Chương 37: Quá Khứ Trường Nam Sinh
Halegen
01/10/2023
2 ngày trước…
Tại trường nam sinh công nghiệp…
Chuông reo đã vào giờ học được 2 phút, nhưng đám nam sinh trong trường vẫn còn nhởn nhơ ngoài sân trường, đứa thì đánh nhau, kẻ thì hút thuốc,… hết thảy không một ai bước chân vô lớp, mà có thì cũng chỉ phá phách rồi ném bàn ném ghế.
Giáo viên ở đây cũng chỉ có mặt cho lấy lệ, không một ai thèm quan tâm hay đếm xỉa gì tới cái đám du côn học đường ngoài kia, chúng làm gì mặc xác chúng, miễn sao cuối tháng đám giáo viên vẫn được nhận lương chu cấp của nhà nước.
Ngôi trường này đã tan nát không còn như xưa, khi 5 năm trước ngôi trường này từng được coi là một trong những trường danh giá hàng đầu của thành phố Đại Thành. Học sinh ở đây đều là những cô cậu ấm của giới nhà giàu nhập học, giống như một ngôi trường thượng lưu với đẳng cấp khác xa hoàn toàn với những ngôi trường khác.
Vì là ngôi trường nổi tiếng cho nên vốn đầu tư cũng không nhỏ, mặt bằng đất được nhà nước chu cấp trải dài tới tận hai ba toàn nhà cộng lại như một lâu đài nguy nga.
Giáo viên được giảng dạy tại đây cũng đều là những người có bằng cấp và kinh nghiệm 20 năm trở nên. Đặc biệt là giáo viên ngoại ngữ đều là những người xuất thân từ giới nhà giàu bên nước ngoài.
Ấy là cho đến khi cái sự kiện đó xảy ra. Cái ngày định mệnh đó đã khiến ngôi trường từ đứng đầu top trường hàng đầu đã tụt lùi hẳn một cách bất ngờ, khiến cho ngôi trường bị các báo chí, giới truyền thông mà người dân chỉ trích một cách nặng nề.
Từ áp lực dư luận mà lần lượt học sinh ở đây đều lần lượt rời bỏ ngôi trường, trường cũng vì thế mà tụt hậu đi nhân lực giáo viên kì cựu… chẳng mấy chốc nơi này đã gần như là bỏ hoang không còn ai muốn đoái hoài hay bước chân tới.
Truyền thông cũng phải tốn bao nhiêu giấy mực tới tận 5 tháng trời mới để cho sự việc được yên xuôi. Đó là một vụ án.
Vụ giáo viên giết chết nữ sinh rồi chặt xác ném xuống sông.
Cảnh sát đã ngay lập tức vào cuộc điều tra và đã xác minh được danh tính của giáo viên đó – chính là một giáo viên chủ nhiệm của nạn nhân. Hắn ta ngay lập tức bị bắt.
Khi bị đưa đi ra tòa xét xử, hắn đã khai nhận rằng hắn đã có ý định xấu với cô nữ sinh xấu số ngay từ đầu.
Nên vào chiều hôm đó, hắn đã hẹn cô bé tại phòng công vụ rồi khóa chặt cửa định giở trò đồi bại. Hắn đã chuẩn bị sẵn máy quay để đe dọa cô nữ sinh.
Nhưng hắn đâu ngờ, trong lúc giằng co hắn đã đẩy cô bé tội nghiệp khiến đầu cô va mạnh vào thành bàn, máu chảy xuống sàn. Cô bé ngất lịm trước sự ngỡ ngàng của tên giáo viên.
Hắn luống cuống, hắn biết mình vừa giết người. Để không ai phát hiện, hắn đã lôi thi thể cô bé vào nhà vệ sinh, dùng con dao lấy được dưới canteen rồi chia nhỏ cái xác thành hàng trăm mảnh.
Một nửa hắn đem lên phòng hóa chất dùng axit xóa sạch cái xác, một nửa còn lại hắn chôn xuống dưới đất.
Cứ tưởng làm vậy thì hắn sẽ thoát tội vì xóa được bằng chứng. Nhưng hắn đâu ngờ, cảnh sát ngay sau đó đã vào cuộc và thứ mà hắn không ngờ tới đã khiến việc làm bị bại lộ, đó là chiếc máy quay hắn ghi hình lại. Chiếc máy đó vẫn bật và đã quay lại toàn bộ quá trình của hắn với cô nữ sinh.
Con trai của tên giáo viên đó đã không chấp nhận bản án của tòa nên đã làm đơn kháng cáo hộ cho cha mình, nhưng tòa đã bác bỏ đơn và tiếp tục thi hành bản án.
Sau khi thi hành án, đứa con trai duy nhất là Dương Khải Ân đã không chịu được cú sốc nên trong một đêm nọ, hắn ta đã dùng xăng đốt cháy tòa án.
Ngay sau đó Dương Khải Ân đã bị đưa đi trại giáo dưỡng và phải chịu quản thúc ở đó 7 năm.
Khoảng 2 năm sau đó, ngôi trường bị bỏ hoang bỗng nhiên được gây dựng lại khiến bao người ngỡ ngàng, điều đặc biệt là không một ai biết người nào đã chi tiền cho dự án tái cơ cấu lại ngôi trường – trở thành trường nam sinh công nghiệp đến hiện tại.
Bây giờ thứ duy nhất người ta nhìn vào ngôi trường này chỉ là một sự hổ thẹn, một nỗi đáng tiếc cho một nơi được kỳ vọng quá lớn. Nhìn vào thực trạng nam sinh hiện nay, không thể không trách nhiều người đã đưa bọn chúng vào đây với mục đích duy nhất là vứt bỏ chúng, với cái lí do hết sức ngớ ngẩn là: muốn bọn chúng phải tự lập.
2 ngày trước…
“Này lính mới.” – một tên nam sinh khoác vai Đại Huy.
“Cậu gọi tôi sao?”
“Mẹ cái thằng, tao ghét nhất mấy thằng giở cái giọng công tử bột. Nhưng thôi, tao muốn thông báo với mày một quy định.”
“Quy định? Quy định gì?” – Đại Huy thắc mắc.
“Mày là học sinh mới chuyển đến, nên phải làm một cái lễ chào đón.”
Đại Huy nghe thấy đám nam sinh ở đây muốn chào đón mình nên cứ ngỡ là thật, cậu vui mừng hớn hở.
“Thật vậy sao? Cảm ơn các cậu. Vậy ta sẽ tổ chức ở đâu.”
Tên nam sinh kia quay ra cười với đám trong lớp, coi bộ đã lừa được tên công tử bột ngu xi này rồi.
“Chiều nay tan học ra nhà thể chất, chúng ta sẽ tổ chức ở đó. Nhớ đừng đến muộn đấy, mày là nhân vật chính mà.”
Đại Huy vẫn vui vẻ đồng ý mà cậu không biết rằng mình sắp phải đối mặt với cái gì.
Đúng chiều nay tan học, đáng lí ra quản gia của Đại Huy đã phải đón xe chờ ở ngoài, nhưng kì lạ khi mà mãi vẫn chưa thấy cậu chủ ra. Giờ này chắc hẳn phải tan học rồi chứ? Mọi học sinh trong trường đều ra về hết cả.
Quản gia cảm thấy có linh cảm xấu, ông nghe nói ngôi trường này rất bạo lực, chẳng may bây giờ cậu chủ lỡ xảy ra chuyện gì thì ông cũng chẳng giữ nổi cái công việc này mất.
Đúng lúc này, một học sinh trong lớp Đại Huy chạy ra ngoài cổng trường thông báo cho quản gia. Cậu ta nói rằng lớp Đại Huy đang học là lớp bổ trợ, phải ở lại thêm giờ. Đại Huy đã nhờ cậu ta xuống đây chuyển lời cho quản gia.
Ông ta nghe vậy cũng tin lời nên đứng đợi ở ngoài, không biết rằng cậu chủ của ông đang từng bước dấn thân vào bẫy của bọn chúng.
Đại Huy trên mặt vẫn hiện rõ sự vui tươi, cậu cất sách vở vào balo rồi đi xuống tầng 1, vòng qua sau trường và tiến tới nhà thể chất.
Vừa đi vừa nhìn vào nhà thể chất khiến cậu thấy hơi lạ, nhà thể chất rộng như vậy mà chẳng thấy bóng dáng ai. Cậu chợt nghĩ chắc là đám nam sinh trong lớp định tổ chức bất ngờ đây.
Vừa mới mở cửa, bên trong đã tối om, có vẻ như phán đoán của cậu là đúng.
“Định tạo bất ngờ gì vậy? Đã tới sinh nhật tôi đâu?”
Ngay sau đó, đèn LED trên trần bật mở từng cái một, hiện ngay trước mặt Đại Huy là một nơi giống như một sàn đấu, vây quanh cậu ta là vô số các nam sinh trong trường ngồi vây kín như một khán đài.
Ở phần trung tâm, chính là sự hiện diện của 3 chiếc ghế to nhất dành cho 3 kẻ mạnh nhất ở đây. Bọn chúng đều ngồi vắt chân, chuẩn bị thưởng thức màn giao lưu của tên lính mới.
Đại Huy nhìn xung quanh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu liền hỏi:
“Xin lỗi tôi đến muộn. Có ai còn chỗ không cho tôi ngồi với?”
Một tên học sinh tự nhận mình là người dẫn, dõng dạc cầm mic.
“Đây là năm thứ 3 chúng ta học ở đây, và như thường lệ mỗi năm sẽ phải tổ chức một nghi lễ gọi là chào đón học sinh mới. Vậy nên chúng ta…”
Bất ngờ một chai nước từ đâu ném thẳng vào đầu tên cầm mic, hắn choáng váng một hồi rồi cầm chai nước dưới đất lên hét lớn:
“Đ*t m* thằng chó nào ném chai nước vào mặt tao?”
Cả nhà gian nhà thể chất vang lên tiếng: “Cút mẹ mày đi, không ai cần mày nhiều chuyện.”
“Lũ chúng mày muốn gì? Có giỏi xuống đây.”
“CÂM MỒM LẠI HẾT CHO TAO!”
Không khí ở đây bỗng im bặt trước lời nói của thủ lĩnh – một trong 3 kẻ mạnh nhất đã lên tiếng - Tôn Chí Thành.
Đại Huy ngẩng đầu lên nhìn người trên cùng, bất giác mở lời cởi mở.
"Chào, tôi là Hoàng Đại Huy, rất vui được làm quen."
Tôn Chí Thành nhìn kẻ phía dưới đang giơ tay lên ra hiệu, ánh mắt nheo lại tỏ ra thờ ơ. Hắn mặc kệ cậu ta mà ra lệnh cho tên cầm mic.
"Bắt đầu đi."
"Dạ vâng."
Đại Huy nhìn thấy hắn ta mở một cái cửa ở giữa, bên trong vô số những kẻ thân hình to cao vạm vỡ bước ra, đếm thì phải có tận 10 người. Tất cả đều dàn thành hàng khoanh tay phía trước.
"Hoàng Đại Huy, để chào đón học sinh mới, bọn tao có tổ chức một nghi thức bắt buộc. Nếu mày còn trụ vững trong 10 phút thì mày sẽ được chọn vào hội của bọn tao, còn nếu thua, mày sẽ phải làm tay sai cho bọn tao."
"Hả? Cậu nói cái gì? Cái này cậu đâu có nói với tôi?"
"Giờ thì nói rồi đó."
"Các người lừa tôi?"
"Trận đấu bắt đầu!"
10 người ngay sau đó cùng một lúc xông lên khiến Đại Huy chưa kịp định hình. Cậu vẫn còn đang mơ màng chưa hiểu tình thế thì một cái bạt tay chạm "nhẹ nhàng" vào má khiến cả người cậu bay xa.
Lúc này Đại Huy mới cảm nhận được tình thế, cậu đang bị tấn công.
Một tên khác thừa cơ xông lên dẫm chân xuống chỗ Đại Huy nhưng cậu né được. Đại Huy chạy thoát thân khỏi đây, cậu cố mở cửa nhưng có vẻ như nó đã bị khóa từ bên ngoài.
Cậu vừa chạy khỏi đám to xác vừa đối chất.
"Các cậu bảo họ dừng việc này lại ngay, muốn tôi chết lắm à?"
Nhưng chẳng một ai đáp lại cậu, 3 kẻ ngồi ở trên vẫn ung dung thưởng thức, còn đám nam sinh xung quanh thì hò hét cổ vũ cho đám to xác ở dưới, bọn chúng muốn chứng kiến cảnh Đại Huy bị đập cho tơi bời.
Một tên đã đuổi kịp và tóm lấy áo của Đại Huy, hắn nhấc bổng cậu lên khiến cả cơ thể không thể cử động, dùng lực ném thật mạnh Đại Huy vào tường.
AAAAAHHHHH!!!!!!!
Chết tiệt! Quả như lời đồn, bọn chúng đúng là một lũ rác rưởi.
Tại trường nam sinh công nghiệp…
Chuông reo đã vào giờ học được 2 phút, nhưng đám nam sinh trong trường vẫn còn nhởn nhơ ngoài sân trường, đứa thì đánh nhau, kẻ thì hút thuốc,… hết thảy không một ai bước chân vô lớp, mà có thì cũng chỉ phá phách rồi ném bàn ném ghế.
Giáo viên ở đây cũng chỉ có mặt cho lấy lệ, không một ai thèm quan tâm hay đếm xỉa gì tới cái đám du côn học đường ngoài kia, chúng làm gì mặc xác chúng, miễn sao cuối tháng đám giáo viên vẫn được nhận lương chu cấp của nhà nước.
Ngôi trường này đã tan nát không còn như xưa, khi 5 năm trước ngôi trường này từng được coi là một trong những trường danh giá hàng đầu của thành phố Đại Thành. Học sinh ở đây đều là những cô cậu ấm của giới nhà giàu nhập học, giống như một ngôi trường thượng lưu với đẳng cấp khác xa hoàn toàn với những ngôi trường khác.
Vì là ngôi trường nổi tiếng cho nên vốn đầu tư cũng không nhỏ, mặt bằng đất được nhà nước chu cấp trải dài tới tận hai ba toàn nhà cộng lại như một lâu đài nguy nga.
Giáo viên được giảng dạy tại đây cũng đều là những người có bằng cấp và kinh nghiệm 20 năm trở nên. Đặc biệt là giáo viên ngoại ngữ đều là những người xuất thân từ giới nhà giàu bên nước ngoài.
Ấy là cho đến khi cái sự kiện đó xảy ra. Cái ngày định mệnh đó đã khiến ngôi trường từ đứng đầu top trường hàng đầu đã tụt lùi hẳn một cách bất ngờ, khiến cho ngôi trường bị các báo chí, giới truyền thông mà người dân chỉ trích một cách nặng nề.
Từ áp lực dư luận mà lần lượt học sinh ở đây đều lần lượt rời bỏ ngôi trường, trường cũng vì thế mà tụt hậu đi nhân lực giáo viên kì cựu… chẳng mấy chốc nơi này đã gần như là bỏ hoang không còn ai muốn đoái hoài hay bước chân tới.
Truyền thông cũng phải tốn bao nhiêu giấy mực tới tận 5 tháng trời mới để cho sự việc được yên xuôi. Đó là một vụ án.
Vụ giáo viên giết chết nữ sinh rồi chặt xác ném xuống sông.
Cảnh sát đã ngay lập tức vào cuộc điều tra và đã xác minh được danh tính của giáo viên đó – chính là một giáo viên chủ nhiệm của nạn nhân. Hắn ta ngay lập tức bị bắt.
Khi bị đưa đi ra tòa xét xử, hắn đã khai nhận rằng hắn đã có ý định xấu với cô nữ sinh xấu số ngay từ đầu.
Nên vào chiều hôm đó, hắn đã hẹn cô bé tại phòng công vụ rồi khóa chặt cửa định giở trò đồi bại. Hắn đã chuẩn bị sẵn máy quay để đe dọa cô nữ sinh.
Nhưng hắn đâu ngờ, trong lúc giằng co hắn đã đẩy cô bé tội nghiệp khiến đầu cô va mạnh vào thành bàn, máu chảy xuống sàn. Cô bé ngất lịm trước sự ngỡ ngàng của tên giáo viên.
Hắn luống cuống, hắn biết mình vừa giết người. Để không ai phát hiện, hắn đã lôi thi thể cô bé vào nhà vệ sinh, dùng con dao lấy được dưới canteen rồi chia nhỏ cái xác thành hàng trăm mảnh.
Một nửa hắn đem lên phòng hóa chất dùng axit xóa sạch cái xác, một nửa còn lại hắn chôn xuống dưới đất.
Cứ tưởng làm vậy thì hắn sẽ thoát tội vì xóa được bằng chứng. Nhưng hắn đâu ngờ, cảnh sát ngay sau đó đã vào cuộc và thứ mà hắn không ngờ tới đã khiến việc làm bị bại lộ, đó là chiếc máy quay hắn ghi hình lại. Chiếc máy đó vẫn bật và đã quay lại toàn bộ quá trình của hắn với cô nữ sinh.
Con trai của tên giáo viên đó đã không chấp nhận bản án của tòa nên đã làm đơn kháng cáo hộ cho cha mình, nhưng tòa đã bác bỏ đơn và tiếp tục thi hành bản án.
Sau khi thi hành án, đứa con trai duy nhất là Dương Khải Ân đã không chịu được cú sốc nên trong một đêm nọ, hắn ta đã dùng xăng đốt cháy tòa án.
Ngay sau đó Dương Khải Ân đã bị đưa đi trại giáo dưỡng và phải chịu quản thúc ở đó 7 năm.
Khoảng 2 năm sau đó, ngôi trường bị bỏ hoang bỗng nhiên được gây dựng lại khiến bao người ngỡ ngàng, điều đặc biệt là không một ai biết người nào đã chi tiền cho dự án tái cơ cấu lại ngôi trường – trở thành trường nam sinh công nghiệp đến hiện tại.
Bây giờ thứ duy nhất người ta nhìn vào ngôi trường này chỉ là một sự hổ thẹn, một nỗi đáng tiếc cho một nơi được kỳ vọng quá lớn. Nhìn vào thực trạng nam sinh hiện nay, không thể không trách nhiều người đã đưa bọn chúng vào đây với mục đích duy nhất là vứt bỏ chúng, với cái lí do hết sức ngớ ngẩn là: muốn bọn chúng phải tự lập.
2 ngày trước…
“Này lính mới.” – một tên nam sinh khoác vai Đại Huy.
“Cậu gọi tôi sao?”
“Mẹ cái thằng, tao ghét nhất mấy thằng giở cái giọng công tử bột. Nhưng thôi, tao muốn thông báo với mày một quy định.”
“Quy định? Quy định gì?” – Đại Huy thắc mắc.
“Mày là học sinh mới chuyển đến, nên phải làm một cái lễ chào đón.”
Đại Huy nghe thấy đám nam sinh ở đây muốn chào đón mình nên cứ ngỡ là thật, cậu vui mừng hớn hở.
“Thật vậy sao? Cảm ơn các cậu. Vậy ta sẽ tổ chức ở đâu.”
Tên nam sinh kia quay ra cười với đám trong lớp, coi bộ đã lừa được tên công tử bột ngu xi này rồi.
“Chiều nay tan học ra nhà thể chất, chúng ta sẽ tổ chức ở đó. Nhớ đừng đến muộn đấy, mày là nhân vật chính mà.”
Đại Huy vẫn vui vẻ đồng ý mà cậu không biết rằng mình sắp phải đối mặt với cái gì.
Đúng chiều nay tan học, đáng lí ra quản gia của Đại Huy đã phải đón xe chờ ở ngoài, nhưng kì lạ khi mà mãi vẫn chưa thấy cậu chủ ra. Giờ này chắc hẳn phải tan học rồi chứ? Mọi học sinh trong trường đều ra về hết cả.
Quản gia cảm thấy có linh cảm xấu, ông nghe nói ngôi trường này rất bạo lực, chẳng may bây giờ cậu chủ lỡ xảy ra chuyện gì thì ông cũng chẳng giữ nổi cái công việc này mất.
Đúng lúc này, một học sinh trong lớp Đại Huy chạy ra ngoài cổng trường thông báo cho quản gia. Cậu ta nói rằng lớp Đại Huy đang học là lớp bổ trợ, phải ở lại thêm giờ. Đại Huy đã nhờ cậu ta xuống đây chuyển lời cho quản gia.
Ông ta nghe vậy cũng tin lời nên đứng đợi ở ngoài, không biết rằng cậu chủ của ông đang từng bước dấn thân vào bẫy của bọn chúng.
Đại Huy trên mặt vẫn hiện rõ sự vui tươi, cậu cất sách vở vào balo rồi đi xuống tầng 1, vòng qua sau trường và tiến tới nhà thể chất.
Vừa đi vừa nhìn vào nhà thể chất khiến cậu thấy hơi lạ, nhà thể chất rộng như vậy mà chẳng thấy bóng dáng ai. Cậu chợt nghĩ chắc là đám nam sinh trong lớp định tổ chức bất ngờ đây.
Vừa mới mở cửa, bên trong đã tối om, có vẻ như phán đoán của cậu là đúng.
“Định tạo bất ngờ gì vậy? Đã tới sinh nhật tôi đâu?”
Ngay sau đó, đèn LED trên trần bật mở từng cái một, hiện ngay trước mặt Đại Huy là một nơi giống như một sàn đấu, vây quanh cậu ta là vô số các nam sinh trong trường ngồi vây kín như một khán đài.
Ở phần trung tâm, chính là sự hiện diện của 3 chiếc ghế to nhất dành cho 3 kẻ mạnh nhất ở đây. Bọn chúng đều ngồi vắt chân, chuẩn bị thưởng thức màn giao lưu của tên lính mới.
Đại Huy nhìn xung quanh ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cậu liền hỏi:
“Xin lỗi tôi đến muộn. Có ai còn chỗ không cho tôi ngồi với?”
Một tên học sinh tự nhận mình là người dẫn, dõng dạc cầm mic.
“Đây là năm thứ 3 chúng ta học ở đây, và như thường lệ mỗi năm sẽ phải tổ chức một nghi lễ gọi là chào đón học sinh mới. Vậy nên chúng ta…”
Bất ngờ một chai nước từ đâu ném thẳng vào đầu tên cầm mic, hắn choáng váng một hồi rồi cầm chai nước dưới đất lên hét lớn:
“Đ*t m* thằng chó nào ném chai nước vào mặt tao?”
Cả nhà gian nhà thể chất vang lên tiếng: “Cút mẹ mày đi, không ai cần mày nhiều chuyện.”
“Lũ chúng mày muốn gì? Có giỏi xuống đây.”
“CÂM MỒM LẠI HẾT CHO TAO!”
Không khí ở đây bỗng im bặt trước lời nói của thủ lĩnh – một trong 3 kẻ mạnh nhất đã lên tiếng - Tôn Chí Thành.
Đại Huy ngẩng đầu lên nhìn người trên cùng, bất giác mở lời cởi mở.
"Chào, tôi là Hoàng Đại Huy, rất vui được làm quen."
Tôn Chí Thành nhìn kẻ phía dưới đang giơ tay lên ra hiệu, ánh mắt nheo lại tỏ ra thờ ơ. Hắn mặc kệ cậu ta mà ra lệnh cho tên cầm mic.
"Bắt đầu đi."
"Dạ vâng."
Đại Huy nhìn thấy hắn ta mở một cái cửa ở giữa, bên trong vô số những kẻ thân hình to cao vạm vỡ bước ra, đếm thì phải có tận 10 người. Tất cả đều dàn thành hàng khoanh tay phía trước.
"Hoàng Đại Huy, để chào đón học sinh mới, bọn tao có tổ chức một nghi thức bắt buộc. Nếu mày còn trụ vững trong 10 phút thì mày sẽ được chọn vào hội của bọn tao, còn nếu thua, mày sẽ phải làm tay sai cho bọn tao."
"Hả? Cậu nói cái gì? Cái này cậu đâu có nói với tôi?"
"Giờ thì nói rồi đó."
"Các người lừa tôi?"
"Trận đấu bắt đầu!"
10 người ngay sau đó cùng một lúc xông lên khiến Đại Huy chưa kịp định hình. Cậu vẫn còn đang mơ màng chưa hiểu tình thế thì một cái bạt tay chạm "nhẹ nhàng" vào má khiến cả người cậu bay xa.
Lúc này Đại Huy mới cảm nhận được tình thế, cậu đang bị tấn công.
Một tên khác thừa cơ xông lên dẫm chân xuống chỗ Đại Huy nhưng cậu né được. Đại Huy chạy thoát thân khỏi đây, cậu cố mở cửa nhưng có vẻ như nó đã bị khóa từ bên ngoài.
Cậu vừa chạy khỏi đám to xác vừa đối chất.
"Các cậu bảo họ dừng việc này lại ngay, muốn tôi chết lắm à?"
Nhưng chẳng một ai đáp lại cậu, 3 kẻ ngồi ở trên vẫn ung dung thưởng thức, còn đám nam sinh xung quanh thì hò hét cổ vũ cho đám to xác ở dưới, bọn chúng muốn chứng kiến cảnh Đại Huy bị đập cho tơi bời.
Một tên đã đuổi kịp và tóm lấy áo của Đại Huy, hắn nhấc bổng cậu lên khiến cả cơ thể không thể cử động, dùng lực ném thật mạnh Đại Huy vào tường.
AAAAAHHHHH!!!!!!!
Chết tiệt! Quả như lời đồn, bọn chúng đúng là một lũ rác rưởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.