Chương 280: Chỉ là hiểu một đạo lý
Phượng Điểm Giang Sơn
18/11/2016
“Hả?” Như Ý chợt cúi người xuống, gương mặt nhìn thẳng lại Cung Khuê đang quỳ, nhìn chòng chọc một hồi lâu, mới nói:
“Không biết? Tốt cho lý do không biết! Nếu các ngươi có thể đưa ta đến đây, thì sao có thể không tra ra lúc trước ta đã trải qua những gì? Không tra, làm sao có thể xác định ta chính là công chúa Khương quốc các ngươi?”
Nữ tử cười to ầm ĩ, giống như là nghe được chuyện cười cực kỳ thú vị khắp thiên hạ.
Tiếng cười kia vang dội sơn cốc, từ chậm tới nhanh, từ nhỏ biến thành lớn, nghe giống như vô ý, nhưng lại tràn đầy nội lực.
Nụ cười này, cười đến khi tất cả mọi người bịt tai cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí tích tụ, muốn theo tiếng cười kia phun ra!
Nhưng lại phun không ra! Tiếng cười khiến khí tức uất ức càng nhiều, một cái trong nháy mắt liền hóa thành máu, thương tổn đến đòi mạng.
Tiêu Thước chặt chẽ ôm lấy Như Ý, hắn bất đồng cùng với người khác, trong tiếng cười, thiếu niên tựa như nghe được một lòng chua xót, còn có một loại không thoải mái.
Giống như trong tiếng cười này nữ tử suy nghĩ từng điểm một hiểu rõ chuyện gì đó, hơn nữa chuyện kia vừa tồn tại trong lòng nàng rất nhiều năm, đột nhiên lại sáng tỏ, liền không khống chế được muốn giễu cợt một phen.
Như Ý không hỗ là đồ đệ Ngọc Hoa công tử, nụ cười hoàn toàn thừa hưởng từ phong thái Ngọc Hoa, cười đến sảng khoái, cũng tổn thương người khác sảng khoái.
Rốt cuộc, tiếng cười ngừng, khóe miệng nữ tử còn chưa kịp để xuống, liền có giọt lệ lặng lẽ chảy xuống.
Nàng giơ tay áo lau đi, vừa để xuống lại là Ngọc Diện La Sát tuyệt đại phương hoa. ( phương hoa: nổi tiếng muôn phương)
“Tỷ.” Thiếu niên nắm xiêm y của nàng, nhút nhát hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Như Ý vỗ nhẹ đầu hắn, đáp hắn:
“Không có việc gì, chỉ là trong lúc bất chợt suy nghĩ hiểu rõ một đạo lý.”
Hắn muốn hỏi là đạo lý gì, nhưng thấy Như Ý lại chuyển ánh mắt tới nơi khác, lời nói, liền thu về.
“Nói một chút!” Nữ tử đến bên Cung Khuê, “Ta muốn nghe một chút thù hận Tiêu gia với Cung gia các ngươi. Nếu như ngươi có lý do có thể thuyết phục ta...ta có thể khuyên đệ đệ tạm thời lưu các ngươi một cái mạng.“.
“Không biết? Tốt cho lý do không biết! Nếu các ngươi có thể đưa ta đến đây, thì sao có thể không tra ra lúc trước ta đã trải qua những gì? Không tra, làm sao có thể xác định ta chính là công chúa Khương quốc các ngươi?”
Nữ tử cười to ầm ĩ, giống như là nghe được chuyện cười cực kỳ thú vị khắp thiên hạ.
Tiếng cười kia vang dội sơn cốc, từ chậm tới nhanh, từ nhỏ biến thành lớn, nghe giống như vô ý, nhưng lại tràn đầy nội lực.
Nụ cười này, cười đến khi tất cả mọi người bịt tai cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một luồng khí tích tụ, muốn theo tiếng cười kia phun ra!
Nhưng lại phun không ra! Tiếng cười khiến khí tức uất ức càng nhiều, một cái trong nháy mắt liền hóa thành máu, thương tổn đến đòi mạng.
Tiêu Thước chặt chẽ ôm lấy Như Ý, hắn bất đồng cùng với người khác, trong tiếng cười, thiếu niên tựa như nghe được một lòng chua xót, còn có một loại không thoải mái.
Giống như trong tiếng cười này nữ tử suy nghĩ từng điểm một hiểu rõ chuyện gì đó, hơn nữa chuyện kia vừa tồn tại trong lòng nàng rất nhiều năm, đột nhiên lại sáng tỏ, liền không khống chế được muốn giễu cợt một phen.
Như Ý không hỗ là đồ đệ Ngọc Hoa công tử, nụ cười hoàn toàn thừa hưởng từ phong thái Ngọc Hoa, cười đến sảng khoái, cũng tổn thương người khác sảng khoái.
Rốt cuộc, tiếng cười ngừng, khóe miệng nữ tử còn chưa kịp để xuống, liền có giọt lệ lặng lẽ chảy xuống.
Nàng giơ tay áo lau đi, vừa để xuống lại là Ngọc Diện La Sát tuyệt đại phương hoa. ( phương hoa: nổi tiếng muôn phương)
“Tỷ.” Thiếu niên nắm xiêm y của nàng, nhút nhát hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Như Ý vỗ nhẹ đầu hắn, đáp hắn:
“Không có việc gì, chỉ là trong lúc bất chợt suy nghĩ hiểu rõ một đạo lý.”
Hắn muốn hỏi là đạo lý gì, nhưng thấy Như Ý lại chuyển ánh mắt tới nơi khác, lời nói, liền thu về.
“Nói một chút!” Nữ tử đến bên Cung Khuê, “Ta muốn nghe một chút thù hận Tiêu gia với Cung gia các ngươi. Nếu như ngươi có lý do có thể thuyết phục ta...ta có thể khuyên đệ đệ tạm thời lưu các ngươi một cái mạng.“.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.