Sát Thủ Xuyên Không Thành Nữ Phụ
Chương 7
Mộng Hồ
23/01/2017
Lãnh Thiên Tuyết cùng Lãnh Nhi Nhi đi nhanh xuống gara để lấy xe. Nhi Nhi vừa đi vừa móc
trong túi xách ra một cái thẻ ATM ký hiệu kim cương lấy lúc nãy.
- Đây, thẻ của chị hai. _ Nhi Nhi đem cái thẻ đưa đến trước mặt cô.
- Ừ. _ cô nói khẽ rồi đem cái thẻ bỏ gọn vào túi áo.
Đến khu gara thì Nhi Nhi phấn khích đi lung tung nhìn ngó. Cô chỉ im lặng lấy chìa khóa khi nãy quản gia đưa bấm nút trên chìa khóa.
"Bíp bíp" tiếng từ một chiếc xe ô tô màu đen mới toanh, bóng loáng phát ra. Cô tiến lại gần xem thử. Cửa xe thiết kế vô cùng tân tiến. Có thể đẩy lên phía trên dễ di chuyển. Nhìn sơ cô có thể khẳng định chiếc xe này bền, đẹp và là hàng mới. Nhưng... cô không thích xe này.
- Chậc... _ cô chép miệng quay người tìm kiếm loại xe khác.
- Chị hai, chị hai... xe này được này. _ Nhi Nhi nhảy cẫng lên gọi cô.
Lãnh Thiên Tuyết bước đến chỗ Nhi Nhi. Lọt vào mắt cô là chiếc mô tô đen có viền sấm sét vàng. Phân khối, sức nặng và độ bền làm cô hài lòng. Mắt ánh lên ý cười, cô cầm lấy cái nón trên xe quang đến cho Nhi Nhi.
- Em đúng là hiểu ý chị. _ cô nhếch khóe môi leo lên xe, đội nón vào.
- Hehe, em không hiểu thì ai hiểu nào. _ Nhi Nhi tinh ranh cười nhe răng ra trắng bóng hiệu close up.
- Lên xe, không chị cho ở lại. _ cô đạp số, lên ga chuẩn bị phóng.
- A... em lên lên mà. _ Nhi Nhi hốt hoảng nhảy lên xe.
"Grr..." tiếng xe vang rõ to, rồi như một làn gió xe chạy vụt mất. (T.g: không biết tiếng xe nó ghi làm sao...=.=)
Lãnh Thiên Tuyết vặn ga chạy ra tận cổng mới dừng lại đem chùm chìa khóa đưa cho quản gia đang đứng đó chờ. Vị quản gia mặt chảy vài hàng hắc tuyến, ông đưa tay lên khẽ vuốt mồ hôi rơi như mưa trên mặt mình.
- Tiểu... tiểu thư... chiếc xe này?! _ ông lắp bắp nói.
- Hì, ông lo xa quá. Chiếc xe này vô cùng tốt nha. _ Nhi Nhi lúc lắc người nói.
- Nhưng... nhưng... _ quản gia còn lấp lửng nửa câu.
"Grr..." cô thành công phóng xe ra đường chạy biến. Quản gia cứng đơ nhìn chiếc xe mất bóng. Hai chị em cô thành công làm quản gia sủi bọt mép xỉu tại cổng.
- Quản gia.
- Quản gia.
Hai nữ hầu quét sân thấy ông xỉu thì chạy vội lại. Còn "hung thủ" thì đã đi lâu rồi.
Trên đường đi gió thổi không ngừng, cô vẫn cứ thế tăng tốc. Nhi Nhi ngồi đằng sau hứng gió vui vẻ đứng dậy vịnh vai cô hứng gió. Vận tốc của cô bây giờ là tám mươi ki lô mét trên giờ. Bình thường cô chạy hơn vì nhiệm vụ nhưng lần này chỉ là đi mua sắm nên cô chỉ chạy "chậm" thôi. Nhưng may mắn làm sao chẳng có cảnh sát giao thông nào nhìn thấy mà chụp hai người lại.
Tầm mười phút cô đã đưa Nhi Nhi an toàn đến trung tâm thương mại. Vừa dừng xe lại mọi người đã chú ý Lãnh Thiên Tuyết và Lãnh Nhi Nhi. Cô mặc bộ đồ vô cùng hợp với mô đen (molden?) của xe đầy cá tính. Khí chất của cô là sự chín chắn trưởng thành thì ngược lại em gái cô theo kiểu năng động, ranh ma xen lẫn tinh nghịch. Hai người thành công thu hút ánh mắt của mọi người.
- Này, đó có phải người mẫu không. _ Người qua đường 1.
- Chắc là người mẫu rồi. _ Người qua đường 2.
- Lại làm quen đi. _ Người qua đường 3.
...
Và nhiều lời bàn tán khác. Hai người chẳng chút quan tâm, cô cất xe vào rồi để Nhi Nhi khoác tay mình bước vào trong. Vừa bước tới cửa ra vào đã có hai cánh tay chặn lại làm bước đi của cô chậm lại. Nhi Nhi nắm tay cô mà không ngừng run, cô chỉ âm trầm cúi đầu xuống. Ngườịi chặn hai người lại là hai thanh niên ngáo đá. Hành động của Nhi Nhi lọt vào mắt họ làm họ nghĩ em gái này sợ mình rồi, phải ra oai mới được.
"Chị hai đang bực rồi, chị ấy ghét nhất là phiền phức, bị người khác chặn đường lại càng phiền." Nhi Nhi không ngừng run rẩy nắm chặt tay Thiên Tuyết hơn.
- Hai cô em, cho anh xin số điện thoại làm quen nhá. _ một tên trong đó lên tiếng, môi nở nụ cười dâm tà.
- Đúng đó, làm quen rồi làm người yêu anh nhé baby. _ tên còn lại phụ họa.
"Vút... Bốp... Rắc..." một loạt tiếng động làm mọi người xung quanh bất động. Còn hai tên kia thì đã nằm đo đất. Lúc nãy cô nhanh như chớp giơ chân lên đá một phát vào mặt tên kia một cú mạnh làm va đập tên còn lại, Nhi Nhi kế bên cũng giơ chân lên đá mạnh. Tiếng rắc là tiếng xương gãy của hai tên xấu số. Cô với Nhi Nhi luôn mang giày giống nhau, hôm nay hên mang giày bốt cao, được cái đế giày cao vừa siêu cứng và dày nên không gãy xương là không được.
- Chị hai, đi thôi. _ Nhi Nhi mặc kệ ánh mắt của mọi người nhanh tay kéo cô đi vào.
Đến khi hai chị em đi khuất dân tình mới xôn xao bàn tán. Phía xa một con người đã được tác giả cho làm "bóng đen" giống hung thủ trong truyện "Connan" quan sát hai chị em cô. Tên "bóng đen" khóe miệng vẽ lên một nụ cười, đáy mắt thêm một tầng thú vị với hai chị em cô.
- Đây, thẻ của chị hai. _ Nhi Nhi đem cái thẻ đưa đến trước mặt cô.
- Ừ. _ cô nói khẽ rồi đem cái thẻ bỏ gọn vào túi áo.
Đến khu gara thì Nhi Nhi phấn khích đi lung tung nhìn ngó. Cô chỉ im lặng lấy chìa khóa khi nãy quản gia đưa bấm nút trên chìa khóa.
"Bíp bíp" tiếng từ một chiếc xe ô tô màu đen mới toanh, bóng loáng phát ra. Cô tiến lại gần xem thử. Cửa xe thiết kế vô cùng tân tiến. Có thể đẩy lên phía trên dễ di chuyển. Nhìn sơ cô có thể khẳng định chiếc xe này bền, đẹp và là hàng mới. Nhưng... cô không thích xe này.
- Chậc... _ cô chép miệng quay người tìm kiếm loại xe khác.
- Chị hai, chị hai... xe này được này. _ Nhi Nhi nhảy cẫng lên gọi cô.
Lãnh Thiên Tuyết bước đến chỗ Nhi Nhi. Lọt vào mắt cô là chiếc mô tô đen có viền sấm sét vàng. Phân khối, sức nặng và độ bền làm cô hài lòng. Mắt ánh lên ý cười, cô cầm lấy cái nón trên xe quang đến cho Nhi Nhi.
- Em đúng là hiểu ý chị. _ cô nhếch khóe môi leo lên xe, đội nón vào.
- Hehe, em không hiểu thì ai hiểu nào. _ Nhi Nhi tinh ranh cười nhe răng ra trắng bóng hiệu close up.
- Lên xe, không chị cho ở lại. _ cô đạp số, lên ga chuẩn bị phóng.
- A... em lên lên mà. _ Nhi Nhi hốt hoảng nhảy lên xe.
"Grr..." tiếng xe vang rõ to, rồi như một làn gió xe chạy vụt mất. (T.g: không biết tiếng xe nó ghi làm sao...=.=)
Lãnh Thiên Tuyết vặn ga chạy ra tận cổng mới dừng lại đem chùm chìa khóa đưa cho quản gia đang đứng đó chờ. Vị quản gia mặt chảy vài hàng hắc tuyến, ông đưa tay lên khẽ vuốt mồ hôi rơi như mưa trên mặt mình.
- Tiểu... tiểu thư... chiếc xe này?! _ ông lắp bắp nói.
- Hì, ông lo xa quá. Chiếc xe này vô cùng tốt nha. _ Nhi Nhi lúc lắc người nói.
- Nhưng... nhưng... _ quản gia còn lấp lửng nửa câu.
"Grr..." cô thành công phóng xe ra đường chạy biến. Quản gia cứng đơ nhìn chiếc xe mất bóng. Hai chị em cô thành công làm quản gia sủi bọt mép xỉu tại cổng.
- Quản gia.
- Quản gia.
Hai nữ hầu quét sân thấy ông xỉu thì chạy vội lại. Còn "hung thủ" thì đã đi lâu rồi.
Trên đường đi gió thổi không ngừng, cô vẫn cứ thế tăng tốc. Nhi Nhi ngồi đằng sau hứng gió vui vẻ đứng dậy vịnh vai cô hứng gió. Vận tốc của cô bây giờ là tám mươi ki lô mét trên giờ. Bình thường cô chạy hơn vì nhiệm vụ nhưng lần này chỉ là đi mua sắm nên cô chỉ chạy "chậm" thôi. Nhưng may mắn làm sao chẳng có cảnh sát giao thông nào nhìn thấy mà chụp hai người lại.
Tầm mười phút cô đã đưa Nhi Nhi an toàn đến trung tâm thương mại. Vừa dừng xe lại mọi người đã chú ý Lãnh Thiên Tuyết và Lãnh Nhi Nhi. Cô mặc bộ đồ vô cùng hợp với mô đen (molden?) của xe đầy cá tính. Khí chất của cô là sự chín chắn trưởng thành thì ngược lại em gái cô theo kiểu năng động, ranh ma xen lẫn tinh nghịch. Hai người thành công thu hút ánh mắt của mọi người.
- Này, đó có phải người mẫu không. _ Người qua đường 1.
- Chắc là người mẫu rồi. _ Người qua đường 2.
- Lại làm quen đi. _ Người qua đường 3.
...
Và nhiều lời bàn tán khác. Hai người chẳng chút quan tâm, cô cất xe vào rồi để Nhi Nhi khoác tay mình bước vào trong. Vừa bước tới cửa ra vào đã có hai cánh tay chặn lại làm bước đi của cô chậm lại. Nhi Nhi nắm tay cô mà không ngừng run, cô chỉ âm trầm cúi đầu xuống. Ngườịi chặn hai người lại là hai thanh niên ngáo đá. Hành động của Nhi Nhi lọt vào mắt họ làm họ nghĩ em gái này sợ mình rồi, phải ra oai mới được.
"Chị hai đang bực rồi, chị ấy ghét nhất là phiền phức, bị người khác chặn đường lại càng phiền." Nhi Nhi không ngừng run rẩy nắm chặt tay Thiên Tuyết hơn.
- Hai cô em, cho anh xin số điện thoại làm quen nhá. _ một tên trong đó lên tiếng, môi nở nụ cười dâm tà.
- Đúng đó, làm quen rồi làm người yêu anh nhé baby. _ tên còn lại phụ họa.
"Vút... Bốp... Rắc..." một loạt tiếng động làm mọi người xung quanh bất động. Còn hai tên kia thì đã nằm đo đất. Lúc nãy cô nhanh như chớp giơ chân lên đá một phát vào mặt tên kia một cú mạnh làm va đập tên còn lại, Nhi Nhi kế bên cũng giơ chân lên đá mạnh. Tiếng rắc là tiếng xương gãy của hai tên xấu số. Cô với Nhi Nhi luôn mang giày giống nhau, hôm nay hên mang giày bốt cao, được cái đế giày cao vừa siêu cứng và dày nên không gãy xương là không được.
- Chị hai, đi thôi. _ Nhi Nhi mặc kệ ánh mắt của mọi người nhanh tay kéo cô đi vào.
Đến khi hai chị em đi khuất dân tình mới xôn xao bàn tán. Phía xa một con người đã được tác giả cho làm "bóng đen" giống hung thủ trong truyện "Connan" quan sát hai chị em cô. Tên "bóng đen" khóe miệng vẽ lên một nụ cười, đáy mắt thêm một tầng thú vị với hai chị em cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.