Sát Thủ Tiên Sinh Và Tiểu Mỹ Nhân
Chương 9: Ta có thể bồi ngươi
Bổn Tiên Sinh
24/02/2024
Tiểu sát thủ cũng không biết làm vậy là đúng hay sai, hắn chỉ biết, chỉ
cần đoạt túi tiền tới tay, mấy ngày sau đó liền không cần phải âu sầu
vấn đề cơm ăn nữa.
Hắn cúi đầu, hai mắt lăng lăng nhìn chằm chằm nam nhân kia.
Chỉ cần chờ đến khi nam nhân kia tới gần chỗ hắn, hắn sẽ chạy ra, nhanh chóng giật lấy túi tiền bên hông nam nhân.
Tiểu sát thủ tính toán như thế, nhưng người tính không bằng trời tính, chuyện hắn không thể ngờ tới đã xảy ra.
Không biết một hắc y nam tử từ nơi nào nhảy ra, nam tử kia đội đấu lạp*, trong màn đêm đen như mực, tiểu sát thủ không thấy rõ nam tử kia có dáng vẻ gì, nhưng bản năng từng trải nói cho hắn biết, nam tử kia rất nguy hiểm.
*Đấu lạp (斗笠): nón trúc rộng vành kèm theo màn lụa.
Hắn liều mạng trốn vào trong bóng tối, làm cho bản thân và ánh đêm đen nhánh hòa thành một thể.
Một tiếng trầm vang lên cắt ngang suy nghĩ của tiểu sát thủ, tiểu sát thủ ngừng thở, từ khe tường nhìn ra, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, nam nhân say rượu đã ngã xuống, đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự...
Hắc y nam tử ngồi xổm xuống, giơ tay lấy chủy thủ ra, rồi đột nhiên bổ một đao xuống nơi trọng yếu.
Thủ pháp của nam tử rất nhanh, tiểu sát thủ phát hiện lớp băng vải trên cổ tay đối phương không hề dính chút máu tươi nào.
Sau khi hắc y nam tử xử lý xong mọi chuyện, lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, dường như hắn nghe thấy tiếng đá lăn cách đó không xa.
Nam tử đột nhiên dừng bước, ánh mắt sắc bén quét đến nơi tiểu sát thủ đang ẩn núp.
Trong đêm tối, ánh mắt kia như hàm chứa một lưỡi dao bén nhọn, hung hăng cắm vào ngực tiểu sát thủ.
"Ai?" Hắc y nam tử mở miệng, thanh âm lạnh lùng.
Ngón tay tiểu sát thủ gắt gao bấu chặt khe tường, cố gắng dán bản thân mình lên tường.
Tim hắn đập rất nhanh, bùm bụp bùm bụp như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cũng không biết hắc y nam tử đã phát hiện ra mình hay chưa, hắn vẫn cắn răng kiên trì. Ngón tay càng thêm đau nhức, hai ngón tay nhỏ gánh toàn bộ thân mình. Dưới áp lực của trọng lực, tinh thần và cánh tay hắn vừa căng chặt vừa đau buốt.
Ngay khi sắp kiên trì không nổi nữa.
Mà cũng không biết đã qua bao lâu, trong ngõ nhỏ im ắng, dường như nam tử kia đã đi rồi.
Nhưng cho dù như thế, tiểu sát thủ cũng không dám đi ra ngoài, hắn định đợi tới trời sáng mới ra khỏi chỗ này.
Nghĩ vậy, hắn thử thả người xuống, sau khi hai chân đã tiếp đất, tiểu sát thủ xoa xoa cánh tay tê nhức, xoay người muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa quay đầu lại, hắn suýt nữa đã bị hù chết.
Hắc y nam tử kia không biết đã đứng ở phía sau nhìn hắn được bao lâu.
Nói cách khác, mọi chuyện hắn vừa mới làm, đều được nam tử kia thu hết vào mắt.
Tiểu sát thủ bị dọa cho câm nín. Không biết lại nghĩ ra được ý tưởng gì mà hắn đột nhiên giả vờ làm một người mù.
Chỉ thấy ánh mắt hắn trống rỗng, hai tay quờ quạng tìm đường đi, cẩn thận mà bước về phía trước.
Ban đầu, hắc y nam tử có chút kinh ngạc, nhưng qua vài giây y lại nhịn không được mà bật cười.
Hắc y nam tử cười, tiểu sát thủ khẩn trương đến mức lưng cứng còng.
Hắc y nam tử cũng không nói lời nào liền duỗi tay nhấc tiểu sát thủ lên, giống như xách gà con, dẫn người rời đi.
...
Hắc y nam tử thu nhận tiểu sát thủ làm đồ đệ, cũng đem một thân bản lĩnh truyền thụ cho tiểu sát thủ.
Thời gian như thoi đưa, tiểu sát thủ lớn lên thành sát thủ tiên sinh, mà hắc y nam tử cũng biến thành lão sát thủ...
Lão sát thủ đối với sát thủ tiên sinh rất tốt, trừ bỏ dạy võ công cho hắn, y còn dạy cho tiểu sát thủ rất nhiều đạo lý lớn, đối với sát thủ tiên sinh mà nói, lão sát thủ là người mà cả đời này hắn không thể quên!
Khi lão sát thủ mất, y nói cho sát thủ tiên sinh biết y họ Lãnh, ngay cả tên cũng không lưu lại liền đi mất.
Kể từ đó, sát thủ tiên sinh lấy cho mình một cái tên, tên chỉ một chữ "Lãnh", người trong giang hồ gọi hắn là Lãnh tiên sinh.
...
Đèn đuốc sáng trưng trong ngôi miếu đổ nát.
"A Lãnh..." Tiểu mỹ nhân nhẹ gọi một tiếng, y nhìn sát thủ tiên sinh: "Từ đó về sau, ngươi chỉ có một mình?"
Sát thủ tiên sinh dường như đã quen, hắn gật đầu.
Tiểu mỹ nhân mấy năm nay cũng lẻ loi một mình, y hiểu cảm giác này, sau khi lão sát thủ qua đời, sát thủ tiên sinh liền chỉ còn một mình... y nghĩ nghĩ, cảm thấy trong lòng cũng khó chịu.
"A Lãnh, để ta tới bồi ngươi đi!" Tiểu mỹ nhân kích động nói.
Ánh mắt sát thủ tiên sinh dao động, nhất thời không nói nên lời.
Tựa như kích động, lại... lại như có chút cảm động không biết nói sao.
Tiểu mỹ nhân rất cao hứng, "Ta có thể bồi ngươi thật lâu thật lâu..."
Lúc sát thủ tiên sinh đang rất cảm động thì tiểu mỹ nhân lại bẻ ngón tay tính toán.
"10 năm... 20 năm... ta còn có thể nhìn ngươi chết nữa á!"
Cảm động trong nháy mắt mất sạch. Sát thủ tiên sinh gầm một tiếng "Lăn!"
Hắn cúi đầu, hai mắt lăng lăng nhìn chằm chằm nam nhân kia.
Chỉ cần chờ đến khi nam nhân kia tới gần chỗ hắn, hắn sẽ chạy ra, nhanh chóng giật lấy túi tiền bên hông nam nhân.
Tiểu sát thủ tính toán như thế, nhưng người tính không bằng trời tính, chuyện hắn không thể ngờ tới đã xảy ra.
Không biết một hắc y nam tử từ nơi nào nhảy ra, nam tử kia đội đấu lạp*, trong màn đêm đen như mực, tiểu sát thủ không thấy rõ nam tử kia có dáng vẻ gì, nhưng bản năng từng trải nói cho hắn biết, nam tử kia rất nguy hiểm.
*Đấu lạp (斗笠): nón trúc rộng vành kèm theo màn lụa.
Hắn liều mạng trốn vào trong bóng tối, làm cho bản thân và ánh đêm đen nhánh hòa thành một thể.
Một tiếng trầm vang lên cắt ngang suy nghĩ của tiểu sát thủ, tiểu sát thủ ngừng thở, từ khe tường nhìn ra, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, nam nhân say rượu đã ngã xuống, đang nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự...
Hắc y nam tử ngồi xổm xuống, giơ tay lấy chủy thủ ra, rồi đột nhiên bổ một đao xuống nơi trọng yếu.
Thủ pháp của nam tử rất nhanh, tiểu sát thủ phát hiện lớp băng vải trên cổ tay đối phương không hề dính chút máu tươi nào.
Sau khi hắc y nam tử xử lý xong mọi chuyện, lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, dường như hắn nghe thấy tiếng đá lăn cách đó không xa.
Nam tử đột nhiên dừng bước, ánh mắt sắc bén quét đến nơi tiểu sát thủ đang ẩn núp.
Trong đêm tối, ánh mắt kia như hàm chứa một lưỡi dao bén nhọn, hung hăng cắm vào ngực tiểu sát thủ.
"Ai?" Hắc y nam tử mở miệng, thanh âm lạnh lùng.
Ngón tay tiểu sát thủ gắt gao bấu chặt khe tường, cố gắng dán bản thân mình lên tường.
Tim hắn đập rất nhanh, bùm bụp bùm bụp như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cũng không biết hắc y nam tử đã phát hiện ra mình hay chưa, hắn vẫn cắn răng kiên trì. Ngón tay càng thêm đau nhức, hai ngón tay nhỏ gánh toàn bộ thân mình. Dưới áp lực của trọng lực, tinh thần và cánh tay hắn vừa căng chặt vừa đau buốt.
Ngay khi sắp kiên trì không nổi nữa.
Mà cũng không biết đã qua bao lâu, trong ngõ nhỏ im ắng, dường như nam tử kia đã đi rồi.
Nhưng cho dù như thế, tiểu sát thủ cũng không dám đi ra ngoài, hắn định đợi tới trời sáng mới ra khỏi chỗ này.
Nghĩ vậy, hắn thử thả người xuống, sau khi hai chân đã tiếp đất, tiểu sát thủ xoa xoa cánh tay tê nhức, xoay người muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa quay đầu lại, hắn suýt nữa đã bị hù chết.
Hắc y nam tử kia không biết đã đứng ở phía sau nhìn hắn được bao lâu.
Nói cách khác, mọi chuyện hắn vừa mới làm, đều được nam tử kia thu hết vào mắt.
Tiểu sát thủ bị dọa cho câm nín. Không biết lại nghĩ ra được ý tưởng gì mà hắn đột nhiên giả vờ làm một người mù.
Chỉ thấy ánh mắt hắn trống rỗng, hai tay quờ quạng tìm đường đi, cẩn thận mà bước về phía trước.
Ban đầu, hắc y nam tử có chút kinh ngạc, nhưng qua vài giây y lại nhịn không được mà bật cười.
Hắc y nam tử cười, tiểu sát thủ khẩn trương đến mức lưng cứng còng.
Hắc y nam tử cũng không nói lời nào liền duỗi tay nhấc tiểu sát thủ lên, giống như xách gà con, dẫn người rời đi.
...
Hắc y nam tử thu nhận tiểu sát thủ làm đồ đệ, cũng đem một thân bản lĩnh truyền thụ cho tiểu sát thủ.
Thời gian như thoi đưa, tiểu sát thủ lớn lên thành sát thủ tiên sinh, mà hắc y nam tử cũng biến thành lão sát thủ...
Lão sát thủ đối với sát thủ tiên sinh rất tốt, trừ bỏ dạy võ công cho hắn, y còn dạy cho tiểu sát thủ rất nhiều đạo lý lớn, đối với sát thủ tiên sinh mà nói, lão sát thủ là người mà cả đời này hắn không thể quên!
Khi lão sát thủ mất, y nói cho sát thủ tiên sinh biết y họ Lãnh, ngay cả tên cũng không lưu lại liền đi mất.
Kể từ đó, sát thủ tiên sinh lấy cho mình một cái tên, tên chỉ một chữ "Lãnh", người trong giang hồ gọi hắn là Lãnh tiên sinh.
...
Đèn đuốc sáng trưng trong ngôi miếu đổ nát.
"A Lãnh..." Tiểu mỹ nhân nhẹ gọi một tiếng, y nhìn sát thủ tiên sinh: "Từ đó về sau, ngươi chỉ có một mình?"
Sát thủ tiên sinh dường như đã quen, hắn gật đầu.
Tiểu mỹ nhân mấy năm nay cũng lẻ loi một mình, y hiểu cảm giác này, sau khi lão sát thủ qua đời, sát thủ tiên sinh liền chỉ còn một mình... y nghĩ nghĩ, cảm thấy trong lòng cũng khó chịu.
"A Lãnh, để ta tới bồi ngươi đi!" Tiểu mỹ nhân kích động nói.
Ánh mắt sát thủ tiên sinh dao động, nhất thời không nói nên lời.
Tựa như kích động, lại... lại như có chút cảm động không biết nói sao.
Tiểu mỹ nhân rất cao hứng, "Ta có thể bồi ngươi thật lâu thật lâu..."
Lúc sát thủ tiên sinh đang rất cảm động thì tiểu mỹ nhân lại bẻ ngón tay tính toán.
"10 năm... 20 năm... ta còn có thể nhìn ngươi chết nữa á!"
Cảm động trong nháy mắt mất sạch. Sát thủ tiên sinh gầm một tiếng "Lăn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.