Chương 58: Công thành.
Soc 2k
05/09/2024
Sau khi Nam Mộ Dung biết tin tức thì vô cùng giận giữ đã sai người đóng cổng thành không cho bất kỳ một ai được tự ý ra ngoài.
Tuy nhiên hắn lại quá chủ quan và coi thường thuốc ngứa mà Băng Nguyệt chế ra.
Binh sĩ mấy canh giờ sau còn cố gắng chịu đựng để chờ tìm được ra giải dược, nhưng số cây Ô Quy kia lại được binh lính Sở quốc canh gác nên đại phu không thể pàm cách nào hái chúng được.
Đúng như dự đoán của Băng Nguyệt chỉ ba canh giờ sau binh lính đã không chịu đựng được, bọn chúng gãi đến trầy xước cơ thể rồi phá cổng thành để chạy ra bên ngoài,mặc dù biết trước là cái gì nhưng lý trí của bọn họ đã không còn kiểm soát được nữa.
Đương nhiên lúc này quan Sở quốc đã chờ sẵn ở đó, trong ứng ngoại hợp tấn công thẳng vào trong thành.
Nam Mộ Dung bị bấy ngờ, hắn biết tình thể hiện tại không ổn liền nhanh chóng tìm đường thoát thân.
Thế nên khi An Lâm tiến đánh vào trong thì đã không thấy hắn đâu nữa, toàn bộ người dân đã được an toàn.
Sâu dưới nhà lao là giam giữ quan địa phương và những người không quy thuận bọn chúng, ai cũng thầm cảm kích An Lâm.
An Lâm tuy có điều tiếc nuối không bắt sống được Nam Mộ Dung nhưng cũng thành công cứu thoát được mọi người an toàn là được rồi.
Y xử lý toàn bộ công chuyện đến tận muộn mới xong, toàn bộ binh lính của Kim quốc được uống thuốc giải và bắt giam toàn bộ lại chờ xử quyết.
Sau khi phu nhân thành chủ nhận được tin tức thì bà ta đứng ngồi không yên, sợ rằng sẽ bị thái tử trách mắng vì không kịp thời báo lại tin tức.
Nhưng thật ra bà ta cũng không biết chuyện gì cả, bà ta đã cố gắng cài người của mình vào doanh trại nhưng không hiểu sao toàn bị đẩy đi.
An Lâm làm xong tất cả mọi việc trở về thì đã tới khuya, Y nhẹ nhàng bước
vào sợ làm nàng thức giấc, tuy nhiên vừa có tiếng động nho nhỏ Băng Nguyệt đã tỉnh giấc.
Thói quen này đã đi theo tiềm thức của nàng rồi nên rất khó thay đổi.
An Lâm mỉm cười hỏi :
"Ta làm nàng tỉnh giấc sao ?, ".
Băng Nguyệt lắc đầu nói :
"Không sao, sao chàng về muộn thế, mọi chuyện như thế nào rồi, có thành công không ?".
An Lâm mỉm cười đi đến ôm nàng vào lòng rồi nói :
"Mọi việc hơn cả mong đợi, chúng ta đã thành công đoạt lại thành mà không tổn thất gì, duy chỉ có điều không bắt sống được tên Nam Mộ Dung kia thôi, hắn qua gian mạnh và quỷ quyệt, đã bổ trốn trướckhi chúng ta tới.
Lần này công lao của nương tử thật lớn, nếu cứ như thế này rất nhanh chúng ta sẽ đánh thắng bọn chúng rồi trở về. "
Băng Nguyệt lắc đầu nói :
"Dù sao chúng ta cũng không được chủ quan, bây giờ kế hoạch tiếp theo của chàng ra sao ?".
An Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời :
"Người của Sở quốc đã được an toàn thoát ra, bây giờ chỉ còn hai thành trì chủ chốt kia, ta dự tính nhân cơ hội này sẽ thừa thắng xông lên giải quyết một lượt.
Dù sao thì tên Nam Mộ Dung cũng là một đối thủ đáng gờm, mưu kế của hắn cũng không thua kém gì ta.
Có trách là trách hoàng đế Kim quốc là người đa nghi, không tin tưởng một ai cho nên binh quyền trong tay hắn mới không nhiều, bị san sẻ ra vì thế nên Sở quốc của chúng ta mới được lợi như vậy.
An Lâm nhìn nàng rồi nói tiếp :
"Nàng ở thành Tây Sơn này chờ tin tức của ta, dù sao thì ở đây cũng vẫn an toàn hơn so với doanh trại, có gì ta sẽ liên lạc với nàng cũng dễ hơn, nàng chờ tin thắng trận của ta ".
Băng Nguyệt biết chàng lo lắng cho mình nên cũng chấp nhận, dù rằng điều nàng muốn là sát cánh bên chàng, nhưng nàng biết cổ đại và hiện đại phân biệt nam nữ như thế nào.
Nàng không muốn danh tiếng của chàng vì nàng mà giảm nên đồng ý ngay.
An Lâm thấy nàng đồng ý mới thở phào, Y sợ rằng mình lại phải thuyết phục rất lâu nhưng ai ngờ.
Băng Nguyệt thấy cũng đã muộn rồi, mà mai chàng lại lên đường sớm cho nên giục chàng tắm rửa rồi lên giường đi nghỉ.
Hai phu thê nằm ôm nhau vô cùng yên ổn, có lẽ do mệt nên chỉ một lúc sau là An Lâm đã ngủ mất, Băng Nguyệt cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau trời chưa sớm mà An Lâm đã dậy để lên đường, Băng Nguyệt cũng rời giường để tiễn chàng.
Lần này đi là đánh trận thật nên nguy hiểm trùng trùng, nàng mang hết thuốc trị thương và cầm máu giao cho đại phu đi theo hành quân.
An Lâm không yên tâm nên để lại toàn bộ ám lệnh bảo vệ nàng nhưng Băng Nguyệt không đồng ý chỉ giữ lại một nửa.
Điều An Lâm lo lắng cũng không sai, Băng Nguyệt biết điều đó, dù sao trước mắt thành chủ phu nhân cũng là nội gián, mà nàng lại ở đây sợ rằng tin tức truyền ra nàng sẽ nguy hiểm ảnh hưởng đến chàng.
Nhưng Băng Nguyệt lại vô cùng tự tin, nếu tên Nam Mộ Dung đến đây nàng sẽ thừa sức đối phó với hắn, một lần bị động đã là quá đủ rồi, sẽ không bao giờ có lần hai nữa.
Tuy nhiên hắn lại quá chủ quan và coi thường thuốc ngứa mà Băng Nguyệt chế ra.
Binh sĩ mấy canh giờ sau còn cố gắng chịu đựng để chờ tìm được ra giải dược, nhưng số cây Ô Quy kia lại được binh lính Sở quốc canh gác nên đại phu không thể pàm cách nào hái chúng được.
Đúng như dự đoán của Băng Nguyệt chỉ ba canh giờ sau binh lính đã không chịu đựng được, bọn chúng gãi đến trầy xước cơ thể rồi phá cổng thành để chạy ra bên ngoài,mặc dù biết trước là cái gì nhưng lý trí của bọn họ đã không còn kiểm soát được nữa.
Đương nhiên lúc này quan Sở quốc đã chờ sẵn ở đó, trong ứng ngoại hợp tấn công thẳng vào trong thành.
Nam Mộ Dung bị bấy ngờ, hắn biết tình thể hiện tại không ổn liền nhanh chóng tìm đường thoát thân.
Thế nên khi An Lâm tiến đánh vào trong thì đã không thấy hắn đâu nữa, toàn bộ người dân đã được an toàn.
Sâu dưới nhà lao là giam giữ quan địa phương và những người không quy thuận bọn chúng, ai cũng thầm cảm kích An Lâm.
An Lâm tuy có điều tiếc nuối không bắt sống được Nam Mộ Dung nhưng cũng thành công cứu thoát được mọi người an toàn là được rồi.
Y xử lý toàn bộ công chuyện đến tận muộn mới xong, toàn bộ binh lính của Kim quốc được uống thuốc giải và bắt giam toàn bộ lại chờ xử quyết.
Sau khi phu nhân thành chủ nhận được tin tức thì bà ta đứng ngồi không yên, sợ rằng sẽ bị thái tử trách mắng vì không kịp thời báo lại tin tức.
Nhưng thật ra bà ta cũng không biết chuyện gì cả, bà ta đã cố gắng cài người của mình vào doanh trại nhưng không hiểu sao toàn bị đẩy đi.
An Lâm làm xong tất cả mọi việc trở về thì đã tới khuya, Y nhẹ nhàng bước
vào sợ làm nàng thức giấc, tuy nhiên vừa có tiếng động nho nhỏ Băng Nguyệt đã tỉnh giấc.
Thói quen này đã đi theo tiềm thức của nàng rồi nên rất khó thay đổi.
An Lâm mỉm cười hỏi :
"Ta làm nàng tỉnh giấc sao ?, ".
Băng Nguyệt lắc đầu nói :
"Không sao, sao chàng về muộn thế, mọi chuyện như thế nào rồi, có thành công không ?".
An Lâm mỉm cười đi đến ôm nàng vào lòng rồi nói :
"Mọi việc hơn cả mong đợi, chúng ta đã thành công đoạt lại thành mà không tổn thất gì, duy chỉ có điều không bắt sống được tên Nam Mộ Dung kia thôi, hắn qua gian mạnh và quỷ quyệt, đã bổ trốn trướckhi chúng ta tới.
Lần này công lao của nương tử thật lớn, nếu cứ như thế này rất nhanh chúng ta sẽ đánh thắng bọn chúng rồi trở về. "
Băng Nguyệt lắc đầu nói :
"Dù sao chúng ta cũng không được chủ quan, bây giờ kế hoạch tiếp theo của chàng ra sao ?".
An Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời :
"Người của Sở quốc đã được an toàn thoát ra, bây giờ chỉ còn hai thành trì chủ chốt kia, ta dự tính nhân cơ hội này sẽ thừa thắng xông lên giải quyết một lượt.
Dù sao thì tên Nam Mộ Dung cũng là một đối thủ đáng gờm, mưu kế của hắn cũng không thua kém gì ta.
Có trách là trách hoàng đế Kim quốc là người đa nghi, không tin tưởng một ai cho nên binh quyền trong tay hắn mới không nhiều, bị san sẻ ra vì thế nên Sở quốc của chúng ta mới được lợi như vậy.
An Lâm nhìn nàng rồi nói tiếp :
"Nàng ở thành Tây Sơn này chờ tin tức của ta, dù sao thì ở đây cũng vẫn an toàn hơn so với doanh trại, có gì ta sẽ liên lạc với nàng cũng dễ hơn, nàng chờ tin thắng trận của ta ".
Băng Nguyệt biết chàng lo lắng cho mình nên cũng chấp nhận, dù rằng điều nàng muốn là sát cánh bên chàng, nhưng nàng biết cổ đại và hiện đại phân biệt nam nữ như thế nào.
Nàng không muốn danh tiếng của chàng vì nàng mà giảm nên đồng ý ngay.
An Lâm thấy nàng đồng ý mới thở phào, Y sợ rằng mình lại phải thuyết phục rất lâu nhưng ai ngờ.
Băng Nguyệt thấy cũng đã muộn rồi, mà mai chàng lại lên đường sớm cho nên giục chàng tắm rửa rồi lên giường đi nghỉ.
Hai phu thê nằm ôm nhau vô cùng yên ổn, có lẽ do mệt nên chỉ một lúc sau là An Lâm đã ngủ mất, Băng Nguyệt cũng chìm dần vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau trời chưa sớm mà An Lâm đã dậy để lên đường, Băng Nguyệt cũng rời giường để tiễn chàng.
Lần này đi là đánh trận thật nên nguy hiểm trùng trùng, nàng mang hết thuốc trị thương và cầm máu giao cho đại phu đi theo hành quân.
An Lâm không yên tâm nên để lại toàn bộ ám lệnh bảo vệ nàng nhưng Băng Nguyệt không đồng ý chỉ giữ lại một nửa.
Điều An Lâm lo lắng cũng không sai, Băng Nguyệt biết điều đó, dù sao trước mắt thành chủ phu nhân cũng là nội gián, mà nàng lại ở đây sợ rằng tin tức truyền ra nàng sẽ nguy hiểm ảnh hưởng đến chàng.
Nhưng Băng Nguyệt lại vô cùng tự tin, nếu tên Nam Mộ Dung đến đây nàng sẽ thừa sức đối phó với hắn, một lần bị động đã là quá đủ rồi, sẽ không bao giờ có lần hai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.