Chương 313: Sư phụ! Không chơi như vậy
Phượng Điểm Giang Sơn
09/12/2016
“Đi nói với Cung Khuê, ta muốn ngủ bù, hôm nay ban ngày không nên gọi ta, ban đêm cũng không cần tới quấy rầy. Mặc kệ có chuyện gì, cũng chờ sáng mai lại nói.”
Tướng sĩ gật đầu, nói:
“Thuộc hạ hiểu!” Rồi sau đó vội vã cáo lui.
Hôm nay Khanh Như Ý ở trong mắt bọn họ, trừ là một Chủ Thượng, đã là một tồn tại giống như thần.
Đối với lời của nàng..., bọn họ nghe, kính, tôn! Mà Cung Khuê, là hoàn toàn thành một phụ tá.
Đẩy cửa viện ra thì chỉ thấy Tiêu Thước đang ngồi trên bậc thang ở cửa chính, lấy tay nâng cằm, mặt bất đắc dĩ than thở.
Thấy Như Ý trở lại, đầu tiên là mừng rỡ, rồi sau đó lại lắc đầu, tiếp tục than khổ.
“Ai?” Như Ý không hiểu, chạy mau tiến lên vài bước, gấp giọng hỏi: “Thước nhi ngươi làm sao rồi? Là có người khi dễ ngươi sao? Không đúng rồi! Trong quân doanh ai dám khi dễ đệ đệ ta?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn nàng lần nữa, người khóc lóc——
“Tỷ! Ngươi vào xem một chút sẽ biết! Hôm nay thế đạo nhiều thay đổi, ngươi phải bảo trọng mình!”
“Ách. . . . . .” Như Ý囧, không biết lời hắn là có ý gì.
Nhưng mà nếu nói muốn nàng vào xem một chút, vậy thì vào xem một chút đi! Trong phòng đầu sẽ không có lũ lụt thú dữ, chẳng lẽ. . . . . .
Tâm niệm nàng vừa động, đột nhiên quay đầu lại hỏi Tiêu Thước:
“Chẳng lẽ là Cung Khuê cảm thấy ta giết Tiền Phổ lập công lớn, liền chọn mấy mỹ nam đưa đến chỗ ta?”
Thiếu niên hơi kém không bị những lời này của nàng nghẹn chết, muốn mở miệng bác nàng mấy câu, lời nói trên bờ môi còn không nói ra được. Bộ dáng kia giống như là bị Như Ý đoán trúng một dạng, ê a nửa ngày, ném câu:
“Cũng không kém nhiều lắm, dù sao ngươi đi vào! Ngươi vào xem một chút sẽ biết!”
Như Ý vò đầu, vừa đẩy cửa đi vào trong nhà vừa nho nhỏ nói thầm:
“Chẳng lẽ là thật có mỹ nam chờ đợi? Cung Khuê sẽ thông suốt như thế? Chậc chậc, xem ra thật không có một gậy đánh chết người, người này vẫn có chỗ thích hợp đó!”
Đang nói, nhưng nghe được cửa phòng sau lưng “Phanh” một tiếng bị đóng lại, liền chuẩn bị xoay người đi nhìn, không đợi quay đầu lại, đã cảm thấy có bóng đen nhào tới mình!
Nàng muốn tránh, nhưng bóng dáng kia lại nhanh đến mức cũng không tha cho phản ứng của nàng, trực tiếp nhào người ta tới trên giường.
Trong đầu Như Ý dâng lên ý tưởng trước tiên là: ta bị đụng ngã. . . . . .
Thứ hai dâng lên ý tưởng là: quả thật có mỹ nam?
Thứ ba dâng lên ý tưởng là: tốc độ của người nào có thể nhanh như vậy!
Thứ tư. . . . . .
“Ô ô. . . . . .” Nàng đã hiểu, “Sư phụ, không chơi như vậy!” .
Tướng sĩ gật đầu, nói:
“Thuộc hạ hiểu!” Rồi sau đó vội vã cáo lui.
Hôm nay Khanh Như Ý ở trong mắt bọn họ, trừ là một Chủ Thượng, đã là một tồn tại giống như thần.
Đối với lời của nàng..., bọn họ nghe, kính, tôn! Mà Cung Khuê, là hoàn toàn thành một phụ tá.
Đẩy cửa viện ra thì chỉ thấy Tiêu Thước đang ngồi trên bậc thang ở cửa chính, lấy tay nâng cằm, mặt bất đắc dĩ than thở.
Thấy Như Ý trở lại, đầu tiên là mừng rỡ, rồi sau đó lại lắc đầu, tiếp tục than khổ.
“Ai?” Như Ý không hiểu, chạy mau tiến lên vài bước, gấp giọng hỏi: “Thước nhi ngươi làm sao rồi? Là có người khi dễ ngươi sao? Không đúng rồi! Trong quân doanh ai dám khi dễ đệ đệ ta?”
Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn nàng lần nữa, người khóc lóc——
“Tỷ! Ngươi vào xem một chút sẽ biết! Hôm nay thế đạo nhiều thay đổi, ngươi phải bảo trọng mình!”
“Ách. . . . . .” Như Ý囧, không biết lời hắn là có ý gì.
Nhưng mà nếu nói muốn nàng vào xem một chút, vậy thì vào xem một chút đi! Trong phòng đầu sẽ không có lũ lụt thú dữ, chẳng lẽ. . . . . .
Tâm niệm nàng vừa động, đột nhiên quay đầu lại hỏi Tiêu Thước:
“Chẳng lẽ là Cung Khuê cảm thấy ta giết Tiền Phổ lập công lớn, liền chọn mấy mỹ nam đưa đến chỗ ta?”
Thiếu niên hơi kém không bị những lời này của nàng nghẹn chết, muốn mở miệng bác nàng mấy câu, lời nói trên bờ môi còn không nói ra được. Bộ dáng kia giống như là bị Như Ý đoán trúng một dạng, ê a nửa ngày, ném câu:
“Cũng không kém nhiều lắm, dù sao ngươi đi vào! Ngươi vào xem một chút sẽ biết!”
Như Ý vò đầu, vừa đẩy cửa đi vào trong nhà vừa nho nhỏ nói thầm:
“Chẳng lẽ là thật có mỹ nam chờ đợi? Cung Khuê sẽ thông suốt như thế? Chậc chậc, xem ra thật không có một gậy đánh chết người, người này vẫn có chỗ thích hợp đó!”
Đang nói, nhưng nghe được cửa phòng sau lưng “Phanh” một tiếng bị đóng lại, liền chuẩn bị xoay người đi nhìn, không đợi quay đầu lại, đã cảm thấy có bóng đen nhào tới mình!
Nàng muốn tránh, nhưng bóng dáng kia lại nhanh đến mức cũng không tha cho phản ứng của nàng, trực tiếp nhào người ta tới trên giường.
Trong đầu Như Ý dâng lên ý tưởng trước tiên là: ta bị đụng ngã. . . . . .
Thứ hai dâng lên ý tưởng là: quả thật có mỹ nam?
Thứ ba dâng lên ý tưởng là: tốc độ của người nào có thể nhanh như vậy!
Thứ tư. . . . . .
“Ô ô. . . . . .” Nàng đã hiểu, “Sư phụ, không chơi như vậy!” .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.