Chương 65: Bắt cá lọt lưới.
Soc 2k
09/09/2024
Tuy nhiên trước khi trở về An Lâm không thể quên con cá lọt lưới là phu thê thành chủ kia.
Hai người tươi cười niềm nở đón tiếp ngay tại cổng thành, tuy nhiên An Lâm và Băng Nguyệt không cho bọn họ sắc mặt tốt.
Vừa vào cổng thành An Lâm đã ra lệnh cho thị vệ bắt giữ hai phu thê thành chủ lại, bọn họ vô cùng kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì cả, Thành chủ vội vàng kêu lên:
"Dương Vương hạ quan có tội gì tại sao lại bắt phu thê hạ quan chứ ?".
An Lâm mỉm cười nói :
"Tội gì lát nữa ta sẽ cho ông biết, ông nghĩ rằng những việc thời gian qua ông làm không ai biết hay sao, ông nghĩ rằng vua ở xa ông có thể một tay che trời ý gì, ta sẽ cho ông tâm phục khẩu phục ".
Thục An Nghi thấy vậy liền kêu lên thảm thiết nói :
"Vương gia, Vương phi vậy thần thiếp có tội gì mà lại bắt cả thần thiếp thế này
Băng Nguyệt mỉn cười nói :
"Tội của ngươi còn nặng hơn cả phu quán của ngươi, ngươi nghĩ rằng không ai biết hay sao, tội phản quốc e là có mười cái đầu ngươi chém xuống cũng không đủ.
Có lẽ thích khách lần trước đến thích sát kia cũng có liên quan đến người chăng ".
Thục An Nghi hoảng sợ bà ta vội vàng nói :
"Vương phi có hiểu lầm gì ở đây chăng, thần thiếp nào đâu biết chuyện Vương phi gặp thích khách, còn thông đồng phản quốc làm sao thần thiếp dám kia chứ, mong Vương phi làm chủ cho thần thiếp ".
Băng Nguyệt lạnh lùng nói :
"Ngươi đừng kêu oan vội, lát nữa nhân chứng vật chứng đầy đủ đến lúc đó ngươi muốn kêu gì thì cứ kêu sẽ có ngươi thay ngươi giải trình, đưa đi ".
Đến lúc này thì Thục An Nghi không dám kêu gào được nữa, trong lòng bà ta vô cùng chột dạ, sau khi nghe tin Kim quốc bị đại bại bà ta đã sợ hãi thiêu rụi toàn bộ những chứng cứ có liên quan.
Tuy nhiên nhìn sắc mặt và sự tự tin của Dương Vương cùng Dương Vương gia bà ta lại sợ hãi.
Vừa bước vào bên trong bà ta cùng phu quân đã bị ép quỳ xuống một bên, toàn bộ thư từ qua lại mà ám lệnh đã bí mật lấy trước đó mà bà ta không biết, rồi những rương hòm sổ sách chứng cứ liên quan đến việc nhận hối lộ và tham ô của thành chủ được mang ra.
Nhìn vào đống nhân chứng vật chứng đó bọn họ thực sự không thốt nên lời, cảm giác như trời đất sụp đổ trước mắt mình vậy.
An Lâm nhìn thấy tình cảnh đó thì nghiêm nghị hỏi :
"Sao nào, lúc nãy ta thấy hai người kêu oan rất to mà tại sao bây giờ lại không kêu nữa đi, các ngươi đòi nhân chứng vật chứng ta đã mang ra đầy đủ rồi đó còn cần thêm gì nữa hay không ?".
Thành chủ thấy sự tình như vậy thì vội vàng quỳ xuống khóc lóc nói :
"Vương gia, xin vương gia tha tội, hạ quan ham mê cái lợi trước mắt nên mới mù quáng phạm tội, đều là do thê tử toàn bộ đứng sau mọi chuyện, nhưng tuyệt nhiên hạ quan không biết đến việc liên lạc giữa thê tử cùng Kim quốc, tội đó là tội chết hạ quan đâu có gan như thế nên xin Vương gia giơ cao đánh khẽ"
Thục An Nghi thấy Thành chủ muốn đổ hết tội danh lên đầu một mình bà ta, bà ta liền rít lên nói :
"Hay cho câu không biết, hay cho mọi chuyện đều do ta, sao ông không nói luôn cái chuyện bản thân ông cũng muốn đầu hàng Kim quốc khi bọn chúng vừa mới tấn công đi.
Ông nghĩ một mình tôi có thể tham ô được hết hay sao, ông đừng có mà mơ rũ bỏ trách nhiệm, nếu có chết thì chúng ta cùng chết chung.
Băng Nguyệt lắc đầu nhìn hai người cấu xé lẫn nhau, sự đời là vậy đấy khi có vinh hoa thì cùng nhau thụ hưởng nhưng đến khi gặp chuyện là biết nhau ngay mà.
An Lâm liền sai người bắt cả hai phu thê nốt vào và giải về kinh thành để cho hoàng thượng xét sử, chuyện này liên quan đến phản quốc Y không thể tự mình xử lý được.
Toàn bộ phủ thành chủ bị niêm phong lại, Giang Ánh Thu tuy không có tội nhưng lại là nữ nhi của phu thê nên bị giam lỏng trong phủ chờ hoàng thượng xét sử sau.
Nàng ta đang là thiên chi kiều nữ được người người ghen tỵ và mến mộ, nay rơi vào bước đường này khiến nhất thời không chấp nhận được ngất xỉu tại chỗ.
Tuy nhiên bây giờ chẳng ai thèm quan tâm đến nàng ta nữa, chỉ có mỗi nha hoàn thân cận, còn những nô bộc trong phủ đều nhanh chóng rời đi hết rồi.
Phủ thành chủ hào nhoáng đẹp đẽ chẳng mấy chốc trở nẻn tiêu điều.
Số tiền vàng, ngân lượng và trang sức quý hiếm mà thành chủ tham ô lên đến con số quá lớn, sợ lại có sự thất thoát cho nên An Lâm quyết định đưa tất cả trở về.
Hai ngày sau, sau khi giải quyết gọn gàng mọi chuyện hai phu thê mới cùng mọi người trở về, trận chiến này nói nhanh thì không nhanh,nói lâu thì cũng chẳng lâu.
Tuy nhiên lại mang về khá nhiều bất ngờ và chiến lợi phẩm cùng với một vài tội nhân vô cùng quan trọng.
Mam Mộ Dung vẫn được đãi ngộ bình thường, An Lâm không trói tay chân hắn như những kẻ khác, dù sao hắn cũng là thái tử Kim Quốc, tuy nhiên vì sợ hắn bỏ trốn cho nên Băng Nguyệt đã cho hắn uống một loại thuốc khiến cho toàn thân vô lực, hắn có muốn chạy trốn cũng không nổi.
Hai người tươi cười niềm nở đón tiếp ngay tại cổng thành, tuy nhiên An Lâm và Băng Nguyệt không cho bọn họ sắc mặt tốt.
Vừa vào cổng thành An Lâm đã ra lệnh cho thị vệ bắt giữ hai phu thê thành chủ lại, bọn họ vô cùng kinh ngạc không biết xảy ra chuyện gì cả, Thành chủ vội vàng kêu lên:
"Dương Vương hạ quan có tội gì tại sao lại bắt phu thê hạ quan chứ ?".
An Lâm mỉm cười nói :
"Tội gì lát nữa ta sẽ cho ông biết, ông nghĩ rằng những việc thời gian qua ông làm không ai biết hay sao, ông nghĩ rằng vua ở xa ông có thể một tay che trời ý gì, ta sẽ cho ông tâm phục khẩu phục ".
Thục An Nghi thấy vậy liền kêu lên thảm thiết nói :
"Vương gia, Vương phi vậy thần thiếp có tội gì mà lại bắt cả thần thiếp thế này
Băng Nguyệt mỉn cười nói :
"Tội của ngươi còn nặng hơn cả phu quán của ngươi, ngươi nghĩ rằng không ai biết hay sao, tội phản quốc e là có mười cái đầu ngươi chém xuống cũng không đủ.
Có lẽ thích khách lần trước đến thích sát kia cũng có liên quan đến người chăng ".
Thục An Nghi hoảng sợ bà ta vội vàng nói :
"Vương phi có hiểu lầm gì ở đây chăng, thần thiếp nào đâu biết chuyện Vương phi gặp thích khách, còn thông đồng phản quốc làm sao thần thiếp dám kia chứ, mong Vương phi làm chủ cho thần thiếp ".
Băng Nguyệt lạnh lùng nói :
"Ngươi đừng kêu oan vội, lát nữa nhân chứng vật chứng đầy đủ đến lúc đó ngươi muốn kêu gì thì cứ kêu sẽ có ngươi thay ngươi giải trình, đưa đi ".
Đến lúc này thì Thục An Nghi không dám kêu gào được nữa, trong lòng bà ta vô cùng chột dạ, sau khi nghe tin Kim quốc bị đại bại bà ta đã sợ hãi thiêu rụi toàn bộ những chứng cứ có liên quan.
Tuy nhiên nhìn sắc mặt và sự tự tin của Dương Vương cùng Dương Vương gia bà ta lại sợ hãi.
Vừa bước vào bên trong bà ta cùng phu quân đã bị ép quỳ xuống một bên, toàn bộ thư từ qua lại mà ám lệnh đã bí mật lấy trước đó mà bà ta không biết, rồi những rương hòm sổ sách chứng cứ liên quan đến việc nhận hối lộ và tham ô của thành chủ được mang ra.
Nhìn vào đống nhân chứng vật chứng đó bọn họ thực sự không thốt nên lời, cảm giác như trời đất sụp đổ trước mắt mình vậy.
An Lâm nhìn thấy tình cảnh đó thì nghiêm nghị hỏi :
"Sao nào, lúc nãy ta thấy hai người kêu oan rất to mà tại sao bây giờ lại không kêu nữa đi, các ngươi đòi nhân chứng vật chứng ta đã mang ra đầy đủ rồi đó còn cần thêm gì nữa hay không ?".
Thành chủ thấy sự tình như vậy thì vội vàng quỳ xuống khóc lóc nói :
"Vương gia, xin vương gia tha tội, hạ quan ham mê cái lợi trước mắt nên mới mù quáng phạm tội, đều là do thê tử toàn bộ đứng sau mọi chuyện, nhưng tuyệt nhiên hạ quan không biết đến việc liên lạc giữa thê tử cùng Kim quốc, tội đó là tội chết hạ quan đâu có gan như thế nên xin Vương gia giơ cao đánh khẽ"
Thục An Nghi thấy Thành chủ muốn đổ hết tội danh lên đầu một mình bà ta, bà ta liền rít lên nói :
"Hay cho câu không biết, hay cho mọi chuyện đều do ta, sao ông không nói luôn cái chuyện bản thân ông cũng muốn đầu hàng Kim quốc khi bọn chúng vừa mới tấn công đi.
Ông nghĩ một mình tôi có thể tham ô được hết hay sao, ông đừng có mà mơ rũ bỏ trách nhiệm, nếu có chết thì chúng ta cùng chết chung.
Băng Nguyệt lắc đầu nhìn hai người cấu xé lẫn nhau, sự đời là vậy đấy khi có vinh hoa thì cùng nhau thụ hưởng nhưng đến khi gặp chuyện là biết nhau ngay mà.
An Lâm liền sai người bắt cả hai phu thê nốt vào và giải về kinh thành để cho hoàng thượng xét sử, chuyện này liên quan đến phản quốc Y không thể tự mình xử lý được.
Toàn bộ phủ thành chủ bị niêm phong lại, Giang Ánh Thu tuy không có tội nhưng lại là nữ nhi của phu thê nên bị giam lỏng trong phủ chờ hoàng thượng xét sử sau.
Nàng ta đang là thiên chi kiều nữ được người người ghen tỵ và mến mộ, nay rơi vào bước đường này khiến nhất thời không chấp nhận được ngất xỉu tại chỗ.
Tuy nhiên bây giờ chẳng ai thèm quan tâm đến nàng ta nữa, chỉ có mỗi nha hoàn thân cận, còn những nô bộc trong phủ đều nhanh chóng rời đi hết rồi.
Phủ thành chủ hào nhoáng đẹp đẽ chẳng mấy chốc trở nẻn tiêu điều.
Số tiền vàng, ngân lượng và trang sức quý hiếm mà thành chủ tham ô lên đến con số quá lớn, sợ lại có sự thất thoát cho nên An Lâm quyết định đưa tất cả trở về.
Hai ngày sau, sau khi giải quyết gọn gàng mọi chuyện hai phu thê mới cùng mọi người trở về, trận chiến này nói nhanh thì không nhanh,nói lâu thì cũng chẳng lâu.
Tuy nhiên lại mang về khá nhiều bất ngờ và chiến lợi phẩm cùng với một vài tội nhân vô cùng quan trọng.
Mam Mộ Dung vẫn được đãi ngộ bình thường, An Lâm không trói tay chân hắn như những kẻ khác, dù sao hắn cũng là thái tử Kim Quốc, tuy nhiên vì sợ hắn bỏ trốn cho nên Băng Nguyệt đã cho hắn uống một loại thuốc khiến cho toàn thân vô lực, hắn có muốn chạy trốn cũng không nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.