Chương 4
Vô Tử Kiều Yêu
18/09/2019
7:00 p.m
Gia Phong dậy trước Tử Nguyệt, cậu chống tay lên thành giường ngắm nhìn khuôn mặt của cô, trong một cự ly rất gần ,khuôn mặt cô dịu dàng hơn lúc thức rất nhiều, nhiều lúc cô còn tủm tỉm cười khiến trái tim cậu bất giác lệch nhịp. Một lúc sau, Tử Nguyệt mệt mỏi mở mắt, trời đã tối lúc nào không hay. Cô khẽ quay sang nhìn cậu, đập vào mắt cô là khuôn mặt của cậu, khoảng cách của hai khuôn mặt chỉ còn 5mm nữa là chạm nhau, cô lập tức quay sang chỗ khác rồi bật dậy, khuôn mặt đỏ ửng lên. Gia Phong nhìn cô thích thú.
-Làm sao vậy?
Cô đi ra chống tay lên cửa sổ, lắp bắp nói:
-K..không sao.
Cậu từ phía sau đi đến ôm lấy vòng eo nhỏ của cô. Cô giật mình nhưng cũng không đẩy cậu ra. Cả hai không nói không rằng. Không khí im lặng bao vây hai người.
Cộc!Cộc!
-Gia Phong xuống ăn cơm!!
Giọng của Bạch Vũ Tịch vang lên. Anh nhanh chóng thả cô ra,vớ lấy chiếc áo thun trên giường rồi đi ra mở cửa.Tử Nguyệt cùng anh bước ra. Vũ Tịch thấy thế khóe môi giật mạnh.
-Hai...người....
-Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ xem thử vết thương của anh ta thế nào rồi thôi.
Bạch Vũ Tịch nhếch miệng.
-Ha. Bảo sao vừa nãy tôi gọi cô mãi không ra. Thì ra là cùng Gia Phong ân ái nãy giờ.
Tử Nguyệt như bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lên. Lạnh lùng nói:
-Ân ái gì chứ?
Gia Phong quàng tay lên vai Tử Nguyệt, liếc Vũ Tịch.
-Chính là ân ái vậy mà lại bị cô làm phiền.
Tử Nguyệt quay sang đấm mạnh vào bụng anh rồi bỏ đi. Vũ Tịch nhìn anh lắc đầu ngán ngẩm rồi theo sau Tử Nguyệt.
Vũ Tịch, Gia Phong và Tử Nguyệt vừa bước xuống phòng ăn thì thấy Kiều Na và Hàn Duẫn tỷ thí, Kiều Na liên tục lao tới ra chiêu, Hàn Duẫn chỉ cười ma mị liên tục né chiêu, nhưng lại không quên chọc Kiều Na , cậu liên tục bắt lấy tay cô rồi lẩm bẩm gì đó khiến mặt Kiều Na đỏ ửng lên. Vũ Tịch chạy vào cản hai người đó. Nếu để hai người này tỷ thí thêm chút nữa thì không chừng Kiều Na sẽ phá cả cái phòng ăn. Vũ Tịch lực bất tòng tâm.
Một lúc sau đồ ăn được dọn lên. Thiên Tôn cùng lúc đó bước từ trên lầu xuống nhảy luôn vào bàn ăn. Cả 5 người kia lắc đầu rồi bắt đầu cùng tranh đồ ăn với Thiên Tôn, cả một bữa ăn loạn lên hết. Nhưng mà cũng lâu lắm rồi... Lục Tử mới có cơ hội ngồi lại đầy đủ như thế.
Bữa ăn kết thúc, tất cả cùng ra xem TV, Kiều Na và Tử Nguyệt mang một vài đĩa trái cây lên, đã vậy nguyên cái bàn còn có đủ thứ như trà sữa, đồ ăn vặt. Khóe mắt Thiên Tôn giật mạnh.
- Không phải các cô luôn miệng kêu béo sao? Cái đống này ở đâu ra
Tử Nguyệt và Kiều Na không hẹn cùng nói.
- Chỉ có vợ anh kêu thôi.
Vũ Tịch trợn mắt nhìn hai người đó, Gia Phong thấy vậy khóe môi nhếch lên bảo:
- Qúa đúng rồi còn gì.
Vũ Tịch phồng má.
- Mấy người.... Thật quá đáng mà!!
Cô dừng một lúc rồi đột nhiên A lên một tiếng.
- A đúng rồi, hôm nay thứ 5 rồi phải không? Thứ 2 tuần sau tôi phải đến bệnh viện lại, nghỉ phép quá lâu rồi.
Kiều Na đột nhiên nhớ cái gì đó, cười hờ hờ.
- Ha, chúng tôi cũng nghỉ phép lâu rồi. Tuần sau cũng phải đi làm lại, mất công cái tên tổng giám đốc bí bí ẩn ẩn kia lại sinh chuyện.
Sau đó lại một chuyên mục nói xấu tên tổng giám đốc của Kiều Na. Nghe vậy, Tử Nguyệt, Gia Phong và Thiên Tôn lập tức quay sang nhìn Hàn Duẫn đang nhâm nhi miếng táo. Thấy 3 người kia nhìn mình, Hàn Duẫn thờ ơ lên tiếng:
- Miếng táo này ngọt nhỉ.
Ba người kia nhìn anh cười hờ hờ.Kiều Na nhìn thái độ ba người kia,cười trừ.
- Nhìn thái độ của mấy người chắc không phải anh ta là tổng giám đốc đó chứ?
Thiên Tôn nhún vai.
-Cô đoán xem.
Kiều Na vắt tay lên trán, khóe mắt giật giật nói:
- Vậy anh cũng là Hàn Tử - Đại thiếu gia của Lục Tử?
- Ừm hứm.
~~~~~~
- Đây là đâu?
Cô tỉnh dậy, đập vào mắt cô là một căn phòng rất lạ,có một cảm giác lạnh lẽo tràn lên người, cô ôm đầu, trước khi cô hôn mê hình như đã chạm trán với... Kiều Tử - Nhị Tiểu Thư của Lục Tử!!!! Sau khi nhà chính của Yêu Sương nổ, có một số người thoát ra kịp nhưng bị thương vẫn rất nặng trong đó có cô. Nhưng số người thoát ra đó lại đối diện với Kiều Tử. Cô ta tận tay giết hết tất cả, trước khi cô ngất còn nhìn thấy nụ cười của cô ta. Nghĩ đến đây, Phạm Sương nghiến răng.
Nhưng rốt cục là ai đủ cao siêu có thể cứu cô ra khỏi bàn tay thần chết của Kiều Tử đây. Thật sự lúc trước cô quá xem thường Thất Vương, tưởng rằng cái danh đứng đầu hắc đạo của Thất Vương chỉ để làm cảnh, nào ngờ chưa đến một tiếng đồng hồ, nhà chính của Yêu Sương đã tan thành mây khói. Nếu lần này cô có thể đảm bảo an toàn, cô thề sau này sẽ khiến Thất Vương mất hết tất cả, sẽ khiến cho Kiều Tử phải quỳ dưới chân cô. Cô bước chân ra mở cửa phòng, từng bước đi xuống cầu thang, bước đến phía sofa cô liền thấy hình bóng của một người rất quen với cô. Là người chị cùng cha khác mẹ với cô - Phạm Kiều Na, chính là con nhỏ đáng ghét? là con nhỏ mang danh phế vật của Phạm Gia? Là con nhỏ năm ấy bị cô bắt nạt và đánh đập, tại sao cô ta lại ở đây? Chuyện gì thế này? Tròng mắt của cô mở to hết cỡ.
Năm ấy Kiều Na mới có 5 tuổi còn cô đã 7 tuổi, cô liên tục dùng roi đánh Kiều Na, có một lần còn đánh cô thừa sống thiếu chết, nằm liệt giường 1 tuần không khỏi. Lại có lần cô vu oan giá họa cho Kiều Na khiến cha cầm gậy đập đến gãy xương sườn. Kiều Na vốn dĩ còn nhỏ không biết phản kháng, chỉ dập đầu cầu xin cô tha cho. Phạm Sương lần này đến lần khác còn hất chén cháo nóng vào người Kiều Na khiến cô khóc toáng lên đã vậy còn tát cô đến chảy máu. Mẹ của Kiều Na nhiều lần phản kháng lại Phạm Sương, nhiều lần bị nhốt xuống tầng hầm lạnh lẽo, bỏ đói đến mấy ngày. Lần đó, mẹ Kiều Na bị mẹ cô và cha đánh đập đến hấp hối, tối hôm đó lão ta còn bắt mẹ cô quỳ dưới mưa cả một đêm, sức mẹ cô yếu, ngày hôm sau mẹ trút hơi thở cuối cùng. Khi mẹ cô qua đời, đến cả an táng còn không được đoàng hoàng, còn về phần cô thì bị vứt ra khỏi Phạm Gia.
~~~~
Kiều Na đang định ám sát Hàn Duẫn thì Vũ Tịch kéo tay cô lại,mặt cô hất về phía Phạm Sương. Kiều Na hiểu ý cô, đã thấy bóng dáng của Phạm Sương đứng cách cô không xa, khóe miệng cô bất giác cười tà. Cô đứng dậy tiến về phía cô ta.
- Em gái.
Cô ta liên tục lùi phía sau,cô lại bước tới. Bỗng dưng cô ta cầm được chiếc ly thủy tinh, ngay lập tức ném về phía cô, cô né người tránh thì chiếc ly bay về phía Hàn Duẫn, cậu dùng một tay bắt chiếc ly. Lên tiếng:
- Đến cả lúc này em còn muốn ám sát tôi sao?
Cô cười trừ lại tiếp tục đi về phía Phạm Sương, cô ta bị ép vào đường cùng, định giơ tay tát cô thì cô nhanh chóng bắt được, vặn nó đến gãy. Cô ta hét toáng lên,đám người ngồi ở sofa bịt tai lại. Cô ta chỉ thẳng mặt Kiều Na.
- Con nhãi này!!!
Cô ta tung những đòn đánh bằng chân, cô thì cứ né.
- Không tồi.
Dứt lời, cô hạ một cước vào bụng cô ta, khiến cô ta lập tức ộc ra máu. Phạm Sương quỳ xuống, Kiều Na ngồi xuống bóp miệng cô ta.
- Tiếp theo làm gì nữa đây?
Cô ta ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy căm phẫn.
Chát!
- Cô được nhìn tôi bằng ánh mắt đó sao?
Cô ta nói:
- Một phế nhân như cô, đừng cố làm nữ hoàng. Phạm Kiều Na, cô đừng ảo tưởng!!
Kiều Na cười đáng sợ.
- Phạm Kiều Na? Cô sai rồi. Tôi là Lãnh Kiều Na.
Vũ Tịch nhẹ nhàng nói:
- Trong lúc thi hành nhiệm vụ không được nói tên thật, Kiều Tử a~~.
Phạm Sương nghe thấy thế mặt tái mét đi. Kiều Na ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp.
- Phạm Sương, năm ấy cô và mẹ cô đối xử với chúng tôi như thế nào. Tôi sẽ khiến cô phải nếm thử cái mùi đó.
Cô gần như gào lên. Cô ta nở nụ cười đầy khinh bỉ rồi ngất đi.
Kiều Na quay sang nhìn Vũ Tịch.
- Chữa thương cho cô ta rồi bảo Minh Dương đưa cô ta vào nhà ngục. Phải để cô ta ở phòng vip đó.
Gia Phong dậy trước Tử Nguyệt, cậu chống tay lên thành giường ngắm nhìn khuôn mặt của cô, trong một cự ly rất gần ,khuôn mặt cô dịu dàng hơn lúc thức rất nhiều, nhiều lúc cô còn tủm tỉm cười khiến trái tim cậu bất giác lệch nhịp. Một lúc sau, Tử Nguyệt mệt mỏi mở mắt, trời đã tối lúc nào không hay. Cô khẽ quay sang nhìn cậu, đập vào mắt cô là khuôn mặt của cậu, khoảng cách của hai khuôn mặt chỉ còn 5mm nữa là chạm nhau, cô lập tức quay sang chỗ khác rồi bật dậy, khuôn mặt đỏ ửng lên. Gia Phong nhìn cô thích thú.
-Làm sao vậy?
Cô đi ra chống tay lên cửa sổ, lắp bắp nói:
-K..không sao.
Cậu từ phía sau đi đến ôm lấy vòng eo nhỏ của cô. Cô giật mình nhưng cũng không đẩy cậu ra. Cả hai không nói không rằng. Không khí im lặng bao vây hai người.
Cộc!Cộc!
-Gia Phong xuống ăn cơm!!
Giọng của Bạch Vũ Tịch vang lên. Anh nhanh chóng thả cô ra,vớ lấy chiếc áo thun trên giường rồi đi ra mở cửa.Tử Nguyệt cùng anh bước ra. Vũ Tịch thấy thế khóe môi giật mạnh.
-Hai...người....
-Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ xem thử vết thương của anh ta thế nào rồi thôi.
Bạch Vũ Tịch nhếch miệng.
-Ha. Bảo sao vừa nãy tôi gọi cô mãi không ra. Thì ra là cùng Gia Phong ân ái nãy giờ.
Tử Nguyệt như bị nói trúng tim đen, mặt đỏ lên. Lạnh lùng nói:
-Ân ái gì chứ?
Gia Phong quàng tay lên vai Tử Nguyệt, liếc Vũ Tịch.
-Chính là ân ái vậy mà lại bị cô làm phiền.
Tử Nguyệt quay sang đấm mạnh vào bụng anh rồi bỏ đi. Vũ Tịch nhìn anh lắc đầu ngán ngẩm rồi theo sau Tử Nguyệt.
Vũ Tịch, Gia Phong và Tử Nguyệt vừa bước xuống phòng ăn thì thấy Kiều Na và Hàn Duẫn tỷ thí, Kiều Na liên tục lao tới ra chiêu, Hàn Duẫn chỉ cười ma mị liên tục né chiêu, nhưng lại không quên chọc Kiều Na , cậu liên tục bắt lấy tay cô rồi lẩm bẩm gì đó khiến mặt Kiều Na đỏ ửng lên. Vũ Tịch chạy vào cản hai người đó. Nếu để hai người này tỷ thí thêm chút nữa thì không chừng Kiều Na sẽ phá cả cái phòng ăn. Vũ Tịch lực bất tòng tâm.
Một lúc sau đồ ăn được dọn lên. Thiên Tôn cùng lúc đó bước từ trên lầu xuống nhảy luôn vào bàn ăn. Cả 5 người kia lắc đầu rồi bắt đầu cùng tranh đồ ăn với Thiên Tôn, cả một bữa ăn loạn lên hết. Nhưng mà cũng lâu lắm rồi... Lục Tử mới có cơ hội ngồi lại đầy đủ như thế.
Bữa ăn kết thúc, tất cả cùng ra xem TV, Kiều Na và Tử Nguyệt mang một vài đĩa trái cây lên, đã vậy nguyên cái bàn còn có đủ thứ như trà sữa, đồ ăn vặt. Khóe mắt Thiên Tôn giật mạnh.
- Không phải các cô luôn miệng kêu béo sao? Cái đống này ở đâu ra
Tử Nguyệt và Kiều Na không hẹn cùng nói.
- Chỉ có vợ anh kêu thôi.
Vũ Tịch trợn mắt nhìn hai người đó, Gia Phong thấy vậy khóe môi nhếch lên bảo:
- Qúa đúng rồi còn gì.
Vũ Tịch phồng má.
- Mấy người.... Thật quá đáng mà!!
Cô dừng một lúc rồi đột nhiên A lên một tiếng.
- A đúng rồi, hôm nay thứ 5 rồi phải không? Thứ 2 tuần sau tôi phải đến bệnh viện lại, nghỉ phép quá lâu rồi.
Kiều Na đột nhiên nhớ cái gì đó, cười hờ hờ.
- Ha, chúng tôi cũng nghỉ phép lâu rồi. Tuần sau cũng phải đi làm lại, mất công cái tên tổng giám đốc bí bí ẩn ẩn kia lại sinh chuyện.
Sau đó lại một chuyên mục nói xấu tên tổng giám đốc của Kiều Na. Nghe vậy, Tử Nguyệt, Gia Phong và Thiên Tôn lập tức quay sang nhìn Hàn Duẫn đang nhâm nhi miếng táo. Thấy 3 người kia nhìn mình, Hàn Duẫn thờ ơ lên tiếng:
- Miếng táo này ngọt nhỉ.
Ba người kia nhìn anh cười hờ hờ.Kiều Na nhìn thái độ ba người kia,cười trừ.
- Nhìn thái độ của mấy người chắc không phải anh ta là tổng giám đốc đó chứ?
Thiên Tôn nhún vai.
-Cô đoán xem.
Kiều Na vắt tay lên trán, khóe mắt giật giật nói:
- Vậy anh cũng là Hàn Tử - Đại thiếu gia của Lục Tử?
- Ừm hứm.
~~~~~~
- Đây là đâu?
Cô tỉnh dậy, đập vào mắt cô là một căn phòng rất lạ,có một cảm giác lạnh lẽo tràn lên người, cô ôm đầu, trước khi cô hôn mê hình như đã chạm trán với... Kiều Tử - Nhị Tiểu Thư của Lục Tử!!!! Sau khi nhà chính của Yêu Sương nổ, có một số người thoát ra kịp nhưng bị thương vẫn rất nặng trong đó có cô. Nhưng số người thoát ra đó lại đối diện với Kiều Tử. Cô ta tận tay giết hết tất cả, trước khi cô ngất còn nhìn thấy nụ cười của cô ta. Nghĩ đến đây, Phạm Sương nghiến răng.
Nhưng rốt cục là ai đủ cao siêu có thể cứu cô ra khỏi bàn tay thần chết của Kiều Tử đây. Thật sự lúc trước cô quá xem thường Thất Vương, tưởng rằng cái danh đứng đầu hắc đạo của Thất Vương chỉ để làm cảnh, nào ngờ chưa đến một tiếng đồng hồ, nhà chính của Yêu Sương đã tan thành mây khói. Nếu lần này cô có thể đảm bảo an toàn, cô thề sau này sẽ khiến Thất Vương mất hết tất cả, sẽ khiến cho Kiều Tử phải quỳ dưới chân cô. Cô bước chân ra mở cửa phòng, từng bước đi xuống cầu thang, bước đến phía sofa cô liền thấy hình bóng của một người rất quen với cô. Là người chị cùng cha khác mẹ với cô - Phạm Kiều Na, chính là con nhỏ đáng ghét? là con nhỏ mang danh phế vật của Phạm Gia? Là con nhỏ năm ấy bị cô bắt nạt và đánh đập, tại sao cô ta lại ở đây? Chuyện gì thế này? Tròng mắt của cô mở to hết cỡ.
Năm ấy Kiều Na mới có 5 tuổi còn cô đã 7 tuổi, cô liên tục dùng roi đánh Kiều Na, có một lần còn đánh cô thừa sống thiếu chết, nằm liệt giường 1 tuần không khỏi. Lại có lần cô vu oan giá họa cho Kiều Na khiến cha cầm gậy đập đến gãy xương sườn. Kiều Na vốn dĩ còn nhỏ không biết phản kháng, chỉ dập đầu cầu xin cô tha cho. Phạm Sương lần này đến lần khác còn hất chén cháo nóng vào người Kiều Na khiến cô khóc toáng lên đã vậy còn tát cô đến chảy máu. Mẹ của Kiều Na nhiều lần phản kháng lại Phạm Sương, nhiều lần bị nhốt xuống tầng hầm lạnh lẽo, bỏ đói đến mấy ngày. Lần đó, mẹ Kiều Na bị mẹ cô và cha đánh đập đến hấp hối, tối hôm đó lão ta còn bắt mẹ cô quỳ dưới mưa cả một đêm, sức mẹ cô yếu, ngày hôm sau mẹ trút hơi thở cuối cùng. Khi mẹ cô qua đời, đến cả an táng còn không được đoàng hoàng, còn về phần cô thì bị vứt ra khỏi Phạm Gia.
~~~~
Kiều Na đang định ám sát Hàn Duẫn thì Vũ Tịch kéo tay cô lại,mặt cô hất về phía Phạm Sương. Kiều Na hiểu ý cô, đã thấy bóng dáng của Phạm Sương đứng cách cô không xa, khóe miệng cô bất giác cười tà. Cô đứng dậy tiến về phía cô ta.
- Em gái.
Cô ta liên tục lùi phía sau,cô lại bước tới. Bỗng dưng cô ta cầm được chiếc ly thủy tinh, ngay lập tức ném về phía cô, cô né người tránh thì chiếc ly bay về phía Hàn Duẫn, cậu dùng một tay bắt chiếc ly. Lên tiếng:
- Đến cả lúc này em còn muốn ám sát tôi sao?
Cô cười trừ lại tiếp tục đi về phía Phạm Sương, cô ta bị ép vào đường cùng, định giơ tay tát cô thì cô nhanh chóng bắt được, vặn nó đến gãy. Cô ta hét toáng lên,đám người ngồi ở sofa bịt tai lại. Cô ta chỉ thẳng mặt Kiều Na.
- Con nhãi này!!!
Cô ta tung những đòn đánh bằng chân, cô thì cứ né.
- Không tồi.
Dứt lời, cô hạ một cước vào bụng cô ta, khiến cô ta lập tức ộc ra máu. Phạm Sương quỳ xuống, Kiều Na ngồi xuống bóp miệng cô ta.
- Tiếp theo làm gì nữa đây?
Cô ta ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy căm phẫn.
Chát!
- Cô được nhìn tôi bằng ánh mắt đó sao?
Cô ta nói:
- Một phế nhân như cô, đừng cố làm nữ hoàng. Phạm Kiều Na, cô đừng ảo tưởng!!
Kiều Na cười đáng sợ.
- Phạm Kiều Na? Cô sai rồi. Tôi là Lãnh Kiều Na.
Vũ Tịch nhẹ nhàng nói:
- Trong lúc thi hành nhiệm vụ không được nói tên thật, Kiều Tử a~~.
Phạm Sương nghe thấy thế mặt tái mét đi. Kiều Na ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp.
- Phạm Sương, năm ấy cô và mẹ cô đối xử với chúng tôi như thế nào. Tôi sẽ khiến cô phải nếm thử cái mùi đó.
Cô gần như gào lên. Cô ta nở nụ cười đầy khinh bỉ rồi ngất đi.
Kiều Na quay sang nhìn Vũ Tịch.
- Chữa thương cho cô ta rồi bảo Minh Dương đưa cô ta vào nhà ngục. Phải để cô ta ở phòng vip đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.