Chương 322: Nhánh cây trận
Phượng Điểm Giang Sơn
18/12/2016
“Cũng quét sạch sẽ rồi! Một lát nếu bổn soái ra ngoài còn chứng kiến
những thứ này, tất cả các ngươi đều đi lĩnh quân pháp cho ta!”
Rống một tiếng xuống, người nhấc chân phải đạp những cành khô đi!
Tiêu Thước ngồi ở đầu tường trừng mắt, sẽ chờ hắn đạp lên một tiếng sau đó mới “Ai yêu” một tiếng nằm trên mặt đất!
Nhánh cây trận quả nhiên không để cho hắn thất vọng! Đế giày cung Khuê mới vừa chạm vào thì cành khô đầy đất giống như có sinh mạng, trong nháy mắt toàn bộ dựng đứng lên!
Chẳng những tư thế thay đổi, ngay cả vị trí cũng không ngừng dời đi!
Những nhánh cây có sinh mạng tích cực giống như lê hoa trên Phổ Phổ đảo độc nhất vô nhị, càng chuyển càng nhanh, dần dần truyền thành một vòng tròn xung quanh Cung Khuê, mặc kệ hắn tiến về phía trước hay là lui về phía sau, đều không thể.
Cung Khuê cũng tức giận, dậm chân mạnh mẽ, liền đạp lên những cành cây đó.
Tiêu Thước nhếch miệng, liền thấy người đạp nhánh cây giống đạp dao găm, một tiếng “Ngao” liền đứng lên!
Rất nhanh liền có máu tươi đỏ nhạt dính vào mũi giày, một giọt một giọt rơi xuống đất.
Những cây cành đó lập tức điên rồi! Vừa nghe tới mùi máu tươi, giống như tên ăn xin thành phố thấy được một đại giò ném xuống đất, liền điên khùng cầm lên, lao thẳng về phía mũi giày Cung Khuê, cuốn lấy chân người bị thương như bánh chưng.
Nếu chỉ là bị nhánh cây dây dưa, coi như không sai. Nhưng những cành khô kia đặt ở trên đất đều là cành khô, nhưng vừa tiếp xúc với người, lập tức biến thành dao găm sắc bén, từng phát từng phát cứa vào thịt.
Cung Khuê đau đến “Oa oa” kêu loạn, tướng sĩ bên cạnh muốn giúp đỡ, rồi lại bị dọa cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời, ai cũng không chịu tiến lên một bước, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cung Khuê kêu rên!
Rốt cuộc, từ trên nóc tường viện truyền đến tiếng cười, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy đệ đệ Khanh Như Ý còn có...... của Khanh Như Ý, Khụ, người tình, hai người đang sóng vai ngồi ở trên tường, cười hì hì nhìn Cung Khuê bị thương phía dưới.
Trong lòng Cung Khuê có tính toán, ngay từ lúc lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngọc Hoa thì liền đoán được hắn là người nào.
Thanh danh Ngọc Hoa công tử vang rền thiên hạ, mặc dù đã thật ra thì diện kiến người thật không nhiều, nhưng tin tức lan truyền khắp mọi nơi.
Cho tới hoàng tộc các quốc gia, vào lê dân bách tính, từ nam tới nữ, từ già đến trẻ, không ai không biết Ngọc Hoa công tử, không ai lại không mơ ước dung mạo như tiên trong truyền thuyết.
Rống một tiếng xuống, người nhấc chân phải đạp những cành khô đi!
Tiêu Thước ngồi ở đầu tường trừng mắt, sẽ chờ hắn đạp lên một tiếng sau đó mới “Ai yêu” một tiếng nằm trên mặt đất!
Nhánh cây trận quả nhiên không để cho hắn thất vọng! Đế giày cung Khuê mới vừa chạm vào thì cành khô đầy đất giống như có sinh mạng, trong nháy mắt toàn bộ dựng đứng lên!
Chẳng những tư thế thay đổi, ngay cả vị trí cũng không ngừng dời đi!
Những nhánh cây có sinh mạng tích cực giống như lê hoa trên Phổ Phổ đảo độc nhất vô nhị, càng chuyển càng nhanh, dần dần truyền thành một vòng tròn xung quanh Cung Khuê, mặc kệ hắn tiến về phía trước hay là lui về phía sau, đều không thể.
Cung Khuê cũng tức giận, dậm chân mạnh mẽ, liền đạp lên những cành cây đó.
Tiêu Thước nhếch miệng, liền thấy người đạp nhánh cây giống đạp dao găm, một tiếng “Ngao” liền đứng lên!
Rất nhanh liền có máu tươi đỏ nhạt dính vào mũi giày, một giọt một giọt rơi xuống đất.
Những cây cành đó lập tức điên rồi! Vừa nghe tới mùi máu tươi, giống như tên ăn xin thành phố thấy được một đại giò ném xuống đất, liền điên khùng cầm lên, lao thẳng về phía mũi giày Cung Khuê, cuốn lấy chân người bị thương như bánh chưng.
Nếu chỉ là bị nhánh cây dây dưa, coi như không sai. Nhưng những cành khô kia đặt ở trên đất đều là cành khô, nhưng vừa tiếp xúc với người, lập tức biến thành dao găm sắc bén, từng phát từng phát cứa vào thịt.
Cung Khuê đau đến “Oa oa” kêu loạn, tướng sĩ bên cạnh muốn giúp đỡ, rồi lại bị dọa cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời, ai cũng không chịu tiến lên một bước, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Cung Khuê kêu rên!
Rốt cuộc, từ trên nóc tường viện truyền đến tiếng cười, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy đệ đệ Khanh Như Ý còn có...... của Khanh Như Ý, Khụ, người tình, hai người đang sóng vai ngồi ở trên tường, cười hì hì nhìn Cung Khuê bị thương phía dưới.
Trong lòng Cung Khuê có tính toán, ngay từ lúc lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ngọc Hoa thì liền đoán được hắn là người nào.
Thanh danh Ngọc Hoa công tử vang rền thiên hạ, mặc dù đã thật ra thì diện kiến người thật không nhiều, nhưng tin tức lan truyền khắp mọi nơi.
Cho tới hoàng tộc các quốc gia, vào lê dân bách tính, từ nam tới nữ, từ già đến trẻ, không ai không biết Ngọc Hoa công tử, không ai lại không mơ ước dung mạo như tiên trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.