Chương 143: Người không phòng trống
Phượng Điểm Giang Sơn
24/08/2016
Editor: Maria Nyoko
Ánh mắt của người mang mặt nạ nhìn thẳng Như Ý, tay đang bưng ly trà dừng ở trên không, uống cũng không uống, cũng không đặt xuống.
Nhã thất và ngoại sảnh cách một rèm che mỏng manh, màu nâu đậm, dù hai người nhìn thẳng nhau, tối đa cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ, mặt mày nhìn không rõ lắm .
Như Ý chỉ cảm thấy có một ánh mắt sáng quắc mạnh mẽ nhìn nàng, vả lại càng ngày càng mãnh liệt,
Đột nhiên vừa nghiêng đầu, động tác khá nhanh.
Đi tìm ánh mắt kia, lại dừng lại trước màn che.
Lòng nghi ngờ nhất thời nổi lên liền vén rèm mà nhìn.
Nhưng, bên trong không còn bóng người ở đây.
Chỉ chừa mấy ly trà còn tỏa hơi, chứng minh bên trong này quả thật từng có người ngồi qua.
Lại trở lại, không thèm chú ý ánh mắt hỏi thăm của Tiêu Thước, chỉ trở về chỗ ngồi quen thuộc, cúi đầu suy tư.
Đáng tiếc, hồi lâu cũng không thể nghĩ được, nên chủ động buông tha.
Lúc này, người kể chuyện đã không còn nói về ân oán của hai nước Khương Mạnh, sớm đổi sang kể chuyện dân gian.
Như Ý không nghe, đến lúc đó chăm chú suy nghĩ về Cung gia còn có Tiêu gia nàng từng ở qua tám năm .
Nửa năm sau trận thảm án kia, nàng cũng không tra rõ được là người nào gây nên.
Hiện trường đã từng âm thầm tìm kiếm vô số lần, trừ ngày cuối cùng bị Tiêu thước núp trong hầm ngầm vươn cái tay nhỏ ra bắt được mắt cá chân, cũng chỉ có Tiêu Thước cung cấp một ít đầu mối: một tên sát thủ trong miệng có khảm phỉ thúy.
Những thứ khác, không biết gì cả.
Nhưng hôm nay lấy được đầu mối, có thể nói là chỉ cho nàng một con đường sáng.
Ở trong lòng Như Ý tính toán, từng chuyện một, trong đầu liền liệt kê rõ ràng mấy giờ như vậy ——
Thứ nhất: Cung gia biến mất nhiều năm tái xuất giang hồ;
Thứ hai: Cung gia không phải lấy tiền giết người, bọn họ diệt Tiêu gia, phải là có thù riêng;
Ánh mắt của người mang mặt nạ nhìn thẳng Như Ý, tay đang bưng ly trà dừng ở trên không, uống cũng không uống, cũng không đặt xuống.
Nhã thất và ngoại sảnh cách một rèm che mỏng manh, màu nâu đậm, dù hai người nhìn thẳng nhau, tối đa cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ, mặt mày nhìn không rõ lắm .
Như Ý chỉ cảm thấy có một ánh mắt sáng quắc mạnh mẽ nhìn nàng, vả lại càng ngày càng mãnh liệt,
Đột nhiên vừa nghiêng đầu, động tác khá nhanh.
Đi tìm ánh mắt kia, lại dừng lại trước màn che.
Lòng nghi ngờ nhất thời nổi lên liền vén rèm mà nhìn.
Nhưng, bên trong không còn bóng người ở đây.
Chỉ chừa mấy ly trà còn tỏa hơi, chứng minh bên trong này quả thật từng có người ngồi qua.
Lại trở lại, không thèm chú ý ánh mắt hỏi thăm của Tiêu Thước, chỉ trở về chỗ ngồi quen thuộc, cúi đầu suy tư.
Đáng tiếc, hồi lâu cũng không thể nghĩ được, nên chủ động buông tha.
Lúc này, người kể chuyện đã không còn nói về ân oán của hai nước Khương Mạnh, sớm đổi sang kể chuyện dân gian.
Như Ý không nghe, đến lúc đó chăm chú suy nghĩ về Cung gia còn có Tiêu gia nàng từng ở qua tám năm .
Nửa năm sau trận thảm án kia, nàng cũng không tra rõ được là người nào gây nên.
Hiện trường đã từng âm thầm tìm kiếm vô số lần, trừ ngày cuối cùng bị Tiêu thước núp trong hầm ngầm vươn cái tay nhỏ ra bắt được mắt cá chân, cũng chỉ có Tiêu Thước cung cấp một ít đầu mối: một tên sát thủ trong miệng có khảm phỉ thúy.
Những thứ khác, không biết gì cả.
Nhưng hôm nay lấy được đầu mối, có thể nói là chỉ cho nàng một con đường sáng.
Ở trong lòng Như Ý tính toán, từng chuyện một, trong đầu liền liệt kê rõ ràng mấy giờ như vậy ——
Thứ nhất: Cung gia biến mất nhiều năm tái xuất giang hồ;
Thứ hai: Cung gia không phải lấy tiền giết người, bọn họ diệt Tiêu gia, phải là có thù riêng;
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.