Chương 55: Dương Vương phi.
Soc 2k
03/09/2024
An Lâm cảm thấy vô cùng sảng khoái, Y không ngờ rằng mồm miệng mình đã độc mà thê tử của mình lại càng sát thương hơn, Y đã ngứa mắt với đôi phu thê này lâu lắm rồi.
Thành chủ bị nói trúng tim đen ôm ngực tức giận thở hổn hển nói :
"Phản, phản rồi từ đâu lại xuất hiện một tên nhóc này ăn nói cuồng ngôn như vậy chứ, người đầu bắt lại cho ta, để ta xem tống ngươi vào nhà giam người còn ăn nói hống hách như thế nữa hay không?".
Đám binh lính vội vàng xông vào, nhưng ám lệnh đã nhanh chóng tiến lên chắn trước Vương phi, đến lúc này thì An Lâm đâu thể đứng yên được nữa, liền tiến tới lạnh lùng nói :
"Để ta xem ai dám bắt Dương Vương phi của ta, để ta xem ai có khả năng giam nàng ấy vào đại lao đây ".
Thành chủ ngớ người không hiểu Vương gia đang nói ai, đến lúc Băng Nguyệt tách ám lệnh từ đám đông đi lên sánh vai bên cạnh Vương gia thì ông ta vô cùng hoảng sợ.
Băng Nguyệt mỉm cười nói :
"Sao nào ta nói đúng sự thật nên thành chủ ông muốn bịt miệng ta lại hay sao chứ ?".
An Lâm nhìn vẻ tinh nghịch của nàng mà bật cười, Y không ngờ còn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng.
Thành chủ phu nhân tuy không muốn chấp nhận hiện thực nhưng thân phận Vương phi của nàng hàng thật giá thật, bà ta liền kéo tay áo Thành chủ rồi quỳ xuống nói :
"Tham kiến Vương phi, là thần thiếp cùng với phu quân không biết là Vương Phi nên mới trót mạo phạm, xin Vương Phi tha tội cho phu thê thần thiếp".
Băng nguyệt nhẹ gật đầu vẻ giường như đã hiểu :
"À thì ra là do thân phận, nếu ta không phải Vương phi mà chỉ là thân phận thương nhân thì chắc chắn cái chờ đợi ta là nhà lao của phủ Thành chủ đúng không ?".
Hai phu thê biết sai vội cúi đầu xuống, Giang Ánh Thu kia thì đã lui xuống từ bao giờ rồi.
Tuy nhiên Băng Nguyệt cũng chỉ dừng ở đó, nàng biết nếu làm quá lên thì sẽ không tốt, dù sao ông ta làm thành chủ bao nhiêu năm rồi cũng có thể lực.
Dồn ông ta quá sẽ ảnh hưởng đến sau này, việc đánh trận sẽ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Nàng quay sang An Lâm rồi nói :
"Thôi mọi chuyện bỏ qua đi, dù sao hai phu thê họ cũng không biết thân phận của thiếp, chúng ta trở về doanh trại đi, cả một ngày thiếp cũng có chút mệt mỏi rồi ".
Hai phu thê thành chủ thấy vậy cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nếu Vương gia cố tình truy cứu e rằng với tội danh bất kính, ông sẽ bị mất mặt hết với chúng quan liêu.
An Lâm cũng đã mệt mỏi khi ở đây rồi, giờ thấy thê tử nói vậy thì quẳng luôn ám lệnh đang âm thầm tìm chứng cứ kia ra đằng sau liền cùng thê tử trở về.
Nhìn hai phu thê họ sóng bước cùng nhau ra về ánh mắt của thành chủ phu nhân lóe lên sự thù hận.
Lần này việc mai mối không thành, chắc chắn thái tử sẽ không vui, không biết sẽ trách mắng bà ta thậm tệ như thế nào nữa không biết, tất cả đều tại nữ nhân kia mà ra.
Hai người trên đường trở về đều không ai nói với ai câu nào cả, tuy có nhiều điều thắc mắc nhưng bọn họ biết nơi này không phải là nơi nói chuyện.
Lính canh doanh trại thấy Vương gia đi dự yến tiệc một mình, lúc trở về lại mang theo một vị công tử nhỏ tuổi, tay lại trong tay vô cùng thân mật khiến cho bọn họ đều có một thắc mắc và hiếu kỳ trong đầu.
Bọn họ nhìn thấy công tử nhỏ tuổi đó lại cùng theo vào lều nghỉ ngơi của Vương gia thì càng tò mò hơn nữa, bọn họ nhìn nhau thắc mắc chẳng lẽ lời đồn lúc trước của Vương gia là đúng.
Chẳng phải Vương gia mới thành thân hay sao?, Vậy thê tử kia là để che mắt thế gian rồi, An Lâm không biết hàng ngàn câu hỏi vì sao được đặt ra giành cho mình.
Cũng tại trở về đột ngột, mà Băng Nguyệt lại không mang theo y phục nữ nhân, nên không thể xõa tóc xuống được nên mới gây ra hiểu lầm tai hại này.
Vừa vào đến lều An Lâm đã ôm chặt lấy nàng rồi ngấu nghiến hôn đôi môi nàng, bao nhiêu nhớ thương thời gian qua đều được Y bộc lộ ra bên ngoài.
Băng Nguyệt để tâm tình cùng thể xác trôi theo cảm xúc của mình, quả thật bản thân nàng cũng nhớ chàng.
Sau một hồi xúc động qua đi, lúc này Vương gia đã đạt được thỏa mãn của mình, Y ôm nàng rồi hỏi :
"Sao nàng lại đến đây làm gì, có biết chiến trường là nơi vô cùng nguy hiểm hay không, ngày mai ta sẽ bố trí đưa nàng trở về ".
Băng Nguyệt liền lắc đầu nói :
"Thiếp đã tới thì không có ý định trở về,nếu thiếp không tới làm sao biết được phu quân của mình được mến mộ như thế nào chứ.
Thiếp trở về biết đâu lại xuất hiện thêm một vài vị muội muội thì xử lý sao chứ
An Lâm bật cười nói :
"Nàng đừng có mà tìm lý do, nàng thừa biết là sẽ không có chuyện đó mà nghe ta trở về đi, rất nhanh ta sẽ thắng trận trở về ".
Băng Nguyệt hết cách bất đắc dĩ liền kể chuyện bị truyền tới truyền lui vào cung kia, ở lại kinh thành cũng không phải cách.
Thành chủ bị nói trúng tim đen ôm ngực tức giận thở hổn hển nói :
"Phản, phản rồi từ đâu lại xuất hiện một tên nhóc này ăn nói cuồng ngôn như vậy chứ, người đầu bắt lại cho ta, để ta xem tống ngươi vào nhà giam người còn ăn nói hống hách như thế nữa hay không?".
Đám binh lính vội vàng xông vào, nhưng ám lệnh đã nhanh chóng tiến lên chắn trước Vương phi, đến lúc này thì An Lâm đâu thể đứng yên được nữa, liền tiến tới lạnh lùng nói :
"Để ta xem ai dám bắt Dương Vương phi của ta, để ta xem ai có khả năng giam nàng ấy vào đại lao đây ".
Thành chủ ngớ người không hiểu Vương gia đang nói ai, đến lúc Băng Nguyệt tách ám lệnh từ đám đông đi lên sánh vai bên cạnh Vương gia thì ông ta vô cùng hoảng sợ.
Băng Nguyệt mỉm cười nói :
"Sao nào ta nói đúng sự thật nên thành chủ ông muốn bịt miệng ta lại hay sao chứ ?".
An Lâm nhìn vẻ tinh nghịch của nàng mà bật cười, Y không ngờ còn nhìn thấy vẻ mặt này của nàng.
Thành chủ phu nhân tuy không muốn chấp nhận hiện thực nhưng thân phận Vương phi của nàng hàng thật giá thật, bà ta liền kéo tay áo Thành chủ rồi quỳ xuống nói :
"Tham kiến Vương phi, là thần thiếp cùng với phu quân không biết là Vương Phi nên mới trót mạo phạm, xin Vương Phi tha tội cho phu thê thần thiếp".
Băng nguyệt nhẹ gật đầu vẻ giường như đã hiểu :
"À thì ra là do thân phận, nếu ta không phải Vương phi mà chỉ là thân phận thương nhân thì chắc chắn cái chờ đợi ta là nhà lao của phủ Thành chủ đúng không ?".
Hai phu thê biết sai vội cúi đầu xuống, Giang Ánh Thu kia thì đã lui xuống từ bao giờ rồi.
Tuy nhiên Băng Nguyệt cũng chỉ dừng ở đó, nàng biết nếu làm quá lên thì sẽ không tốt, dù sao ông ta làm thành chủ bao nhiêu năm rồi cũng có thể lực.
Dồn ông ta quá sẽ ảnh hưởng đến sau này, việc đánh trận sẽ ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.
Nàng quay sang An Lâm rồi nói :
"Thôi mọi chuyện bỏ qua đi, dù sao hai phu thê họ cũng không biết thân phận của thiếp, chúng ta trở về doanh trại đi, cả một ngày thiếp cũng có chút mệt mỏi rồi ".
Hai phu thê thành chủ thấy vậy cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, nếu Vương gia cố tình truy cứu e rằng với tội danh bất kính, ông sẽ bị mất mặt hết với chúng quan liêu.
An Lâm cũng đã mệt mỏi khi ở đây rồi, giờ thấy thê tử nói vậy thì quẳng luôn ám lệnh đang âm thầm tìm chứng cứ kia ra đằng sau liền cùng thê tử trở về.
Nhìn hai phu thê họ sóng bước cùng nhau ra về ánh mắt của thành chủ phu nhân lóe lên sự thù hận.
Lần này việc mai mối không thành, chắc chắn thái tử sẽ không vui, không biết sẽ trách mắng bà ta thậm tệ như thế nào nữa không biết, tất cả đều tại nữ nhân kia mà ra.
Hai người trên đường trở về đều không ai nói với ai câu nào cả, tuy có nhiều điều thắc mắc nhưng bọn họ biết nơi này không phải là nơi nói chuyện.
Lính canh doanh trại thấy Vương gia đi dự yến tiệc một mình, lúc trở về lại mang theo một vị công tử nhỏ tuổi, tay lại trong tay vô cùng thân mật khiến cho bọn họ đều có một thắc mắc và hiếu kỳ trong đầu.
Bọn họ nhìn thấy công tử nhỏ tuổi đó lại cùng theo vào lều nghỉ ngơi của Vương gia thì càng tò mò hơn nữa, bọn họ nhìn nhau thắc mắc chẳng lẽ lời đồn lúc trước của Vương gia là đúng.
Chẳng phải Vương gia mới thành thân hay sao?, Vậy thê tử kia là để che mắt thế gian rồi, An Lâm không biết hàng ngàn câu hỏi vì sao được đặt ra giành cho mình.
Cũng tại trở về đột ngột, mà Băng Nguyệt lại không mang theo y phục nữ nhân, nên không thể xõa tóc xuống được nên mới gây ra hiểu lầm tai hại này.
Vừa vào đến lều An Lâm đã ôm chặt lấy nàng rồi ngấu nghiến hôn đôi môi nàng, bao nhiêu nhớ thương thời gian qua đều được Y bộc lộ ra bên ngoài.
Băng Nguyệt để tâm tình cùng thể xác trôi theo cảm xúc của mình, quả thật bản thân nàng cũng nhớ chàng.
Sau một hồi xúc động qua đi, lúc này Vương gia đã đạt được thỏa mãn của mình, Y ôm nàng rồi hỏi :
"Sao nàng lại đến đây làm gì, có biết chiến trường là nơi vô cùng nguy hiểm hay không, ngày mai ta sẽ bố trí đưa nàng trở về ".
Băng Nguyệt liền lắc đầu nói :
"Thiếp đã tới thì không có ý định trở về,nếu thiếp không tới làm sao biết được phu quân của mình được mến mộ như thế nào chứ.
Thiếp trở về biết đâu lại xuất hiện thêm một vài vị muội muội thì xử lý sao chứ
An Lâm bật cười nói :
"Nàng đừng có mà tìm lý do, nàng thừa biết là sẽ không có chuyện đó mà nghe ta trở về đi, rất nhanh ta sẽ thắng trận trở về ".
Băng Nguyệt hết cách bất đắc dĩ liền kể chuyện bị truyền tới truyền lui vào cung kia, ở lại kinh thành cũng không phải cách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.