Chương 330: Có phải vi sư rất tuấn tú hay không?
Phượng Điểm Giang Sơn
21/12/2016
Lời này là Cung Khuê phái người truyền tới trong sân Như Ý!
Lúc đó, Như Ý đang bị Ngọc Hoa ôm đi vào giấc mộng, chợt nghe cấp báo này, vội vã muốn đứng dậy.
Nhưng người mới vừa ngồi dậy, lại bị Ngọc Hoa kéo trở lại, một bên ôm người càng chặt hơn chút, vừa chủ động mở miệng, nói về phía bên ngoài:
“Biết! Chớ nhiễu chủ tử các ngươi ngủ!”
Người bên ngoài chạy đi rất nhanh, lúc này Như Ý mới trợn mắt nhìn hắn——
“Đến lúc nào rồi, ngươi còn ngủ được?”
Đối phương đáp đúng lý dĩ nhiên:
“Tại sao không ngủ được? Nói sáng sớm ngày mai mới đến, ban đêm ngươi khẩn trương cái gì?”
. . . . . . Như Ý nghĩ cũng phải, đại quân đến dưới thành còn nhiều canh giờ ! Nàng gấp cái gì?
Vì vậy ngã đầu ngủ tiếp!
Sáng sớm hôm sau, Mạnh quân khiêu chiến ở ngoài Thanh Đồ thành.
Như Ý mới vừa mở mắt chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Thước gõ cửa “Bang bang” , vừa vỗ còn vừa nói:
“Chớ ngủ chớ ngủ! Một lát đại quân xông tới, cẩn thận người ta tiền dâm hậu sát các ngươi!”[ =))) mới mấy tuổi mà biết tiền dâm hậu sát cơ]
Như Ý đổ mồ hôi! Hài tử gì thế này? Từ ngữ thâm ảo như vậy là học được nơi nào?
Ngọc Hoa không nhanh không chậm đứng dậy, thay y phục, rửa mặt. . . . . . Y phục kia cởi một cái mặc vào một cái, lại làm Như Ý đỏ mặt.
Tuy nói nửa người trên thanh tú thoát y có thể nói là ngày ngày trình diễn, nhưng nàng cảm giác mình còn chưa có thể chịu đựng loại sắc đẹp kích thích rõ rành rành này. Mỗi khi thấy vóc người hoàn mỹ của Ngọc Hoa, ông trời làm chứng, nàng thật rất muốn đưa ma trảo tội ác về phía trước.
Nhưng lại sợ đưa tới không thu về được, suy nghĩ một chút, vẫn là thôi.
Nhưng lại muốn nuốt nước miếng, cố tình hôm nay, vạt áo còn chưa có gài kín mỹ nam lại xoay người lại, hướng về phía đồ nhi nói:
“Có phải vi sư rất tuấn tú hay không?”
Như Ý rất may mắn mình không có phun máu mũi tại chỗ, thế nhưng rất rõ ràng một tiếng nuốt nước miếng ư “Ừng ực”, vẫn là rất mất mặt!
. . . . . .
Mạnh quân khiêu chiến, trận địa Triệu quân sẵn sàng đón quân địch, lại không dám dễ dàng xuất binh.
Nghe nói chủ tướng đối phương là thái tử Mạnh Quốc, vốn có lời đồn đãi nói thuở nhỏ thân thể thái tử yếu đuối, mười tuổi cũng không cưỡi được ngựa kéo không nổi dây cung. Trời quá nóng sẽ té xỉu, trời rất là lạnh sẽ cứng ngắt.
Từng có tin đồn nói Mạnh Hoàng đã sớm động ý định phế thái tử, nhưng bởi vì vị thái tử này là con vợ cả, sau lưng vừa có thế lực nhà gia tộc hoàng hậu khổng lổ chống đỡ. Vì vậy, chuyện phế thái tử cũng đặt xuống như vậy.
Nhưng cũng có người nói, Mạnh Quốc thái tử là một người vô cùng thần bí. Những thứ yếu ớt kia cũng chỉ là vì che giấu sự cường đại của hắn, để tránh mắt người ngoài.
Lúc đó, Như Ý đang bị Ngọc Hoa ôm đi vào giấc mộng, chợt nghe cấp báo này, vội vã muốn đứng dậy.
Nhưng người mới vừa ngồi dậy, lại bị Ngọc Hoa kéo trở lại, một bên ôm người càng chặt hơn chút, vừa chủ động mở miệng, nói về phía bên ngoài:
“Biết! Chớ nhiễu chủ tử các ngươi ngủ!”
Người bên ngoài chạy đi rất nhanh, lúc này Như Ý mới trợn mắt nhìn hắn——
“Đến lúc nào rồi, ngươi còn ngủ được?”
Đối phương đáp đúng lý dĩ nhiên:
“Tại sao không ngủ được? Nói sáng sớm ngày mai mới đến, ban đêm ngươi khẩn trương cái gì?”
. . . . . . Như Ý nghĩ cũng phải, đại quân đến dưới thành còn nhiều canh giờ ! Nàng gấp cái gì?
Vì vậy ngã đầu ngủ tiếp!
Sáng sớm hôm sau, Mạnh quân khiêu chiến ở ngoài Thanh Đồ thành.
Như Ý mới vừa mở mắt chỉ nghe thấy tiếng Tiêu Thước gõ cửa “Bang bang” , vừa vỗ còn vừa nói:
“Chớ ngủ chớ ngủ! Một lát đại quân xông tới, cẩn thận người ta tiền dâm hậu sát các ngươi!”[ =))) mới mấy tuổi mà biết tiền dâm hậu sát cơ]
Như Ý đổ mồ hôi! Hài tử gì thế này? Từ ngữ thâm ảo như vậy là học được nơi nào?
Ngọc Hoa không nhanh không chậm đứng dậy, thay y phục, rửa mặt. . . . . . Y phục kia cởi một cái mặc vào một cái, lại làm Như Ý đỏ mặt.
Tuy nói nửa người trên thanh tú thoát y có thể nói là ngày ngày trình diễn, nhưng nàng cảm giác mình còn chưa có thể chịu đựng loại sắc đẹp kích thích rõ rành rành này. Mỗi khi thấy vóc người hoàn mỹ của Ngọc Hoa, ông trời làm chứng, nàng thật rất muốn đưa ma trảo tội ác về phía trước.
Nhưng lại sợ đưa tới không thu về được, suy nghĩ một chút, vẫn là thôi.
Nhưng lại muốn nuốt nước miếng, cố tình hôm nay, vạt áo còn chưa có gài kín mỹ nam lại xoay người lại, hướng về phía đồ nhi nói:
“Có phải vi sư rất tuấn tú hay không?”
Như Ý rất may mắn mình không có phun máu mũi tại chỗ, thế nhưng rất rõ ràng một tiếng nuốt nước miếng ư “Ừng ực”, vẫn là rất mất mặt!
. . . . . .
Mạnh quân khiêu chiến, trận địa Triệu quân sẵn sàng đón quân địch, lại không dám dễ dàng xuất binh.
Nghe nói chủ tướng đối phương là thái tử Mạnh Quốc, vốn có lời đồn đãi nói thuở nhỏ thân thể thái tử yếu đuối, mười tuổi cũng không cưỡi được ngựa kéo không nổi dây cung. Trời quá nóng sẽ té xỉu, trời rất là lạnh sẽ cứng ngắt.
Từng có tin đồn nói Mạnh Hoàng đã sớm động ý định phế thái tử, nhưng bởi vì vị thái tử này là con vợ cả, sau lưng vừa có thế lực nhà gia tộc hoàng hậu khổng lổ chống đỡ. Vì vậy, chuyện phế thái tử cũng đặt xuống như vậy.
Nhưng cũng có người nói, Mạnh Quốc thái tử là một người vô cùng thần bí. Những thứ yếu ớt kia cũng chỉ là vì che giấu sự cường đại của hắn, để tránh mắt người ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.