Chương 130: Thọ yến
Manh Manh
18/05/2022
Một chút sau, chính là vương gia cùng mấy vị công chúa đến.
Trùng hợp thay, lần này Chiêu Hoa công chúa cùng Bình Dương công chúa không hẹn mà vào cùng một lúc. Kha Nguyệt nhìn Ngọc Yên đang đi vào, trong mắt ánh lên tia cười. Cô bạn này của cô, cũng sắp có chủ rồi đây, haha.
Kha Nguyệt lại nhớ đến khoảng thời gian trước. Lúc đó cô cảm nhận được bầu không khí giữa Ngọc Yên cùng đại sư huynh có chút không đúng lắm. Nhưng lúc đó cô không để ý lắm, về sau càng lúc mối quan hệ thân thiết của họ càng rõ ràng.
Ngọc Yên bên này, bị ánh mắt gian tà của Kha Nguyệt nhìn, suýt nữa thì thất thố. Mắt đẹp như lơ đãng liếc Kha Nguyệt một cái. Đã quen Nguyệt Nguyệt từ lâu, nếu cô còn không biết trong đầu Kha Nguyệt nghĩ gì thì thật đúng là uổng công cô sống trên đời. Đây chính là Nguyệt Nguyệt đang trêu chọc cô, thật đáng ghét. Từ khi Nguyệt Nguyệt biết cô cùng Mộ Dung Tùng Lâm có tình cảm, thì lần nào gặp cũng là dùng ánh mắt kia nhìn cô. Nhìn đến nỗi tóc gáy của cô cũng dựng đứng hết cả lên.
Ngọc Yên ngồi vào chỗ ngồi của mình, khẽ trừng mắt nhìn Kha Nguyệt. Sau đó rời ánh mắt sang Tử Đằng, muốn tố cáo. Ai ngờ hoàng huynh của cô là người trọng sắc khinh thân muội, còn rất phối hợp với Nguyệt Nguyệt. Nhìn cô với một ánh mắt gian tà không kém, làm Ngọc Yên suýt nữa tức đến hộc máu. Phải uống mấy chén trà để hạ hỏa.
Kha Nguyệt nhìn vậy thì càng buồn cười, nên có khẽ cười thành tiếng. Tử Đằng thấy muội muội nhà mình như vậy cũng nhấc nhẹ khóe môi.
Lúc này, Thuần Vương bên kia nói: "Chẳng hay, Thụy Mẫn công chúa là có chuyện gì vui sao?"
Kha Nguyệt gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay được tham gia thọ yến của Thái hậu, bổn công chúa có chút vui vẻ."
"Công chúa mới được nhận tổ quy tông, hẳn là chưa nhìn thấy yến tiệc như vậy bao giờ, vui vẻ cũng là chuyện thường tình thôi." Thuần Vương tươi cười nói. Nhưng ý tứ trong lời nói, ở đây ai mà không hiểu, đó chính là chê Thụy Mẫn công chúa dù hiện tại thân phận cao quý, nhưng vẫn không thoát khỏi trần gian phàm tục.
Một vị phi tần trên danh nghĩa của Tử Đằng bên dưới cũng lên tiếng: "Thụy Mẫn công chúa mới quay về không lâu. Hẳn là chưa quen thuộc, tham gia nhiều một chút là quen liền thôi!"
Kha Nguyệt nghe vậy, nhìn Thuần Vương cùng vị phi tần kia nói: "Nói như vậy, chẳng lẽ Thuần Vương cùng Nghi Quý Nhân đây không vui vẻ khi dự thọ yến của thái hậu?" Hai người kia còn đang cười, nghe thấy câu này của Kha Nguyệt nụ cười trên mặt trở nên đông cứng.
"Nếu là ở Đại Yên quốc của chúng tôi, như vậy, sẽ bị nói là đại bất kính." Kha Nguyệt không nhanh không chậm bồi thêm một câu. Khiến Thuần Vương không cười nổi nữa. Hắn vốn nghĩ, nếu giờ làm khó Đại Yên quốc, hẳn là họ sẽ có thành kiến đối với Đông Nhạc quốc, từ đó sẽ không ủng hộ hoàng huynh nữa. Ai ngờ đâu, vị công chúa này cũng không phải người dễ đối phó. Quay đi quay lại đã chụp cho hắn một tội bất kính to đùng.
"Bổn vương sao có thể không vui mừng chứ. Bổn vương còn chuẩn bị một món quà to dâng lên thái hậu." Thuần Vương nói, sau đó sai người mang lễ vật mừng thọ lên. Hắn làm sao có thể nhận cái tội danh bất kính này được chứ.
Lễ vật được dâng lên, là một khối ngọc Như Ý. Lễ vậy này đương nhiên khiến Thái hậu rất hài lòng, vì vậy, chuyện vừa rồi Thuần Vương coi như đã qua được ải. Sau đó lần lượt, mọi người cũng tiến lên dâng quà cho thái hậu. Đến người của Đại Yên quốc, Hàn Tử Siêu bước lên nói: "Thái hậu nương nương, chúng tôi không có gì nhiều, chỉ có một viên dạ Minh Châu làm quà tặng. Mong Thái hậu nương nương đừng trách cứ." Sau đó là người của Đại Yên quốc dâng lên một viên dạ Minh Châu thật to, nhìn rất đẹp.
Người trong Kim Loan điện nghe lời của thái tử Đại Yên quốc mà suýt cắn phải lưỡi. Gì mà có mỗi một viên dạ Minh Châu, dạ Minh Châu quý hiếm như vậy, có nửa viên họ cũng mừng lắm rồi. Nói gì đến một viên to như vậy, đúng là không còn gì để nói mà.
Sau đi đã tặng quà cho Thái hậu xong, thì chính là ca múa. Những mỹ nhân được đưa đến chính giữa Kim Loan Điện, múa cùng ca hát. Khiến cho Kim Loan Điện vốn đã nhộn nhịp may càng thập phần mỹ lệ. Nhưng mới ca múa được một nửa, bỗng bên ngoài đại điện có mấy chục người áo đen xông vào bên trong. Đại điện đang vui vẻ bỗng dưng im bặt, sau đó là tiếng la hét. Cấm quân cũng đã đi lên, đứng đối diện với mấy người họ. Còn lại là chia ra mỗi người một phía để bảo vệ khách quan cùng hoàng thượng, thái hậu, và các vị công chúa... Tất cả mọi người sắc mặt đều không tốt, duy chỉ có một người, đôi môi khẽ nhếch lên.
Tử Đằng nhìn người áo đen đi đầu dưới kia bình thản, nói: "Ngươi xông vào hoàng cung là có ý gì?"
"Hoàng thượng, ta không có ý gì, chỉ là không muốn ngươi làm hoàng đế nữa thôi!" Liên Tống bên dưới nói.
"Vậy ngươi muốn ai làm hoàng đế?" Tử Đằng lãnh đạm hỏi.
"Ta thấy Thuần Vương rất xứng đáng với ngôi vị này. Nếu hôm nay người đồng ý nhường lại ngôi vị, ta sẽ giữ mạng cho người, nếu không..." Liên Tống kéo dài giọng nói.
"Thuần Vương sao?" Tử Đằng nhìn về phía Thuần Vương.
"Hoàng huynh, ta đã chờ ngày này lâu rồi!" Thuần Vương cười nói, bước lên trên: "Nếu ngày xưa không phải tại vì bà ta tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu cùng mẫu thân ta, thì hiện tại, ngôi vị này đã là của ta. Làm gì có chỗ cho huynh ngồi vào chứ?" Thuần Vương bây giờ không còn dáng vẻ nhu hòa thường ngày nữa, mà là một Thuần Vương tràn ngập sát ý, cùng tham vọng đối với ngôi vị kia.
Thuần Vương vừa nói xong, có hai nữ tử mặc hồng y cùng một đoàn người đi vào. Thuần Vương nhìn thấy đoàn người này thì tươi cười: "Hoàng huynh, huynh biết họ là ai không?"
"Họ chính là Quỷ Các nổi tiếng khắp nơi, họ cũng không đồng ý huynh ngồi trên vị trí đó!" Thuần Vương khinh bỉ nhìn Tử Đằng.
"Người giang hồ không được tham gia vào chuyện truyền ngôi vị của hoàng tộc. Không lẽ tam đệ không biết đến chuyện này. Nếu như vậy, làm sao tam đệ có thể ngồi lên vị trí của trẫm đây?" Tử Đằng ngồi bên trên lười biếng nói. Giống như uy hiếp của Thuần Vương hiện tại với hắn một chút cũng không có tác dụng.
Điều này khiến Thuần Vương tức giận, hoàng huynh này luôn như vậy, kể cả khi còn là một tiểu hài tử. Dù có bị ngã chảy máu, hay bị hù dọa, gương mặt vẫn không có chút biến sắc. Khi hắn nhìn thấy vậy, có cảm giác rằng bản thân đang bị coi thường.
Thuần Vương giận quá hóa cười nói: "Vậy nếu như các quan viên nơi đây đều đồng ý, thì hoàng huynh sẽ đồng ý thoái vị, đúng không?"
Tử Đằng gật đầu nói: "Đúng vậy!" Khóe miệng còn khẽ nhếch lên một chút.
"Được!" Thuần Vương đắc chí nói, sau đó hướng các vị quan viên nơi đây: "Nếu ai đồng ý ta lên ngôi, liền đi lên một bước!"
Nhưng điều hắn không ngờ là, không một vị quan viên nào bước lên. Thuần Vương trợn tròn mắt: "Các vị không cần phải sợ, ta sẽ bảo vệ các vị." Hắn nghĩ rằng quan viên nơi đây là sợ thế lực của Cấm quân, cho nên nói tiếp. Nhưng khiến hắn thất vọng rồi, vẫn không có một ai bước lên phía trước. Thuần Vương lúc này đã tức giận, hai mắt đỏ ngầu. Liên Tống bên cạnh cũng hơi bất ngờ về cục diện này. Hắn cứ nghĩ đồ đệ mình đã sắp xếp ổn thỏa, không biết vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
"Quên chưa nói với tam đệ. Trước khi đệ tìm đến những quan viên đó, ngũ đệ đã đến tìm họ trước đệ một bước rồi." Tử Đằng trầm thấp nói.
Lúc này, Tử Duệ bước vào. Lúc đầu vị Bình vương này nói mình bị phong hàn, không thể đến được buổi tiệc, hiện giờ xuất hiện, thật đúng là khiến mọi người bất ngờ. Vào đến bên trong, một giọng nói lười biếng vang lên: "Tam hoàng huynh, huynh thấy đệ làm việc có ổn thỏa hay không?"
"Ngươi...Ngươi..." Thuần Vương hiện tại tức giận đến nói không nên lời.
"Hai huynh đệ các ngươi giỏi lắm, giỏi lắm!" Thuần Vương cười nói: "Không sao, ta còn có Hắc Dạ cùng Quỷ Các, các ngươi không đồng ý thì sao chứ?"
"Đây là Thuần Vương đang muốn tạo phản?" Một giọng nói trong trẻo mang theo chút nghi hoặc vang lên.
Tiếp theo đó là thân ảnh nữ tử bước ra. Mọi người nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, đều có chút hốt hoảng. Thụy Mẫn trưởng công chúa sao lại tham gia góp vui vậy?
"Công chúa nói vậy là sai rồi! Ta chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về ta." Thuần Vương nói.
"Thuộc về ngươi? Ngôi vị này định sẵn là của ngươi từ đầu sao? Sau đó bị hoàng đế đang tại vị cướp?" Kha Nguyệt cười duyên nói: "Nghe cũng thật buồn cười đấy."
"Công chúa nói vậy là có ý gì?" Thuần Vương nhíu mày.
"Ý tử của ta rõ như ban ngày, không lẽ Thuần Vương còn không hiểu?" Kha Nguyệt hỏi lại, ánh mắt chứa đầy khinh bỉ.
"Đây là chuyện riêng của Đông Nhạc quốc, mong công chúa đừng tham gia vào?" Thuần Vương tức giận nói.
"Ta cũng không muốn tham gia đâu, có có điều, Thuần Vương chính là mời ta tham gia, sao ta có thể phụ lòng ngài đây!" Kha Nguyệt cười cười nói, sau đó xoa lớp dịch dung nửa mặt trên đi.
Trùng hợp thay, lần này Chiêu Hoa công chúa cùng Bình Dương công chúa không hẹn mà vào cùng một lúc. Kha Nguyệt nhìn Ngọc Yên đang đi vào, trong mắt ánh lên tia cười. Cô bạn này của cô, cũng sắp có chủ rồi đây, haha.
Kha Nguyệt lại nhớ đến khoảng thời gian trước. Lúc đó cô cảm nhận được bầu không khí giữa Ngọc Yên cùng đại sư huynh có chút không đúng lắm. Nhưng lúc đó cô không để ý lắm, về sau càng lúc mối quan hệ thân thiết của họ càng rõ ràng.
Ngọc Yên bên này, bị ánh mắt gian tà của Kha Nguyệt nhìn, suýt nữa thì thất thố. Mắt đẹp như lơ đãng liếc Kha Nguyệt một cái. Đã quen Nguyệt Nguyệt từ lâu, nếu cô còn không biết trong đầu Kha Nguyệt nghĩ gì thì thật đúng là uổng công cô sống trên đời. Đây chính là Nguyệt Nguyệt đang trêu chọc cô, thật đáng ghét. Từ khi Nguyệt Nguyệt biết cô cùng Mộ Dung Tùng Lâm có tình cảm, thì lần nào gặp cũng là dùng ánh mắt kia nhìn cô. Nhìn đến nỗi tóc gáy của cô cũng dựng đứng hết cả lên.
Ngọc Yên ngồi vào chỗ ngồi của mình, khẽ trừng mắt nhìn Kha Nguyệt. Sau đó rời ánh mắt sang Tử Đằng, muốn tố cáo. Ai ngờ hoàng huynh của cô là người trọng sắc khinh thân muội, còn rất phối hợp với Nguyệt Nguyệt. Nhìn cô với một ánh mắt gian tà không kém, làm Ngọc Yên suýt nữa tức đến hộc máu. Phải uống mấy chén trà để hạ hỏa.
Kha Nguyệt nhìn vậy thì càng buồn cười, nên có khẽ cười thành tiếng. Tử Đằng thấy muội muội nhà mình như vậy cũng nhấc nhẹ khóe môi.
Lúc này, Thuần Vương bên kia nói: "Chẳng hay, Thụy Mẫn công chúa là có chuyện gì vui sao?"
Kha Nguyệt gật đầu nói: "Đúng vậy, hôm nay được tham gia thọ yến của Thái hậu, bổn công chúa có chút vui vẻ."
"Công chúa mới được nhận tổ quy tông, hẳn là chưa nhìn thấy yến tiệc như vậy bao giờ, vui vẻ cũng là chuyện thường tình thôi." Thuần Vương tươi cười nói. Nhưng ý tứ trong lời nói, ở đây ai mà không hiểu, đó chính là chê Thụy Mẫn công chúa dù hiện tại thân phận cao quý, nhưng vẫn không thoát khỏi trần gian phàm tục.
Một vị phi tần trên danh nghĩa của Tử Đằng bên dưới cũng lên tiếng: "Thụy Mẫn công chúa mới quay về không lâu. Hẳn là chưa quen thuộc, tham gia nhiều một chút là quen liền thôi!"
Kha Nguyệt nghe vậy, nhìn Thuần Vương cùng vị phi tần kia nói: "Nói như vậy, chẳng lẽ Thuần Vương cùng Nghi Quý Nhân đây không vui vẻ khi dự thọ yến của thái hậu?" Hai người kia còn đang cười, nghe thấy câu này của Kha Nguyệt nụ cười trên mặt trở nên đông cứng.
"Nếu là ở Đại Yên quốc của chúng tôi, như vậy, sẽ bị nói là đại bất kính." Kha Nguyệt không nhanh không chậm bồi thêm một câu. Khiến Thuần Vương không cười nổi nữa. Hắn vốn nghĩ, nếu giờ làm khó Đại Yên quốc, hẳn là họ sẽ có thành kiến đối với Đông Nhạc quốc, từ đó sẽ không ủng hộ hoàng huynh nữa. Ai ngờ đâu, vị công chúa này cũng không phải người dễ đối phó. Quay đi quay lại đã chụp cho hắn một tội bất kính to đùng.
"Bổn vương sao có thể không vui mừng chứ. Bổn vương còn chuẩn bị một món quà to dâng lên thái hậu." Thuần Vương nói, sau đó sai người mang lễ vật mừng thọ lên. Hắn làm sao có thể nhận cái tội danh bất kính này được chứ.
Lễ vật được dâng lên, là một khối ngọc Như Ý. Lễ vậy này đương nhiên khiến Thái hậu rất hài lòng, vì vậy, chuyện vừa rồi Thuần Vương coi như đã qua được ải. Sau đó lần lượt, mọi người cũng tiến lên dâng quà cho thái hậu. Đến người của Đại Yên quốc, Hàn Tử Siêu bước lên nói: "Thái hậu nương nương, chúng tôi không có gì nhiều, chỉ có một viên dạ Minh Châu làm quà tặng. Mong Thái hậu nương nương đừng trách cứ." Sau đó là người của Đại Yên quốc dâng lên một viên dạ Minh Châu thật to, nhìn rất đẹp.
Người trong Kim Loan điện nghe lời của thái tử Đại Yên quốc mà suýt cắn phải lưỡi. Gì mà có mỗi một viên dạ Minh Châu, dạ Minh Châu quý hiếm như vậy, có nửa viên họ cũng mừng lắm rồi. Nói gì đến một viên to như vậy, đúng là không còn gì để nói mà.
Sau đi đã tặng quà cho Thái hậu xong, thì chính là ca múa. Những mỹ nhân được đưa đến chính giữa Kim Loan Điện, múa cùng ca hát. Khiến cho Kim Loan Điện vốn đã nhộn nhịp may càng thập phần mỹ lệ. Nhưng mới ca múa được một nửa, bỗng bên ngoài đại điện có mấy chục người áo đen xông vào bên trong. Đại điện đang vui vẻ bỗng dưng im bặt, sau đó là tiếng la hét. Cấm quân cũng đã đi lên, đứng đối diện với mấy người họ. Còn lại là chia ra mỗi người một phía để bảo vệ khách quan cùng hoàng thượng, thái hậu, và các vị công chúa... Tất cả mọi người sắc mặt đều không tốt, duy chỉ có một người, đôi môi khẽ nhếch lên.
Tử Đằng nhìn người áo đen đi đầu dưới kia bình thản, nói: "Ngươi xông vào hoàng cung là có ý gì?"
"Hoàng thượng, ta không có ý gì, chỉ là không muốn ngươi làm hoàng đế nữa thôi!" Liên Tống bên dưới nói.
"Vậy ngươi muốn ai làm hoàng đế?" Tử Đằng lãnh đạm hỏi.
"Ta thấy Thuần Vương rất xứng đáng với ngôi vị này. Nếu hôm nay người đồng ý nhường lại ngôi vị, ta sẽ giữ mạng cho người, nếu không..." Liên Tống kéo dài giọng nói.
"Thuần Vương sao?" Tử Đằng nhìn về phía Thuần Vương.
"Hoàng huynh, ta đã chờ ngày này lâu rồi!" Thuần Vương cười nói, bước lên trên: "Nếu ngày xưa không phải tại vì bà ta tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu cùng mẫu thân ta, thì hiện tại, ngôi vị này đã là của ta. Làm gì có chỗ cho huynh ngồi vào chứ?" Thuần Vương bây giờ không còn dáng vẻ nhu hòa thường ngày nữa, mà là một Thuần Vương tràn ngập sát ý, cùng tham vọng đối với ngôi vị kia.
Thuần Vương vừa nói xong, có hai nữ tử mặc hồng y cùng một đoàn người đi vào. Thuần Vương nhìn thấy đoàn người này thì tươi cười: "Hoàng huynh, huynh biết họ là ai không?"
"Họ chính là Quỷ Các nổi tiếng khắp nơi, họ cũng không đồng ý huynh ngồi trên vị trí đó!" Thuần Vương khinh bỉ nhìn Tử Đằng.
"Người giang hồ không được tham gia vào chuyện truyền ngôi vị của hoàng tộc. Không lẽ tam đệ không biết đến chuyện này. Nếu như vậy, làm sao tam đệ có thể ngồi lên vị trí của trẫm đây?" Tử Đằng ngồi bên trên lười biếng nói. Giống như uy hiếp của Thuần Vương hiện tại với hắn một chút cũng không có tác dụng.
Điều này khiến Thuần Vương tức giận, hoàng huynh này luôn như vậy, kể cả khi còn là một tiểu hài tử. Dù có bị ngã chảy máu, hay bị hù dọa, gương mặt vẫn không có chút biến sắc. Khi hắn nhìn thấy vậy, có cảm giác rằng bản thân đang bị coi thường.
Thuần Vương giận quá hóa cười nói: "Vậy nếu như các quan viên nơi đây đều đồng ý, thì hoàng huynh sẽ đồng ý thoái vị, đúng không?"
Tử Đằng gật đầu nói: "Đúng vậy!" Khóe miệng còn khẽ nhếch lên một chút.
"Được!" Thuần Vương đắc chí nói, sau đó hướng các vị quan viên nơi đây: "Nếu ai đồng ý ta lên ngôi, liền đi lên một bước!"
Nhưng điều hắn không ngờ là, không một vị quan viên nào bước lên. Thuần Vương trợn tròn mắt: "Các vị không cần phải sợ, ta sẽ bảo vệ các vị." Hắn nghĩ rằng quan viên nơi đây là sợ thế lực của Cấm quân, cho nên nói tiếp. Nhưng khiến hắn thất vọng rồi, vẫn không có một ai bước lên phía trước. Thuần Vương lúc này đã tức giận, hai mắt đỏ ngầu. Liên Tống bên cạnh cũng hơi bất ngờ về cục diện này. Hắn cứ nghĩ đồ đệ mình đã sắp xếp ổn thỏa, không biết vì sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
"Quên chưa nói với tam đệ. Trước khi đệ tìm đến những quan viên đó, ngũ đệ đã đến tìm họ trước đệ một bước rồi." Tử Đằng trầm thấp nói.
Lúc này, Tử Duệ bước vào. Lúc đầu vị Bình vương này nói mình bị phong hàn, không thể đến được buổi tiệc, hiện giờ xuất hiện, thật đúng là khiến mọi người bất ngờ. Vào đến bên trong, một giọng nói lười biếng vang lên: "Tam hoàng huynh, huynh thấy đệ làm việc có ổn thỏa hay không?"
"Ngươi...Ngươi..." Thuần Vương hiện tại tức giận đến nói không nên lời.
"Hai huynh đệ các ngươi giỏi lắm, giỏi lắm!" Thuần Vương cười nói: "Không sao, ta còn có Hắc Dạ cùng Quỷ Các, các ngươi không đồng ý thì sao chứ?"
"Đây là Thuần Vương đang muốn tạo phản?" Một giọng nói trong trẻo mang theo chút nghi hoặc vang lên.
Tiếp theo đó là thân ảnh nữ tử bước ra. Mọi người nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, đều có chút hốt hoảng. Thụy Mẫn trưởng công chúa sao lại tham gia góp vui vậy?
"Công chúa nói vậy là sai rồi! Ta chỉ muốn lấy lại những thứ thuộc về ta." Thuần Vương nói.
"Thuộc về ngươi? Ngôi vị này định sẵn là của ngươi từ đầu sao? Sau đó bị hoàng đế đang tại vị cướp?" Kha Nguyệt cười duyên nói: "Nghe cũng thật buồn cười đấy."
"Công chúa nói vậy là có ý gì?" Thuần Vương nhíu mày.
"Ý tử của ta rõ như ban ngày, không lẽ Thuần Vương còn không hiểu?" Kha Nguyệt hỏi lại, ánh mắt chứa đầy khinh bỉ.
"Đây là chuyện riêng của Đông Nhạc quốc, mong công chúa đừng tham gia vào?" Thuần Vương tức giận nói.
"Ta cũng không muốn tham gia đâu, có có điều, Thuần Vương chính là mời ta tham gia, sao ta có thể phụ lòng ngài đây!" Kha Nguyệt cười cười nói, sau đó xoa lớp dịch dung nửa mặt trên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.