Sát Thủ Xuyên Không Thành Nữ Phụ
Chương 4
Mộng Hồ
06/01/2017
Hiện tại, trước mắt
cô là một trận đấu căng thẳng. Sát khí trong mắt Nhi Nhi ngày càng cao,
không khí xung quanh cũng lạnh đi vài phần. Năm người kia chật vật né
đòn tấn công dồn dập của Nhi Nhi đang đến không ngừng.
Nhi Nhi không để ý gì cứ thế mà tấn công, thoăn thoắt phóng dao tới từng người, thân hình lay động như gió vụt cái đã ra sau lưng Đường Thần Duật, con dao kề sát yết hầu của hắn. Con dao sắc bén lóe sáng dưới ánh trăng. Trong phút chốc, bốn người còn lại bất động, ánh mắt ánh lên nhiều hơn một tia ngạc nhiên.
- Mau thả cậu ấy ra. _ Lâm Tuấn Kiệt mất kiềm chế lao về phía Trần Nhi Nhi.
- Kiệt, mau dừng... _ ba người kia đồng loạt gọi lớn, chưa nói xong câu thì đã thấy Lâm Tuấn Kiệt uy uy liệt liệt bay đến vách tường đằng xa, để lại một lỗ lõm khá sâu.
Không khí xung quang im lặng đến kì lạ. Tất cả ánh mắt của bọn họ giờ phút này tập trung vào người của cô, mái tóc tím mê hoặc bay theo chuyển động vừa nãy, đôi mắt hằn lên chút đỏ nhưng xung quang cô nổi lên một tầng sát khí.
- Đụng vào em gái tôi, chỉ có "CHẾT"!! _ cô gằn mạnh chữ chết, giọng nói của cô lúc này tựa tula từ địa ngục đi ra.
Lâm Tuấn Kiệt đã được Lăng Siêu đỡ dậy, khuôn mặt khổ sở, khóe miệng còn có một vệt máu. Hiên Viên Ngưng Tịch và Dương Nhật Khiêm thêm một tia thú vị về cô. Cô không để ý tới điều đó, quay người lại nhìn Nhi Nhi vẫn lăm lăm con dao gần yết hầu của Đường Thần Duật.
- Mau buông dao cho chị.
- Chơi xong rồi hả chị? _ Nhi Nhi giương ánh mắt cún con nhìn cô như cầu mong được chơi lâu chút, cái này là muốn luôn chứ không còn cầu mong.
Năm người kia hắc tuyến đầy đầu, chơi đùa à?! Hóa ra nãy giờ bọn họ bị đem thành đồ chơi, coi như họ nhịn. Không chấp nhất với đàn bà con gái. Cô gạt con dao trên tay Nhi Nhi ra, thuận tay đẩy Đường Thần Duật bay về phía bốn người kia.
- Tôi biết các người còn che dấu thực lực... nhưng hôm nay chơi đủ rồi. Tạm biệt. _ cô nói lấp lửng rồi ôm Nhi Nhi phóng ra ngoài biến mất.
- ... _ năm người kia mặt ngơ ra nhìn cô đi mất.
- Không đuổi theo à? _ Lăng Siêu giựt giựt khóe mắt hướng về Dương Nhật Khiêm hỏi.
- Không cần, vì cô ta sẽ quay lại lần nữa. _ Dương Nhật Khiêm nhàn nhạt nói.
Đường Thần Duật, Hiên Viên Ngưng Tịch và Lâm Tuấn Kiệt đều không lên tiếng. Họ đang chìm vào suy nghĩ riêng của chính mình. Một lúc sau khóe miệng họ đều nở một nụ cười đầy ái muội.
"Thật mong chờ lần đụng độ tiếp theo." suy nghĩ của cả ba gần như hợp nhất.
Lăng Siêu lẫn Dương Nhật Khiêm là một bộ dạng núi lửa sắp phun trào. Mấy tên này có cần cười đến ngu, lộ liễu như này không. Quá mất mặt, còn gì cái bang Hắc Báo của họ đây. Cười đã đi rồi đợi địa ngục tới, kỳ này chỉnh cho hết, chỉnh cho chết.
Ba con người cười đến ngu người đúng chính là ngu người. Cho đến khi họ ý thức được có hai luồng sát khí dày đặc sau lưng thì mới giật giật khóe môi cười xòa. Từ những con người vô cùng là soái và có khí chất chưa đầy một phút đã chân chó chạy đến bên cạnh Lăng Siêu với Dương Nhật Khiêm.
- Người anh em, ta cùng ngươi đi bàn chút về cuộc huấn luyện. _ Lăng Siêu vỗ vai Dương Nhật Khiêm cười ha hả.
- Quả thật phải bàn. _ Dương Nhật Khiêm tỏ vẻ ưu tư xoa râu à nhằm xoa cằm, có râu đâu mà xoa.
Ba con người ai cũng biết là ai nhìn nhau ánh mắt đầy ai oán. Đường Thần Duật, Hiên Viên Ngưng Tịch và Lâm Tuấn Kiệt lúc này đều cùng một suy nghĩ.
"Lần này tiêu thiệt rồi. Xác cmn định tạch chắc luôn!!!"
Hai bạn boss bự của chúng ta thì thoải mái mỉm cười đầy tư vị thâm hiểm nhìn ba bạn chân chó đang nước mắt lưng tròng.
Quay về với hai chị em nào---- -----
Lãnh Thiên Tuyết tay ôm Nhi Nhi kế bên hông vừa an toàn trở về phòng là quăng nó xuống liền.
- Em chơi vui nhỉ?! _ cô nhìn Nhi Nhi với ánh mắt sâu đầy giận dữ.
- Em... chỉ là hơi bất cẩn mờ! _ Nhi Nhi chọt chọt hai ngón tay vào nhau, môi còn chu lên đầy đáng yêu.
- Đúng là không thể chán ghét em. _ cô véo nhẹ vào hai má của nó đầy cưng chiều làm hai má nó ửng hồng.
- Đau a, chị hai đúng là biết dày vò em. _ Nhi Nhi xoa xoa hai má vừa ai oán nói.
- Hửm... em nói gì? Chị nghe không rõ nha! _ cô ngân dài câu hỏi ra còn không quên nở nụ cười "thân thiện", răng trắng sáng hơi thở thơm tho đúng chuẩn kem đánh răng PS à lạc đề.
- Không có gì hết ạ! _ Nhi Nhi đổ mồ hôi lắc đầu liên tục.
Cô xoa nhẹ đầu Nhi Nhi rồi thở dài nhìn ánh trăng ngày một tròn và sáng hơn. Nhi Nhi từ đằng sau ôm chặt lấy cô.
- Chị hai, sắp tới thời điểm đó à. _ Nhi Nhi ôm chặt cô lại, khóe mắt ươn ướt, giọng nói lẫn thân thể có chút run rẩy.
- Có lẽ... _ cô lấp lửng nói.
- Không làm được gì sao? _ Nhi Nhi ôm chặt cô hơn.
- Em biết là không thể mà. Dù cho chị đã sống lại vào thân xác khác thì cũng không thể... _ cô ngước nhìn bầu trời. Đôi mắt cô sâu thêm một tầng ảm đạm.
Cho dù muốn cũng không thể làm được. Chỉ có thể đối mặt thôi. Đối với cô hiện tại Nhi Nhi là điều quan trọng nhất. Cô xoay người lại đem cô em gái nhỏ của mình ôm chặt vào lòng. Ánh sáng chiếu rõ bóng dáng của hai người.
Nhi Nhi không để ý gì cứ thế mà tấn công, thoăn thoắt phóng dao tới từng người, thân hình lay động như gió vụt cái đã ra sau lưng Đường Thần Duật, con dao kề sát yết hầu của hắn. Con dao sắc bén lóe sáng dưới ánh trăng. Trong phút chốc, bốn người còn lại bất động, ánh mắt ánh lên nhiều hơn một tia ngạc nhiên.
- Mau thả cậu ấy ra. _ Lâm Tuấn Kiệt mất kiềm chế lao về phía Trần Nhi Nhi.
- Kiệt, mau dừng... _ ba người kia đồng loạt gọi lớn, chưa nói xong câu thì đã thấy Lâm Tuấn Kiệt uy uy liệt liệt bay đến vách tường đằng xa, để lại một lỗ lõm khá sâu.
Không khí xung quang im lặng đến kì lạ. Tất cả ánh mắt của bọn họ giờ phút này tập trung vào người của cô, mái tóc tím mê hoặc bay theo chuyển động vừa nãy, đôi mắt hằn lên chút đỏ nhưng xung quang cô nổi lên một tầng sát khí.
- Đụng vào em gái tôi, chỉ có "CHẾT"!! _ cô gằn mạnh chữ chết, giọng nói của cô lúc này tựa tula từ địa ngục đi ra.
Lâm Tuấn Kiệt đã được Lăng Siêu đỡ dậy, khuôn mặt khổ sở, khóe miệng còn có một vệt máu. Hiên Viên Ngưng Tịch và Dương Nhật Khiêm thêm một tia thú vị về cô. Cô không để ý tới điều đó, quay người lại nhìn Nhi Nhi vẫn lăm lăm con dao gần yết hầu của Đường Thần Duật.
- Mau buông dao cho chị.
- Chơi xong rồi hả chị? _ Nhi Nhi giương ánh mắt cún con nhìn cô như cầu mong được chơi lâu chút, cái này là muốn luôn chứ không còn cầu mong.
Năm người kia hắc tuyến đầy đầu, chơi đùa à?! Hóa ra nãy giờ bọn họ bị đem thành đồ chơi, coi như họ nhịn. Không chấp nhất với đàn bà con gái. Cô gạt con dao trên tay Nhi Nhi ra, thuận tay đẩy Đường Thần Duật bay về phía bốn người kia.
- Tôi biết các người còn che dấu thực lực... nhưng hôm nay chơi đủ rồi. Tạm biệt. _ cô nói lấp lửng rồi ôm Nhi Nhi phóng ra ngoài biến mất.
- ... _ năm người kia mặt ngơ ra nhìn cô đi mất.
- Không đuổi theo à? _ Lăng Siêu giựt giựt khóe mắt hướng về Dương Nhật Khiêm hỏi.
- Không cần, vì cô ta sẽ quay lại lần nữa. _ Dương Nhật Khiêm nhàn nhạt nói.
Đường Thần Duật, Hiên Viên Ngưng Tịch và Lâm Tuấn Kiệt đều không lên tiếng. Họ đang chìm vào suy nghĩ riêng của chính mình. Một lúc sau khóe miệng họ đều nở một nụ cười đầy ái muội.
"Thật mong chờ lần đụng độ tiếp theo." suy nghĩ của cả ba gần như hợp nhất.
Lăng Siêu lẫn Dương Nhật Khiêm là một bộ dạng núi lửa sắp phun trào. Mấy tên này có cần cười đến ngu, lộ liễu như này không. Quá mất mặt, còn gì cái bang Hắc Báo của họ đây. Cười đã đi rồi đợi địa ngục tới, kỳ này chỉnh cho hết, chỉnh cho chết.
Ba con người cười đến ngu người đúng chính là ngu người. Cho đến khi họ ý thức được có hai luồng sát khí dày đặc sau lưng thì mới giật giật khóe môi cười xòa. Từ những con người vô cùng là soái và có khí chất chưa đầy một phút đã chân chó chạy đến bên cạnh Lăng Siêu với Dương Nhật Khiêm.
- Người anh em, ta cùng ngươi đi bàn chút về cuộc huấn luyện. _ Lăng Siêu vỗ vai Dương Nhật Khiêm cười ha hả.
- Quả thật phải bàn. _ Dương Nhật Khiêm tỏ vẻ ưu tư xoa râu à nhằm xoa cằm, có râu đâu mà xoa.
Ba con người ai cũng biết là ai nhìn nhau ánh mắt đầy ai oán. Đường Thần Duật, Hiên Viên Ngưng Tịch và Lâm Tuấn Kiệt lúc này đều cùng một suy nghĩ.
"Lần này tiêu thiệt rồi. Xác cmn định tạch chắc luôn!!!"
Hai bạn boss bự của chúng ta thì thoải mái mỉm cười đầy tư vị thâm hiểm nhìn ba bạn chân chó đang nước mắt lưng tròng.
Quay về với hai chị em nào---- -----
Lãnh Thiên Tuyết tay ôm Nhi Nhi kế bên hông vừa an toàn trở về phòng là quăng nó xuống liền.
- Em chơi vui nhỉ?! _ cô nhìn Nhi Nhi với ánh mắt sâu đầy giận dữ.
- Em... chỉ là hơi bất cẩn mờ! _ Nhi Nhi chọt chọt hai ngón tay vào nhau, môi còn chu lên đầy đáng yêu.
- Đúng là không thể chán ghét em. _ cô véo nhẹ vào hai má của nó đầy cưng chiều làm hai má nó ửng hồng.
- Đau a, chị hai đúng là biết dày vò em. _ Nhi Nhi xoa xoa hai má vừa ai oán nói.
- Hửm... em nói gì? Chị nghe không rõ nha! _ cô ngân dài câu hỏi ra còn không quên nở nụ cười "thân thiện", răng trắng sáng hơi thở thơm tho đúng chuẩn kem đánh răng PS à lạc đề.
- Không có gì hết ạ! _ Nhi Nhi đổ mồ hôi lắc đầu liên tục.
Cô xoa nhẹ đầu Nhi Nhi rồi thở dài nhìn ánh trăng ngày một tròn và sáng hơn. Nhi Nhi từ đằng sau ôm chặt lấy cô.
- Chị hai, sắp tới thời điểm đó à. _ Nhi Nhi ôm chặt cô lại, khóe mắt ươn ướt, giọng nói lẫn thân thể có chút run rẩy.
- Có lẽ... _ cô lấp lửng nói.
- Không làm được gì sao? _ Nhi Nhi ôm chặt cô hơn.
- Em biết là không thể mà. Dù cho chị đã sống lại vào thân xác khác thì cũng không thể... _ cô ngước nhìn bầu trời. Đôi mắt cô sâu thêm một tầng ảm đạm.
Cho dù muốn cũng không thể làm được. Chỉ có thể đối mặt thôi. Đối với cô hiện tại Nhi Nhi là điều quan trọng nhất. Cô xoay người lại đem cô em gái nhỏ của mình ôm chặt vào lòng. Ánh sáng chiếu rõ bóng dáng của hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.