Chương 34: Thế lực xung quanh trường đại học FJ
Lão Thi
03/03/2013
Lôi Tử nhíu mày nói.
- Không có việc gì đâu, chỉ bị thương một chút thôi mà.
Triệu Thiết Trụ nói.
- Chờ sau khi bắt được mấy người Nhật Bản, tôi sẽ đưa cho cậu một phần đại lễ.
- Người Nhật Bản?
- Đúng vậy, tôi nghĩ hẳn là mấy tên gián điệp do phía Nhật Bản phái đến.
Triệu Thiết Trụ ho nhẹ một cái. Trải qua một đêm tịnh dưỡng, vết thương trên người hắn khôi phục lại rất nhanh. Hôm nay hắn tìm đến Lôi Tử chính là muốn đưa cho Lôi Tử một cái lễ lớn. Nếu có thể bắt được những người Nhật Bản kia thì công lao Lôi Tử sẽ chiếm phần lớn. Hơn nữa, con đường thăng tiến sau này sẽ vô cùng đơn giản và mau lẹ. Lôi Tử là người thông minh, liền nghĩ đến vấn đề mấu chốt, cũng không nói nhiều. Anh Thiết Trụ làm việc, mặc kệ là vì mục đích gì,Share by : MTQ - cậu cũng không muốn hỏi. Từ cái năm mà Triệu Thiết Trụ đưa lưng ra hứng hai mươi mốt nhát dao của kẻ thù, Lôi Tử đã sớm đem sinh mạng của mình giao cho Triệu Thiết Trụ.
- Việc đó em sẽ không nói với ông ngoại. Nhưng ông có nói với em, tốt nhất anh nên trốn một thời gian, đợi cho qua phong ba rồi hãy trở về.
Lôi Tử do dự một chút.
- Không sao, không có việc gì đâu.
Triệu Thiết Trụ cười. Dù sao, Trần Vệ Quốc cũng biết thân phận của hắn. Nếu đem tin tức này đồn ra ngoài và trao đổi với Lý Long Bá, thì không biết sẽ đổi được bao nhiêu tiền tài và lợi ích đây. Lý gia kinh doanh ở Châu Âu nhiều năm nay. Tài sản của Lý gia và của gia tộc Rothschiild trong truyền thuyết gần như ngang bằng nhau. Giá trị cổ phần của Lý Long Bá lớn không đếm xuể. Điều này, Triệu Thiết Trụ biết rất rõ.
- Được rồi, dừng xe ở đây đi.
Triệu Thiết Trụ nói, xe từ từ ngừng lại. Lôi Tử nhảy xuống ghế lái, bước ra sau mở cửa hậu. Một nhóm lính cũng từ trên xe nhảy xuống, trên người được trang bị đầy đủ súng máy tự động và vũ khí quân dụng. Ở phần eo còn đeo thêm một cây dao găm. Đám binh lính này không phát ra một chút tiếng động nào, lẳng lặng thành lập đội ngũ. Triệu Thiết Trụ cho một gã binh sĩ đem xe giấu đi chỗ khác. Lôi Tử phất tay, nhóm binh lính này chậm rãi đi cùng với Triệu Thiết Trụ đến quán rượu chỗ Thiết Thủ.
Lúc này quán rượu không có khách. Những nhân viên phục vụ ngày hôm qua không biết đã chạy đi đâu. Triệu Thiết Trụ hơi nhíu mày, chỉ bảo binh lính mai phục xung quanh quán rượu, rồi mang theo vài người cùng đi với Lôi Tử vào trong tầng hầm.
Thiết Thủ lúc này đang mong chờ Triệu Thiết Trụ đến. Y không biết lời của Triệu Thiết Trụ là thật hay giả, nhưng trực giác nhiều năm dưỡng thành đã nói cho y biết, Triệu Thiết Trụ muốn làm sự thật. Nếu lần này có thể phối hợp tốt với Triệu Thiết Trụ thì có lẽ đó chính là một đại cơ duyên đối với mình.
Cửa của tầng hầm cuối cùng cũng được mở ra. Thiết Thủ kích động hẳn lên.
Quả nhiên là Triệu Thiết Trụ đến. Đi đằng sau Triệu Thiết Trụ là một thanh niên cao to, ánh mắt sung mãn hào quang. Đôi bàn tay to chắc đầy những vết sẹo, dường như muốn nói cho mọi người biết, chủ nhân của đôi bàn tay đó thường xuyên dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Mà đi đằng sau gã thanh niên cao lớn là bảy tám người mang vũ trang hạng nặng. Tất cả mọi người đều cùng mặc trang phục giống nhau. Thiết Thủ có thể khẳng định, những người này đều xuất thân từ quân đội.
Không hổ danh là người của phòng hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia. Ánh mắt Thiết Thủ trở nên cung kính, cúi đầu nói:
- Cậu đã đến!
- Ừ!
Triệu Thiết Trụ trực tiếp bước đến cái ghế sofa duy nhất trong tầng hầm, ngồi xuống. Lôi Tử khoanh tay đứng một bên. Triệu Thiết Trụ nói:
- Người phục vụ quầy bàn đi đâu hết rồi?
- Sợ bọn họ bị liên lụy nên hôm nay tôi đã cho họ nghỉ rồi.
Thiết Thủ trả lời.
- Làm như vậy có chắc Saito sẽ không phát hiện?
- Không đâu. Lần trước khi hắn đến, ngoài quầy bàn cũng không có ai. Hay là để tôi sắp xếp vài người đóng kịch. Thiết Thủ cẩn thận hỏi.
- Không cần đâu. Anh nói Saito khi nào đến?
- Bây giờ tôi sẽ gọi cho hắn ngay.
Thiết Thủ nói xong liền cầm lấy điện thoại gọi cho Saito:
- Saito tiên sinh, có thể đến rồi. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu toàn.
Nói xong Thiết Thủ cúp điện thoại ngay.
- Lôi Tử, hãy bảo các anh em mai phục tại gian phòng kia, lát nữa khi Thiết Thủ dẫn người đến. Lúc đó hãy bao vây bắt hắn.
Triệu Thiết Trụ nói, Lôi Tử liền gật đầu.
- Thiết Thủ à, nói cho tôi biết, bang phái của anh tên là gì?
Triệu Thiết Trụ nhìn Thiết Thủ vẫy tay. Thiết Thủ đi đến trước mặt, trả lời:
- Chúng tôi là bang lớn nhất ở gần trường đại học FJ. Bang của chúng tôi gọi là bang Thiết Thủ, chủ yếu khống chế hai mặt ngoại thành phía tây và nam trường đại học FJ.
- Thủ hạ và thành tựu của bang thế nào?
- Tổng cộng có ba quán karaoke, năm quán rượu, còn có quán ăn, khu giải trí….rất nhiều. Trên cơ bản, tất cả các cửa hàng phía tây và nam đại học FJ đều do tôi bảo hộ.
Trên mặt Thiết Thủ hiện lên một tia đắc ý. Đây đều là thành tựu do y từ con số không dành được.
- Phía tây và phía nam do bang anh bảo kê? Vậy còn phía đông và phía bắc?
Triệu Thiết Trụ hỏi tiếp.
- Phía đông do một đám đồng hương Triều Châu quản lý, gọi là bang Triều Châu. Phía bắc do ba công tử của đại học FJ quản lý, tên là Bạch Ưng. Nhưng bọn họ không thể xem như là hắc bang, chỉ có thể xem như một hiệp hội có tổ chức mà thôi. Bọn họ có ba thủ lĩnh, đều là những người có bối cảnh, và cũng có thể nói là có tiền nhất. Nếu chiếm lấy phương Bắc chẳng khác nào chứng chọi đá. Chúng tôi và bên kia không có tiếp xúc với nhau. Những người đó cũng khinh thường chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn thể trêu vào bọn họ.
- Ồ, còn có người của trường đại học FJ? Vậy ‘Tam công tử’ đó là ai?
Triệu Thiết Trụ tò mò hỏi. Dù sao, học sinh tổ chức bang phái, còn chiếm lấy phương bắc của một trường đại học, thân phận chắc không vừa.
- Âu Dương Hạo, Hoàng Ninh và Tôn Báo.
- Ồ? Hoàng Ninh? Chính là tên có cha làm Phó chủ tịch thành phố?
- Đúng vậy, Âu Dương Hạo là con của Phó bí thư Thành ủy. Tôn Báo là con của Chính ủy Ban chỉ huy quân sự. Quân chính đều có, cho nên tuy địa bàn của họ không lớn, nhưng bang của chúng tôi và bang Triều Châu đều không dám chủ động trêu chọc.
- Thú vị đây!
Triệu Thiết Trụ nghiền ngẫm cười. Hắn nhớ đến Hoàng Ninh lúc trước bị mình đánh, không nghĩ đến cậu ta cũng học ở đại học FJ. Thế giới này quả thật là nhỏ mà.
Đúng lúc này, trên người Lôi Tử phát ra một âm thanh. Hóa ra có một chiếc Mercedes Benz xuất hiện, đậu trước mặt quán rượu, người mai phục khẩn trương phát ra tin tức.
- Là Saito! Lần trước hắn cũng đến đây bằng chiếc Mercedes Benz này.
Sắc mặt Thiết Thủ có chút khẩn trương. Dù sao, y cũng chỉ là một thủ lĩnh của một bang phái nhỏ. Còn Saito kia là người có thể kinh động đến cả người của cục an ninh, căn bản không phải là người mà y có khả năng đụng chạm.
- Bình tĩnh lại đi.
Triệu Thiết Trụ nhìn thoáng qua Thiết Thủ, đứng lên, bảo Thiết Thủ cứ ngồi xuống ghế sofa rồi nói:
- Chờ lát nữa, cứ nói Linh Nhi đã ở trong phòng rồi, anh chỉ cần dẫn Saito vào trong căn phòng đó, như vậy đã lập công rồi.
Thiết Thủ không ngừng gật đầu. Triệu Thiết Trụ đứng một bên, đóng giả làm em trai của Thiết Thủ, còn Lôi Tử thì đóng giả làm vệ sĩ.
- Thiết Thủ tiên sinh!
Một giọng nói đáng kính từ tầng hầm truyền đến. Người phiên dịch đi đầu tiên, nhìn thấy Lôi Tử thì hơi sửng sốt nói:
- Vị huynh đệ lạ mặt này là…?
- Đây là em trai của tôi, mới theo tôi ra ngoài lăn lộn. Saito tiên sinh đâu?
Người phiên dịch liền nói mấy câu tiếng Nhật, lúc đó Saito liền bước vào tầng hầm ngầm. Đi đằng sau Saito là một người có sắc mặt u ám, hơi cúi đầu, hình như là thủ hạ của Saito.
Saito cao hứng nói một tràng tiếng Nhật. Người phiên dịch tường thuật lại:
- Saito tiên sinh vô cùng tán thưởng hiệu suất làm việc của Thiết Thủ tiên sinh. Mời Thiết Thủ tiên sinh mang cô ấy ra đây.
Thiết Thủ đứng lên, hơi khom người nói:
- Ngay trong gian phòng kia. Saito tiên sinh, mời theo tôi.
Nói xong thì liền bước vào gian phòng.
Người phiên dịch đi đầu tiên. Saito cũng muốn vào, nhưng người đàn ông sắc mặt u ám đột nhiên dùng Hán ngữ cứng ngắc nói:
- Chờ một chút!
Triệu Thiết Trụ cau mày.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
- Không có việc gì đâu, chỉ bị thương một chút thôi mà.
Triệu Thiết Trụ nói.
- Chờ sau khi bắt được mấy người Nhật Bản, tôi sẽ đưa cho cậu một phần đại lễ.
- Người Nhật Bản?
- Đúng vậy, tôi nghĩ hẳn là mấy tên gián điệp do phía Nhật Bản phái đến.
Triệu Thiết Trụ ho nhẹ một cái. Trải qua một đêm tịnh dưỡng, vết thương trên người hắn khôi phục lại rất nhanh. Hôm nay hắn tìm đến Lôi Tử chính là muốn đưa cho Lôi Tử một cái lễ lớn. Nếu có thể bắt được những người Nhật Bản kia thì công lao Lôi Tử sẽ chiếm phần lớn. Hơn nữa, con đường thăng tiến sau này sẽ vô cùng đơn giản và mau lẹ. Lôi Tử là người thông minh, liền nghĩ đến vấn đề mấu chốt, cũng không nói nhiều. Anh Thiết Trụ làm việc, mặc kệ là vì mục đích gì,Share by : MTQ - cậu cũng không muốn hỏi. Từ cái năm mà Triệu Thiết Trụ đưa lưng ra hứng hai mươi mốt nhát dao của kẻ thù, Lôi Tử đã sớm đem sinh mạng của mình giao cho Triệu Thiết Trụ.
- Việc đó em sẽ không nói với ông ngoại. Nhưng ông có nói với em, tốt nhất anh nên trốn một thời gian, đợi cho qua phong ba rồi hãy trở về.
Lôi Tử do dự một chút.
- Không sao, không có việc gì đâu.
Triệu Thiết Trụ cười. Dù sao, Trần Vệ Quốc cũng biết thân phận của hắn. Nếu đem tin tức này đồn ra ngoài và trao đổi với Lý Long Bá, thì không biết sẽ đổi được bao nhiêu tiền tài và lợi ích đây. Lý gia kinh doanh ở Châu Âu nhiều năm nay. Tài sản của Lý gia và của gia tộc Rothschiild trong truyền thuyết gần như ngang bằng nhau. Giá trị cổ phần của Lý Long Bá lớn không đếm xuể. Điều này, Triệu Thiết Trụ biết rất rõ.
- Được rồi, dừng xe ở đây đi.
Triệu Thiết Trụ nói, xe từ từ ngừng lại. Lôi Tử nhảy xuống ghế lái, bước ra sau mở cửa hậu. Một nhóm lính cũng từ trên xe nhảy xuống, trên người được trang bị đầy đủ súng máy tự động và vũ khí quân dụng. Ở phần eo còn đeo thêm một cây dao găm. Đám binh lính này không phát ra một chút tiếng động nào, lẳng lặng thành lập đội ngũ. Triệu Thiết Trụ cho một gã binh sĩ đem xe giấu đi chỗ khác. Lôi Tử phất tay, nhóm binh lính này chậm rãi đi cùng với Triệu Thiết Trụ đến quán rượu chỗ Thiết Thủ.
Lúc này quán rượu không có khách. Những nhân viên phục vụ ngày hôm qua không biết đã chạy đi đâu. Triệu Thiết Trụ hơi nhíu mày, chỉ bảo binh lính mai phục xung quanh quán rượu, rồi mang theo vài người cùng đi với Lôi Tử vào trong tầng hầm.
Thiết Thủ lúc này đang mong chờ Triệu Thiết Trụ đến. Y không biết lời của Triệu Thiết Trụ là thật hay giả, nhưng trực giác nhiều năm dưỡng thành đã nói cho y biết, Triệu Thiết Trụ muốn làm sự thật. Nếu lần này có thể phối hợp tốt với Triệu Thiết Trụ thì có lẽ đó chính là một đại cơ duyên đối với mình.
Cửa của tầng hầm cuối cùng cũng được mở ra. Thiết Thủ kích động hẳn lên.
Quả nhiên là Triệu Thiết Trụ đến. Đi đằng sau Triệu Thiết Trụ là một thanh niên cao to, ánh mắt sung mãn hào quang. Đôi bàn tay to chắc đầy những vết sẹo, dường như muốn nói cho mọi người biết, chủ nhân của đôi bàn tay đó thường xuyên dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Mà đi đằng sau gã thanh niên cao lớn là bảy tám người mang vũ trang hạng nặng. Tất cả mọi người đều cùng mặc trang phục giống nhau. Thiết Thủ có thể khẳng định, những người này đều xuất thân từ quân đội.
Không hổ danh là người của phòng hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia. Ánh mắt Thiết Thủ trở nên cung kính, cúi đầu nói:
- Cậu đã đến!
- Ừ!
Triệu Thiết Trụ trực tiếp bước đến cái ghế sofa duy nhất trong tầng hầm, ngồi xuống. Lôi Tử khoanh tay đứng một bên. Triệu Thiết Trụ nói:
- Người phục vụ quầy bàn đi đâu hết rồi?
- Sợ bọn họ bị liên lụy nên hôm nay tôi đã cho họ nghỉ rồi.
Thiết Thủ trả lời.
- Làm như vậy có chắc Saito sẽ không phát hiện?
- Không đâu. Lần trước khi hắn đến, ngoài quầy bàn cũng không có ai. Hay là để tôi sắp xếp vài người đóng kịch. Thiết Thủ cẩn thận hỏi.
- Không cần đâu. Anh nói Saito khi nào đến?
- Bây giờ tôi sẽ gọi cho hắn ngay.
Thiết Thủ nói xong liền cầm lấy điện thoại gọi cho Saito:
- Saito tiên sinh, có thể đến rồi. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị chu toàn.
Nói xong Thiết Thủ cúp điện thoại ngay.
- Lôi Tử, hãy bảo các anh em mai phục tại gian phòng kia, lát nữa khi Thiết Thủ dẫn người đến. Lúc đó hãy bao vây bắt hắn.
Triệu Thiết Trụ nói, Lôi Tử liền gật đầu.
- Thiết Thủ à, nói cho tôi biết, bang phái của anh tên là gì?
Triệu Thiết Trụ nhìn Thiết Thủ vẫy tay. Thiết Thủ đi đến trước mặt, trả lời:
- Chúng tôi là bang lớn nhất ở gần trường đại học FJ. Bang của chúng tôi gọi là bang Thiết Thủ, chủ yếu khống chế hai mặt ngoại thành phía tây và nam trường đại học FJ.
- Thủ hạ và thành tựu của bang thế nào?
- Tổng cộng có ba quán karaoke, năm quán rượu, còn có quán ăn, khu giải trí….rất nhiều. Trên cơ bản, tất cả các cửa hàng phía tây và nam đại học FJ đều do tôi bảo hộ.
Trên mặt Thiết Thủ hiện lên một tia đắc ý. Đây đều là thành tựu do y từ con số không dành được.
- Phía tây và phía nam do bang anh bảo kê? Vậy còn phía đông và phía bắc?
Triệu Thiết Trụ hỏi tiếp.
- Phía đông do một đám đồng hương Triều Châu quản lý, gọi là bang Triều Châu. Phía bắc do ba công tử của đại học FJ quản lý, tên là Bạch Ưng. Nhưng bọn họ không thể xem như là hắc bang, chỉ có thể xem như một hiệp hội có tổ chức mà thôi. Bọn họ có ba thủ lĩnh, đều là những người có bối cảnh, và cũng có thể nói là có tiền nhất. Nếu chiếm lấy phương Bắc chẳng khác nào chứng chọi đá. Chúng tôi và bên kia không có tiếp xúc với nhau. Những người đó cũng khinh thường chúng tôi, chúng tôi cũng không muốn thể trêu vào bọn họ.
- Ồ, còn có người của trường đại học FJ? Vậy ‘Tam công tử’ đó là ai?
Triệu Thiết Trụ tò mò hỏi. Dù sao, học sinh tổ chức bang phái, còn chiếm lấy phương bắc của một trường đại học, thân phận chắc không vừa.
- Âu Dương Hạo, Hoàng Ninh và Tôn Báo.
- Ồ? Hoàng Ninh? Chính là tên có cha làm Phó chủ tịch thành phố?
- Đúng vậy, Âu Dương Hạo là con của Phó bí thư Thành ủy. Tôn Báo là con của Chính ủy Ban chỉ huy quân sự. Quân chính đều có, cho nên tuy địa bàn của họ không lớn, nhưng bang của chúng tôi và bang Triều Châu đều không dám chủ động trêu chọc.
- Thú vị đây!
Triệu Thiết Trụ nghiền ngẫm cười. Hắn nhớ đến Hoàng Ninh lúc trước bị mình đánh, không nghĩ đến cậu ta cũng học ở đại học FJ. Thế giới này quả thật là nhỏ mà.
Đúng lúc này, trên người Lôi Tử phát ra một âm thanh. Hóa ra có một chiếc Mercedes Benz xuất hiện, đậu trước mặt quán rượu, người mai phục khẩn trương phát ra tin tức.
- Là Saito! Lần trước hắn cũng đến đây bằng chiếc Mercedes Benz này.
Sắc mặt Thiết Thủ có chút khẩn trương. Dù sao, y cũng chỉ là một thủ lĩnh của một bang phái nhỏ. Còn Saito kia là người có thể kinh động đến cả người của cục an ninh, căn bản không phải là người mà y có khả năng đụng chạm.
- Bình tĩnh lại đi.
Triệu Thiết Trụ nhìn thoáng qua Thiết Thủ, đứng lên, bảo Thiết Thủ cứ ngồi xuống ghế sofa rồi nói:
- Chờ lát nữa, cứ nói Linh Nhi đã ở trong phòng rồi, anh chỉ cần dẫn Saito vào trong căn phòng đó, như vậy đã lập công rồi.
Thiết Thủ không ngừng gật đầu. Triệu Thiết Trụ đứng một bên, đóng giả làm em trai của Thiết Thủ, còn Lôi Tử thì đóng giả làm vệ sĩ.
- Thiết Thủ tiên sinh!
Một giọng nói đáng kính từ tầng hầm truyền đến. Người phiên dịch đi đầu tiên, nhìn thấy Lôi Tử thì hơi sửng sốt nói:
- Vị huynh đệ lạ mặt này là…?
- Đây là em trai của tôi, mới theo tôi ra ngoài lăn lộn. Saito tiên sinh đâu?
Người phiên dịch liền nói mấy câu tiếng Nhật, lúc đó Saito liền bước vào tầng hầm ngầm. Đi đằng sau Saito là một người có sắc mặt u ám, hơi cúi đầu, hình như là thủ hạ của Saito.
Saito cao hứng nói một tràng tiếng Nhật. Người phiên dịch tường thuật lại:
- Saito tiên sinh vô cùng tán thưởng hiệu suất làm việc của Thiết Thủ tiên sinh. Mời Thiết Thủ tiên sinh mang cô ấy ra đây.
Thiết Thủ đứng lên, hơi khom người nói:
- Ngay trong gian phòng kia. Saito tiên sinh, mời theo tôi.
Nói xong thì liền bước vào gian phòng.
Người phiên dịch đi đầu tiên. Saito cũng muốn vào, nhưng người đàn ông sắc mặt u ám đột nhiên dùng Hán ngữ cứng ngắc nói:
- Chờ một chút!
Triệu Thiết Trụ cau mày.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.