Chương 365: Tính sai a tính sai!
Phượng Điểm Giang Sơn
01/02/2017
Editor: Maria Nyoko
Âm thanh Tiêu Thước giống như kinh lôi, dội thẳng vào trong tai hai người.
Như Ý đột nhiên thức tỉnh, theo bản năng liền lấy tay vòng ngực, che giấu đi cảnh xuân trước người. Lại bị Ngọc Hoa ngăn lại, tiếp theo lại nghe hắn thì thầm:
"Đừng để ý đến hắn, nhắm mắt lại, chúng ta tiếp tục!"
Không đợi nàng phản đối, thiếu niên bên ngoài tựa như gió, liều mạng gõ cửa. Động tĩnh nghe thật lớn nha!
"Tỷ a!" Tiếng kêu biến thành rên, "Ngươi sẽ hối hận đấy! Cả ngày cũng không cho ta ăn, ta đói a đói a đói a!"
Ngọc Hoa nổi giận, rống to:
"Muốn ăn thứ gì đó đi nói người làm!"
Ai ngờ, đứa bé bên ngoài không nhúc nhích chút nào, ngược lại âm thanh gào thét càng lớn ——
"Tại sao ta muốn ăn phải tìm người lấy ra gì đó! Hai người các ngươi chiên xào hầm luộc, ở trong phòng có rượu có thịt, đừng cho là ta không biết! Vốn tưởng rằng cũng có thể đưa tới cho ta một chút, thật không nghĩ đến lòng của các ngươi như vậy! Ta đói muốn chết á. . . . . ."
Thật là một cuộc gian tình, rốt cuộc Tiêu thước suy nghĩ không ra hay là cố ý giày vò, hoa hoa lệ lệ chưa toại nguyện rồi. . . . . .
Sau lại, Tiêu Thước thành công vào nhà ăn cơm, về sau nữa, Ngọc Hoa nói cùng Như Ý:
"Ban đầu đưa đứa bé này về đảo trước, thật là tính sai, tính sai a!"
Ở trong cung Mạnh nhắc tới Phổ Phổ đảo, Như Ý liền nghĩ đến còn có một người ở trên đảo cùng với Thiện Tâm, Lâm Mộng Hinh. Mà vừa nghĩ tới Lâm Mộng Hinh, dĩ nhiên là nghĩ tới Cung Tiêm Hội.
Vì vậy nàng đứng dậy, ném Ngọc Hoa cùng Tiêu Thước ở trong phòng, tự đi đến viện, bắt tiểu nha đầu hỏi.
"Các ngươi có một vị Cung phu nhân ở nơi này hay không? Hoặc là các ngươi không gọi nàng là phu nhân,có nữ nhân, hơn 20 tuổi, họ Cung, bộ dáng rất xinh đẹp."
Tiểu cung nữ gật đầu liên tục:
"Có người như vậy, là Thái Tử Gia đưa về, cũng gọi là Cung phu nhân. Nhưng hôm nay nàng ở trong viện phía tây, bình thường lại không đi ra ngoài."
"Không ra ngoài?" nhíu mày, hỏi nữa: "Vậy nàng tự nguyện ở nơi đó, vẫn bị người giam tới đó? Chỗ ở có người trông chừng không? Người ngoài có thể đi vào sao?"
Nàng hỏi như vậy, là sợ mình không vào được Cung Viện phía tây này, chỉ là muốn biết tình hình gần đây của Cung Tiêm Hội, trong lòng cũng tính toán.
Âm thanh Tiêu Thước giống như kinh lôi, dội thẳng vào trong tai hai người.
Như Ý đột nhiên thức tỉnh, theo bản năng liền lấy tay vòng ngực, che giấu đi cảnh xuân trước người. Lại bị Ngọc Hoa ngăn lại, tiếp theo lại nghe hắn thì thầm:
"Đừng để ý đến hắn, nhắm mắt lại, chúng ta tiếp tục!"
Không đợi nàng phản đối, thiếu niên bên ngoài tựa như gió, liều mạng gõ cửa. Động tĩnh nghe thật lớn nha!
"Tỷ a!" Tiếng kêu biến thành rên, "Ngươi sẽ hối hận đấy! Cả ngày cũng không cho ta ăn, ta đói a đói a đói a!"
Ngọc Hoa nổi giận, rống to:
"Muốn ăn thứ gì đó đi nói người làm!"
Ai ngờ, đứa bé bên ngoài không nhúc nhích chút nào, ngược lại âm thanh gào thét càng lớn ——
"Tại sao ta muốn ăn phải tìm người lấy ra gì đó! Hai người các ngươi chiên xào hầm luộc, ở trong phòng có rượu có thịt, đừng cho là ta không biết! Vốn tưởng rằng cũng có thể đưa tới cho ta một chút, thật không nghĩ đến lòng của các ngươi như vậy! Ta đói muốn chết á. . . . . ."
Thật là một cuộc gian tình, rốt cuộc Tiêu thước suy nghĩ không ra hay là cố ý giày vò, hoa hoa lệ lệ chưa toại nguyện rồi. . . . . .
Sau lại, Tiêu Thước thành công vào nhà ăn cơm, về sau nữa, Ngọc Hoa nói cùng Như Ý:
"Ban đầu đưa đứa bé này về đảo trước, thật là tính sai, tính sai a!"
Ở trong cung Mạnh nhắc tới Phổ Phổ đảo, Như Ý liền nghĩ đến còn có một người ở trên đảo cùng với Thiện Tâm, Lâm Mộng Hinh. Mà vừa nghĩ tới Lâm Mộng Hinh, dĩ nhiên là nghĩ tới Cung Tiêm Hội.
Vì vậy nàng đứng dậy, ném Ngọc Hoa cùng Tiêu Thước ở trong phòng, tự đi đến viện, bắt tiểu nha đầu hỏi.
"Các ngươi có một vị Cung phu nhân ở nơi này hay không? Hoặc là các ngươi không gọi nàng là phu nhân,có nữ nhân, hơn 20 tuổi, họ Cung, bộ dáng rất xinh đẹp."
Tiểu cung nữ gật đầu liên tục:
"Có người như vậy, là Thái Tử Gia đưa về, cũng gọi là Cung phu nhân. Nhưng hôm nay nàng ở trong viện phía tây, bình thường lại không đi ra ngoài."
"Không ra ngoài?" nhíu mày, hỏi nữa: "Vậy nàng tự nguyện ở nơi đó, vẫn bị người giam tới đó? Chỗ ở có người trông chừng không? Người ngoài có thể đi vào sao?"
Nàng hỏi như vậy, là sợ mình không vào được Cung Viện phía tây này, chỉ là muốn biết tình hình gần đây của Cung Tiêm Hội, trong lòng cũng tính toán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.