Chương 14: Thật xin lỗi, ta quên các ngươi sợ lửa
Phượng Điểm Giang Sơn
20/06/2016
Tốc độ bọn họ lột da rất nhanh, sau dăm ba phút đã lột lớp ngoài sạch trơn.
Như Ý quyệt miệng nhìn loại tàn nhẫn máu tanh này, có chút không thích, nhưng cũng hiểu, đây chính là chuỗi xích sinh vật chân thật nhất .
Ngươi không thể bởi vì hươu nai đẹp mắt một chút đáng yêu một chút yếu thế một chút, đã cảm thấy nó nên được bảo hộ tội nghiệp nhất.
Trong tự nhiên từng loài vật tồn tại đều có ý nghĩa đặc biệt, mà từng giống bị loài vật khác xâm lược cùng cắn nuốt cũng là tồn tại tất nhiên.
Bọn họ không ăn, thì phải chết đói. Cho nên, động vật ăn thịt không có lựa chọn nào khác.
Thân thể hơn ba tuổi nhỏ bé thật sự quá yếu, Như Ý phí hết lực mới nhặt mấy nhánh cây .
Trong cánh đồng hoang vu, không có đá lửa, cũng may bây giờ đã là mùa hạ, không hề có tuyết đọng rãi đầy, thời điểm ánh nắng xuyên thấu qua cành lá rậm rạp chiếu xuống, vẫn là rất mãnh liệt .
Nàng bắt chước cổ nhân đánh lửa, tay nhỏ bé cũng mau hiện ra vết nước phồng thì rốt cuộc có ngọn lửa nhảy lên.
Nhưng, rốt cuộc Khanh Như Ý còn là bỏ quên mình đang cùng sống sinh vật gì.
Lửa, vốn là kẻ thù của sói.
Đống lửa mới đốt, những Bạch Lang kia vốn vây ở chung quanh giúp đỡ nàng xé thịt nai "Lả tả" mấy tiếng đồng thời chạy đến nơi xa.
Nhìn lại nàng thì trong ánh mắt có sợ hãi, đề phòng, còn có tức giận sâu đậm.
Không lâu lắm, có bạch ảnh nhanh chóng hướng đống lửa lướt đến! Mang theo một mảng lớn nhánh cây điên cuồng vỗ vào trong đống lửa kia.
Nàng nhận ra là sói cái, vội vàng kêu lên:
"Mẹ!"
Sói cái hung hăng trừng mắt nhìn nàng, rồi sau đó gào thét:
"Mau dập tắt lửa đi !"
Như Ý lập tức phản ứng kịp ý vị ánh lửa đối với bầy sói mà nói là như thế nào, vì vậy vội vàng đứng dậy, cố gắng nắm bùn đất trên mặt đất lên ném vào đống lửa.
Rốt cuộc dập tắt thì những Bạch Lang ở nơi xa kia mới từng bước đi về.
Nàng vội vàng xin lỗi:
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta quên các ngươi sợ lửa! Ta không có ác ý, chỉ là ta quá đói, muốn nướng một ít thức ăn!"
Như Ý quyệt miệng nhìn loại tàn nhẫn máu tanh này, có chút không thích, nhưng cũng hiểu, đây chính là chuỗi xích sinh vật chân thật nhất .
Ngươi không thể bởi vì hươu nai đẹp mắt một chút đáng yêu một chút yếu thế một chút, đã cảm thấy nó nên được bảo hộ tội nghiệp nhất.
Trong tự nhiên từng loài vật tồn tại đều có ý nghĩa đặc biệt, mà từng giống bị loài vật khác xâm lược cùng cắn nuốt cũng là tồn tại tất nhiên.
Bọn họ không ăn, thì phải chết đói. Cho nên, động vật ăn thịt không có lựa chọn nào khác.
Thân thể hơn ba tuổi nhỏ bé thật sự quá yếu, Như Ý phí hết lực mới nhặt mấy nhánh cây .
Trong cánh đồng hoang vu, không có đá lửa, cũng may bây giờ đã là mùa hạ, không hề có tuyết đọng rãi đầy, thời điểm ánh nắng xuyên thấu qua cành lá rậm rạp chiếu xuống, vẫn là rất mãnh liệt .
Nàng bắt chước cổ nhân đánh lửa, tay nhỏ bé cũng mau hiện ra vết nước phồng thì rốt cuộc có ngọn lửa nhảy lên.
Nhưng, rốt cuộc Khanh Như Ý còn là bỏ quên mình đang cùng sống sinh vật gì.
Lửa, vốn là kẻ thù của sói.
Đống lửa mới đốt, những Bạch Lang kia vốn vây ở chung quanh giúp đỡ nàng xé thịt nai "Lả tả" mấy tiếng đồng thời chạy đến nơi xa.
Nhìn lại nàng thì trong ánh mắt có sợ hãi, đề phòng, còn có tức giận sâu đậm.
Không lâu lắm, có bạch ảnh nhanh chóng hướng đống lửa lướt đến! Mang theo một mảng lớn nhánh cây điên cuồng vỗ vào trong đống lửa kia.
Nàng nhận ra là sói cái, vội vàng kêu lên:
"Mẹ!"
Sói cái hung hăng trừng mắt nhìn nàng, rồi sau đó gào thét:
"Mau dập tắt lửa đi !"
Như Ý lập tức phản ứng kịp ý vị ánh lửa đối với bầy sói mà nói là như thế nào, vì vậy vội vàng đứng dậy, cố gắng nắm bùn đất trên mặt đất lên ném vào đống lửa.
Rốt cuộc dập tắt thì những Bạch Lang ở nơi xa kia mới từng bước đi về.
Nàng vội vàng xin lỗi:
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, ta quên các ngươi sợ lửa! Ta không có ác ý, chỉ là ta quá đói, muốn nướng một ít thức ăn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.