Chương 16: Cuối cùng cũng nghe thấy âm thanh của loài người
Phượng Điểm Giang Sơn
23/06/2016
Tiếng đao kiếm đến gần lại có tiếng người truyền vào tai.
Có một nam tử đang kêu:
"Giao ra thiên hạ lệnh! Nếu tiếp tục chạy nữa ngươi cũng sẽ đổ máu đến chết!"
Trong lòng nàng mừng như điên, đây là âm thanh loài người! Đã tám năm chưa từng nghe qua âm thanh loài người!
Theo bản năng đứng dậy, mặc dù nhóm người kia cũng đang nhanh chóng đến gần bên nàng, nhưng nàng còn ở phía trước mấy bước, chỉ vì mau một chút tiến gần đến đồng loại của mình.
Đây là một loại vui sướng khó có thể hình dung, tựa như gần quê thì sốt ruột, rồi lại so với cảm giác kia còn nóng lòng hơn vạn lần.
Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện nhóm người kia cũng không phải mình muốn tiếp cận là có thể tiếp cận.
Tốc độ vung đao múa kiếm đó khiến ánh mắt nàng hỗn loạn, ngày trước ngoài xem phim võ hiệp trên TV, Khanh Như Ý quen lấy vũ khí nóng để kiểm soát người khác, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính thấy qua cao thủ tỷ thí bằng binh khí.
Nàng có chút đờ đẫn.
Đúng là giật mình, đối diện là một nhóm người áo đen cùng một người mặc áo tím.
Người mặc áo tím lấy một địch. . . . . . Không sai biệt lắm 20, nửa bên tay áo cánh tay trái tất cả đều là máu, áo bào tím đã nhuộm thành màu đen.
Còn không kịp thấy hình dạng người này rõ ràng như thế nào, chợt thấy trên bầu trời có một vật rơi thẳng xuống hướng nàng.
Nàng theo bản năng liền đưa tay đón, cái hộp nhỏ hình chữ nhật bị nắm chặt ở trong tay, rồi sau đó liền nghe thấy một cái âm thanh tự nhiên mà đến ——
"Chạy mau!"
Vội vàng, chỉ nhìn thấy người hô là nam tử mặc áo tím đang quay đầu nhìn về phía bên nàng.
Khanh Như Ý cũng không biết là thế nào, thế nhưng hết sức nghe lời!
Hắn nói chạy, nàng bỏ chạy!
Cũng không quản là về phương hướng nào, tóm lại, chính là xoay người bỏ chạy.
Mới vừa chạy chưa được hai bước, chỉ nghe phía sau có âm thanh lớn đuổi giết chạy thẳng tới mình.
Nàng không ngốc, tuy nói sinh sống tám năm trong bầy sói, nhưng làm người thì vẫn phải suy nghĩ
Có một nam tử đang kêu:
"Giao ra thiên hạ lệnh! Nếu tiếp tục chạy nữa ngươi cũng sẽ đổ máu đến chết!"
Trong lòng nàng mừng như điên, đây là âm thanh loài người! Đã tám năm chưa từng nghe qua âm thanh loài người!
Theo bản năng đứng dậy, mặc dù nhóm người kia cũng đang nhanh chóng đến gần bên nàng, nhưng nàng còn ở phía trước mấy bước, chỉ vì mau một chút tiến gần đến đồng loại của mình.
Đây là một loại vui sướng khó có thể hình dung, tựa như gần quê thì sốt ruột, rồi lại so với cảm giác kia còn nóng lòng hơn vạn lần.
Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện nhóm người kia cũng không phải mình muốn tiếp cận là có thể tiếp cận.
Tốc độ vung đao múa kiếm đó khiến ánh mắt nàng hỗn loạn, ngày trước ngoài xem phim võ hiệp trên TV, Khanh Như Ý quen lấy vũ khí nóng để kiểm soát người khác, cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính thấy qua cao thủ tỷ thí bằng binh khí.
Nàng có chút đờ đẫn.
Đúng là giật mình, đối diện là một nhóm người áo đen cùng một người mặc áo tím.
Người mặc áo tím lấy một địch. . . . . . Không sai biệt lắm 20, nửa bên tay áo cánh tay trái tất cả đều là máu, áo bào tím đã nhuộm thành màu đen.
Còn không kịp thấy hình dạng người này rõ ràng như thế nào, chợt thấy trên bầu trời có một vật rơi thẳng xuống hướng nàng.
Nàng theo bản năng liền đưa tay đón, cái hộp nhỏ hình chữ nhật bị nắm chặt ở trong tay, rồi sau đó liền nghe thấy một cái âm thanh tự nhiên mà đến ——
"Chạy mau!"
Vội vàng, chỉ nhìn thấy người hô là nam tử mặc áo tím đang quay đầu nhìn về phía bên nàng.
Khanh Như Ý cũng không biết là thế nào, thế nhưng hết sức nghe lời!
Hắn nói chạy, nàng bỏ chạy!
Cũng không quản là về phương hướng nào, tóm lại, chính là xoay người bỏ chạy.
Mới vừa chạy chưa được hai bước, chỉ nghe phía sau có âm thanh lớn đuổi giết chạy thẳng tới mình.
Nàng không ngốc, tuy nói sinh sống tám năm trong bầy sói, nhưng làm người thì vẫn phải suy nghĩ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.