Chương 8
Vô Tử Kiều Yêu
18/09/2019
Kiều Na lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ trầm ngâm suy nghĩ, dáng vẻ của cô như có chút se buồn. Hàn Duẫn nhìn cô, đột nhiên trong lòng có chút nặng nề. Kiều Na không có tuổi thơ, 4 năm trước, cậu từng hứa sẽ bảo vệ cô rồi lại để cô lâm vào nguy hiểm, trong lúc tính mạng cô ngàn cân treo sợi tóc thì cậu lại đang làm thủ tục ra nước ngoài. Trong những lúc cô nguy hiểm, cô cần đến cậu, chưa một lần nào cậu đến cạnh cô. Cậu lắc đầu xua tan đi những suy nghĩ.
Vừa đến tập đoàn, cô liền nhìn thấy một dàn nhân viên đứng trước cửa. Cậu và cô vừa bước xuống xe hàng loạt lập tức cúi đầu.
- Chào mừng tổng giám đốc.
Khóe mắt cô giật mạnh.
- K...Khoa trương vậy sao?
Cùng lúc Tử Nguyệt, Gia Phong và Thiên Tôn bước đến, ba người này như đoán được sự việc này nên vô cùng bình thản. Kiều Na ở tập đoàn thân phận là thư ký của Hàn Duẫn. Nói là thư ký nhưng trong khoảng thời gian cậu vắng bóng mọi công việc của cậu ta đều đổ lên đầu cô, đã vậy tên tổng giám đốc kia lại rất chăm gửi email để mắng cô. Nghĩ đến đây cô liếc tên nam nhân đang đứng cạnh cô. Tất cả cùng bước vào trong, mỗi người mang một khí chất khác nhau, khoảnh khắc lúc ấy đẹp đến ngỡ ngàng.
Ai nấy đều về văn phòng riêng. Hàn Duẫn bước vào văn phòng của cậu. Trong thời gian cậu không có ở đây dường như vẫn có người đến dọn dẹp mỗi ngày, cậu đi đến phía bàn làm việc, tay mân mê bức ảnh được đặt lên bàn, bức ảnh của một cô gái 16 cái xuân, xinh đẹp, nụ cười trên môi cô ấy đầy hồn nhiên. Cậu để bức ảnh xuống bàn rồi cũng ngồi vào làm việc.
15h00.
Cộc!Cộc!
- Vào đi.
Kiều Na bước vào trên tay cầm một sấp hồ sơ, đặt xuống bàn. Cô chia làm hai dãy.
- Đây là thông kê mà lần trước anh bảo tôi làm. Còn đây ... là hồ sơ của Phạm Thị.
- Được rồi em ra ngoài đi.
- À còn nữa, Du tiểu thư đến tìm anh kìa.
Cậu không nói gì chỉ cùng cô bước xuống phòng khách.
Vừa mở cửa liền có một thân hình nhỏ sà ngay vào người cậu.
- Duẫn Duẫn, 4 năm rồi cuối cùng anh cũng trở về. Người ta thật sự nhớ anh.
- Du Kì, cô có lòng tự trọng không vậy, tôi và cô không thân đến mức này.
Du Kì vẫn khư khư ôm lấy cậu.
- Người ta nhớ anh mà.
Kiều Na đứng bên cạnh cười thầm, vô tình lại bị vị tiểu thư họ Du kia nhìn thấy. Cô ta trừng mắt lên nhìn cô.
- Cô cười cái gì?
- Xin lỗi tiểu thư, tôi đây chỉ cảm thấy cô thực không có chút liêm sỉ.
Cô ta lập tức thả Hàn Duẫn ra đi về phía cô, tay cô ta vung lên lập tức bị cô bắt lại.
- Du tiểu thư cô định làm gì?
Bộ dạng của Kiều Na lập tức dọa chết Du Kì, cô ta giật tay ra chạy về phía Hàn Duẫn, ôm lấy tay cậu, mắt cô ta nhanh chóng đọng lại nước mắt.
- Duẫn, cô ta chỉ là một thư kí mà ngông cuồng đến vậy, anh phải đuổi cô ta. Thứ rác rưởi.
Khuôn mặt Hàn Duẫn tối sầm, quật ngã Du Kì. Du Kì lần này thì rơi nước mắt lã tã.
- Duẫn, em...
Thiên Tôn bước vào nhìn thấy cảnh tượng đó liền tặc lưỡi.
- Hai người làm gì vậy? Người ta là nữ nhân chân yếu tay mềm lại còn là khách quý của Hàn Thị. Sao có thể bị đối xử như thế?
Rồi cậu đưa tay về phía Du Kì, ngay khi cô ta đưa tay cho cậu. Cậu lập tức rút tay về. Thiên Tôn ngồi xuống bóp miệng cô ta, giọng nói mỉa mai vang lên:
- Vị tiểu thư này, cô lấy tư cách gì để nói Kiều Na.
Gia Phong và Tử Nguyệt cũng bước vào, cả hai đều dùng nửa con mắt nhìn vị tiểu thư kia. Du Kì sợ hãi nhìn 5 người trước mắt.
- Ca..các người...
- Cút.
Một chữ duy nhất phát ra từ miệng Hàn Duẫn khiến cô ta lập tức bò dậy mà chạy. Kiều Na cười, nụ cười có chút ác.
- Các người hù cô ta chạy mất rồi kìa.
Gia Phong nhún vai.
- Không để cô ta chạy, chẳng lẽ để cô ta ngồi đây đợi cô tra tấn.
Kiều Na bĩu môi.
- Về thôi, tối nay còn có đại tiệc lớn.
- Tôi đi đón Tịch.
Kiều Na châm chọc.
- Có cần phải vậy không?
Cậu ta cười tươi chạy mất. Đối với Thiên Tôn, Tịch là người quan trọng nhất. Từ lúc lão đại dẫn hai người về, Tịch chỉ mới 5 tuổi còn cậu thì 6 tuổi, bộ dạng cả hai vô cùng thê thảm, khắp người toàn vết thương sâu, máu nhuốm đỏ bộ trang phục rách tơi tả. Trong hoàn cảnh đó, hai người đó vẫn nắm chặt tay nhau. Lão đại từng nói từ lúc ông thấy hai đứa trẻ này, cả hai đã nắm tay nhau không rời vậy rồi.
Vừa đến tập đoàn, cô liền nhìn thấy một dàn nhân viên đứng trước cửa. Cậu và cô vừa bước xuống xe hàng loạt lập tức cúi đầu.
- Chào mừng tổng giám đốc.
Khóe mắt cô giật mạnh.
- K...Khoa trương vậy sao?
Cùng lúc Tử Nguyệt, Gia Phong và Thiên Tôn bước đến, ba người này như đoán được sự việc này nên vô cùng bình thản. Kiều Na ở tập đoàn thân phận là thư ký của Hàn Duẫn. Nói là thư ký nhưng trong khoảng thời gian cậu vắng bóng mọi công việc của cậu ta đều đổ lên đầu cô, đã vậy tên tổng giám đốc kia lại rất chăm gửi email để mắng cô. Nghĩ đến đây cô liếc tên nam nhân đang đứng cạnh cô. Tất cả cùng bước vào trong, mỗi người mang một khí chất khác nhau, khoảnh khắc lúc ấy đẹp đến ngỡ ngàng.
Ai nấy đều về văn phòng riêng. Hàn Duẫn bước vào văn phòng của cậu. Trong thời gian cậu không có ở đây dường như vẫn có người đến dọn dẹp mỗi ngày, cậu đi đến phía bàn làm việc, tay mân mê bức ảnh được đặt lên bàn, bức ảnh của một cô gái 16 cái xuân, xinh đẹp, nụ cười trên môi cô ấy đầy hồn nhiên. Cậu để bức ảnh xuống bàn rồi cũng ngồi vào làm việc.
15h00.
Cộc!Cộc!
- Vào đi.
Kiều Na bước vào trên tay cầm một sấp hồ sơ, đặt xuống bàn. Cô chia làm hai dãy.
- Đây là thông kê mà lần trước anh bảo tôi làm. Còn đây ... là hồ sơ của Phạm Thị.
- Được rồi em ra ngoài đi.
- À còn nữa, Du tiểu thư đến tìm anh kìa.
Cậu không nói gì chỉ cùng cô bước xuống phòng khách.
Vừa mở cửa liền có một thân hình nhỏ sà ngay vào người cậu.
- Duẫn Duẫn, 4 năm rồi cuối cùng anh cũng trở về. Người ta thật sự nhớ anh.
- Du Kì, cô có lòng tự trọng không vậy, tôi và cô không thân đến mức này.
Du Kì vẫn khư khư ôm lấy cậu.
- Người ta nhớ anh mà.
Kiều Na đứng bên cạnh cười thầm, vô tình lại bị vị tiểu thư họ Du kia nhìn thấy. Cô ta trừng mắt lên nhìn cô.
- Cô cười cái gì?
- Xin lỗi tiểu thư, tôi đây chỉ cảm thấy cô thực không có chút liêm sỉ.
Cô ta lập tức thả Hàn Duẫn ra đi về phía cô, tay cô ta vung lên lập tức bị cô bắt lại.
- Du tiểu thư cô định làm gì?
Bộ dạng của Kiều Na lập tức dọa chết Du Kì, cô ta giật tay ra chạy về phía Hàn Duẫn, ôm lấy tay cậu, mắt cô ta nhanh chóng đọng lại nước mắt.
- Duẫn, cô ta chỉ là một thư kí mà ngông cuồng đến vậy, anh phải đuổi cô ta. Thứ rác rưởi.
Khuôn mặt Hàn Duẫn tối sầm, quật ngã Du Kì. Du Kì lần này thì rơi nước mắt lã tã.
- Duẫn, em...
Thiên Tôn bước vào nhìn thấy cảnh tượng đó liền tặc lưỡi.
- Hai người làm gì vậy? Người ta là nữ nhân chân yếu tay mềm lại còn là khách quý của Hàn Thị. Sao có thể bị đối xử như thế?
Rồi cậu đưa tay về phía Du Kì, ngay khi cô ta đưa tay cho cậu. Cậu lập tức rút tay về. Thiên Tôn ngồi xuống bóp miệng cô ta, giọng nói mỉa mai vang lên:
- Vị tiểu thư này, cô lấy tư cách gì để nói Kiều Na.
Gia Phong và Tử Nguyệt cũng bước vào, cả hai đều dùng nửa con mắt nhìn vị tiểu thư kia. Du Kì sợ hãi nhìn 5 người trước mắt.
- Ca..các người...
- Cút.
Một chữ duy nhất phát ra từ miệng Hàn Duẫn khiến cô ta lập tức bò dậy mà chạy. Kiều Na cười, nụ cười có chút ác.
- Các người hù cô ta chạy mất rồi kìa.
Gia Phong nhún vai.
- Không để cô ta chạy, chẳng lẽ để cô ta ngồi đây đợi cô tra tấn.
Kiều Na bĩu môi.
- Về thôi, tối nay còn có đại tiệc lớn.
- Tôi đi đón Tịch.
Kiều Na châm chọc.
- Có cần phải vậy không?
Cậu ta cười tươi chạy mất. Đối với Thiên Tôn, Tịch là người quan trọng nhất. Từ lúc lão đại dẫn hai người về, Tịch chỉ mới 5 tuổi còn cậu thì 6 tuổi, bộ dạng cả hai vô cùng thê thảm, khắp người toàn vết thương sâu, máu nhuốm đỏ bộ trang phục rách tơi tả. Trong hoàn cảnh đó, hai người đó vẫn nắm chặt tay nhau. Lão đại từng nói từ lúc ông thấy hai đứa trẻ này, cả hai đã nắm tay nhau không rời vậy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.