Chương 26: Truy sát Lý Thiên Phong
Lão Thi
03/03/2013
Trên trường bắn tiếng súng liên tiếp nổ vang, cùng lúc đó trong một tầng hầm gần Đại học FJ, một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng cùng một tên béo đang ngồi trên sô pha, phía dưới là hai ba chục người đang cung kính đứng hầu, đứng cạnh tên mập lại là một tên lùn với vẻ mặt đáng khinh. Tên mập kia há mồm bô bô một đống tiếng Nhật. Còn tên lùn kia là một phiên dịch, hắn nói:
- Thiết Thủ tiên sinh, Saito tiên sinh có nói, nếu lần này quý bang giúp chúng ta việc này thì ngài ấy tất sẽ có hậu tạ.
Người trung niên có sắc mặt lạnh lùng rõ ràng chính là lão đại của bang phái lớn nhất khu vực phụ cận Đại học FJ, Thiết Thủ. Bang phái ở đây không phải mấy băng nhóm xã hội đen lớn chuyên cầm súng với dao rựa chạy khắp nơi đánh đấm hay mua bán thuốc phiện như trên màn ảnh, đây chỉ là một loại hình tổ chức giống bang phái tập hợp cả dân bản địa và ngoại lai tạo thành, bọn họ chủ yếu khống chế những quán karaoke, quán rượu, cùng với các tụ điểm ăn chơi gần Đại học FJ, dựa vào thu phí bảo kê mà sống.
Loại hình tổ chức này ở khu vực gần Đại học FJ có 3 tổ chức, dù sao thì Đại học cũng FJ rất lớn, phía đông có Bang Triều Châu, phía Bắc có bang Bạch Ưng, phía Tây và phía Nam là địa bàn của bang Thiết Thủ. Những bang phái này đều tự quản lý khu vực của mình, rất ít khi xung đột mà dù có đi chăng nữa thì cũng rất ít khi xung đột trên quy mô lớn, nhiều lắm cũng chỉ năm mười người lao vào đánh nhau loạn xạ mà thôi.
Bang Thiết Thủ được đặt theo biệt danh của Thiết Thủ, nghe đâu năm đó Thiết Thủ lên phương bắc kiếm ăn, đã học được một chút công phu quyền cước, từ đó hai tay cứng như thép đúc, sau trở lại FJ, dựa vào đôi tay đó mà thu phục lấy hai mặt đông tây của Đại học FJ, thế lực lớn nhất trong số ba bang phái.
Lúc này sắc mặt Thiết Thủ âm trầm bất định, sức hấp dẫn từ lời đề nghị của mấy người Nhật Bản đưa ra thật sự là quá lớn, bọn họ sẽ được cấp tám khẩu súng lục nếu hợp tác với bọn người này. Phải biết rằng, ở mảnh đất Thần Châu này, súng ống là thứ rất hiếm có khó tìm, một bang phái mà có được một hai khẩu như vậy thì có thể dọa dẫm được rất nhiều người.
- Thiết Thủ tiên sinh, Saito tiên sinh nói sẽ cho anh thêm thời gian một ngày suy xét, nếu anh còn không nắm bắt lấy cơ hội lần này thì Saito tiên sinh cũng không ngại gì mà đem cơ hội này giao cho Bang Triều Châu.
Tên Phiên dịch thuật lại.
- Được, nhưng tám khẩu súng này nhất định phải sạch sẽ đấy.
Thiết Thủ hạ quyết tâm.
- Anh yên tâm, làm việc cho Saito tiên sinh thì nhất định sẽ có ưu đãi rất lớn!
Tên lùn phiên dịch xoay người đem lời Thiết Thủ phiên dịch lại cho gã mập, gã mập gật đầu, lãnh đạm đứng lên, nói với phiên dịch vài câu rồi bước đi.
Phiên dịch dịch lại cho Thiết Thủ:
- Chuyện này nếu xử lý tốt, Saito tiên sinh hứa sẽ cho các anh thêm chút ưu đãi nữa.
Nói xong cung kính cắp đuôi chạy theo sau Saito.
Thiết Thủ ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ.
Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy giờ, Ngưu Mãnh tập hợp đội ngũ rồi dẫn mọi người tới một khoảnh sân vận động khá rộng ở trung tâm trường bắn, rất nhiều đội khác cũng lần lượt tới đây xếp thành hàng nhóm, một người độ tuổi trung niên mang quân hàm trung tá tiến lên bục chủ tịch, cầm microphone lớn tiếng dõng dạc:
- Các học viên, trong buổi tập bắn hôm nay, biểu hiện của mọi người đều rất tốt, các lớp đều đã chọn ra được một số hảo thủ. Kế đây, chúng ta sắp sửa tiến hành một cuộc thi bắn, mỗi lớp sẽ cử ra một tuyển thủ tham gia, ai đạt được ngôi quán quân sẽ được phát giấy khen và một mô hình súng trường 81. Được rồi, bây giờ giáo quan các lớp hãy chọn ra một người đại diện rồi tập hợp trước bục chủ tịch.
Bên lớp này, Ngưu Mãnh không có lý do gì mà không chọn Triệu Thiết Trụ. Hắn bình tĩnh theo Ngưu Mãnh tới dưới bục Chủ tịch.
Tuyển thủ tinh anh của các lớp đều lần lượt đi ra, trong đó không ngờ còn có một người ngoại quốc da trắng. Có thể thấy Đại học FJ tuyển sinh trên toàn cầu nên có rất nhiều du sinh viên, Triệu Thiết Trụ cũng chẳng lấy đó làm lạ.
Viên trung tá kia xuống dưới đài rồi lệnh cho mọi người:
- Đi theo tôi!
Trung tá đưa họ tới bãi bắn số 1 rồi bảo:
- Mỗi người bắn 5 phát, người có thành tích tốt nhất sẽ là quán quân.
Lúc này rất nhiều học viên đã theo giáo quan đến vây quanh bãi bắn số một này, bọn họ đều hết lòng trông ngóng ở đại diện của lớp mình, hy vọng bọn họ có thể giành lấy phần vinh dự về cho cả lớp. Phạm Kiến cũng dẫn theo vài người bạn học Khoa Ngoại Ngữ hò hét đến khản cả cổ họng:
- Thiết Trụ, Thiết Trụ, vĩnh viễn bất bại. Thiết Trụ Thiết Trụ, thế không thể cản.
Triệu Thiết Trụ nghe xong, nhìn đám bạn học mà thấy vui vui, chỉ có điều anh chàng Phạm Kiến không ngờ vẫn còn chưa hô hoán hết câu, anh ta lại tiếp tục:
- Thiết Trụ Thiết Trụ, quyết đoán bắn ra, Thiết Trụ Thiết Trụ, hôm nay phá thân.
Ai nấy xôn xao. Chung quanh nháy mắt tiếng cười rộ lên.
Triệu Thiết Trụ cũng xấu hổ đến mặt đỏ như xôi gấc, hắn tức giận nhìn đám Phạm Kiến mà cảnh cáo bằng ngón tay thối.
Các giáo quan như Ngưu Mãnh ai nấy cũng không khỏi bật cười, cái khoa ngoại ngữ này thật đúng là lắm kẻ dở hơi.
Cuộc thi bắn súng chẳng mấy chốc đã được bắt đầu.
Ai nấy đều bò sát đất, chuẩn bị xong tư thế rồi nhắm ngay ra bia ngắm phía xa xa.
Triệu Thiết Trụ nín thở ngưng thần, khí lực toàn thân đều tập trung ở bia ngắm, cơ thể trong phút chốc bất động như tượng, ánh mắt ngưng tụ lại một điểm, nín thở tĩnh lặng.
Người chung quanh đều đã bắn xong 5 phát súng, Triệu Thiết Trụ vẫn chưa có động tĩnh gì, người tên là Lưu Tinh kia bắn 5 phát được 49 điểm, đây cũng là thành tích tốt nhất. Lúc này mọi người ở lớp đó đã hoan hô nhảy nhót hết cả. Chỉ có Lưu Tinh là cứ nhìn chằm chằm Triệu Thiết Trụ, lúc này trên người Triệu Thiết Trụ toát ra khí thế khiến hắn nghĩ tới sư phụ của mình, sư phụ hắn trước mỗi lần nổ súng cũng đều như Triệu Thiết Trụ bây giờ, toàn thân dường như tiến nhập vào cảnh giới vô ngã, có điều Lưu Tinh không tin rằng người này lại cũng có thể đạt đến cảnh giới như vậy, hắn tự thầm trấn an “tên này chắc là căng thẳng quá nên thân thể mới cứng đờ thế thôi”.
Pằng pằng pằng pằng pằng. Liên tiếp 5 tiếng súng vang lên, đanh gọn không ngừng nghỉ. Họng súng khẩu 81 tỏa ra một tia khói nhẹ, Triệu Thiết Trụ chậm rãi đứng lên, cũng không thèm nhìn đến bảng điện tử đã quay trở về đội ngũ Khoa Ngoại Ngữ.
Lưu Tinh vừa nhìn thấy con số trên bảng điện tử đã sợ đến ngây người.
“Không ngờ là 50 điểm tròn!
Hơn nữa lại là liên kích 50 điểm, phải biết rằng, mỗi lần sau khi nổ súng thì khẩu súng sinh ra lực phản chấn, chỉ có cách đợi lực phản chấn qua đi mới có thể tiếp tục nổ súng, bằng không sẽ dễ bị chệch mục tiêu, kỹ thuật bắn 5 phát liên tiếp trúng vòng số 10 như thế này, trong đời Lưu Tinh y mới chỉ thấy qua một lần, đó là vào năm xưa khi sư phụ y trong lúc chỉ dạy y đã làm mẫu cho một lần , chính y học đã lâu lắm mà không thể học nổi, nhiều nhất cũng chỉ bắn được 40 điểm, ấy thế nhưng, tài bắn súng thiện nghệ như thế sao lại có thể xuất hiện ở một học viên? Sư phụ của y là tay súng cự phách nhất nhì cái đất Thần Châu này cơ mà!
Lưu Tinh nhìn Triệu Thiết Trụ rồi chìm dần vào trầm tư. Còn anh chàng da trắng kia cũng không khỏi thấy nóng mắt.
“Oh my god, chuyện này sao có thể chứ? Chẳng lẽ trong một khắc ngắn ngủi đó Thượng Đế đang ở trên người Triệu Thiết Trụ? Ôi, đây mới là kỳ tài bắn súng, đây mới là kỳ tài bắn súng thật sự, Triệu Thiết Trụ, tôi muốn bái anh làm thầy”. Nghĩ là làm, anh ta xộc thẳng lại chỗ Triệu Thiết Trụ nhưng lập tức bị mấy người lớp đó khẩn trương kéo giật lại:
- Có mất mặt lắm cũng phải đợi lúc vắng người mới ra tay được, giờ thì cứ thực thà mà đứng đó đi.
Mấy người cùng ban vội vàng khuyên nhủ.
Mọi người xung quanh khi nhìn thấy thành tích của Triệu Thiết Trụ thì đều không khỏi trầm trồ kinh hãi.
- Cậu ta là ai vậy?
Vô số người trong lòng đều dấy lên một dấu chấm hỏi to đùng.
- Cậu không biết à? Đó là Triệu Thiết Trụ bên Khoa Ngoại Ngữ, đúng rồi, chính là cái anh chàng vừa rồi lớp bọn họ còn kêu là “hôm nay phá thân” đó.
Lập tức đã có người đáp.
- Đúng là một màn “bắn pháo nằm” hoàn hảo...hắc hắc….
Giọng điệu ai đó hơi kỳ quái..
Bắn pháo nằm..
Triệu Thiết Trụ suýt nữa thấy lảo đảo cả người. “Mình một đời anh minh vậy mà đã bị một câu “hôm nay phá thân” của Phạm Kiến làm hỏng hết cả, rõ ràng chính là bắn bia, còn thêm người với giọng điệu quái dị nói bắn pháo nằm, quái thiệt sao mày không đi nói là tao vừa thủ dâm cho rồi. Triệu Thiết Trụ tức nghẹn cả họng....
- Cậu học viên này, trước kia đã từng tập bắn chưa?
Viên trung tá kia vẻ mặt kinh ngạc pha chút hứng thú tới trước mặt Triệu Thiết Trụ hỏi thăm.
- Hồi còn ở nước ngoài tập chơi chơi thôi mà!
Nét mặt Triệu Thiết Trụ vẫn rất bình thản.
- Năm nay có ý định đi nhập ngũ không? Tôi có thể ưu tiên đặc cách cho cậu vào thẳng đại đội xung kích đặc biệt của đội tôi.
Viên trung tá lập tức đưa ra lời mời.
- Dạ thôi ạ, tôi còn phải học đã.
Viên trung tá ra chiều hết sức thất vọng nhưng vẫn nói:
- Vậy sau này nếu cậu có ý nhập ngũ thì có thể đến tìm tôi.
Ông ta nói xong rồi thở dài bước đi.
- Thiết Trụ, cậu thật là trâu bò a! Sao cậu làm được vậy? Mau dạy chúng tôi với.
Phạm Kiến cầm lấy tay Triệu Thiết Trụ, kích động van nài.
- Năng khiếu.
Triệu Thiết Trụ suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp gọn lỏn bằng hai chữ.
- Shit....
Ai nấy chung quanh đều giơ ngón giữa tỏ ý khinh bỉ. Lý Linh Nhi chỉ đứng nhìn Triệu Thiết Trụ bị vây trong đám người kia mà cười ngất, mặt nở nụ cười rạng rỡ.Triệu Thiết Trụ và Lý Linh Nhi trở lại biệt thì trời đã tối.
- Cuộc sống của hai người quả là vừa ý nhỉ!
Tô Nhạn Ny đang cầm một que kem vừa ăn vừa xem TV.
Lý Linh Nhi cũng mở tủ lạnh cầm lấy một que ra ngồi cạnh Tô Nhạn Ny tán gẫu về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Trong khi đó Triệu Thiết Trụ không có ừ hữ lấy một tiếng nào đã lẳng lặng về phòng.
Trên tay Triệu Thiết Trụ từ từ xuất hiện một chuỗi hạt châu, hắn đóng cửa thật chặt, thần sắc trên mặt càng ngày càng băng giá, rồi hắn vuốt ve chuỗi hạt trên tay, trong mắt lộ ra một tia ấm áp. Triệu Thiết Trụ lẩm bẩm:
- Tư Như, ngày báo thù cho em đã tới rồi…
Thân thể dang rộng, Triệu Thiết Trụ hòa lẫn vào trong bầu trời đêm.
Tốc độ của hắn đã đạt tới cực hạn, thân mình trên không trung cũng đã biến mất vô hình vô ảnh. Lúc này hắn như một âm hồn của bóng đêm, trong mắt chỉ có ánh nhìn lạnh như băng, không còn lấy một tia ấp áp.
Trước mắt tất cả chướng ngại cũng không thể ngăn cản nổi bước chân của hắn, nếu là lầu gác cao tầng cản trở, Triệu Thiết Trụ như là thằn lằn leo bám trực tiếp xông lên đỉnh, rồi sau đó nhanh chóng vọt qua khoảng cách giữa những tòa nhà.
Hơn nửa giờ sau, Triệu Thiết Trụ đã tới trung tâm thành phố FJ. Tối nay ở đây sẽ diễn ra một hội nghị kinh tế cấp cao. Mà Lý Thiên Phong hôm nay cũng sẽ là khách quý thay mặt cho Lý gia tham dự lần đại hội này.
Lúc này Triệu Thiết Trụ cúi người áp sát trên mái một tòa cao ốc, ở phía đối diện với hắn chính là một tòa khách sạn 5 sao của FJ, hội nghị lần này cũng sẽ được tổ chức tại sảnh lộ thiên của khách sạn. Đến lúc đó vô số thương nhân cự phách và các yếu nhân của chính phủ đều sẽ đến tham dự.
Ở mỗi góc của sảnh hội nghị lộ thiên đều đứng đầy những vệ sĩ súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, cũng chẳng còn cách nào khác vì nếu bất cứ người nào ở đây bị ám sát thì đối với toàn bộ Thần Châu mà nói đều sẽ là một cơn địa chấn, do đó ban tổ chức không thể không tăng cường số nhân viên bảo vệ.
Tại cổng khách sạn, Trưởng ban thư ký FJ, một trong các thành viên ban tổ chức đang có vẻ hơi lo lắng nhìn quanh, chỉ thấy cách đó không xa, một đoàn xe đang chậm rãi tiến đến, mở đầu chính là mấy chiếc Mercedes-Benz S600, kế sau là một chiếc xe thương mại, tiếp đến là một chiếc Rolls-Royce Phantom mang khí chất quý tộc. Ngay tiếp sau Rolls-Royce Phantom là mấy chiếc Audi A6. Toàn bộ đoàn xe thuần một sắc đen, có vẻ rất thần bí và trang nghiêm.
Đoàn xe dừng trước cổng khách sạn, từ ghế phụ của xe Rolls-Royce xuất hiện một anh chàng thân thể cường tráng, anh này bước ra sau mở cửa, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía, chiếc xe thương mại đi trước chiếc Rolls-Royce cũng có mấy người nữa bước xuống, trong nháy mắt đã vây quanh chiếc Rolls-Royce, mỗi người trông một hướng, căn bản là không để trống góc chết nào. Trong đó có một người còn mang theo đôi kính râm, nhưng thực chất là một màn hình cảm ứng nhiệt.
Một người thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp trai anh tuấn vốn có bước xuống xe, những đường nét trên khuôn mặt sắc sảo như lưỡi kiếm, cặp mắt sáng ngời kia lộ ra một ánh nhìn dịu dàng nhưng cũng không kém phần tà dị và khí phách. Rất khó có thể tưởng tượng được là trên người này lại có thể tập hợp đủ ba loại thần sắc rất khác biệt lại cùng một chỗ.
- Hoan nghênh hoan nghênh. Thiên Phong à, đã bao lâu không gặp rồi.
Viên Trưởng ban thư ký kia vội cười bước tới bắt tay Lý Thiên Phong.
Lý Thiên Phong khẽ mỉm cười, nụ cười kia ấm áp như gió xuân thoảng qua lòng người, làm cho người ta nảy sinh cảm giác thân cận.
Viên Trưởng ban thư ký kia nắm tay Lý Thiên Phong dẫn vào khách sạn, mấy tên vệ sĩ túc trực đi theo bên cạnh.
Trong khoảnh khắc người thanh niên kia xuất hiện, tâm trí Triệu Thiết Trụ bị chấn động, đây chính là Lý Thiên Phong mà hắn chờ đợi bấy lâu. Triệu Thiết Trụ vội tập trung tinh thần, lúc này hắn đang ở phía đối diện khách sạn, từ chỗ hắn có thể nhìn thấy sảnh lộ thiên của khách sạn phía đối diện, ngay cạnh chỗ Triệu Thiết Trụ cũng có mấy nhân viên bảo vệ đeo bộ đàm, ban tổ chức tất nhiên sẽ không quên rằng từ mái nhà này có thể trực tiếp quan sát phòng hội nghị. Chỉ có điều lúc này Triệu Thiết Trụ sớm đã ẩn thân, người chung quanh căn bản đều không nhìn thấy hắn.
Triệu Thiết Trụ cảm nhận được trạng thái toàn thân, từ đầu đến chân hắn đều ở trạng thái tàng hình, vốn dĩ sức mạnh của Triệu Thiết Trụ lúc này chỉ có thể phát huy ra được khoảng chín phần, hơn nữa sức mạnh này cũng đang từ từ giảm sút. Đây là điều mà từ khi Triệu Thiết Trụ có được năng lực đặc biệt này cho đến hiện tại hắn vẫn chưa rõ vì sao, dường như trong cơ thể hắn nguyên bản là một hệ thống cân bằng, sức mạnh dần dà tăng trưởng, khi hắn dùng ẩn thân, tốc độ tăng trưởng của sức mạnh kia sẽ chậm lại, khi hắn ẩn thân toàn bộ, sức mạnh kia sẽ bắt đầu biến mất, Triệu Thiết Trụ từng thử qua thời gian ẩn thân, nếu ẩn thân vượt quá nửa tiếng, sức mạnh thân thể sẽ tương đương với 5 phần so với lúc đỉnh điểm, nếu vượt quá hai tiếng, sẽ là 2 phần, nếu vượt quá hai hay ba tiếng rưỡi gì đó, sức mạnh trong cơ thể hắn sẽ tiêu hao hết và trạng thái ẩn thân tự động giải trừ, cùng với đó hắn cũng sẽ không thể động đậy gì được.
Hiện tại thời gian đã qua đi bốn mươi phút, nếu hắn không nhanh chóng ra tay, thì đợi đến khi công lực chỉ còn lại 5 thành, xác xuất thành công sẽ giảm xuống rất thấp.
Triệu Thiết Trụ không chờ đợi thêm nữa, thân mình lui lại mấy mét rồi tăng tốc trực tiếp nhằm phía tòa nhà đối diện.
Mấy bảo vệ trên mái nhà chỉ cảm thấy một trận cuồng phong đảo qua, trong lúc kinh hãi không ngừng xem xét chung quanh, nhưng quái lạ là lại không thấy gì cả.
Triệu Thiết Trụ tung mình vọt lẹ qua lan can phòng hộ rồi tiến thẳng về sảnh lộ thiên. Khoảng cách giữa sảnh lộ thiên và tòa nhà này là khoảng năm mươi mét, Triệu Thiết Trụ nhảy phốc một nhịp không ngờ cứ như vậy đã trực tiếp bay qua khoảng cách này, rơi xuống bãi cỏ bên cạnh nơi diễn ra hội nghị.
Triệu Thiết Trụ thoắt cái đã lẻn vào bên trong nấp ở một góc.
Lúc này Lý Thiên Phong đang cùng Trưởng ban thư ký đi cẩu thang máy lên sân thượng, lúc gần tới nơi, trong lòng Lý Thiên Phong đột nhiên run lên, mồ hôi lạnh đột nhiên vã ra, y dự cảm được dường như trong phòng hội nghị kia có cái gì đang đợi y để mà ăn tươi nuốt sống. Lý Thiên Phong rất tin tưởng vào cảm giác của bản thân, đây có thể nói là một loại thiên phú từ nhỏ của riêng y, có thể dự cảm được nguy hiểm sắp đến. Lúc trước khi gia tộc phái hắn tham gia hội nghị này, dự cảm đó đã xuất hiện qua một lần, chỉ có điều rất yếu, cho nên y mới mời mấy người của công ty vệ sĩ hàng đầu đến bảo hộ, lại ngầm sắp xếp mấy mấy vệ sĩ bên ban tổ chức. Cứ tưởng rằng lần này sẽ bình yên vô sự, ngờ đâu y vừa bước đến hội trường thì dự cảm xấu lại đột nhiên xuất hiện.
Lý Thiên Phong giấu tiệt mọi cảm xúc chỉ khẽ bảo người vệ sĩ bên cạnh một tiếng, người nọ đi vào phòng họp, chỉ nói mấy câu qua microphone thì tất cả số vệ sĩ trong phòng hội nghị đột nhiên nháo nhào lục soát tất cả những chỗ có thể ẩn trốn, bao gồm cả chỗ Triệu Thiết Trụ đang náu mình. Chỉ có điều lúc này hắn đã ẩn thân nên tất nhiên không thể phát hiện ra.
Người vệ sĩ kia trở về bên cạnh Lý Thiên Phong, xác định không có nguy hiểm, lúc này người chủ trì hội nghị biết Lý Thiên Phong đã đến liền cất tiếng:
- Xin mời Lý Thiên Phong tiên sinh lên đài diễn thuyết.
Lý Thiên Phong đành tự áp chế nỗi bất an trong lòng, cố nặn ra một nụ cười tiến vào phòng họp.
Cơ bắp trên người Triệu Thiết Trụ căng thẳng vô cùng.
Lý Thiên Phong, mày rốt cục đã đến rồi.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
- Thiết Thủ tiên sinh, Saito tiên sinh có nói, nếu lần này quý bang giúp chúng ta việc này thì ngài ấy tất sẽ có hậu tạ.
Người trung niên có sắc mặt lạnh lùng rõ ràng chính là lão đại của bang phái lớn nhất khu vực phụ cận Đại học FJ, Thiết Thủ. Bang phái ở đây không phải mấy băng nhóm xã hội đen lớn chuyên cầm súng với dao rựa chạy khắp nơi đánh đấm hay mua bán thuốc phiện như trên màn ảnh, đây chỉ là một loại hình tổ chức giống bang phái tập hợp cả dân bản địa và ngoại lai tạo thành, bọn họ chủ yếu khống chế những quán karaoke, quán rượu, cùng với các tụ điểm ăn chơi gần Đại học FJ, dựa vào thu phí bảo kê mà sống.
Loại hình tổ chức này ở khu vực gần Đại học FJ có 3 tổ chức, dù sao thì Đại học cũng FJ rất lớn, phía đông có Bang Triều Châu, phía Bắc có bang Bạch Ưng, phía Tây và phía Nam là địa bàn của bang Thiết Thủ. Những bang phái này đều tự quản lý khu vực của mình, rất ít khi xung đột mà dù có đi chăng nữa thì cũng rất ít khi xung đột trên quy mô lớn, nhiều lắm cũng chỉ năm mười người lao vào đánh nhau loạn xạ mà thôi.
Bang Thiết Thủ được đặt theo biệt danh của Thiết Thủ, nghe đâu năm đó Thiết Thủ lên phương bắc kiếm ăn, đã học được một chút công phu quyền cước, từ đó hai tay cứng như thép đúc, sau trở lại FJ, dựa vào đôi tay đó mà thu phục lấy hai mặt đông tây của Đại học FJ, thế lực lớn nhất trong số ba bang phái.
Lúc này sắc mặt Thiết Thủ âm trầm bất định, sức hấp dẫn từ lời đề nghị của mấy người Nhật Bản đưa ra thật sự là quá lớn, bọn họ sẽ được cấp tám khẩu súng lục nếu hợp tác với bọn người này. Phải biết rằng, ở mảnh đất Thần Châu này, súng ống là thứ rất hiếm có khó tìm, một bang phái mà có được một hai khẩu như vậy thì có thể dọa dẫm được rất nhiều người.
- Thiết Thủ tiên sinh, Saito tiên sinh nói sẽ cho anh thêm thời gian một ngày suy xét, nếu anh còn không nắm bắt lấy cơ hội lần này thì Saito tiên sinh cũng không ngại gì mà đem cơ hội này giao cho Bang Triều Châu.
Tên Phiên dịch thuật lại.
- Được, nhưng tám khẩu súng này nhất định phải sạch sẽ đấy.
Thiết Thủ hạ quyết tâm.
- Anh yên tâm, làm việc cho Saito tiên sinh thì nhất định sẽ có ưu đãi rất lớn!
Tên lùn phiên dịch xoay người đem lời Thiết Thủ phiên dịch lại cho gã mập, gã mập gật đầu, lãnh đạm đứng lên, nói với phiên dịch vài câu rồi bước đi.
Phiên dịch dịch lại cho Thiết Thủ:
- Chuyện này nếu xử lý tốt, Saito tiên sinh hứa sẽ cho các anh thêm chút ưu đãi nữa.
Nói xong cung kính cắp đuôi chạy theo sau Saito.
Thiết Thủ ngồi trên ghế trầm tư suy nghĩ.
Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy giờ, Ngưu Mãnh tập hợp đội ngũ rồi dẫn mọi người tới một khoảnh sân vận động khá rộng ở trung tâm trường bắn, rất nhiều đội khác cũng lần lượt tới đây xếp thành hàng nhóm, một người độ tuổi trung niên mang quân hàm trung tá tiến lên bục chủ tịch, cầm microphone lớn tiếng dõng dạc:
- Các học viên, trong buổi tập bắn hôm nay, biểu hiện của mọi người đều rất tốt, các lớp đều đã chọn ra được một số hảo thủ. Kế đây, chúng ta sắp sửa tiến hành một cuộc thi bắn, mỗi lớp sẽ cử ra một tuyển thủ tham gia, ai đạt được ngôi quán quân sẽ được phát giấy khen và một mô hình súng trường 81. Được rồi, bây giờ giáo quan các lớp hãy chọn ra một người đại diện rồi tập hợp trước bục chủ tịch.
Bên lớp này, Ngưu Mãnh không có lý do gì mà không chọn Triệu Thiết Trụ. Hắn bình tĩnh theo Ngưu Mãnh tới dưới bục Chủ tịch.
Tuyển thủ tinh anh của các lớp đều lần lượt đi ra, trong đó không ngờ còn có một người ngoại quốc da trắng. Có thể thấy Đại học FJ tuyển sinh trên toàn cầu nên có rất nhiều du sinh viên, Triệu Thiết Trụ cũng chẳng lấy đó làm lạ.
Viên trung tá kia xuống dưới đài rồi lệnh cho mọi người:
- Đi theo tôi!
Trung tá đưa họ tới bãi bắn số 1 rồi bảo:
- Mỗi người bắn 5 phát, người có thành tích tốt nhất sẽ là quán quân.
Lúc này rất nhiều học viên đã theo giáo quan đến vây quanh bãi bắn số một này, bọn họ đều hết lòng trông ngóng ở đại diện của lớp mình, hy vọng bọn họ có thể giành lấy phần vinh dự về cho cả lớp. Phạm Kiến cũng dẫn theo vài người bạn học Khoa Ngoại Ngữ hò hét đến khản cả cổ họng:
- Thiết Trụ, Thiết Trụ, vĩnh viễn bất bại. Thiết Trụ Thiết Trụ, thế không thể cản.
Triệu Thiết Trụ nghe xong, nhìn đám bạn học mà thấy vui vui, chỉ có điều anh chàng Phạm Kiến không ngờ vẫn còn chưa hô hoán hết câu, anh ta lại tiếp tục:
- Thiết Trụ Thiết Trụ, quyết đoán bắn ra, Thiết Trụ Thiết Trụ, hôm nay phá thân.
Ai nấy xôn xao. Chung quanh nháy mắt tiếng cười rộ lên.
Triệu Thiết Trụ cũng xấu hổ đến mặt đỏ như xôi gấc, hắn tức giận nhìn đám Phạm Kiến mà cảnh cáo bằng ngón tay thối.
Các giáo quan như Ngưu Mãnh ai nấy cũng không khỏi bật cười, cái khoa ngoại ngữ này thật đúng là lắm kẻ dở hơi.
Cuộc thi bắn súng chẳng mấy chốc đã được bắt đầu.
Ai nấy đều bò sát đất, chuẩn bị xong tư thế rồi nhắm ngay ra bia ngắm phía xa xa.
Triệu Thiết Trụ nín thở ngưng thần, khí lực toàn thân đều tập trung ở bia ngắm, cơ thể trong phút chốc bất động như tượng, ánh mắt ngưng tụ lại một điểm, nín thở tĩnh lặng.
Người chung quanh đều đã bắn xong 5 phát súng, Triệu Thiết Trụ vẫn chưa có động tĩnh gì, người tên là Lưu Tinh kia bắn 5 phát được 49 điểm, đây cũng là thành tích tốt nhất. Lúc này mọi người ở lớp đó đã hoan hô nhảy nhót hết cả. Chỉ có Lưu Tinh là cứ nhìn chằm chằm Triệu Thiết Trụ, lúc này trên người Triệu Thiết Trụ toát ra khí thế khiến hắn nghĩ tới sư phụ của mình, sư phụ hắn trước mỗi lần nổ súng cũng đều như Triệu Thiết Trụ bây giờ, toàn thân dường như tiến nhập vào cảnh giới vô ngã, có điều Lưu Tinh không tin rằng người này lại cũng có thể đạt đến cảnh giới như vậy, hắn tự thầm trấn an “tên này chắc là căng thẳng quá nên thân thể mới cứng đờ thế thôi”.
Pằng pằng pằng pằng pằng. Liên tiếp 5 tiếng súng vang lên, đanh gọn không ngừng nghỉ. Họng súng khẩu 81 tỏa ra một tia khói nhẹ, Triệu Thiết Trụ chậm rãi đứng lên, cũng không thèm nhìn đến bảng điện tử đã quay trở về đội ngũ Khoa Ngoại Ngữ.
Lưu Tinh vừa nhìn thấy con số trên bảng điện tử đã sợ đến ngây người.
“Không ngờ là 50 điểm tròn!
Hơn nữa lại là liên kích 50 điểm, phải biết rằng, mỗi lần sau khi nổ súng thì khẩu súng sinh ra lực phản chấn, chỉ có cách đợi lực phản chấn qua đi mới có thể tiếp tục nổ súng, bằng không sẽ dễ bị chệch mục tiêu, kỹ thuật bắn 5 phát liên tiếp trúng vòng số 10 như thế này, trong đời Lưu Tinh y mới chỉ thấy qua một lần, đó là vào năm xưa khi sư phụ y trong lúc chỉ dạy y đã làm mẫu cho một lần , chính y học đã lâu lắm mà không thể học nổi, nhiều nhất cũng chỉ bắn được 40 điểm, ấy thế nhưng, tài bắn súng thiện nghệ như thế sao lại có thể xuất hiện ở một học viên? Sư phụ của y là tay súng cự phách nhất nhì cái đất Thần Châu này cơ mà!
Lưu Tinh nhìn Triệu Thiết Trụ rồi chìm dần vào trầm tư. Còn anh chàng da trắng kia cũng không khỏi thấy nóng mắt.
“Oh my god, chuyện này sao có thể chứ? Chẳng lẽ trong một khắc ngắn ngủi đó Thượng Đế đang ở trên người Triệu Thiết Trụ? Ôi, đây mới là kỳ tài bắn súng, đây mới là kỳ tài bắn súng thật sự, Triệu Thiết Trụ, tôi muốn bái anh làm thầy”. Nghĩ là làm, anh ta xộc thẳng lại chỗ Triệu Thiết Trụ nhưng lập tức bị mấy người lớp đó khẩn trương kéo giật lại:
- Có mất mặt lắm cũng phải đợi lúc vắng người mới ra tay được, giờ thì cứ thực thà mà đứng đó đi.
Mấy người cùng ban vội vàng khuyên nhủ.
Mọi người xung quanh khi nhìn thấy thành tích của Triệu Thiết Trụ thì đều không khỏi trầm trồ kinh hãi.
- Cậu ta là ai vậy?
Vô số người trong lòng đều dấy lên một dấu chấm hỏi to đùng.
- Cậu không biết à? Đó là Triệu Thiết Trụ bên Khoa Ngoại Ngữ, đúng rồi, chính là cái anh chàng vừa rồi lớp bọn họ còn kêu là “hôm nay phá thân” đó.
Lập tức đã có người đáp.
- Đúng là một màn “bắn pháo nằm” hoàn hảo...hắc hắc….
Giọng điệu ai đó hơi kỳ quái..
Bắn pháo nằm..
Triệu Thiết Trụ suýt nữa thấy lảo đảo cả người. “Mình một đời anh minh vậy mà đã bị một câu “hôm nay phá thân” của Phạm Kiến làm hỏng hết cả, rõ ràng chính là bắn bia, còn thêm người với giọng điệu quái dị nói bắn pháo nằm, quái thiệt sao mày không đi nói là tao vừa thủ dâm cho rồi. Triệu Thiết Trụ tức nghẹn cả họng....
- Cậu học viên này, trước kia đã từng tập bắn chưa?
Viên trung tá kia vẻ mặt kinh ngạc pha chút hứng thú tới trước mặt Triệu Thiết Trụ hỏi thăm.
- Hồi còn ở nước ngoài tập chơi chơi thôi mà!
Nét mặt Triệu Thiết Trụ vẫn rất bình thản.
- Năm nay có ý định đi nhập ngũ không? Tôi có thể ưu tiên đặc cách cho cậu vào thẳng đại đội xung kích đặc biệt của đội tôi.
Viên trung tá lập tức đưa ra lời mời.
- Dạ thôi ạ, tôi còn phải học đã.
Viên trung tá ra chiều hết sức thất vọng nhưng vẫn nói:
- Vậy sau này nếu cậu có ý nhập ngũ thì có thể đến tìm tôi.
Ông ta nói xong rồi thở dài bước đi.
- Thiết Trụ, cậu thật là trâu bò a! Sao cậu làm được vậy? Mau dạy chúng tôi với.
Phạm Kiến cầm lấy tay Triệu Thiết Trụ, kích động van nài.
- Năng khiếu.
Triệu Thiết Trụ suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp gọn lỏn bằng hai chữ.
- Shit....
Ai nấy chung quanh đều giơ ngón giữa tỏ ý khinh bỉ. Lý Linh Nhi chỉ đứng nhìn Triệu Thiết Trụ bị vây trong đám người kia mà cười ngất, mặt nở nụ cười rạng rỡ.Triệu Thiết Trụ và Lý Linh Nhi trở lại biệt thì trời đã tối.
- Cuộc sống của hai người quả là vừa ý nhỉ!
Tô Nhạn Ny đang cầm một que kem vừa ăn vừa xem TV.
Lý Linh Nhi cũng mở tủ lạnh cầm lấy một que ra ngồi cạnh Tô Nhạn Ny tán gẫu về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Trong khi đó Triệu Thiết Trụ không có ừ hữ lấy một tiếng nào đã lẳng lặng về phòng.
Trên tay Triệu Thiết Trụ từ từ xuất hiện một chuỗi hạt châu, hắn đóng cửa thật chặt, thần sắc trên mặt càng ngày càng băng giá, rồi hắn vuốt ve chuỗi hạt trên tay, trong mắt lộ ra một tia ấm áp. Triệu Thiết Trụ lẩm bẩm:
- Tư Như, ngày báo thù cho em đã tới rồi…
Thân thể dang rộng, Triệu Thiết Trụ hòa lẫn vào trong bầu trời đêm.
Tốc độ của hắn đã đạt tới cực hạn, thân mình trên không trung cũng đã biến mất vô hình vô ảnh. Lúc này hắn như một âm hồn của bóng đêm, trong mắt chỉ có ánh nhìn lạnh như băng, không còn lấy một tia ấp áp.
Trước mắt tất cả chướng ngại cũng không thể ngăn cản nổi bước chân của hắn, nếu là lầu gác cao tầng cản trở, Triệu Thiết Trụ như là thằn lằn leo bám trực tiếp xông lên đỉnh, rồi sau đó nhanh chóng vọt qua khoảng cách giữa những tòa nhà.
Hơn nửa giờ sau, Triệu Thiết Trụ đã tới trung tâm thành phố FJ. Tối nay ở đây sẽ diễn ra một hội nghị kinh tế cấp cao. Mà Lý Thiên Phong hôm nay cũng sẽ là khách quý thay mặt cho Lý gia tham dự lần đại hội này.
Lúc này Triệu Thiết Trụ cúi người áp sát trên mái một tòa cao ốc, ở phía đối diện với hắn chính là một tòa khách sạn 5 sao của FJ, hội nghị lần này cũng sẽ được tổ chức tại sảnh lộ thiên của khách sạn. Đến lúc đó vô số thương nhân cự phách và các yếu nhân của chính phủ đều sẽ đến tham dự.
Ở mỗi góc của sảnh hội nghị lộ thiên đều đứng đầy những vệ sĩ súng vác trên vai, đạn đã lên nòng, cũng chẳng còn cách nào khác vì nếu bất cứ người nào ở đây bị ám sát thì đối với toàn bộ Thần Châu mà nói đều sẽ là một cơn địa chấn, do đó ban tổ chức không thể không tăng cường số nhân viên bảo vệ.
Tại cổng khách sạn, Trưởng ban thư ký FJ, một trong các thành viên ban tổ chức đang có vẻ hơi lo lắng nhìn quanh, chỉ thấy cách đó không xa, một đoàn xe đang chậm rãi tiến đến, mở đầu chính là mấy chiếc Mercedes-Benz S600, kế sau là một chiếc xe thương mại, tiếp đến là một chiếc Rolls-Royce Phantom mang khí chất quý tộc. Ngay tiếp sau Rolls-Royce Phantom là mấy chiếc Audi A6. Toàn bộ đoàn xe thuần một sắc đen, có vẻ rất thần bí và trang nghiêm.
Đoàn xe dừng trước cổng khách sạn, từ ghế phụ của xe Rolls-Royce xuất hiện một anh chàng thân thể cường tráng, anh này bước ra sau mở cửa, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn quanh bốn phía, chiếc xe thương mại đi trước chiếc Rolls-Royce cũng có mấy người nữa bước xuống, trong nháy mắt đã vây quanh chiếc Rolls-Royce, mỗi người trông một hướng, căn bản là không để trống góc chết nào. Trong đó có một người còn mang theo đôi kính râm, nhưng thực chất là một màn hình cảm ứng nhiệt.
Một người thanh niên sắc mặt hơi tái nhợt nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp trai anh tuấn vốn có bước xuống xe, những đường nét trên khuôn mặt sắc sảo như lưỡi kiếm, cặp mắt sáng ngời kia lộ ra một ánh nhìn dịu dàng nhưng cũng không kém phần tà dị và khí phách. Rất khó có thể tưởng tượng được là trên người này lại có thể tập hợp đủ ba loại thần sắc rất khác biệt lại cùng một chỗ.
- Hoan nghênh hoan nghênh. Thiên Phong à, đã bao lâu không gặp rồi.
Viên Trưởng ban thư ký kia vội cười bước tới bắt tay Lý Thiên Phong.
Lý Thiên Phong khẽ mỉm cười, nụ cười kia ấm áp như gió xuân thoảng qua lòng người, làm cho người ta nảy sinh cảm giác thân cận.
Viên Trưởng ban thư ký kia nắm tay Lý Thiên Phong dẫn vào khách sạn, mấy tên vệ sĩ túc trực đi theo bên cạnh.
Trong khoảnh khắc người thanh niên kia xuất hiện, tâm trí Triệu Thiết Trụ bị chấn động, đây chính là Lý Thiên Phong mà hắn chờ đợi bấy lâu. Triệu Thiết Trụ vội tập trung tinh thần, lúc này hắn đang ở phía đối diện khách sạn, từ chỗ hắn có thể nhìn thấy sảnh lộ thiên của khách sạn phía đối diện, ngay cạnh chỗ Triệu Thiết Trụ cũng có mấy nhân viên bảo vệ đeo bộ đàm, ban tổ chức tất nhiên sẽ không quên rằng từ mái nhà này có thể trực tiếp quan sát phòng hội nghị. Chỉ có điều lúc này Triệu Thiết Trụ sớm đã ẩn thân, người chung quanh căn bản đều không nhìn thấy hắn.
Triệu Thiết Trụ cảm nhận được trạng thái toàn thân, từ đầu đến chân hắn đều ở trạng thái tàng hình, vốn dĩ sức mạnh của Triệu Thiết Trụ lúc này chỉ có thể phát huy ra được khoảng chín phần, hơn nữa sức mạnh này cũng đang từ từ giảm sút. Đây là điều mà từ khi Triệu Thiết Trụ có được năng lực đặc biệt này cho đến hiện tại hắn vẫn chưa rõ vì sao, dường như trong cơ thể hắn nguyên bản là một hệ thống cân bằng, sức mạnh dần dà tăng trưởng, khi hắn dùng ẩn thân, tốc độ tăng trưởng của sức mạnh kia sẽ chậm lại, khi hắn ẩn thân toàn bộ, sức mạnh kia sẽ bắt đầu biến mất, Triệu Thiết Trụ từng thử qua thời gian ẩn thân, nếu ẩn thân vượt quá nửa tiếng, sức mạnh thân thể sẽ tương đương với 5 phần so với lúc đỉnh điểm, nếu vượt quá hai tiếng, sẽ là 2 phần, nếu vượt quá hai hay ba tiếng rưỡi gì đó, sức mạnh trong cơ thể hắn sẽ tiêu hao hết và trạng thái ẩn thân tự động giải trừ, cùng với đó hắn cũng sẽ không thể động đậy gì được.
Hiện tại thời gian đã qua đi bốn mươi phút, nếu hắn không nhanh chóng ra tay, thì đợi đến khi công lực chỉ còn lại 5 thành, xác xuất thành công sẽ giảm xuống rất thấp.
Triệu Thiết Trụ không chờ đợi thêm nữa, thân mình lui lại mấy mét rồi tăng tốc trực tiếp nhằm phía tòa nhà đối diện.
Mấy bảo vệ trên mái nhà chỉ cảm thấy một trận cuồng phong đảo qua, trong lúc kinh hãi không ngừng xem xét chung quanh, nhưng quái lạ là lại không thấy gì cả.
Triệu Thiết Trụ tung mình vọt lẹ qua lan can phòng hộ rồi tiến thẳng về sảnh lộ thiên. Khoảng cách giữa sảnh lộ thiên và tòa nhà này là khoảng năm mươi mét, Triệu Thiết Trụ nhảy phốc một nhịp không ngờ cứ như vậy đã trực tiếp bay qua khoảng cách này, rơi xuống bãi cỏ bên cạnh nơi diễn ra hội nghị.
Triệu Thiết Trụ thoắt cái đã lẻn vào bên trong nấp ở một góc.
Lúc này Lý Thiên Phong đang cùng Trưởng ban thư ký đi cẩu thang máy lên sân thượng, lúc gần tới nơi, trong lòng Lý Thiên Phong đột nhiên run lên, mồ hôi lạnh đột nhiên vã ra, y dự cảm được dường như trong phòng hội nghị kia có cái gì đang đợi y để mà ăn tươi nuốt sống. Lý Thiên Phong rất tin tưởng vào cảm giác của bản thân, đây có thể nói là một loại thiên phú từ nhỏ của riêng y, có thể dự cảm được nguy hiểm sắp đến. Lúc trước khi gia tộc phái hắn tham gia hội nghị này, dự cảm đó đã xuất hiện qua một lần, chỉ có điều rất yếu, cho nên y mới mời mấy người của công ty vệ sĩ hàng đầu đến bảo hộ, lại ngầm sắp xếp mấy mấy vệ sĩ bên ban tổ chức. Cứ tưởng rằng lần này sẽ bình yên vô sự, ngờ đâu y vừa bước đến hội trường thì dự cảm xấu lại đột nhiên xuất hiện.
Lý Thiên Phong giấu tiệt mọi cảm xúc chỉ khẽ bảo người vệ sĩ bên cạnh một tiếng, người nọ đi vào phòng họp, chỉ nói mấy câu qua microphone thì tất cả số vệ sĩ trong phòng hội nghị đột nhiên nháo nhào lục soát tất cả những chỗ có thể ẩn trốn, bao gồm cả chỗ Triệu Thiết Trụ đang náu mình. Chỉ có điều lúc này hắn đã ẩn thân nên tất nhiên không thể phát hiện ra.
Người vệ sĩ kia trở về bên cạnh Lý Thiên Phong, xác định không có nguy hiểm, lúc này người chủ trì hội nghị biết Lý Thiên Phong đã đến liền cất tiếng:
- Xin mời Lý Thiên Phong tiên sinh lên đài diễn thuyết.
Lý Thiên Phong đành tự áp chế nỗi bất an trong lòng, cố nặn ra một nụ cười tiến vào phòng họp.
Cơ bắp trên người Triệu Thiết Trụ căng thẳng vô cùng.
Lý Thiên Phong, mày rốt cục đã đến rồi.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.