với nhiều cường giả, cùng giao hảo, bất kể là đối với mình hay là đối với Trần gia, đều vô cùng trọng yếu.
Triệu Thiết Trụ nhìn nhìn thanh niên bên cạnh, cũng phát hiện thanh niên này có chút quen mặt, dường như mình đã từng gặp ở nơi nào rồi.
- Triệu đại ca, sau này tôi nhất định sẽ vượt qua anh.
Trong ánh mắt Trần Vấn Đạo có vẻ sùng bái, nhưng phần nhiều hơn là chiến ý.
Triệu Thiết Trụ cười cười nói:
- Vậy cậu phải cố gắng gấp bội đấy.
- Nhất định rồi!
- Triệu lão đệ, sau này có cơ hội mời cậu tới Trần gia ta một chuyến.
Trần Đạo Lăng trước khi đi liền đưa ra lời mời. Triệu Thiết Trụ gật đầu đáp ứng.
- Anh có biết truyền thuyết về Trần Đạo Lăng không?
Ánh mắt Lôi Tử sáng lên, nhìn theo thân ảnh già nua của Trần Đạo Lăng xa dần, nói.
- Truyền thuyết gì?
Triệu Thiết Trụ nghi hoặc hỏi.
- Ba mươi năm trước, khi quốc bảo của nước ta trưng bày ở Nhật Bản bị mất trộm, Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an phái ra năm người đi Nhật Bản tìm lại quốc bảo bị mất. Năm người này bị phục kích, bốn người chết, chỉ còn một người sống sót trở về. Khi trở về mặc dù đã bị thương rất nặng, nhưng trước lúc hôn mê, y còn cố sức đưa quốc bảo về đến Cục quốc an. Tới sau này mọi người mới biết được, tổ chức phục kích năm người nước ta lúc ấy, chính là các cao thủ Y Hạ Lưu(Iga-ryu) của Nhật Bản. Trong đó có nhân vật cấp bậc tông sư của Y Hạ Lưu. Người còn sống sót của nước ta ngày ấy, với một thanh kiếm đã chém giết năm mươi ba cao thủ Y Hạ Lưu Nhật Bản, ba nhân vật cấp tông sư. Người này chính là Thái Cực Kiếm Trần Đạo Lăng. Lão vốn là người có thiên tư trác tuyệt, chỉ vì lần trọng thương đó đã chặt đứt con đường đi tới của lão. Mười năm trước đã rời khỏi Cục quốc an, trở về gia tộc của mình.
Thần sắc Triệu Thiết Trụ trở nên ngưng trọng, nhìn lão nhân ở xa xa, thực sự bắt đầu kính nể.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Lão nhân râu bạc dường như có chút cố kị trước Lôi Tử, cất tiếng khuyên nhủ.
- Lão già, ít nói lời vô nghĩa đi. Lão tử giết chết ngươi!
Lôi Tử như điên dại, huyết mạch toàn thân bành trướng, lao về phía lão nhân râu bạc. Lão nhân râu bạc dường như sợ làm Lôi Tử bị thương, chỉ có tránh né, không dám công kích. Triệu Thiết Trụ thấy thế, sao lại không biết lão nhân này kiêng kị Lôi Tử chứ, hoặc là nói, kiêng kị gia tộc của Lôi Tử, cho nên hắn vội lấn người lên trước.
Lão nhân râu bạc này bất đắc dĩ có khổ mà không thể nói. Trong tình thế một chọi một, lấy thực lực của lão có thể mạnh mẽ áp chế Triệu Thiết Trụ, ngay cả thêm một Lôi Tử nữa cũng không có mấy tác dụng, vì Lôi Tử cũng chỉ có thực lực trong tầm Hổ bảng mà thôi.
Chỉ là, ông ngoại và ông nội của Lôi Tử lại không phải là người dễ chọc. Cho dù là lão cũng không dám tùy ý đắc tội. Nếu bọn họ biết mình đả thương Lôi Tử, khi đó chính mấy lão gia hỏa thượng cấp của mình cũng không thể bảo vệ được mình. Đơn giản nhất, ngươi lợi hại, ta sẽ kéo một đội quân dùng đại pháo, máy bay, đạn đạo đến đánh ngươi, để xem ngươi lợi hại đến mức nào.
Tuy nói quân đội không phải của một mình nhà Lôi Tử, nhưng ông ngoại của Lôi Tử lại đường đường là một tư lệnh quân khu FJ. Mà ông nội của hắn lại càng là một nhân vật khó lường. Nếu thực sự đả thương Lôi Tử, phỏng chừng ông nội hắn rất có thể sẽ kéo cả một mảng Tử cấm thành tới hỏi tội lão. Cho nên, lão nhân một bên phải tránh né Lôi Tử, một bên lại phải đề phòng Triệu Thiết Trụ. Đây đúng là quá khi dễ người ta mà!
Lão nhân râu bạc từ khi thành danh đến nay chưa từng bao giờ cảm thấy nghẹn khuất như bây giờ, một chưởng đánh bay Triệu Thiết Trụ, sau đó rút lui qua một bên quyền đài, kêu lên:
- Không có ý nghĩa! Không có ý nghĩa! Đánh với hai tiểu oa nhi các ngươi thực sự là nghẹn khuất. Không đánh nữa!
- Đa tạ tiền bối chỉ giáo!
Triệu Thiết Trụ cũng lập tức chắp tay cung kính nói. Lúc này vết thương trên người hắn đã chồng chất lên nhau. Tuy nói hắn không sợ chết, nhưng chết mà không có ý nghĩa gì, thật đúng là chết ngốc.
- Tiểu Lôi Tử, năm đó khi cậu sinh ra lão tử đã từng bế ẵm, vậy mà hôm nay cậu lại dám ra tay với ta. Vài ngày nữa ta phải đi tìm ông nội của cậu nói chuyện mới được.
Lão nhân râu bạc nói xong hừ lạnh một tiếng, lập tức đi tới bên cạnh Trương Dực Hoàng, cười khổ nói:
- Chê cười rồi!
Trương Dực Hoàng cười nói:
- Thần Châu ta có thể có thanh niên tài tuấn như vậy, về sau ai dám khinh người Trung Hoa ta? Ngài ra tay thử ngọc, cũng là hành động thận trọng.
- Ai, đúng là già rồi! Kẻ này về sau không thể hạn lượng a!
Lão nhân râu bạc cũng mượn nấc thang sẵn của Trương Dực Hoàng mà xuống đài, cười nói:
- Lão Trương, FJ ông có nhân tài như vậy, thật sự là may mắn.
Trương Dực Hoàng cười cười không nói gì, đi về phía thang máy. Tôn Chí của Kim Sắc Thiên Địa không biết đã có mặt từ lúc nào, đi đầu dẫn đường tiễn Trương Dực Hoàng.
Lúc này Triệu Thiết Trụ cũng đã xuống đài đứng qua một bên. Khi Trương Dực Hoàng đi qua bên cạnh Triệu Thiết Trụ, cười nói:
- Tiểu Triệu sau này nếu có chuyện gì, có thể tới Tỉnh ủy tìm ta.
Triệu Thiết Trụ gật đầu đồng ý.
- Vấn Đạo, nhìn cho kỹ nhé. Cậu ta chính là mục tiêu sau này của cháu. Tuy bây giờ ta có thể nắm chắc áp chế được cậu ta, nhưng cậu ta lại trẻ tuổi hơn so với ông nội, tương lai chắc chắn có thể lớn mạnh hơn nữa, nói không chừng còn có thể lay động ba vị trí đứng đầu Long bảng, là yêu nghiệt chân chính. Nếu mười lăm năm sau cháu có thể đạt tới trình độ của ậu ấy, ông nội cũng có thể an tâm giao Trần gia cho cháu.
Trần Đạo Lăng nói với Trần Vấn Đạo ở bên cạnh.
Trần Vấn Đạo gật gật đầu, trong mắt lại tràn ngập chiến ý.
- Mẹ kiếp! Ngón tay thật là lợi hại.
Triệu Thiết Trụ hít vào một hơi, nói với Lôi Tử bên cạnh. Lôi Tử cười nói:
- Lão nhân này đến từ kinh thành, sao có thể không lợi hại? Anh Thiết Trụ cũng rất trâu bò, đánh với người thứ chín trên Long bảng mà như thể đang chơi đùa. Tiểu đệ bội phục! Bội phục!
Khi hai người nói chuyện, bên cạnh lục tục xuất hiện cao thủ trên Hổ bảng đến chào hỏi. Dù sao, thực lực của Triệu Thiết Trụ đã vững vàng trên Long bảng, mà cao thủ Long bảng không phải thường xuyên có thể gặp được. Trước mắt có cơ hội quen biết, tất nhiên là nhanh chóng giao kết, không nói tới chuyện là bằng hữu, tốt xấu gì cũng có thể quen mặt.
- Anh rất lợi hại!
Một thanh âm có chút nữ tính hóa truyền đến. Triệu Thiết Trụ vừa thấy liền nhận ra chính là người dùng châm khi nãy, Dược Cữu Thạch.
- Châm của anh cũng hay lắm!
Triệu Thiết Trụ gật đầu cười nói.
Dược Cữu Thạch gật gật đầu, cũng không nói gì, liền đi ra.
Đúng lúc này, một lão nhân dẫn theo một thanh niên trẻ tuổi đi tới.
- Tuổi còn trẻ mà đã có thể có thành tựu như vậy, cậu là người thứ tư mà cuộc đời lão phu từng chứng kiến đấy.
Lão nhân chậm rãi mở miệng, giọng nói nhu hòa, mềm mại như tơ, không có một chút lực đạo, có thể trực tiếp đi vào lòng người.
- Không dám nhận! Không dám nhận!
Triệu Thiết Trụ cũng cảm nhận được khí tức trên người lão nhân này giống với lão nhân râu bạc vừa rồi, biết người này cũng là một cao thủ, khiêm tốn đáp.
- Đời này ta đã gặp qua ba người thiên tài như cậu, chính là ba người đứng đầu Long bảng kia. Năm đó vừa xuất thế liền trực tiếp thay thế tam cường Long bảng trước đó. Khi ấy có thể nói là phong hoa tuyệt đại. Nếu cố gắng rèn luyện, có lẽ hai mươi năm sau cậu cũng có thể trở thành người lay động địa vị của ba người kia.
Lão nhân cười nói.
- Lão nhân gia đây là…
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Trần Đạo Lăng.
Chung quanh nhất thời ồ lên một trận, không ngờ là người đứng thứ tư trên Long bảng, Trần Đạo Lăng.
Thần sắc Triệu Thiết Trụ cũng căng thẳng nói:
- Ngưỡng mộ đã lâu! Ngưỡng mộ đã lâu!
- Đây là cháu nội của ta, Trần Vấn Đạo, thiên hạ sau này chính là của bọn trẻ các cậu. Các cậu vui vẻ làm quen một chút đi!
Trần Đạo Lăng giới thiệu nói. Đây mới là mục đích của lão, kéo cháu nội của mình tiếp xúc với nhiều cường giả, cùng giao hảo, bất kể là đối với mình hay là đối với Trần gia, đều vô cùng trọng yếu.
Triệu Thiết Trụ nhìn nhìn thanh niên bên cạnh, cũng phát hiện thanh niên này có chút quen mặt, dường như mình đã từng gặp ở nơi nào rồi.
- Triệu đại ca, sau này tôi nhất định sẽ vượt qua anh.
Trong ánh mắt Trần Vấn Đạo có vẻ sùng bái, nhưng phần nhiều hơn là chiến ý.
Triệu Thiết Trụ cười cười nói:
- Vậy cậu phải cố gắng gấp bội đấy.
- Nhất định rồi!
- Triệu lão đệ, sau này có cơ hội mời cậu tới Trần gia ta một chuyến.
Trần Đạo Lăng trước khi đi liền đưa ra lời mời. Triệu Thiết Trụ gật đầu đáp ứng.
- Anh có biết truyền thuyết về Trần Đạo Lăng không?
Ánh mắt Lôi Tử sáng lên, nhìn theo thân ảnh già nua của Trần Đạo Lăng xa dần, nói.
- Truyền thuyết gì?
Triệu Thiết Trụ nghi hoặc hỏi.
- Ba mươi năm trước, khi quốc bảo của nước ta trưng bày ở Nhật Bản bị mất trộm, Đội hành động đặc biệt của Cục quốc an phái ra năm người đi Nhật Bản tìm lại quốc bảo bị mất. Năm người này bị phục kích, bốn người chết, chỉ còn một người sống sót trở về. Khi trở về mặc dù đã bị thương rất nặng, nhưng trước lúc hôn mê, y còn cố sức đưa quốc bảo về đến Cục quốc an. Tới sau này mọi người mới biết được, tổ chức phục kích năm người nước ta lúc ấy, chính là các cao thủ Y Hạ Lưu(Iga-ryu) của Nhật Bản. Trong đó có nhân vật cấp bậc tông sư của Y Hạ Lưu. Người còn sống sót của nước ta ngày ấy, với một thanh kiếm đã chém giết năm mươi ba cao thủ Y Hạ Lưu Nhật Bản, ba nhân vật cấp tông sư. Người này chính là Thái Cực Kiếm Trần Đạo Lăng. Lão vốn là người có thiên tư trác tuyệt, chỉ vì lần trọng thương đó đã chặt đứt con đường đi tới của lão. Mười năm trước đã rời khỏi Cục quốc an, trở về gia tộc của mình.
Thần sắc Triệu Thiết Trụ trở nên ngưng trọng, nhìn lão nhân ở xa xa, thực sự bắt đầu kính nể.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.