Chương 310: Giết chủ soái! Diệt Phó thống lĩnh!
Phượng Điểm Giang Sơn
06/12/2016
Con mắt của nàng rất minh xác —— giết chủ soái! Diệt phó thống lĩnh! Dùng
phương thức trực tiếp nhất khiến Mạnh quân tán loạn, Triệu quân trực
tiếp chiếm Thanh Đồ!
Như thế, vừa có thể giảm bớt thương vong hai bên, lại có thể chấn nhiếp Cung gia, cũng có thể thu phục nhân tâm di thần Khương quốc.
Dĩ nhiên, nàng không ham muốn, người không có tâm, không chấn nhiếp được, vậy cũng là chuyện tạm thời.
Khanh Như Ý muốn, kinh đô Mạnh quốc coi trọng. Cần tự mình ra tay, sẽ gặp được nhân vật muốn gặp mà không được.
Thanh Đồ là thành trọng yếu, Mạnh quốc sẽ không giống như hai thành trước không để ý tới. Hơn nữa lần này là trực tiếp giết chủ soái, nàng sẽ lưu lại đầy đủ đầu mối để người ta biết là do ngọc diện la sát tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ gây nên.
Nếu người nọ có đầu óc, nếu người nọ có lòng, tự nhiên sẽ chạy tới gặp nàng.
Nhưng nếu người ta không đến, Như Ý nghĩ, nàng liền dứt khoát lấy tấm vải đỏ làm giá y, sau đó chạy trở về Phổ Phổ đảo, không bao giờ đi ra nữa.
Dù sao nên biết cũng biết, gặp hay không gặp, ý nghĩa đã không quan trọng bằng trước kia. Chẳng qua trong lòng nàng còn tưởng niệm, muốn gặp một lần người dắt tay của nàng ra Mê Tung rừng rậm!
Lại nói, Mạnh, là người đâu tiên nàng thấy ở thời đại không biết tên này, là con người đầu tiên. . . . . .
"Thưởng!" Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng hô to, ngay sau đó liền có tiếng vật cứng rơi xuống đất. Lại một tiếng nữa, phải có vô số đồng bạc bị ném trên mặt đất.
Sau đó cả đám nữ tử tạ ơn, còn có mọi người vỗ tay cổ vũ.
Cổ tay Như Ý rung lên, trường lăng cất giấu trong tay áo lập tức nắm trong tay.
Sau đó liền cười khẽ một tiếng, người cũng không nhúc nhích, chỉ chuyển dải lăng tới trước —— dải lăng giống như tên bay đến phía trước cửa phòng!
Cạch!
Cửa phòng không hề khóa bị mở tung, bên trong có người thét một tiếng kinh hãi, lại thấy dải lăng này tựa như mọc mắt hạ xuống, chạy thẳng tới thanh âm phát ra!
Người kêu lên không ai khác, chính là chủ soái Thành chủ Thanh Đồ Tiền Phổ.
Nhìn thấy một trường lăng bay tới, đầu tiên là tức giận, sau đó theo bản năng tránh đi.
Vậy mà, tuy là hắn dũng mãnh âm mưu nhiều hơn nữa, cũng giới hạn trong việc mang binh đánh giặc.
Đơn độc chiến đấu thì không được, mà đánh nhau với ai kia.
Nếu là binh tướng bình thường hoặc là nhủ danh tiểu bối trên giang hồ vẫn coi như là không tệ, đáng tiếc, lại là Khanh Như Ý! !
Như thế, vừa có thể giảm bớt thương vong hai bên, lại có thể chấn nhiếp Cung gia, cũng có thể thu phục nhân tâm di thần Khương quốc.
Dĩ nhiên, nàng không ham muốn, người không có tâm, không chấn nhiếp được, vậy cũng là chuyện tạm thời.
Khanh Như Ý muốn, kinh đô Mạnh quốc coi trọng. Cần tự mình ra tay, sẽ gặp được nhân vật muốn gặp mà không được.
Thanh Đồ là thành trọng yếu, Mạnh quốc sẽ không giống như hai thành trước không để ý tới. Hơn nữa lần này là trực tiếp giết chủ soái, nàng sẽ lưu lại đầy đủ đầu mối để người ta biết là do ngọc diện la sát tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ gây nên.
Nếu người nọ có đầu óc, nếu người nọ có lòng, tự nhiên sẽ chạy tới gặp nàng.
Nhưng nếu người ta không đến, Như Ý nghĩ, nàng liền dứt khoát lấy tấm vải đỏ làm giá y, sau đó chạy trở về Phổ Phổ đảo, không bao giờ đi ra nữa.
Dù sao nên biết cũng biết, gặp hay không gặp, ý nghĩa đã không quan trọng bằng trước kia. Chẳng qua trong lòng nàng còn tưởng niệm, muốn gặp một lần người dắt tay của nàng ra Mê Tung rừng rậm!
Lại nói, Mạnh, là người đâu tiên nàng thấy ở thời đại không biết tên này, là con người đầu tiên. . . . . .
"Thưởng!" Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng hô to, ngay sau đó liền có tiếng vật cứng rơi xuống đất. Lại một tiếng nữa, phải có vô số đồng bạc bị ném trên mặt đất.
Sau đó cả đám nữ tử tạ ơn, còn có mọi người vỗ tay cổ vũ.
Cổ tay Như Ý rung lên, trường lăng cất giấu trong tay áo lập tức nắm trong tay.
Sau đó liền cười khẽ một tiếng, người cũng không nhúc nhích, chỉ chuyển dải lăng tới trước —— dải lăng giống như tên bay đến phía trước cửa phòng!
Cạch!
Cửa phòng không hề khóa bị mở tung, bên trong có người thét một tiếng kinh hãi, lại thấy dải lăng này tựa như mọc mắt hạ xuống, chạy thẳng tới thanh âm phát ra!
Người kêu lên không ai khác, chính là chủ soái Thành chủ Thanh Đồ Tiền Phổ.
Nhìn thấy một trường lăng bay tới, đầu tiên là tức giận, sau đó theo bản năng tránh đi.
Vậy mà, tuy là hắn dũng mãnh âm mưu nhiều hơn nữa, cũng giới hạn trong việc mang binh đánh giặc.
Đơn độc chiến đấu thì không được, mà đánh nhau với ai kia.
Nếu là binh tướng bình thường hoặc là nhủ danh tiểu bối trên giang hồ vẫn coi như là không tệ, đáng tiếc, lại là Khanh Như Ý! !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.