Chương 21: Yêu thương
Ngô Tiếu Tiếu
15/08/2014
Beta: Tử Băng.
Ω♦Ω
Thật ra Ngọc Câu cũng rất cảm kích với hành động của Tô Thiên Dương, ngẩng đầu cười nói: “Cám ơn Nhị thiếu gia. “
Tô Thiên Dương cũng để ý đến lời cảm ơn của nàng, chỉ nhìn bộ dạng đang gục ở trên giường của nàng, thật khó có thể dùng đồ ăn sáng: “Ngươi định ăn kiểu gì đây?”
” Bưng tới đây”Ngọc Câu chỉ chỉ khay, nếu sẽ không ai biết chuyện thì nàng còn khách khí cái gì nữa, nàng đói lắm rồi!
ánh mắt Tô Thiên Dương sâu thẳm vô cùng, Ngọc Câu khẽ cười như thế kia thật là đẹp mắt a. Hắn phất tay bảo Truy Phong đi ra ngoài, tự mình bưng khay lên, đi tới bên giường, để vào chỗ nàng có thể thuận tiện ăn, nhu hòa nhìn nha đầu này. Ngọc câu vừa ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ đồ ăn sáng, liền quên cảm tạ Tô Thiên Dương, lập tức cúi đầu bắt đầu ăn.
Tô Thiên Dương ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ăn như sói như hổ, có chút đau lòng mở miệng: “Ngươi làm cái gì vậy? Từ từ thôi, có ai tranh đồ ăn với ngươi đâu.”
” Ta đói bụng. ” Ngọc Câu tranh thủ mở miệng, tiếng nói kia mềm mại nhỏ nhẹ làm lòng Tô Thiên Dương dao động, ánh mắt thăm thẳm của hắn lay động như sóng nước mênh mông, bình tĩnh nhìn, tóc đen như tơ của Ngọc câu tùy ý phân tán trên vai như vậy, thân hình gầy guộc của nàng càng nổi bật lên, làm cho người ta không khỏi đau lòng. Đây cũng không phải là tâm tình hắn nên có. Tô Thiên Dương nhanh chóng vứt bỏ tâm tư này, đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn.
Ngọc Câu ăn một chén cháo rau cải, lại ăn một khối điểm tâm, mặc dù còn muốn ăn nhưng nàng cũng không quên Tiểu Cúc. Nàng ấy lúc này đang làm việc cực nhọc dưới ánh mặt trời chói chang sau vườn hoa, cũng do mình làm liên lụy tới nàng ấy cho nên chút điểm tâm này nên để lại cho Tiểu Cúc thì hơn.
” Nhị thiếu gia, ta có thể xin ngài giúp ta một việc được không?”
Tô Thiên Dương gật đầu: “Được, ngươi nói xem có chuyện gì ?”
” Để Truy Phong đem điểm tâm còn dư đưa đến hậu hoa viên đi, giao cho Tiểu Cúc đang nhổ cỏ. Nàng ấy còn chưa ăn sáng đâu” Ngọc câu mở miệng cười, chẳng biết tại sao lúc này không căm hận Tô Thiên Dương nữa, lẽ nào là do hắn cho mình đồ ăn nên lòng sinh nhu nhược? Hay là bởi vì hắn lớn lên tuấn mỹ làm cho người ta không thể nhẫn tâm mà căm hận chăng?
” Được” Tô Thiên Dương không hề nghĩ ngợi đáp một tiếng, chuyện nhỏ như thế này hắn làm sao cự tuyệt được, hướng ra phía ngoài gọi một tiếng: “Truy Phong, vào đây.”
Truy Phong nhanh chóng tiêu sái đi vào, cung kính chờ chủ tử căn dặn.
“Đem điểm tâm còn dư lại này đưa đến hậu hoa viên đi, có một nha đầu tên Tiểu Cúc còn chưa dùng đồ ăn sáng đâu. Ngươi cẩn thận một chút, đừng để người khác thấy.” Tô Thiên Dương cẩn thận mở miệng. Truy Phong lập tức gật đầu, đi tới bên người Ngọc Câu, đem mấy thứ điểm tâm kia xếp gọn lại, cầm lấy đi ra ngoài.
Tô Thiên Dương đợi đến khi Truy Phong đi ra ngoài cũng đứng lên, hắn không thể nán lại lâu, nếu như các nha đầu khác nhìn thấy chỉ sợ Ngọc Câu lại phải chịu thêm tội danh: “Ta đi trước, nếu như có chuyện có thể đi tìm Truy Phong, nếu có thể giúp ta đây sẽ giúp ngươi.”
” Cám ơn ngươi.” Ngọc Câu mở miệng, lần này là thật lòng nói những lời này, bởi vì nàng biết Tô Thiên Dương cũng không làm cho người ta chán ghét như vẻ bề ngoài, nội tâm hắn thật ra thì cũng rất tốt.
“Nếu như ta thu ngươi, ngươi nghĩ như thế nào đây.” Tô Thiên Dương yêu mỵ mở miệng, khôi phục vẻ phong lưu phóng khoáng như trước. Ngọc Câu ngẩn ra, tức giận cầm lấy gối trên giường, ném tới: “Ngươi đi chết đi.”
Vừa mới có chút hảo cảm với hắn, liền tự nhiên không biết xấu hổ như vậy, nam nhân này thật là không biết tự trọng. Chỉ cần nữ nhân nào hơi có vẻ thùy mị, lại có chút hảo cảm với hắn thì hắn đã nghĩ chiếm được rồi. Trong viện của Tô Thiên Dương đã có vài phòng thị thiếp rồi, lại vẫn muốn đem nàng thu vào, nằm mơ sao.
Tô Thiên Dương sớm lách mình rời khỏi, không cần nhìn cũng biết Ngọc Câu sẽ có vẻ mặt gì. Thật ra thì hắn chỉ trêu chọc nàng, mặc dù trong lòng thật sự nghĩ vậy, lại biết nàng bướng bỉnh kiêu ngạo như vậy căn bản không giống với mấy nữ nhân trong viện của hắn.
Truy Phong đem điểm tâm đưa đến trong tay Tiểu Cúc. Tiểu Cúc no nê, cả ngày thần thái sáng láng làm việc, Tiểu Man mấy lần phái tiểu nha đầu sang đây quan sát tình trạng của Tiểu Cúc, mặt càng lúc càng đen, không nghĩ tới nha đầu này một ngày không ăn cơm lại vẫn vui vẻ như vậy, thật là tức chết nàng, lại không biết Tiểu Cúc ăn được no nê, tự nhiên có tinh thần làm việc.
Ngọc Câu chỉ nghỉ ngơi hai ngày, chỗ bị thương còn chưa khỏi hẳn đã bị Tiểu Man phân công nhiệm vụ, quét dọn sạch sẻ tất cả sân trong viện. Đối với hành động của Tiểu Man, rất nhiều tiểu nha đầu giận mà không dám nói gì. Tiểu Cúc vốn muốn đi tìm Tiểu Man tính sổ, Ngọc Câu ngăn trở nàng, lúc này vẫn nên bớt gây chuyện mới tốt.
Mùa này, dọn dẹp là cả một công trình to lớn bởi vì hoa bay lả tả, bông liễu rơi rụng, khắp nơi trên mặt đất là hoa rơi lá bay.
Ngọc Câu cũng không ngại, ngược lại lại thích thanh tĩnh như thế, một mình từ từ quét, từ con đường u tối dời đến đằng trước, thân thể mãnh khảnh giữa ánh bình minh đặc biệt chói mắt, gió vén một bên tóc mai của nàng lên thành sợi dây tơ, hoạt bát khả ái. Cách đó không xa có một thân thể cường tráng cao ngất dựa nghiêng trên tàng cây, bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương không tên.
Ngọc Câu quét một lát, bởi vì trên mông đang kết vảy, động tác khom lưng của nàng ảnh hưởng đến vết thương cho nên rất đau, tay không tự chủ sờ soạng qua. Động tác kia cực kỳ bất nhã, nam tử đằng xa rốt cục không nhịn được cười ra tiếng. Âm thanh kia kinh động đến Ngọc Câu, nàng cuống quít buông tay ra nhìn qua, chỉ thấy Tô Thiên Dương đạp trên ánh vàng đi tới, đứng thẳng trước mặt nàng, khóe môi là vẻ cân nhắc. Ngọc Câu nghĩ đến mới vừa rồi động tác tự mình sờ mông bị hắn thấy được, trong lòng cực kỳ tức giận, giận tái mặt.
“Nhị thiếu gia, ngươi ở nơi này làm cái gì? “
“Đây mới chính là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?” Tô Thiên Dương mở miệng trêu đùa, hoàn toàn không thèm để ý lời Ngọc Câu, hai người đứng dưới ánh mặt trời dưới ánh mặt trời trừng mắt nhìn lẫn nhau. Một lát sau, Ngọc Câu rốt cục nhịn không được bật cười lên, thiệt là, nhìn thấy thì nhìn thấy, dù sao nàng chỉ là một tiểu nha đầu, không phải là những danh môn thục nữ kia, có liên quan gì đâu.
“Chỉ mới cho ta một lọ thuốc liền trở thành ân nhân cứu mạng của ta sao?”Ngọc Câu khinh thường khiêu khích, không hề để ý đến hắn nữa, quay đầu tiếp tục quét sân. Tô Thiên Dương đi theo phía sau nàng đột nhiên khom lưng đoạt công cụ trong tay nàng, tự mình quét. Ngọc Câu sợ hết hồn lui qua một bên thật nhanh.
“Nhị thiếu gia, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Ngươi không thấy sao? Ta đang giúp ngươi quét sân, xem ngươi quét thực khổ sở, cho nên ta giúp ngươi.” Hắn nói đúng tình hợp lý, chả để ý đến việc quét sân không hợp với thân phận cao quý của hắn, chỉ cần là hắn nguyện ý, cho dù ra đường đi xin ăn cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Hắn luôn luôn là người làm theo ý mình.
Hắn giúp nàng? Ngọc Câu nhìn lên trời một cái, hít sâu để kiềm chế tức giận, hắn đây tột cùng là hại nàng hay là giúp nàng. Tiểu Man nhất định sẽ đúng giờ tới đây kiểm tra, nếu thấy người mà nàng ta đang toàn tâm toàn ý quyến rũ kia lại giúp nàng quét sân, nàng còn có quả ngon để ăn sao?
“Nhị thiếu gia, ngươi bỏ qua cho ta đi, ngươi như vậy hoàn toàn là hại ta, ta và ngươi không có thù gì chứ?” Ngọc Câu hai tay chống nạnh, vẻ mặt tức giận.
Tô Thiên Dương ngẩn ra, hắn cũng suýt quên mất, chỉ là thấy nàng khổ sở như vậy, tự nhiên muốn giúp nàng quét sân mà thôi, xem ra bản thân mình sai lầm rồi. Nếu như bị Tiểu Man thấy chỉ sợ nàng lại chịu tội, nghĩ thông suốt liền đem đồ trong tay đưa cho Ngọc Câu, mặt dày cười.
“Xem ra thật sự là sai lầm rồi, ngươi quét đi. “
“Ừ, xem ra ngươi còn biết nghĩ thấu đáo.”Ngọc Câu gật đầu nhận lấy, nàng phát hiện một ưu điểm của Tô Thiên Dương, miễn là hắn tiếp thu thì sẽ không phải là cái loại nam nhân tự cho là đúng.
“Ngươi trở về đi thôi, ngươi đường đường là thiếu gia, ta chỉ là một tiểu nha đầu, nếu như bị người thấy còn nói ta dụ dỗ thiếu gia, tội danh này nô tỳ đảm nhận không nổi, Nhị thiếu gia nếu quả thật muốn giúp Ngọc Câu, sau này cách Ngọc Câu xa một chút.” Ngọc Câu nói tiếp, nàng không muốn cùng người Tô phủ tiếp xúc quá nhiều. Tô Thiên Dương trên người mặc dù có ưu điểm nhưng khoảng cách giữa hắn và mình chỉ kém khoảng cách giữa trời và đất, tội gì cùng hắn dây dưa không rõ, tự mình chọc phiền toái đây
Nhưng lần này Tô Thiên Dương lại không để ý tới nàng, ánh mắt sâu kín nhìn bóng lưng Ngọc Câu, nhìn mồ hôi trên mặt nàng nhỏ giọt trên mặt đất, bởi vì động tác quét sân ảnh hưởng vết thương, quét mấy cái lại thở khẽ một tiếng, nhíu mày một chút, ngay những động tác rất nhỏ này cũng khiến cho Tô Thiên Dương rất đau lòng, không khỏi thương tiếc mở miệng.
“Ngọc Câu, không bằng ta thu ngươi đi, như vậy ngươi cũng không cần chịu khổ như thế, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi. “
Ω♦Ω
Thật ra Ngọc Câu cũng rất cảm kích với hành động của Tô Thiên Dương, ngẩng đầu cười nói: “Cám ơn Nhị thiếu gia. “
Tô Thiên Dương cũng để ý đến lời cảm ơn của nàng, chỉ nhìn bộ dạng đang gục ở trên giường của nàng, thật khó có thể dùng đồ ăn sáng: “Ngươi định ăn kiểu gì đây?”
” Bưng tới đây”Ngọc Câu chỉ chỉ khay, nếu sẽ không ai biết chuyện thì nàng còn khách khí cái gì nữa, nàng đói lắm rồi!
ánh mắt Tô Thiên Dương sâu thẳm vô cùng, Ngọc Câu khẽ cười như thế kia thật là đẹp mắt a. Hắn phất tay bảo Truy Phong đi ra ngoài, tự mình bưng khay lên, đi tới bên giường, để vào chỗ nàng có thể thuận tiện ăn, nhu hòa nhìn nha đầu này. Ngọc câu vừa ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ đồ ăn sáng, liền quên cảm tạ Tô Thiên Dương, lập tức cúi đầu bắt đầu ăn.
Tô Thiên Dương ngồi ở bên cạnh nhìn nàng ăn như sói như hổ, có chút đau lòng mở miệng: “Ngươi làm cái gì vậy? Từ từ thôi, có ai tranh đồ ăn với ngươi đâu.”
” Ta đói bụng. ” Ngọc Câu tranh thủ mở miệng, tiếng nói kia mềm mại nhỏ nhẹ làm lòng Tô Thiên Dương dao động, ánh mắt thăm thẳm của hắn lay động như sóng nước mênh mông, bình tĩnh nhìn, tóc đen như tơ của Ngọc câu tùy ý phân tán trên vai như vậy, thân hình gầy guộc của nàng càng nổi bật lên, làm cho người ta không khỏi đau lòng. Đây cũng không phải là tâm tình hắn nên có. Tô Thiên Dương nhanh chóng vứt bỏ tâm tư này, đứng dậy ngồi vào bên cạnh bàn.
Ngọc Câu ăn một chén cháo rau cải, lại ăn một khối điểm tâm, mặc dù còn muốn ăn nhưng nàng cũng không quên Tiểu Cúc. Nàng ấy lúc này đang làm việc cực nhọc dưới ánh mặt trời chói chang sau vườn hoa, cũng do mình làm liên lụy tới nàng ấy cho nên chút điểm tâm này nên để lại cho Tiểu Cúc thì hơn.
” Nhị thiếu gia, ta có thể xin ngài giúp ta một việc được không?”
Tô Thiên Dương gật đầu: “Được, ngươi nói xem có chuyện gì ?”
” Để Truy Phong đem điểm tâm còn dư đưa đến hậu hoa viên đi, giao cho Tiểu Cúc đang nhổ cỏ. Nàng ấy còn chưa ăn sáng đâu” Ngọc câu mở miệng cười, chẳng biết tại sao lúc này không căm hận Tô Thiên Dương nữa, lẽ nào là do hắn cho mình đồ ăn nên lòng sinh nhu nhược? Hay là bởi vì hắn lớn lên tuấn mỹ làm cho người ta không thể nhẫn tâm mà căm hận chăng?
” Được” Tô Thiên Dương không hề nghĩ ngợi đáp một tiếng, chuyện nhỏ như thế này hắn làm sao cự tuyệt được, hướng ra phía ngoài gọi một tiếng: “Truy Phong, vào đây.”
Truy Phong nhanh chóng tiêu sái đi vào, cung kính chờ chủ tử căn dặn.
“Đem điểm tâm còn dư lại này đưa đến hậu hoa viên đi, có một nha đầu tên Tiểu Cúc còn chưa dùng đồ ăn sáng đâu. Ngươi cẩn thận một chút, đừng để người khác thấy.” Tô Thiên Dương cẩn thận mở miệng. Truy Phong lập tức gật đầu, đi tới bên người Ngọc Câu, đem mấy thứ điểm tâm kia xếp gọn lại, cầm lấy đi ra ngoài.
Tô Thiên Dương đợi đến khi Truy Phong đi ra ngoài cũng đứng lên, hắn không thể nán lại lâu, nếu như các nha đầu khác nhìn thấy chỉ sợ Ngọc Câu lại phải chịu thêm tội danh: “Ta đi trước, nếu như có chuyện có thể đi tìm Truy Phong, nếu có thể giúp ta đây sẽ giúp ngươi.”
” Cám ơn ngươi.” Ngọc Câu mở miệng, lần này là thật lòng nói những lời này, bởi vì nàng biết Tô Thiên Dương cũng không làm cho người ta chán ghét như vẻ bề ngoài, nội tâm hắn thật ra thì cũng rất tốt.
“Nếu như ta thu ngươi, ngươi nghĩ như thế nào đây.” Tô Thiên Dương yêu mỵ mở miệng, khôi phục vẻ phong lưu phóng khoáng như trước. Ngọc Câu ngẩn ra, tức giận cầm lấy gối trên giường, ném tới: “Ngươi đi chết đi.”
Vừa mới có chút hảo cảm với hắn, liền tự nhiên không biết xấu hổ như vậy, nam nhân này thật là không biết tự trọng. Chỉ cần nữ nhân nào hơi có vẻ thùy mị, lại có chút hảo cảm với hắn thì hắn đã nghĩ chiếm được rồi. Trong viện của Tô Thiên Dương đã có vài phòng thị thiếp rồi, lại vẫn muốn đem nàng thu vào, nằm mơ sao.
Tô Thiên Dương sớm lách mình rời khỏi, không cần nhìn cũng biết Ngọc Câu sẽ có vẻ mặt gì. Thật ra thì hắn chỉ trêu chọc nàng, mặc dù trong lòng thật sự nghĩ vậy, lại biết nàng bướng bỉnh kiêu ngạo như vậy căn bản không giống với mấy nữ nhân trong viện của hắn.
Truy Phong đem điểm tâm đưa đến trong tay Tiểu Cúc. Tiểu Cúc no nê, cả ngày thần thái sáng láng làm việc, Tiểu Man mấy lần phái tiểu nha đầu sang đây quan sát tình trạng của Tiểu Cúc, mặt càng lúc càng đen, không nghĩ tới nha đầu này một ngày không ăn cơm lại vẫn vui vẻ như vậy, thật là tức chết nàng, lại không biết Tiểu Cúc ăn được no nê, tự nhiên có tinh thần làm việc.
Ngọc Câu chỉ nghỉ ngơi hai ngày, chỗ bị thương còn chưa khỏi hẳn đã bị Tiểu Man phân công nhiệm vụ, quét dọn sạch sẻ tất cả sân trong viện. Đối với hành động của Tiểu Man, rất nhiều tiểu nha đầu giận mà không dám nói gì. Tiểu Cúc vốn muốn đi tìm Tiểu Man tính sổ, Ngọc Câu ngăn trở nàng, lúc này vẫn nên bớt gây chuyện mới tốt.
Mùa này, dọn dẹp là cả một công trình to lớn bởi vì hoa bay lả tả, bông liễu rơi rụng, khắp nơi trên mặt đất là hoa rơi lá bay.
Ngọc Câu cũng không ngại, ngược lại lại thích thanh tĩnh như thế, một mình từ từ quét, từ con đường u tối dời đến đằng trước, thân thể mãnh khảnh giữa ánh bình minh đặc biệt chói mắt, gió vén một bên tóc mai của nàng lên thành sợi dây tơ, hoạt bát khả ái. Cách đó không xa có một thân thể cường tráng cao ngất dựa nghiêng trên tàng cây, bình tĩnh nhìn nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương không tên.
Ngọc Câu quét một lát, bởi vì trên mông đang kết vảy, động tác khom lưng của nàng ảnh hưởng đến vết thương cho nên rất đau, tay không tự chủ sờ soạng qua. Động tác kia cực kỳ bất nhã, nam tử đằng xa rốt cục không nhịn được cười ra tiếng. Âm thanh kia kinh động đến Ngọc Câu, nàng cuống quít buông tay ra nhìn qua, chỉ thấy Tô Thiên Dương đạp trên ánh vàng đi tới, đứng thẳng trước mặt nàng, khóe môi là vẻ cân nhắc. Ngọc Câu nghĩ đến mới vừa rồi động tác tự mình sờ mông bị hắn thấy được, trong lòng cực kỳ tức giận, giận tái mặt.
“Nhị thiếu gia, ngươi ở nơi này làm cái gì? “
“Đây mới chính là thái độ ngươi đối với ân nhân cứu mạng sao?” Tô Thiên Dương mở miệng trêu đùa, hoàn toàn không thèm để ý lời Ngọc Câu, hai người đứng dưới ánh mặt trời dưới ánh mặt trời trừng mắt nhìn lẫn nhau. Một lát sau, Ngọc Câu rốt cục nhịn không được bật cười lên, thiệt là, nhìn thấy thì nhìn thấy, dù sao nàng chỉ là một tiểu nha đầu, không phải là những danh môn thục nữ kia, có liên quan gì đâu.
“Chỉ mới cho ta một lọ thuốc liền trở thành ân nhân cứu mạng của ta sao?”Ngọc Câu khinh thường khiêu khích, không hề để ý đến hắn nữa, quay đầu tiếp tục quét sân. Tô Thiên Dương đi theo phía sau nàng đột nhiên khom lưng đoạt công cụ trong tay nàng, tự mình quét. Ngọc Câu sợ hết hồn lui qua một bên thật nhanh.
“Nhị thiếu gia, ngươi đang làm cái gì vậy?”
“Ngươi không thấy sao? Ta đang giúp ngươi quét sân, xem ngươi quét thực khổ sở, cho nên ta giúp ngươi.” Hắn nói đúng tình hợp lý, chả để ý đến việc quét sân không hợp với thân phận cao quý của hắn, chỉ cần là hắn nguyện ý, cho dù ra đường đi xin ăn cũng sẽ không cảm thấy có vấn đề gì. Hắn luôn luôn là người làm theo ý mình.
Hắn giúp nàng? Ngọc Câu nhìn lên trời một cái, hít sâu để kiềm chế tức giận, hắn đây tột cùng là hại nàng hay là giúp nàng. Tiểu Man nhất định sẽ đúng giờ tới đây kiểm tra, nếu thấy người mà nàng ta đang toàn tâm toàn ý quyến rũ kia lại giúp nàng quét sân, nàng còn có quả ngon để ăn sao?
“Nhị thiếu gia, ngươi bỏ qua cho ta đi, ngươi như vậy hoàn toàn là hại ta, ta và ngươi không có thù gì chứ?” Ngọc Câu hai tay chống nạnh, vẻ mặt tức giận.
Tô Thiên Dương ngẩn ra, hắn cũng suýt quên mất, chỉ là thấy nàng khổ sở như vậy, tự nhiên muốn giúp nàng quét sân mà thôi, xem ra bản thân mình sai lầm rồi. Nếu như bị Tiểu Man thấy chỉ sợ nàng lại chịu tội, nghĩ thông suốt liền đem đồ trong tay đưa cho Ngọc Câu, mặt dày cười.
“Xem ra thật sự là sai lầm rồi, ngươi quét đi. “
“Ừ, xem ra ngươi còn biết nghĩ thấu đáo.”Ngọc Câu gật đầu nhận lấy, nàng phát hiện một ưu điểm của Tô Thiên Dương, miễn là hắn tiếp thu thì sẽ không phải là cái loại nam nhân tự cho là đúng.
“Ngươi trở về đi thôi, ngươi đường đường là thiếu gia, ta chỉ là một tiểu nha đầu, nếu như bị người thấy còn nói ta dụ dỗ thiếu gia, tội danh này nô tỳ đảm nhận không nổi, Nhị thiếu gia nếu quả thật muốn giúp Ngọc Câu, sau này cách Ngọc Câu xa một chút.” Ngọc Câu nói tiếp, nàng không muốn cùng người Tô phủ tiếp xúc quá nhiều. Tô Thiên Dương trên người mặc dù có ưu điểm nhưng khoảng cách giữa hắn và mình chỉ kém khoảng cách giữa trời và đất, tội gì cùng hắn dây dưa không rõ, tự mình chọc phiền toái đây
Nhưng lần này Tô Thiên Dương lại không để ý tới nàng, ánh mắt sâu kín nhìn bóng lưng Ngọc Câu, nhìn mồ hôi trên mặt nàng nhỏ giọt trên mặt đất, bởi vì động tác quét sân ảnh hưởng vết thương, quét mấy cái lại thở khẽ một tiếng, nhíu mày một chút, ngay những động tác rất nhỏ này cũng khiến cho Tô Thiên Dương rất đau lòng, không khỏi thương tiếc mở miệng.
“Ngọc Câu, không bằng ta thu ngươi đi, như vậy ngươi cũng không cần chịu khổ như thế, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi. “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.