Chương 31: Mặc kệ trong gió trong mưa, ta sẽ không buông tha ngươi
Phượng Điểm Giang Sơn
13/07/2016
Hắn nói ——
"Ngươi phải nghĩ kỹ, bước ra khỏi đây, sẽ không thể quay đầu. Mặc kệ bên ngoài hiểm ác, ngươi chỉ có thể thích ứng mà thôi."
Vừa nói xong, duỗi tay qua lau đi vết bẩn trên mặt của nàng. Lại không nghĩ rằng, sau khuôn mặt nhơ bẩn lại là dung nhan tuyệt đẹp.
Hắn cười, sau đó dắt tay của nàng, nghiêm túc nói:
"Vậy hãy đi cùng ta thôi! Mặc kệ trong gió trong mưa, ta sẽ không buông tha ngươi."
Như Ý ngẩn ra, hỏi:
"Không bao giờ buông tha?"
Hắn gật đầu ——
"Lời hứa đáng giá nghìn vàng!"
. . . . . .
Ra khỏi rừng rậm Mê Tung, hơn vài chục dặm vẫn là đường nhỏ trong rừng.
Chỉ là hai bên không còn là rừng rậm vô tận, đều là ba năm hàng cây khô thưa thớt mà thôi.
Lúc vào cuối mùa thu, mặt đất đầy lá vàng khô, chân dẫm lên vang tiếng lạo xạo.
Khanh Như Ý cảm giác mình cho tới bây giờ chưa từng vui mừng như vậy, cho dù là ở kiếp trước, cho dù là kiếm được vạn tiền, nàng chưa từng có vui mừng như vậy.
Thân thể gầy nhom tựa như chứa đầy năng lượng, vẫn bị người dắt tay cũng không an phận mà muốn rút ra.
Nam tử mặc áo tím nhìn bộ dáng nàng như vậy, cảm thấy buồn cười, xung quanh tiểu tử này hết sức yên lặng, liền yên lòng buông tay ra, nhìn nàng nhảy qua nhảy lại đạp lên lá khô trên đất.
Giữa trưa nắng gắt chiếu thẳng vào mặt đất, gió hanh khô, kết hợp với đứa nhỏ trước mặt này tạo nên cảnh tượng thú vị cho hắn. Trong lúc nhất thời, bắt đầu hắn cũng cảm thấy, thật ra thì ngày ngày cứ đi qua như vậy, cũng không phải không thể!
"Ngươi không vui vẻ phải không?" Thấy hắn vẫn không nói, Khanh Như Ý quay đầu lại, tự mình lui về, đồng thời mở miệng nói: "Mới vừa rồi ngươi cười, ta thấy được! Ngươi cười rất đẹp mắt, cũng không có dọa người như vậy."
Khóe miệng nam tử mặc áo tím cứng đờ, có chút không biết nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào.
Giống như lần đầu tiên có người nói nụ cười của hắn đẹp mắt, cũng là lần đầu tiên có người dám can đảm dùng loại giọng điệu này nói chuyện cùng hắn.
"Ngươi phải nghĩ kỹ, bước ra khỏi đây, sẽ không thể quay đầu. Mặc kệ bên ngoài hiểm ác, ngươi chỉ có thể thích ứng mà thôi."
Vừa nói xong, duỗi tay qua lau đi vết bẩn trên mặt của nàng. Lại không nghĩ rằng, sau khuôn mặt nhơ bẩn lại là dung nhan tuyệt đẹp.
Hắn cười, sau đó dắt tay của nàng, nghiêm túc nói:
"Vậy hãy đi cùng ta thôi! Mặc kệ trong gió trong mưa, ta sẽ không buông tha ngươi."
Như Ý ngẩn ra, hỏi:
"Không bao giờ buông tha?"
Hắn gật đầu ——
"Lời hứa đáng giá nghìn vàng!"
. . . . . .
Ra khỏi rừng rậm Mê Tung, hơn vài chục dặm vẫn là đường nhỏ trong rừng.
Chỉ là hai bên không còn là rừng rậm vô tận, đều là ba năm hàng cây khô thưa thớt mà thôi.
Lúc vào cuối mùa thu, mặt đất đầy lá vàng khô, chân dẫm lên vang tiếng lạo xạo.
Khanh Như Ý cảm giác mình cho tới bây giờ chưa từng vui mừng như vậy, cho dù là ở kiếp trước, cho dù là kiếm được vạn tiền, nàng chưa từng có vui mừng như vậy.
Thân thể gầy nhom tựa như chứa đầy năng lượng, vẫn bị người dắt tay cũng không an phận mà muốn rút ra.
Nam tử mặc áo tím nhìn bộ dáng nàng như vậy, cảm thấy buồn cười, xung quanh tiểu tử này hết sức yên lặng, liền yên lòng buông tay ra, nhìn nàng nhảy qua nhảy lại đạp lên lá khô trên đất.
Giữa trưa nắng gắt chiếu thẳng vào mặt đất, gió hanh khô, kết hợp với đứa nhỏ trước mặt này tạo nên cảnh tượng thú vị cho hắn. Trong lúc nhất thời, bắt đầu hắn cũng cảm thấy, thật ra thì ngày ngày cứ đi qua như vậy, cũng không phải không thể!
"Ngươi không vui vẻ phải không?" Thấy hắn vẫn không nói, Khanh Như Ý quay đầu lại, tự mình lui về, đồng thời mở miệng nói: "Mới vừa rồi ngươi cười, ta thấy được! Ngươi cười rất đẹp mắt, cũng không có dọa người như vậy."
Khóe miệng nam tử mặc áo tím cứng đờ, có chút không biết nên trả lời câu hỏi của nàng như thế nào.
Giống như lần đầu tiên có người nói nụ cười của hắn đẹp mắt, cũng là lần đầu tiên có người dám can đảm dùng loại giọng điệu này nói chuyện cùng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.