Sát Thủ Xuyên Không Truy Thê Kí
Chương 20: chạm mặt ở thư viện
AlizNguyen
06/07/2022
Nguyễn Hàn Kỳ cùng Phạm Như Nguyệt bước vào căn tin ngồi vào bàn của
Trần Ngọc Bảo Ân, xung quanh lại một phen nhìn ngắm tam đại mỹ nhân ngồi chung bàn. Hết nói nhỏ rồi chỉ trỏ, hay nổi tiếng quá thiệt là mệt.
-" cô ăn gì để em lấy giùm cho ".
Nguyễn Hàn Kỳ lên tiếng hỏi , Trần Ngọc Bảo Ân có phần ăn rồi và đang dùng bữa.
-" vậy em lấy giùm cô hủ tiếu nhá ".
-" ok cô ".
Nguyễn Hàn Kỳ ra dấu tay Ok , kèm theo nụ cười chết người. Trần Ngọc Bảo Ân nhìn biểu môi khinh bỉ, thấy gái đẹp là mắt sáng chẳng có tiền đồ.
Phạm Như Nguyệt làm quen với Trần Ngọc Bảo Ân để tránh không khí ngượng ngùng ngay lúc này.
-" em là ca sĩ Gia Ân nổi tiếng đây sao, nhìn em ngoài này xinh hơn trên ảnh đấy".
-" dạ ,thật sao ạ ? cảm ơn cô. Em chưa thấy cô xuống đây bao giờ thì phải ".
Trần Ngọc Bảo Ân mỉm cười trả lời trước lời khen của Phạm Như Nguyệt. Cô giáo cũng thầm đánh giá bạn học này là Idol nổi tiếng nhưng lại rất dễ gần không kiêu căng , nói chuyện rất dễ thương ,hảo cảm tốt a.
-" ừm, cô là giáo viên mới chuyển về ngày hôm qua".
Hai bên trò chuyện đôi ba câu , không khí đã bớt ngượng ngùng hơn lúc đầu. Nguyễn Hàn Kỳ bưng đồ ăn ra là hai tô hủ tiếu , cô chọn giống nhau cho nhanh với lại là người cũng rất dễ ăn không có kén chọn cái nào ăn cũng được. Nhưng sẽ thiên về nhóm thực phẩm tốt cho sức khỏe hơn để có sức khỏe tốt mà làm nhiệm vụ nó đã trở thành một thói quen tốt không thể bỏ rồi.
-" trùng hợp thật cô Nguyệt cũng ăn ở đây".
Nguyễn Hàn Kỳ ánh mắt không chứa thiện cảm dành co người vô duyên phá hỏng bữa ăn riêng tư của người ta. Đâu mà hay thiệt mới gấp đũa đầu tiên bỏ vào miệng chưa kịp nhai hà.
Trần Ngọc Bảo Ân biết người này là thầy Mạnh dạy quốc phòng khối 10. Nổi tiếng là người đàn ông lịch lãm , gương mặt ưa nhìn, thân hình sậm sồi rắn chắc do rèn luyện quân đội . Vượt trội hơn mấy thầy giáo khác nhìn rất là thư sinh chẳng có cơ bắp gì hết.
-" chào thầy thật trùng hợp, thầy là thầy Mạnh phải không đấy ".
Phạm Như Nguyệt có từng gặp qua lúc họp để giới thiệu với các thầy cô khác về giáo viên mới nên có biết sơ qua. Cũng rất ấn tượng với thầy Mạnh đây. Theo phép lịch sự cũng nên trò chuyện đáp lại thầy Mạnh.
Nguyễn Hàn Kỳ vừa nhìn cái bản mặt tên này tự nhiên không ưa nổi, giác quan nhạy bén thứ 6 mách cho cô biết cái tên này không ổn như vẻ bề ngoài nho nhã .
Hai người trò chuyện xem cô như không khí vậy, Nguyễn Hàn Kỳ húp cho nhanh tô hủ tiếu xong hết trơn mà thầy Mạnh vẫn còn đứng nói chuyện, bộ không để Phạm Như Nguyệt ăn hay gì.
-" cô ở lại dùng bữa tiếp nhé, em ăn xong rồi đi trước ".
Nguyễn Hàn Kỳ cùng Trần Ngọc Bảo Ân bỏ đi lên lớp , cũng chẳng chào thầy Mạnh chỉ có Bảo Ân là chào , Idol mà mặt dù cũng không thích nhưng phải lịch sự, để tránh tai tiếng. Phạm Như Nguyệt gật đầu chào hai đứa học sinh như đã biết tiếp tục tiếp chuyện cùng thầy Mạnh bỏ lại tô hủ tiếu đã nguội lạnh.
Tiết sau là tiết tự học Nguyễn Hàn Kỳ trốn tiết, dù ở trong lớp cũng chả làm gì . Đi vòng vòng chân đứng trước cửa phòng thư viện. Suy nghĩ một chút cô bước vào, thôi thì mượn vài quyển về tham khảo sắp tới kiểm tra rồi mà trong đầu chẳng có biết cái gì.Thư viện như một cái nhà sách thu nhỏ, nhiều kệ sách cao nối tiếp nhau với đầy đủ loại sách, bàn ghế bài trí một hàng dài đáp ứng nhu cầu cho học sinh. Rất là tiện nghi hiện đại.
Phan Quỳnh Như ngồi trong một góc khuất thư viện, từ lúc Nguyễn Hàn Kỳ bước vào cho đến lúc đứng trước kệ sách tìm kiếm, mọi động tác nhìn ngắm, lật quyển sách nhìn hay trả lại kệ đều được Phan Quỳnh Như say đắm nhìn.
Trong thư viện trống vắng chỉ có hai người vì đây đang là giờ học , Phan Quỳnh Như và Nguyễn Hàn Kỳ được xem là cúp tiết. Cô quản lý thư viện thì đi uống trà đàm đạo với cô trực ở phòng y tế rồi.
Người kia làm gì mà chẳng để ý đến mình gì hết, bộ không biết là mình ngồi ở đây hay sao chứ. Lòng dâng lên một cỗ khó chịu khó giải bày. Phan Quỳnh Như từ nhỏ đã muốn thứ gì là phải quyết tâm có chi bằng được , ngay trước mắt này thứ nàng muốn là trái tim của Nguyễn Hàn Kỳ, là Nguyễn Hàn Kỳ lúc trước hay theo đuổi nàng chứ không phải như bây giờ cả một mắt cũng không cấp cho nàng.
Từ lúc gặp Nguyễn Hàn Kỳ trở lại trường, không hiểu sau trái tim đã lỗi nhịp nó thao thức được Hàn Kỳ nhìn ngắm để ý đến.
Có lẽ lúc trước Nguyễn Hàn Kỳ đã tạo cho nàng thói quen luôn có mặt của cô ở mọi nơi trong trường, về nhà lại nhắn tin những tin nhắn đó trước giờ nàng chưa từng xem nhưng Hàn Kỳ kiên nhẫn đến nỗi ngày nào cũng nhắn ngày qua ngày tháng qua tháng.
Nàng cảm thấy rất phiền , cỡ hai tháng trở lại đây nó cũng không có xuất hiện nữa Phan Quỳnh Như cảm giác thiếu vắng, trong vô thức cầm điện thoại mở hộp thư lên xem tin nhắn mà Hàn Kỳ gửi lúc trước. Từng tin một nàng đều xem , tối qua thức nguyên đêm để xem hết chúng. Sáng nay đi học dặm lớp phấn để che đi quần thăm, mặt cũng có hơi thếu sức sống.
Phan Quỳnh Như đi đến bên cạnh của Nguyễn Hàn Kỳ, nhón chân với tay kéo cà vạt gì đầu Nguyễn Hàn Kỳ xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nguyễn Hàn Kỳ trợn to mắt nhìn cái người hôm bữa gặp ở toilet nay lại ở đây cưỡng hôn cô. Nguyễn Hàn Kỳ nhíu mày mặt không biểu cảm, xem nàng định khi nào buông ra.
-" Nguyễn Hàn Kỳ sao em lại tránh mặt chị vậy hả ".
Phan Quỳnh Như vẫn còn kéo cà vạt áo của Hàn Kỳ không buông, tay nắm chặt như sợ buông ra cô sẽ chạy đi mất. Nàng lấy hết can đảm để hôn cô ,đó là nụ hôn đầu của nàng lúc trước cứ nghĩ sẽ trao cho một hoàng tử nào ngờ bây giờ lại sai quỹ đạo .
-" cô ăn gì để em lấy giùm cho ".
Nguyễn Hàn Kỳ lên tiếng hỏi , Trần Ngọc Bảo Ân có phần ăn rồi và đang dùng bữa.
-" vậy em lấy giùm cô hủ tiếu nhá ".
-" ok cô ".
Nguyễn Hàn Kỳ ra dấu tay Ok , kèm theo nụ cười chết người. Trần Ngọc Bảo Ân nhìn biểu môi khinh bỉ, thấy gái đẹp là mắt sáng chẳng có tiền đồ.
Phạm Như Nguyệt làm quen với Trần Ngọc Bảo Ân để tránh không khí ngượng ngùng ngay lúc này.
-" em là ca sĩ Gia Ân nổi tiếng đây sao, nhìn em ngoài này xinh hơn trên ảnh đấy".
-" dạ ,thật sao ạ ? cảm ơn cô. Em chưa thấy cô xuống đây bao giờ thì phải ".
Trần Ngọc Bảo Ân mỉm cười trả lời trước lời khen của Phạm Như Nguyệt. Cô giáo cũng thầm đánh giá bạn học này là Idol nổi tiếng nhưng lại rất dễ gần không kiêu căng , nói chuyện rất dễ thương ,hảo cảm tốt a.
-" ừm, cô là giáo viên mới chuyển về ngày hôm qua".
Hai bên trò chuyện đôi ba câu , không khí đã bớt ngượng ngùng hơn lúc đầu. Nguyễn Hàn Kỳ bưng đồ ăn ra là hai tô hủ tiếu , cô chọn giống nhau cho nhanh với lại là người cũng rất dễ ăn không có kén chọn cái nào ăn cũng được. Nhưng sẽ thiên về nhóm thực phẩm tốt cho sức khỏe hơn để có sức khỏe tốt mà làm nhiệm vụ nó đã trở thành một thói quen tốt không thể bỏ rồi.
-" trùng hợp thật cô Nguyệt cũng ăn ở đây".
Nguyễn Hàn Kỳ ánh mắt không chứa thiện cảm dành co người vô duyên phá hỏng bữa ăn riêng tư của người ta. Đâu mà hay thiệt mới gấp đũa đầu tiên bỏ vào miệng chưa kịp nhai hà.
Trần Ngọc Bảo Ân biết người này là thầy Mạnh dạy quốc phòng khối 10. Nổi tiếng là người đàn ông lịch lãm , gương mặt ưa nhìn, thân hình sậm sồi rắn chắc do rèn luyện quân đội . Vượt trội hơn mấy thầy giáo khác nhìn rất là thư sinh chẳng có cơ bắp gì hết.
-" chào thầy thật trùng hợp, thầy là thầy Mạnh phải không đấy ".
Phạm Như Nguyệt có từng gặp qua lúc họp để giới thiệu với các thầy cô khác về giáo viên mới nên có biết sơ qua. Cũng rất ấn tượng với thầy Mạnh đây. Theo phép lịch sự cũng nên trò chuyện đáp lại thầy Mạnh.
Nguyễn Hàn Kỳ vừa nhìn cái bản mặt tên này tự nhiên không ưa nổi, giác quan nhạy bén thứ 6 mách cho cô biết cái tên này không ổn như vẻ bề ngoài nho nhã .
Hai người trò chuyện xem cô như không khí vậy, Nguyễn Hàn Kỳ húp cho nhanh tô hủ tiếu xong hết trơn mà thầy Mạnh vẫn còn đứng nói chuyện, bộ không để Phạm Như Nguyệt ăn hay gì.
-" cô ở lại dùng bữa tiếp nhé, em ăn xong rồi đi trước ".
Nguyễn Hàn Kỳ cùng Trần Ngọc Bảo Ân bỏ đi lên lớp , cũng chẳng chào thầy Mạnh chỉ có Bảo Ân là chào , Idol mà mặt dù cũng không thích nhưng phải lịch sự, để tránh tai tiếng. Phạm Như Nguyệt gật đầu chào hai đứa học sinh như đã biết tiếp tục tiếp chuyện cùng thầy Mạnh bỏ lại tô hủ tiếu đã nguội lạnh.
Tiết sau là tiết tự học Nguyễn Hàn Kỳ trốn tiết, dù ở trong lớp cũng chả làm gì . Đi vòng vòng chân đứng trước cửa phòng thư viện. Suy nghĩ một chút cô bước vào, thôi thì mượn vài quyển về tham khảo sắp tới kiểm tra rồi mà trong đầu chẳng có biết cái gì.Thư viện như một cái nhà sách thu nhỏ, nhiều kệ sách cao nối tiếp nhau với đầy đủ loại sách, bàn ghế bài trí một hàng dài đáp ứng nhu cầu cho học sinh. Rất là tiện nghi hiện đại.
Phan Quỳnh Như ngồi trong một góc khuất thư viện, từ lúc Nguyễn Hàn Kỳ bước vào cho đến lúc đứng trước kệ sách tìm kiếm, mọi động tác nhìn ngắm, lật quyển sách nhìn hay trả lại kệ đều được Phan Quỳnh Như say đắm nhìn.
Trong thư viện trống vắng chỉ có hai người vì đây đang là giờ học , Phan Quỳnh Như và Nguyễn Hàn Kỳ được xem là cúp tiết. Cô quản lý thư viện thì đi uống trà đàm đạo với cô trực ở phòng y tế rồi.
Người kia làm gì mà chẳng để ý đến mình gì hết, bộ không biết là mình ngồi ở đây hay sao chứ. Lòng dâng lên một cỗ khó chịu khó giải bày. Phan Quỳnh Như từ nhỏ đã muốn thứ gì là phải quyết tâm có chi bằng được , ngay trước mắt này thứ nàng muốn là trái tim của Nguyễn Hàn Kỳ, là Nguyễn Hàn Kỳ lúc trước hay theo đuổi nàng chứ không phải như bây giờ cả một mắt cũng không cấp cho nàng.
Từ lúc gặp Nguyễn Hàn Kỳ trở lại trường, không hiểu sau trái tim đã lỗi nhịp nó thao thức được Hàn Kỳ nhìn ngắm để ý đến.
Có lẽ lúc trước Nguyễn Hàn Kỳ đã tạo cho nàng thói quen luôn có mặt của cô ở mọi nơi trong trường, về nhà lại nhắn tin những tin nhắn đó trước giờ nàng chưa từng xem nhưng Hàn Kỳ kiên nhẫn đến nỗi ngày nào cũng nhắn ngày qua ngày tháng qua tháng.
Nàng cảm thấy rất phiền , cỡ hai tháng trở lại đây nó cũng không có xuất hiện nữa Phan Quỳnh Như cảm giác thiếu vắng, trong vô thức cầm điện thoại mở hộp thư lên xem tin nhắn mà Hàn Kỳ gửi lúc trước. Từng tin một nàng đều xem , tối qua thức nguyên đêm để xem hết chúng. Sáng nay đi học dặm lớp phấn để che đi quần thăm, mặt cũng có hơi thếu sức sống.
Phan Quỳnh Như đi đến bên cạnh của Nguyễn Hàn Kỳ, nhón chân với tay kéo cà vạt gì đầu Nguyễn Hàn Kỳ xuống đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nguyễn Hàn Kỳ trợn to mắt nhìn cái người hôm bữa gặp ở toilet nay lại ở đây cưỡng hôn cô. Nguyễn Hàn Kỳ nhíu mày mặt không biểu cảm, xem nàng định khi nào buông ra.
-" Nguyễn Hàn Kỳ sao em lại tránh mặt chị vậy hả ".
Phan Quỳnh Như vẫn còn kéo cà vạt áo của Hàn Kỳ không buông, tay nắm chặt như sợ buông ra cô sẽ chạy đi mất. Nàng lấy hết can đảm để hôn cô ,đó là nụ hôn đầu của nàng lúc trước cứ nghĩ sẽ trao cho một hoàng tử nào ngờ bây giờ lại sai quỹ đạo .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.