Chương 370: Giết người phóng hỏa Đoạt Thiên hạ
Phượng Điểm Giang Sơn
27/02/2017
Vì vậy, nàng quay đầu lại, hướng về phía nữ tử này o cười cười, sau đó nói:
"Bởi vì ta không hận nha! Mặc dù giữa ta và hắn có Quốc thù Gia hận, mặc dù ta biết hết thảy, nhưng ta còn chưa hận hắn. Từ xưa tới nay người thắng làm vua, đạo lý này ta hiểu. Thắng làm vua thua làm giặc, ai cũng không oán được người nào. Nếu như Khương thị nhất tộc chúng ta đấu tranh, cũng sẽ bị thâu tóm, bằng không, tại sao Mạnh quốc không đi nuốt những quốc gia khác đây? Cũng như ngươi nói, có bao nhiêu hận thì có yêu bao nhiêu, mà ta, không hận, cho nên không thích!"
. . . . . .
Đến Mạnh quốc vào ở Mạnh cung, người đó liền coi như là cố ý không muốn đi gặp, nhưng cũng không tránh khỏi đối phương đến tìm tới cửa.
Ngày hôm sau lúc Như Ý trở về từ nơi ở của Cung Tiêm Hội, một nam tử mặc lục bào đến Cung Viện. Nha đầu tới bẩm thì Như Ý cố ý nhìn Ngọc Hoa một cái.
Lục bào nam tử, nàng không cần phải suy nghĩ cũng có thể đoán ra nhất định là Chấp Kiếm. Huống chi, tiểu cung nữ còn nói là người của cung thái tử tới.
Thời điểm này, một là gặp hai không gặp, nàng cảm thấy tất yếu phải nhìn phản ứng Ngọc Hoa một chút.
Mà người khác, chính lúc này phe phẩy cây quạt, rất nghiêm túc thưởng thức các loại trái cây hạ nhân đưa tới. Lột một quả vải trên bờ môi cọ tới cọ lui, thế nhưng. . . . . . Khụ, hết sức hấp dẫn.
Như ý ý thức lắc lắc suy nghĩ lung tung đầu, sau đó chủ động mở miệng, nói:
"người của Mạnh, gặp sao?"
Ngọc Hoa chợt nhíu mày:
"Vì sao không gặp?" Sau đó ý thức như bừng tỉnh, sờ sờ đầu của nàng, "Đồ nhi ngoan hiểu chuyện, biết trưng cầu ý kiến vi sư."
"Ừ." Như Ý gật đầu, cũng không phủ nhận, "Chính là trưng cầu ý kiến ngươi đấy! thấy sao?"
"Dĩ nhiên phải gặp! Đồ nhi ngoan ngươi làm gì đấy đều được, giết người phóng hỏa đoạt thiên hạ, thấy tình nhân cũ, vi sư cũng yên tâm!"
Như Ý cảm thấy hỏi hắn chính là một sai lầm, tình nhân cũ, cái gì tình nhân cũ, nàng cùng người ta có sao? Thật là!
Hung hăng liếc hắn một cái, sau đó tự đứng dậy, đi tới bên ngoài sân.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên đứng trong sân là Chấp Kiếm.
"Có chuyện gì sao?" Đi lên trước, mở miệng muốn hỏi.
Chấp Kiếm vội vàng cúi đầu thấp thấp, cố ý không nhìn tới mắt của nàng, nhưng vẫn là khó tránh khỏi có chút khẩn trương nho nhỏ.
"Tôn chủ xin cô nương đi một chuyến." Chỉ đơn giản một câu như vậy, sau đó cũng không lên tiếng .
Như Ý ngẩn người, một hồi lâu, gật đầu nói:
"Được, vậy ngươi dẫn đường đi!"
"Bởi vì ta không hận nha! Mặc dù giữa ta và hắn có Quốc thù Gia hận, mặc dù ta biết hết thảy, nhưng ta còn chưa hận hắn. Từ xưa tới nay người thắng làm vua, đạo lý này ta hiểu. Thắng làm vua thua làm giặc, ai cũng không oán được người nào. Nếu như Khương thị nhất tộc chúng ta đấu tranh, cũng sẽ bị thâu tóm, bằng không, tại sao Mạnh quốc không đi nuốt những quốc gia khác đây? Cũng như ngươi nói, có bao nhiêu hận thì có yêu bao nhiêu, mà ta, không hận, cho nên không thích!"
. . . . . .
Đến Mạnh quốc vào ở Mạnh cung, người đó liền coi như là cố ý không muốn đi gặp, nhưng cũng không tránh khỏi đối phương đến tìm tới cửa.
Ngày hôm sau lúc Như Ý trở về từ nơi ở của Cung Tiêm Hội, một nam tử mặc lục bào đến Cung Viện. Nha đầu tới bẩm thì Như Ý cố ý nhìn Ngọc Hoa một cái.
Lục bào nam tử, nàng không cần phải suy nghĩ cũng có thể đoán ra nhất định là Chấp Kiếm. Huống chi, tiểu cung nữ còn nói là người của cung thái tử tới.
Thời điểm này, một là gặp hai không gặp, nàng cảm thấy tất yếu phải nhìn phản ứng Ngọc Hoa một chút.
Mà người khác, chính lúc này phe phẩy cây quạt, rất nghiêm túc thưởng thức các loại trái cây hạ nhân đưa tới. Lột một quả vải trên bờ môi cọ tới cọ lui, thế nhưng. . . . . . Khụ, hết sức hấp dẫn.
Như ý ý thức lắc lắc suy nghĩ lung tung đầu, sau đó chủ động mở miệng, nói:
"người của Mạnh, gặp sao?"
Ngọc Hoa chợt nhíu mày:
"Vì sao không gặp?" Sau đó ý thức như bừng tỉnh, sờ sờ đầu của nàng, "Đồ nhi ngoan hiểu chuyện, biết trưng cầu ý kiến vi sư."
"Ừ." Như Ý gật đầu, cũng không phủ nhận, "Chính là trưng cầu ý kiến ngươi đấy! thấy sao?"
"Dĩ nhiên phải gặp! Đồ nhi ngoan ngươi làm gì đấy đều được, giết người phóng hỏa đoạt thiên hạ, thấy tình nhân cũ, vi sư cũng yên tâm!"
Như Ý cảm thấy hỏi hắn chính là một sai lầm, tình nhân cũ, cái gì tình nhân cũ, nàng cùng người ta có sao? Thật là!
Hung hăng liếc hắn một cái, sau đó tự đứng dậy, đi tới bên ngoài sân.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên đứng trong sân là Chấp Kiếm.
"Có chuyện gì sao?" Đi lên trước, mở miệng muốn hỏi.
Chấp Kiếm vội vàng cúi đầu thấp thấp, cố ý không nhìn tới mắt của nàng, nhưng vẫn là khó tránh khỏi có chút khẩn trương nho nhỏ.
"Tôn chủ xin cô nương đi một chuyến." Chỉ đơn giản một câu như vậy, sau đó cũng không lên tiếng .
Như Ý ngẩn người, một hồi lâu, gật đầu nói:
"Được, vậy ngươi dẫn đường đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.