Chương 333: Tất cả tất cả, ta đều biết
Phượng Điểm Giang Sơn
26/12/2016
Không đợi nói xong một câu, lại có bóng dáng cũng học dáng vẻ Như Ý nhảy xuống dưới tường thành!
Làm mọi người kêu lên, sau khi nam tử nhảy xuống đuổi theo người phía trước rất nhanh, tay hai người nắm chặt, tự niên xoay chuyển, chuyển lại tư thế như đang bay xuống!
Xiêm áo màu đen giống nhau như đúc, động tác tư thế giống nhau như đúc, một đẹp như Cửu Thiên huyền nữ, một phiêu dật tựa như thượng thần thiên đình.
Cùng nắm tay nhau hạ xuống, có đủ từ ngữ để miêu tả cũng chỉ còn lại có hoa lệ cùng hoàn mỹ.
Ở dưới mặt nam tử mặc áo tím, một cái chớp mắt như vậy đã cảm thấy bộ dạng này hết sức chói mắt, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác, làm thế nào cũng không xua được lê hương đã xông vào mũi.
Hai người đứng lại, cách xa năm bước, Như Ý hít hơi, rồi sau đó cười thầm.
Hắn vẫn dùng cam tùng, cố chấp giống nàng tám năm trước. Nếu không phải một chưởng trong Triệu cung này đột nhiên đánh thức tình cảm hỗn loạn của nàng, chỉ sợ đến bây giờ, nàng cũng vẫn mặc áo tím mùi cam tùng, vẫn là phiên bản của hắn.
“Ta đều biết!” Nàng chủ động mở miệng, người trước mặt đã xuống ngựa nói: “Tất cả, ta đều biết!”
Mạnh Tử Ca cười khổ, nhỏ nhẹ mở miệng, nói:
“Sau đó thì sao?”
Như Ý buông tóc dài tới trước người, nói với hắn:
“Sau đó ta muốn gặp ngươi một lần, nhưng lại không biết ngươi rốt cuộc là ai, chỉ đoán có liên quan cùng hoàng tộc Mạnh Quốc, cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp này!”
Một nam tử mặc áo trắng đối diện tự nhiên mở miệng, âm thanh không nghe ra là thân hay là xa, giống như là diễn tả một chuyện rất bình thường, không mang theo một chút cảm xúc ——
“Biện pháp này của cô nương chẳng những muốn tánh mạng viên mãnh tướng của Mạnh Quốc, còn chiếm một tòa hết sức quan trọng!”
Như Ý biết hắn, Ngự Phong một trong Tứ Trưởng Lão Thiên Ngọc Sơn. Từ chín năm trước cho tới bây giờ, Tứ Trưởng Lão cũng giống như Mạnh, vẫn cố chấp với trang phục một màu cố định.
Ngự Phong áo trắng, quanh năm chiết phiến dao động nơi tay, nhẹ dật tự nhiên, cũng thanh ninh nhạt nhẽo.
Khí chất như vậy vốn cũng cũng coi là nhất phái tiên phong đạo cốt, chỉ tiếc, mọi việc đều là một cái so sánh. Mà Ngự Phong, cố tình thật vừa đúng lúc lại có một Ngọc Hoa! Đồng dạng như tiên, cùng sự so sánh này, thắng bại rõ ràng!
Dung mạo Ngọc Hoa, thế gian không người có thể địch, dù là Ngự Phong, cũng không chỉ là thua mười mấy hai mươi lần mà thôi.
Không khỏi cũng có chút vui vẻ, giống như là thiếu nữ thanh xuân giao toàn thế giới cho bạn trai hoàn mỹ nhất như vậy, xuân tâm nho nhỏ của Như Ý lại bắt đầu nhộn nhạo.
Làm mọi người kêu lên, sau khi nam tử nhảy xuống đuổi theo người phía trước rất nhanh, tay hai người nắm chặt, tự niên xoay chuyển, chuyển lại tư thế như đang bay xuống!
Xiêm áo màu đen giống nhau như đúc, động tác tư thế giống nhau như đúc, một đẹp như Cửu Thiên huyền nữ, một phiêu dật tựa như thượng thần thiên đình.
Cùng nắm tay nhau hạ xuống, có đủ từ ngữ để miêu tả cũng chỉ còn lại có hoa lệ cùng hoàn mỹ.
Ở dưới mặt nam tử mặc áo tím, một cái chớp mắt như vậy đã cảm thấy bộ dạng này hết sức chói mắt, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác, làm thế nào cũng không xua được lê hương đã xông vào mũi.
Hai người đứng lại, cách xa năm bước, Như Ý hít hơi, rồi sau đó cười thầm.
Hắn vẫn dùng cam tùng, cố chấp giống nàng tám năm trước. Nếu không phải một chưởng trong Triệu cung này đột nhiên đánh thức tình cảm hỗn loạn của nàng, chỉ sợ đến bây giờ, nàng cũng vẫn mặc áo tím mùi cam tùng, vẫn là phiên bản của hắn.
“Ta đều biết!” Nàng chủ động mở miệng, người trước mặt đã xuống ngựa nói: “Tất cả, ta đều biết!”
Mạnh Tử Ca cười khổ, nhỏ nhẹ mở miệng, nói:
“Sau đó thì sao?”
Như Ý buông tóc dài tới trước người, nói với hắn:
“Sau đó ta muốn gặp ngươi một lần, nhưng lại không biết ngươi rốt cuộc là ai, chỉ đoán có liên quan cùng hoàng tộc Mạnh Quốc, cho nên ta mới nghĩ ra biện pháp này!”
Một nam tử mặc áo trắng đối diện tự nhiên mở miệng, âm thanh không nghe ra là thân hay là xa, giống như là diễn tả một chuyện rất bình thường, không mang theo một chút cảm xúc ——
“Biện pháp này của cô nương chẳng những muốn tánh mạng viên mãnh tướng của Mạnh Quốc, còn chiếm một tòa hết sức quan trọng!”
Như Ý biết hắn, Ngự Phong một trong Tứ Trưởng Lão Thiên Ngọc Sơn. Từ chín năm trước cho tới bây giờ, Tứ Trưởng Lão cũng giống như Mạnh, vẫn cố chấp với trang phục một màu cố định.
Ngự Phong áo trắng, quanh năm chiết phiến dao động nơi tay, nhẹ dật tự nhiên, cũng thanh ninh nhạt nhẽo.
Khí chất như vậy vốn cũng cũng coi là nhất phái tiên phong đạo cốt, chỉ tiếc, mọi việc đều là một cái so sánh. Mà Ngự Phong, cố tình thật vừa đúng lúc lại có một Ngọc Hoa! Đồng dạng như tiên, cùng sự so sánh này, thắng bại rõ ràng!
Dung mạo Ngọc Hoa, thế gian không người có thể địch, dù là Ngự Phong, cũng không chỉ là thua mười mấy hai mươi lần mà thôi.
Không khỏi cũng có chút vui vẻ, giống như là thiếu nữ thanh xuân giao toàn thế giới cho bạn trai hoàn mỹ nhất như vậy, xuân tâm nho nhỏ của Như Ý lại bắt đầu nhộn nhạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.