Chương 307: Tối nay cho các ngươi một phần đại lễ
Phượng Điểm Giang Sơn
04/12/2016
Ngày hôm sau Như Ý tới, đợi cả một ngày trong soái trướng Cung Khuê.
Cung Khuê ở bên cạnh, chỉ thấy Như Ý nghiên cứu tấm bản đồ chiến sự, còn thỉnh thoảng hỏi thăm tình huống bên trong Thanh Đồ thành.
Hắn không dám nửa điểm giấu diếm, từ nhân số Mạnh quân mãi cho đến chủ soái họ gì tên gì có gì yêu thích, đều nhất nhất nói ra.
Khi Như Ý gật đầu tỏ vẻ hài lòng, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Càng tiếp xúc lâu cùng Như Ý, hắn lại càng thấy không thể hiểu nổi chủ tử.
Tuy nói sớm có chuẩn bị, người này trong giang hồ được người xưng là Ngọc Diện La Sát không phải là loại kém cỏi.
Nhưng cũng không ngờ, Như Ý lại cường hãn đến mức này.
Ở trước mặt nàng, mặc kệ hắn là Cung Khuê hay là người khác, hình như lúc nói chuyện luôn lo lắng, gặp mặt cúi thấp ba phần, sợ sẽ là xảy ra chuyện giữa bọn họ.
Hắn cho là quyền thế và địa vị đột nhiên tới sẽ làm Như Ý hơi mê muội, đáng tiếc rốt cuộc sai một bước, nữ tử này chẳng những không có mê muội, ngược lại bất tri bất giác nắm toàn cục trong tay.
Còn nàng bây giờ, một ngày nhìn bản đồ, một ngày nghe chiến báo, rốt cuộc nàng muốn làm gì, không người nào có thể đoán được.
“Chuẩn bị cơm tối đi!” Sắc trời bắt đầu tối, nữ tử ngồi lâu không nhúc nhích đột nhiên mở miệng .
Đầu tiên Cung Khuê sững sờ, sau đó lập tức liền cúi người đồng ý, sau đó sẽ thối lui khỏi, chờ bên ngoài chuẩn bị tốt thức ăn, lúc này mới tự mình bưng vào.
Như Ý cũng không nhìn hắn, tự mình ăn no bụng, sau đó sẽ uống một ngụm trà xong, mới lại mở miệng——
“Tối nay cho các ngươi một đại lễ!”
“Hả?” Cung Khuê nghe không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng.
Không đợi hỏi, chỉ thấy Như Ý đứng dậy, ngay trước mặt của hắn nhi xoay xoay lưng!
Thắt lưng ở phía dưới quần dài màu đen, đẹp mắt.
Hắn vội vàng cúi đầu xuống, lại nghe nàng nói:
“Trả lại chỗ ngồi cho ngươi, ta đi cưỡi ngựa, ngươi chăm sóc đệ đệ ta là được, không cần phải để ý đến ta!”
Dứt lời, thân thể hẹ nhàng, quỷ mị bay qua lều lớn.
Cung Khuê thấy phải dụi mắt, Như Ý đi ra thế nào, hắn không thấy rõ.
Chỉ là bị động tác nhanh như gió này làm hoảng sợ, trong lúc nhất thời, lại càng toan tính đối với công chúa.
. . . . . .
Quà tặng! Đúng, đưa cho Triệu quân một phần quà tặng!
Nữ tử giục ngựa chạy như điên nghĩ đến quà tặng, khóe môi không tự chủ kéo nhẹ lên, một hình ảnh hết sức đẹp mắt lại tà lãnh xuất ra ngoài.
Cung Khuê ở bên cạnh, chỉ thấy Như Ý nghiên cứu tấm bản đồ chiến sự, còn thỉnh thoảng hỏi thăm tình huống bên trong Thanh Đồ thành.
Hắn không dám nửa điểm giấu diếm, từ nhân số Mạnh quân mãi cho đến chủ soái họ gì tên gì có gì yêu thích, đều nhất nhất nói ra.
Khi Như Ý gật đầu tỏ vẻ hài lòng, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Càng tiếp xúc lâu cùng Như Ý, hắn lại càng thấy không thể hiểu nổi chủ tử.
Tuy nói sớm có chuẩn bị, người này trong giang hồ được người xưng là Ngọc Diện La Sát không phải là loại kém cỏi.
Nhưng cũng không ngờ, Như Ý lại cường hãn đến mức này.
Ở trước mặt nàng, mặc kệ hắn là Cung Khuê hay là người khác, hình như lúc nói chuyện luôn lo lắng, gặp mặt cúi thấp ba phần, sợ sẽ là xảy ra chuyện giữa bọn họ.
Hắn cho là quyền thế và địa vị đột nhiên tới sẽ làm Như Ý hơi mê muội, đáng tiếc rốt cuộc sai một bước, nữ tử này chẳng những không có mê muội, ngược lại bất tri bất giác nắm toàn cục trong tay.
Còn nàng bây giờ, một ngày nhìn bản đồ, một ngày nghe chiến báo, rốt cuộc nàng muốn làm gì, không người nào có thể đoán được.
“Chuẩn bị cơm tối đi!” Sắc trời bắt đầu tối, nữ tử ngồi lâu không nhúc nhích đột nhiên mở miệng .
Đầu tiên Cung Khuê sững sờ, sau đó lập tức liền cúi người đồng ý, sau đó sẽ thối lui khỏi, chờ bên ngoài chuẩn bị tốt thức ăn, lúc này mới tự mình bưng vào.
Như Ý cũng không nhìn hắn, tự mình ăn no bụng, sau đó sẽ uống một ngụm trà xong, mới lại mở miệng——
“Tối nay cho các ngươi một đại lễ!”
“Hả?” Cung Khuê nghe không hiểu, ngẩng đầu nhìn nàng.
Không đợi hỏi, chỉ thấy Như Ý đứng dậy, ngay trước mặt của hắn nhi xoay xoay lưng!
Thắt lưng ở phía dưới quần dài màu đen, đẹp mắt.
Hắn vội vàng cúi đầu xuống, lại nghe nàng nói:
“Trả lại chỗ ngồi cho ngươi, ta đi cưỡi ngựa, ngươi chăm sóc đệ đệ ta là được, không cần phải để ý đến ta!”
Dứt lời, thân thể hẹ nhàng, quỷ mị bay qua lều lớn.
Cung Khuê thấy phải dụi mắt, Như Ý đi ra thế nào, hắn không thấy rõ.
Chỉ là bị động tác nhanh như gió này làm hoảng sợ, trong lúc nhất thời, lại càng toan tính đối với công chúa.
. . . . . .
Quà tặng! Đúng, đưa cho Triệu quân một phần quà tặng!
Nữ tử giục ngựa chạy như điên nghĩ đến quà tặng, khóe môi không tự chủ kéo nhẹ lên, một hình ảnh hết sức đẹp mắt lại tà lãnh xuất ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.