Chương 349: Mị Nguyệt đuổi tới
Phượng Điểm Giang Sơn
08/01/2017
Editor: Maria Nyoko
Hết cách rồi, Như Ý chỉ có thể nâng Thái hậu, Ngọc Hoa đỡ Triệu Khải, theo một đường nhỏ Triệu Khải chỉ len lén trở về tẩm cung.
Mấy ngày nay, Hoàng thượng nhiễm phong hàn, mấy tên thái y tới thăm, Triệu Khải tự mình dặn dò, bọn thái y mặc dù kinh ngạc vẫn không hỏi vì sao Hoàng đế lập tức bệnh thành ra như vậy, nhưng cũng không thể có ý tứ để lộ ra ngoài.
May ở chỗ này là hoàng cung, dược liệu hiếm quý cái gì cần có đều có. Hơn nữa có Ngọc Hoa ở đây, việc chữa khỏi cho Triệu Khải không phải khó. Hắn thậm chí chỉ cần 6 ngày, thì có thể làm cho hoàng đế này vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc rồi.
Tuy nói thân thể vẫn có chút yếu, nhưng may là không có đáng ngại, còn lại phải điều dưỡng thật tốt.
Triệu Khải chân chính ngồi lên triều đình, lần nữa toàn bộ đại thần bài trừ, rất nhanh Triệu quốc sẽ thanh tĩnh.
Những người bị Cung gia lộng tiến, đều bị các loại tội danh nhốt lại, không ra mấy ngày, lại lấy các loại tội danh xử tử.
Đối với lần Như Ý không có điều gì dị nghị, dù sao cũng là quốc sự người ta, nàng một người trong giang hồ, không quản được quá nhiều.
Thái hậu Triệu quốc đối với đại ân của Như Ý không biết tương báo như thế nào, chỉ nhớ rõ Như Ý giống như rất ưa thích mấy cái đồ tốt trong quốc khố, vì vậy dốc túi đem tặng, chỉ vì cảm tạ nàng cứu con trai của mình về.
Những thứ đó Như Ý chỉ chọn mấy thứ tượng trưn, còn lại tất cả đều hoàn lại.
Nàng biết, Mạnh quốc đã trù bị kế hoạch công Triệu, rất nhanh, Triệu quốc sẽ lâm vào toàn diện chinh chiến, hơn nữa cực kỳ bị động, không còn sống lâu nữa.
Như Ý không có hứng thú tiếp tục dừng lại ở trong Triệu cung, vì vậy dắt Tiêu Thước, đi theo Ngọc Hoa, một hàng ba người vui vẻ xuất cung! Còn Tiêu Thước đánh xe bên ngoài, lần này, thiếu niên này rất vui vẻ, bởi vì bọn họ muốn đi, là nơi hắn hướng tới đã lâu —— Phổ Phổ đảo!
. . . . . .
Vậy mà, cõi đời này luôn là không khéo không thành sách, không có sóng gãy hay sao!
Đang lúc ba người đã có thể nghe được trận trận gió biển, có thể nghe thấy được hơi thở nước biển thì thiếu niên đánh xe đột nhiên thắng gấp một cái, xe ngựa chạy như điên lập tức dừng lại.
Người ngồi ở bên trong nghiêng, hơi kém không có ngã ra ngoài. Như Ý kinh hồn đang muốn hỏi một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy có một giọng nữ kiều mỵ vang lên bên ngoài, mang theo oán giận nói:
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì! Ta đuổi theo chết rồi! Mệt chết ta!"
"Ách. . . . . ." Như Ý nuốt nước miếng, bất đắc dĩ nói: "Mị Nguyệt." .
Hết cách rồi, Như Ý chỉ có thể nâng Thái hậu, Ngọc Hoa đỡ Triệu Khải, theo một đường nhỏ Triệu Khải chỉ len lén trở về tẩm cung.
Mấy ngày nay, Hoàng thượng nhiễm phong hàn, mấy tên thái y tới thăm, Triệu Khải tự mình dặn dò, bọn thái y mặc dù kinh ngạc vẫn không hỏi vì sao Hoàng đế lập tức bệnh thành ra như vậy, nhưng cũng không thể có ý tứ để lộ ra ngoài.
May ở chỗ này là hoàng cung, dược liệu hiếm quý cái gì cần có đều có. Hơn nữa có Ngọc Hoa ở đây, việc chữa khỏi cho Triệu Khải không phải khó. Hắn thậm chí chỉ cần 6 ngày, thì có thể làm cho hoàng đế này vào triều nghe báo cáo và quyết định sự việc rồi.
Tuy nói thân thể vẫn có chút yếu, nhưng may là không có đáng ngại, còn lại phải điều dưỡng thật tốt.
Triệu Khải chân chính ngồi lên triều đình, lần nữa toàn bộ đại thần bài trừ, rất nhanh Triệu quốc sẽ thanh tĩnh.
Những người bị Cung gia lộng tiến, đều bị các loại tội danh nhốt lại, không ra mấy ngày, lại lấy các loại tội danh xử tử.
Đối với lần Như Ý không có điều gì dị nghị, dù sao cũng là quốc sự người ta, nàng một người trong giang hồ, không quản được quá nhiều.
Thái hậu Triệu quốc đối với đại ân của Như Ý không biết tương báo như thế nào, chỉ nhớ rõ Như Ý giống như rất ưa thích mấy cái đồ tốt trong quốc khố, vì vậy dốc túi đem tặng, chỉ vì cảm tạ nàng cứu con trai của mình về.
Những thứ đó Như Ý chỉ chọn mấy thứ tượng trưn, còn lại tất cả đều hoàn lại.
Nàng biết, Mạnh quốc đã trù bị kế hoạch công Triệu, rất nhanh, Triệu quốc sẽ lâm vào toàn diện chinh chiến, hơn nữa cực kỳ bị động, không còn sống lâu nữa.
Như Ý không có hứng thú tiếp tục dừng lại ở trong Triệu cung, vì vậy dắt Tiêu Thước, đi theo Ngọc Hoa, một hàng ba người vui vẻ xuất cung! Còn Tiêu Thước đánh xe bên ngoài, lần này, thiếu niên này rất vui vẻ, bởi vì bọn họ muốn đi, là nơi hắn hướng tới đã lâu —— Phổ Phổ đảo!
. . . . . .
Vậy mà, cõi đời này luôn là không khéo không thành sách, không có sóng gãy hay sao!
Đang lúc ba người đã có thể nghe được trận trận gió biển, có thể nghe thấy được hơi thở nước biển thì thiếu niên đánh xe đột nhiên thắng gấp một cái, xe ngựa chạy như điên lập tức dừng lại.
Người ngồi ở bên trong nghiêng, hơi kém không có ngã ra ngoài. Như Ý kinh hồn đang muốn hỏi một chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy có một giọng nữ kiều mỵ vang lên bên ngoài, mang theo oán giận nói:
"Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì! Ta đuổi theo chết rồi! Mệt chết ta!"
"Ách. . . . . ." Như Ý nuốt nước miếng, bất đắc dĩ nói: "Mị Nguyệt." .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.